Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vương Nhất Bác Ninh Nhẫn Đông # nóng

# ARRC quán quân Ninh Nhẫn Đông #

# người dáng đẹp đều đi lái mô-tô #

. . .

Trong một club tư nhân xa hoa trụy lạc, nhạc mở tối đa tiết tấu mãnh liệt, nhịp trống từng hồi đập thùng thùng vào lồng ngực khiến trái tim cũng nảy lên theo. Nam nữ thân ảnh dây dưa trong không gian, cười nói hoan hô nâng ly cạn chén, chỉ duy có Vương Nhất Bác yên lặng đứng gần góc cửa sổ bên trong, giơ chai bia lên, sắc mặt thanh lãnh.

Gần đây cậu không thích ồn ào, cứ liên hoan tiệc tùng có thể trốn liền trốn. Nếu không phải có người muốn gặp, hôm nay đã không vội vã dồn lịch trình để đến buổi tiệc này ăn mừng. Vốn là uống chút rượu để giải trí cũng không sao, nhưng vì lái xe đến nên chỉ có thể nâng ly cầm trên tay làm bộ.

Ánh đèn đủ màu như phấn rơi xuống, phủ khắp người cậu, lại không hòa tan được thanh sắc khuyển mã bên trong.

Bao nhiêu người liên tiếp ngoái nhìn, cậu cũng chẳng biết.

"Thật sự đấy Vương lão sư, nói một câu liền kéo em lên hotsearch rồi?"

Người chưa thấy đã nghe tiếng. Vương Nhất Bác nghe vậy xoay người, đối mặt với một đôi mắt mang theo ý cười tràn ngập trêu chọc lẫn đào hoa, ôn nhuận như thể muốn đem khuôn mặt băng lãnh dọa chạy hết mấy tiểu cô nương vài lượt đến bắt chuyện mà làm tan băng đi. Cậu không khỏi nhíu mày:

"Lại bắt đầu rồi phải không?"

Ninh Nhẫn Đông mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội phong phanh, còn mang theo hàn khí phong trần mệt mỏi. Hắn tươi cười bước đến trước mặt Vương Nhất Bác dùng phương thức chào hỏi mà rapper hay dùng và thanh niên cũng rất thích để chào cậu.

Vương Nhất Bác trong mắt cuối cùng cũng toát ra một chút thần sắc mà thiếu niên vốn nên có. Thuận thế để chai bia xuống, đưa tay ra. Hai bàn tay nắm lấy nhau, hơi dùng sức kéo xuống dưới, đúng lúc phải tách ra tay cậu đột nhiên trượt qua vai Ninh Nhẫn Đông, vòng ra sau lưng hắn, như một cái ôm thân mật.

Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên lưng Ninh Nhẫn Đông, ghé vào tai hắn mang theo ý cười mà nói:

"Chúc mừng nhé, quán quân ARRC tân nhiệm."

Ninh Nhẫn Đông hơi ngẩn người, nhưng lập tức cười lên để che dấu thời khắc thất thần. Hắn đẩy Vương Nhất Bác ra, ngồi xuống hàng ghế dài bên cạnh, động tác vô cùng thành thạo cầm chai bia Vương Nhất Bác vừa để xuống bàn rót vào miệng mình:

"Quán quân về nước thế mà đến một cuộc điện thoại cũng không có?"

Vương Nhất Bác thấy mình hết sức vô tội: "Chẳng phải anh đã nói hôm nay anh có lịch trình rồi sao?"

Ninh Nhẫn Đông hai tay ôm ngực, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Vương Nhất Bác, rõ ràng giống một đứa con nít do người lớn không làm tròn lời hứa mà dằn dỗi.

Vương Nhất Bác nhấc cằm ra hiệu cho hắn dịch ra chừa chỗ cho mình: "Dịch vào trong chút đi."

"Không dịch." Ninh Nhẫn Đông vừa nghe lời này, lập tức gác đôi chân thon dài lên mặt bàn ngáng đường, ấu trĩ nói: "Có bản lĩnh thì nhảy qua."

Vương Nhất Bác im lặng: "Ninh Nhẫn Đông em mấy tuổi rồi?"

Ninh Nhẫn Đông nghiêng đầu một cái, chính trực trả lời: "Xấu hổ quá, năm nay ba tuổi rồi."

Vương Nhất Bác mặc kệ hắn, giơ chân đá cái chân hắn gác lên bàn, giục: "Nhanh!"

"Này ---" Ninh Nhẫn Đông khoa trương che chỗ bị đá, nước mắt lập tức chảy ra, ăn vạ. "Vương Nhất Bác anh có phải là người không?"

Vương Nhất Bác cười như không cười đứng một bên nhìn Ninh Nhẫn Đông diễn xuất. Cậu ra tay tự biết nặng nhẹ, chỉ đụng nhẹ một cái, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy được.

"Giả bộ ít thôi."

"Thật mà, không hề giả bộ."

Thấy cậu không tin, Ninh Nhẫn Đông bất đắc dĩ rút chân về, cuốn ống quần đến đầu gối, chỉ vào bắp chân dưới gối mới có một khối da thịt bị mài rách, kết vảy đậm màu, lớn chừng phân nửa bàn tay.

Vương Nhất Bác biến sắc, lập tức ngồi xổm xuống xem xét thương thế: "Sao thế?"

"Lúc thi đấu bị mài rách, không có gì to tát."

Ninh Nhẫn Đông nói xong định kéo quần xuống, lại bị Vương Nhất Bác thoáng cái chụp cổ tay ngăn lại. Cậu nhíu chặt lông mày, xích lại thật gần duỗi ngón tay nhẹ nhàng sờ chỗ vết thương kết vảy kia, còn rất mỏng, xem chừng mới bị thương.

"Bôi thuốc chưa?"

Ninh Nhẫn Đông trợn mắt, nhìn Vương Nhất Bác ngày càng đen mặt, cuối cùng không dám nói là chưa bôi thuốc, rụt cổ lại yên tĩnh như gà.

Vương Nhất Bác lườm hắn một cái: "Đau cho chết, đáng đời em."

"Nói với ca ca như thế à?"

Ninh Nhẫn Đông định trừng mắt hù cậu, có điều cặp mắt mờ mịt nước kia có trừng đến tròn cả ra cũng chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại bị Vương Nhất Bác vặn lại: "Ta cũng không có ca ca nào ba tuổi."

"Không biết lớn nhỏ. Dám khi dễ ta, có bản lĩnh cùng người khác nói như vậy đi."

Ninh Nhẫn Đông đau lòng nhức óc, đảo mắt thấy huấn luyện viên câu lạc bộ Yamaha đang đến, thần sắc một giây liền đổi, lập tức đứng dậy chào hỏi.

"Nhẫn Đông trận vừa rồi biểu hiện không tệ nha!" Huấn luyện viên đối với hắn không tiếc lời khen ngợi, hai ba câu liền kìm không được đi thẳng vào vấn đề: "Thế nào, quyết định chưa?"

Quyết định cái gì? Vương Nhất Bác không rõ nội tình, lại thấy Ninh Nhẫn Đông không hiểu vì sao nghiêng đầu nhìn mình vài giây, ánh mắt ý vị không rõ.

Vương Nhất Bác đang muốn hỏi hắn sao lại nhìn mình, nhưng Ninh Nhẫn Đông lại đột ngột thu lại tầm mắt, cười nhẹ nhàng quả quyết trả lời huấn luyện viên, như đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình:

"Rồi, khi nào ký?"


Tiêu Chiến ngồi trong xe. Điện thoại di động của anh phát sáng trong đêm, trong tấm ảnh trên màn hình, tay đua y phục đỏ đứng giơ cao cúp trên bục lĩnh thưởng, kèm một đôi mắt khí phách lẫn phong tình.

Ninh, Nhẫn, Đông.

Anh lẩm nhẩm không thành tiếng cái tên này.

Một tay đua không có lí lịch gì trước đó, không thuộc quyền của bất kỳ đội đua nào lại đột ngột xuất hiện giành được giải cao nhất trong một trận đua cấp châu lục, mặc dù là cực kì xuất sắc, nhưng vốn không thể gây náo động đến thế. Nếu không phải vì Vương Nhất Bác một câu không rõ ràng kia trực tiếp đem người nọ buộc chặt với mình, mọi thứ vốn có thể lặng yên không tiếng động.

Ngón cái xẹt qua màn hình, Tiêu Chiến liếc khu bình luận của Weibo, ở trong đều nhất loạt khen vị này dáng dấp đẹp mắt hay là thực lực mạnh mẽ làm vẻ vang cho đất nước, xen kẽ rất nhiều thảo luận suy đoán về quan hệ của hắn với Vương Nhất Bác, anh nhìn mà lòng phiền ý loạn. Đang định đóng cửa sổ, lại thấy có một bình luận nóng:

【 chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy cậu ta với Tiêu Chiến dáng dấp có điểm giống à? 】

Trước mắt như bị xông nước sôi.

Giống á?

Tiêu Chiến giương mắt mặt không thay đổi nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, so sánh từng đường nét trên mặt mình với tay đua kia, từ lông mày đến nốt ruồi dưới môi, như một tia X quang xuyên da thấu thịt, một chút cũng không buông.

Anh lúc nào cũng tin rằng không bao giờ được ngông cuồng phán xét người khác, mà nên dùng lí trí khách quan để xem xét hành vi của người ta, càng không thể tùy tiện chán ghét một người. Thế nhưng anh gần như không thể khống chế nổi mình mà giữ lại lý trí hay bình tĩnh khi đối mặt với người có liên quan đến Vương Nhất Bác. Anh cũng chưa bao giờ chán ghét việc mình lại giống người khác đến thế.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể không thừa nhận, giống thật. Đặc biệt là đôi mắt sáng lung linh kia, ai cũng nhìn ra được, gần như là giống như đúc.

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ lại lần thất thố cạnh trường đua, bất quá chỉ vì thấy Vương Nhất Bác dùng ánh mắt đã từng nhìn mình mà nhìn một người khác, ánh mắt lập lòe xán lạn như ngân hà đó, anh chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác dùng ánh mắt đó nhìn bất kỳ ai khác.

Chỉ riêng có người này, chính là tay đua vừa đạt quán quân trên tấm ảnh này.

Một cỗ chua xót cùng không cam tâm từ đáy lòng ào ạt dâng lên. Tiêu Chiến chộp thật chặt tay lái, dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệch, cả người cũng vì thế mà nhè nhẹ run rẩy.

Hóa ra là tìm người thay thế mình sao.

Cho nên mới trốn tránh anh, mới đối chọi gay gắt với anh, mới đến gặp mặt cũng không chịu gặp, để anh cả đêm ở dưới lầu dầm mưa, đến phát sốt vào viện cũng không thèm liên hệ một câu, ra là thế này phải không?

Tiêu Chiến biết mình không có tư cách trách mắng hay oán hận, vì anh chính là gieo gió gặt bão.

Nhưng thật sự là không cam lòng.

Anh cũng không cam tâm ngồi nhìn mình bị thay thế, cũng cam chịu khoanh tay ngồi chờ chết.

Chỉ là gần đây chuyện phát sinh quá dày đặc, đột nhiên tình cảm cuộn trào mãnh liệt, sức công phá quá lớn suýt nữa khiến Tiêu Chiến quên mất, anh không còn là diễn viên mới bạo nơm nớp lo bị người khác quản chế từ vài năm trước nữa rồi. Anh là ảnh đế chạm vào là bỏng tay, là người đã thành lập phòng làm việc không chịu ràng buộc của bất kỳ ai, là người đã ngầm đầu tư rất nhiều tài sản vào các hạng mục điện ảnh truyền hình vượt quá trăm triệu, còn có hàng triệu fan hâm mộ từ đầu đến cuối đưa anh lên vị trí đỉnh cấp lưu lượng.

Vương Nhất Bác đã trưởng thành, anh làm sao có thể dậm chân tại chỗ.

Anh có dã tâm của anh, có thủ đoạn của anh, nếu không thì làm sao có thể đặt chân vào trong cái vòng tròn ăn người không nhả xương này được.

Anh biết rõ, chờ đợi chính là tự mình tước đoạt quyền lợi của bản thân, đem vận mệnh của mình trao vào tay người khác. Cho nên anh không thích chờ, cũng sẽ không chờ. Anh không bao giờ làm một con mồi mặc người chém giết, anh phải đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn mà nhìn xuống mọi thứ. Anh muốn, sẽ tự đi lấy; anh làm sai, sẽ tự mình bù đắp, không đến phiên người ngoài phải nhúng tay.

Không ai có thể ở đây cướp Vương Nhất Bác của anh.

Không một ai.


Trong đêm tối, đèn đỏ lóe lên. Vương Nhất Bác đạp phanh dừng lại, hai tay tùy ý đặt lên tay lái, trầm mặc hồi lâu rồi lại quay đầu nhìn sang ghế lái phụ.

Ninh Nhẫn Đông đang lẳng lặng ngồi tại đó nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt giấu trong bóng tối mông lung. Hẳn là hắn quá mệt mỏi, buổi chiều vừa thi đấu lĩnh thưởng xong đã đi thẳng đến sân bay bay về để tham gia một cái gọi là tiệc ăn mừng, nên vừa lên xe đã ngáp một cái nói buồn ngủ.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt anh tuấn mệt mỏi của hắn, tầm mắt rơi vào phía bóng tối trước mặt hắn, đột ngột mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh tuyệt đối này:

"Anh nghĩ rằng em không nên ký với Yamaha."

"Vì sao lại nói vậy?"

Ninh Nhẫn Đông mở mắt ra, quay đầu nhìn vào mắt cậu, lại bị Vương Nhất Bác bất động thanh sắc tránh đi.

Mặc dù Yamaha là đội đua hàng đầu trong nước, nhưng lợi thế lại không đủ để thu hút một tay đua ở từng được huấn luyện ở đội xe tốt nhất thế giới. Hơn nữa Ninh Nhẫn Đông vừa mới giành quán quân ARRC, lúc này đang là công phu sư tử ngoặm được rao giá trên trời, rất nhiều đội xe chen lấn tranh nhau làm thịt hắn, lại đáp ứng đề nghị của Yamaha một cách dễ dàng, thậm chí là qua loa như thế.

Vương Nhất Bác không ngây thơ, cậu biết điều này thiếu hợp lý đến mức nào.

Ninh Nhẫn Đông thanh âm trầm ổn truyền đến: "Thực ra gia nhập đội xe nào với em không có gì khác biệt, chẳng bằng chọn theo anh, vạn nhất có chuyện gì còn có người chăm sóc."

Đèn xanh bật lên. Vương Nhất Bác im lặng buông phanh đạp chân ga, hướng về phía trước vững vàng chạy tới.

Cậu biết Ninh Nhẫn Đông nói có lí. Dù sao hắn mới từ Canada về nước được hai năm, trừ mình ra cũng không có bạn bè thân gì nhiều, theo mình mà chọn đội xe cũng là chuyện thuận lý thành chương. Chỉ là cậu luôn không hiểu tại sao lại thấy có gì đó không đúng lắm.

"Còn nữa, còn chẳng phải cả nước đều biết em được anh bảo kê hay sao."

Ninh Nhẫn Đông mở hotsearch Weibo ra, buổi chiều lúc lên máy bay nhìn vẫn còn quanh quẩn khúc giữa, giờ đã chạy lên Top 3. Hắn ấn vào chủ đề # Vương Nhất Bác Ninh Nhẫn Đông # ngay đầu là một cái clip đã được biên tập. Hắn mở âm lượng mức lớn nhất, phát ra, trong xe vang lên tiếng nhạc dâng trào nhiệt huyết, chuyển phát video phỏng vấn Vương Nhất Bác lúc hắn thi đấu và trao giải.

"Tôi biết cậu ấy chắc chắn làm được."

"The champion of the 2021 Asian Road Racing Championship is —— "

" Congratulations to Samuel Ning, from China! "

Xem xong video, Ninh Nhẫn Đông nghiêng người kề sát đầu Vương Nhất Bác, trong mắt tràn ngập ôn nhu, cười yếu ớt hỏi: "Với em có lòng tin thế cơ à?"

Âm cuối hơi hướng lên, mềm mại dịu dàng.

"Ừm."

Vương Nhất Bác gạt từ cổ họng ra một âm tiết xem như đáp lại. Mắt cậu không chớp mà nhìn đường, nửa ánh mắt cũng không liếc Ninh Nhẫn Đông. Khoảng cách quá gần đến mức có thể nghe tiếng thở của Ninh Nhẫn Đông, vành tai giấu bên trong lọn tóc hơi dài của cậu có hơi nóng lên.

Cậu có chút mất tự nhiên nắm tay trái thành quyền đặt trên miệng ho khan hai tiếng: "Chuyện kia... giải GP cuối năm chúng ta cùng đi Iceland chứ?"

"Được, em tùy theo lịch trình của đại minh tinh."

Ninh Nhẫn Đông không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hưng phấn quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, chờ đến Iceland chúng ta đi trượt tuyết đi! Em nghe bạn nói bên đó tuyết so với trong nước thú vị hơn nhiều."

Vương Nhất Bác nâng khóe miệng định nói không những sẽ trượt mà còn trượt rất nhiều lần, thế nhưng trong chốc lát biểu cảm đã cứng lại trên mặt.

Hai người cùng trượt tuyết ư? Lòng vốn bình tĩnh bỗng có gì đó phá đất mà lên.

Cậu không khỏi nghĩ, mình đã chờ bao lâu rồi? Chẳng đã hẹn với Tiêu Chiến nhiều lần cùng nhau trượt tuyết ư, lại chủ động hứa hẹn sẽ dạy cho anh động tác lá rụng. Thế mà sau khi xác định quan hệ, hai người lịch trình quá eo hẹp, từ đầu đến cuối chưa hề tìm được cơ hội cùng đi một chuyến xa nhà mà nghỉ phép.

Cậu đã chờ nhiều năm như thế, nhưng vẫn là không chờ được.

Cậu nghĩ, xưa giờ không có chuyện một người sống mà chờ một người khác. Thực sự chuyện muốn làm nên đi làm ngay lập tức, không được vì chờ một người nào đó cùng làm mà ngồi một chỗ chờ đợi. Rất có thể sau cùng không chờ được người kia, lại cũng không làm được chuyện muốn làm.

Đạo lý đó, cậu cuối cùng đã rõ, có điều hơi trễ.

Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư, chậm chạp không trả lời Ninh Nhẫn Đông, mà Ninh Nhẫn Đông lại như không cảm thấy gì, vẫn không ngừng lật hotsearch, f5 một chút, lại trong nháy mắt dừng động tác. Hắn chọn vài lần, lại quên không tắt tiếng từ nãy, bật lên một chiếc video, chẳng mấy chốc trong xe vang vọng âm thanh.

"Album này có tên là...?"

"Người là hạ của mùa hè."

"Xin hỏi vì sao anh lại nghĩ đến chuyện mời Vương Nhất Bác lão sư cùng quay MV vậy?"

"Bởi vì cậu ấy là hạ trong mùa hè của tôi."

Két —

Vương Nhất Bác giẫm một chân lên phanh xe thắng gấp.

Trong xe hai người vì quán tính xô về phía trước. Vương Nhất Bác còn đắm chìm trong kinh ngạc, Ninh Nhẫn Đông đã nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ trước ngực cậu, cạnh tay "rầm" một tiếng nặng nề đập vào bảng điều khiển cứng ở phía trước.

"Có biết lái xe không thế!" Xe sau suýt tông vào đuôi xe, tài xế kéo cửa sổ xe xuống mắng rồi hùng hổ lái đi.

"Không sao chứ?"

Vốn không thèm đếm xỉa đến người khác, Vương Nhất Bác lập tức kéo tay Ninh Nhẫn Đông qua định nhìn xem có bị thương không, nhưng hắn lập tức rút tay về. Ninh Nhẫn Đông sắc mặt dường như không được tốt lắm, chống khuỷu tay ở cửa sổ xe nhìn Vương Nhất Bác, có chút ý vị sâu xa nói:

"Hóa ra Vương Nhất Bác hot như vậy, lên đầu hotsearch mãi không chịu xuống, một ngày có thể lên mấy lần thế?"

Vương Nhất Bác mím môi: "Em vừa mới phát cái gì?"

Ninh Nhẫn Đông đem điện thoại đưa về hướng Vương Nhất Bác. Đập vào mắt cậu ở mục số 1 chính là # cậu ấy là hạ trong mùa hè của tôi Vương Nhất Bác Tiêu Chiến #, phía sau là một chữ "Bạo" đỏ đen. Cách xuống vài dòng rõ ràng là tên mình và Ninh Nhẫn Đông song song chiếm lấy. Hai cái hotsearch một trước một sau, nhìn qua lại thấy rất buồn cười, Vương Nhất Bác thấy mình như đang bắt cá hai tay vậy.

Nhưng Tiêu Chiến nói cái gì, cậu, cậu là hạ của mùa hè?

Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu. Thực ra cậu cũng không biết mình trầm mặc vì cái gì, chỉ là quá nhiều thứ hỗn loạn không rõ cứ dâng lên trong lòng, cậu còn chưa biệt phân biệt trong đó có những gì, thì đã bị những cái khác ùn ùn kéo đến nhấn chìm hết. Cậu như bị ngâm trong một cái ly tên là tâm tình tửu, ngọt bùi cay đắng, ngũ vị tạp trần.

Mùa hè ư, không sai, trên người bọn họ có một mùa hè không ai lấy đi được.

Vương Nhất Bác hoảng hốt nhận ra, trong tâm tư rối loạn của mình lại ẩn chút mong chờ, như một gốc cây cằn cỗi lại nứt ra một chồi lá xanh non bé nhỏ.

Thế nhưng chồi non kia ơi, ngươi có biết không, nảy mầm trên đất này chính là bi ai của ngươi. Không có mặt trời, không có mưa sương, ngươi rồi sẽ chết héo. Còn không bằng, ta bây giờ quyết đem ngươi bẻ gãy, đỡ phải hy vọng, để lại càng thêm thất vọng.

Cậu không biết Tiêu Chiến đến cùng là có ý gì, cũng không biết Tiêu Chiến muốn làm gì, nhưng Vương Nhất Bác biết, cậu tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ. Có thể nhất thời cậu không thể chắn chắn trong lòng mình vô dục tất cường (*vô dục tất cường: không có dục vọng tự khắc sẽ mạnh mẽ kiên cường), nhưng cậu phải tự ép mình.

Ở phương diện miễn cưỡng chính mình này, gần đây cậu làm đặc biệt tốt.

"Được."

Ninh Nhẫn Đông đột nhiên bị câu nói không đầu không cuối này của Vương Nhất Bác đập cho tỉnh, kinh ngạc hỏi: "Được cái gì cơ?"

"Không phải nói cùng đi Iceland trượt tuyết sao?"

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc ném điện thoại cho người bên cạnh, nhanh nhẹn khởi động lại ô tô.

"Được, cứ quyết vậy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro