Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở dây dưa không rõ, môi mỏng gần trong gang tấc.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt Vương Nhất Bác gần ngay trước mắt, da thịt trắng nõn bóng loáng, mơ hồ có thể thấy được từng sợi lông tơ nhỏ bé, sống mũi cao phác họa trên khuôn mặt như vẽ, đôi mắt như nai con nhìn mình không chớp, lông mi thon dài hơi động.

Trong đầu có giọng nói như khua chiêng gõ trống phất cờ hò reo: Hôn đi! Tiêu Chiến ngươi trước mắt đã đến thế này mà còn sợ? Mau nắm chắc cơ hội đi! (Chính là tỷ muội chúng ta đang hô hào).

Nhưng mà anh không dám. Anh vất vả lắm mới mang được tiểu bằng hữu về, không thể ngay ngày đầu đã dọa người ta chạy mất.

Máy sấy rơi trên giường vẫn còn thổi vù vù.

(Yếu sinh lý - lời người dịch).

Tiêu Chiến tỉnh mộng đẩy xuống nệm một cái, lực eo tốt rất nhanh đã đứng dậy khỏi người Vương Nhất Bác, cầm lấy máy sấy trên giường tắt đi.

"Khụ..." Anh mất tự nhiên ho khan một tiếng, khoát tay chỉ máy sấy, "Tóc khô rồi."

Vương Nhất Bác cũng từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nói: "Cảm ơn."

Tiêu Chiến tay xuôi bên người, có chút chẳng biết làm sao, lại nghe Vương Nhất Bác nói:

"Em bảy giờ sáng có sự kiện."

Ngẩn người, Tiêu Chiến lập tức hiểu ý, gật đầu: "Vậy em để ý thời gian nghỉ ngơi, anh đi trước."

Vương Nhất Bác nói hơi to lên: "Em không ngủ được."

Bước chân vốn đã định đi ra ngoài bèn dừng lại. Tiêu Chiến không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ giương mắt nhìn chăm chăm Vương Nhất Bác, muốn nghe rõ xem bạn nhỏ này trong lòng tột cùng là đang suy nghĩ gì, muốn đuổi anh đi, hay là muốn anh ở lại.

Anh sợ lại hiểu sai.

Vương Nhất Bác cắn môi một cái, hai cánh tay chộp mép giường nắm chặt ga giường, bắt được những nếp gấp ngổn ngang.

Trong đầu hết sức mâu thuẫn. Vừa nãy bị Tiêu Chiến đè lên người, cậu hoảng loạn sợ sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lúc Tiêu Chiến cái gì cũng không làm, cậu lại thấy phi thường mất mát. Giống như những vụn băng lập lờ trên mặt hồ đầu xuân, theo gợn sóng chập chùng lên xuống, dần dần tan rã.

Cậu nghĩ, nếu nói không muốn Tiêu Chiến đi, sẽ lộ ra là quá căng thẳng đúng không. Thế nhưng mà, thế nhưng mà mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy, để Tiêu Chiến lên đây, để anh sấy tóc cho mình, lại nói với anh mình bảy giờ có sự kiện, ngủ không được, ý tứ chính là dù sao cũng không có nhiều thời gian, mình cũng không có ý định đi ngủ, muốn anh ở lại cạnh mình á.

Cái này mà cũng nghe không hiểu, Tiêu Chiến anh là đồ ngốc sao?

Sư tử con sĩ diện, lời giữ người nói không ra miệng, cũng chỉ có thể đánh cược tức giận che giấu lương tâm tự mình lùi bước:

"Trên đường chú ý an toàn."

Hồi lâu, một đường bóng mờ rơi trên người cậu, chặn ánh sáng TV, cơ hồ phủ lấy cả người cậu, thoạt nhìn như bị cái bóng ôm vào trong lòng.

"Vương Nhất Bác, em nói cho anh biết em đang nghĩ gì đi."

Tiêu Chiến đứng trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn cậu cúi đầu vùi mặt vào bóng tối, mái tóc bồng bềnh mới sấy khô lỏng lẻo như một chú cún con đáng yêu, làm người ta đặc biệt muốn thò tay vò rối.

Hai người bọn họ đều dùng thân phận ca ca đệ đệ đối xử với nhau. Vì chênh lệch sáu tuổi, dù Vương Nhất Bác luôn nhấn mạnh cậu không phải là trẻ con, một mặt vẫn làm chuyện trẻ con, hờn dỗi cáu kỉnh làm nũng, một mặt vẫn muốn như người lớn tự mình chắn gió che mưa, đứng sánh vai với anh.

Mà chính anh đây, luôn rêu rao bản thân phải như ca ca bảo vệ trôi chảy cho Vương Nhất Bác, dựa vào sáu năm từng trải mà hiểu rõ tâm tư của tiểu bằng hữu, tự cho là cái gì cũng hiểu, hóa ra cái gì cũng không hiểu. Anh không biết lúc này tâm tình của Vương Nhất Bác như thế nào, nhất là sau khi đã nén giận vì mình lâu như vậy, không biết Vương Nhất Bác vì anh tự cho mình là đúng mà đã tổn thương nhiều như vậy.

Cho nên không muốn đi tự ý suy đoán nữa, muốn Vương Nhất Bác tự mình nói ra.

"Em không nói, anh làm sao đoán được đây? Hửm?"

Một chữ "hửm" như cọng lông vũ, cào Vương Nhất Bác đáy lòng ngứa ngáy. Cậu thấy hai gò má hơi nóng lên, ngón tay móc ga giường, rõ ràng biết mình đuối lý, vẫn muốn cứng đầu cố cưỡng từ đoạt lý:

"Chẳng lẽ anh không đoán được à?"

Tiêu Chiến cười. Lâu lắm anh không gặp được bộ dạng làm nũng của Vương Nhất Bác, như một vũng nước mùa xuân chân thành chảy đến, làm tan mười dặm băng, tâm kiên cường bỗng thành mềm mại. Anh cười vẻ ngây thơ hiếm có, phản bác:

"Không thể."

Nghe câu này Vương Nhất Bác khiếp sợ ngẩng đầu, trừng mắt khó tin nhìn Tiêu Chiến. Thẳng đến khi chạm đến khóe mắt cong cong đầy ý cười, mới biết được là Tiêu Chiến đang trêu chọc cậu, trong lúc nhất thời tức giận hổn hển mà kêu:

"Tiêu Chiến anh ---"

Đinh. Đèn đỏ của ấm nước nóng tối đi, nước sôi trào lên tiếng ực ực ực ực. Vương Nhất Bác sững sờ, muốn nói lại thôi, lại thấy Tiêu Chiến mở miệng trước:

"Anh không thể đoán sai."

Tiêu Chiến bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách với cậu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu vuốt vuốt, âm thanh dịu dàng:

"Không thể để bảo bảo của chúng ta phải chịu ủy khuất."

Như một dòng điện từ thiên linh cái thuận theo mạch máu trải rộng toàn thân, nhất thời cả người đều tê dại, Vương Nhất Bác cảm nhận được bàn tay ấm áp truyền độ ấm qua tóc, hai bàn tay nắm lấy mép giường lại hơi nới lỏng.

Rõ ràng Tiêu Chiến không chút cường thế nói câu này, nhưng ngữ điệu ôn nhu ấm nóng lại đem khí thế cả người cậu ép xuống, giống như trong một trận đua mô-tô bị rơi xuống thế hạ phong, chính là không cam tâm, muốn ồn ào cứng rắn nhưng lại không có sức.

Bởi vì cậu biết Tiêu Chiến ở trong lòng cậu.

Những chuyện làm cho Sư Tử cảm động mãi mãi chỉ là những việc nhỏ không đáng kể. Chẳng hạn như lúc ăn cơm đều quan tâm không cho cậu ngồi đầu gió, phần ghi chú trong điện thoại đều ghi tất cả thói quen và sở thích của cậu, đúng 0 giờ 0 phút 0 giây là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu. Những chuyện bé nhỏ không đáng kể đó, lại đủ cho cậu âm thầm trong lòng nhớ cả một đời.

--- không thể để cho bảo bảo của chúng ta lại phải chịu ủy khuất.

Như dòng nước ấm Đại Tây Dương vượt mười vĩ độ tới Bắc Băng Dương chỉ để làm ấm cảng Murmansk. Bắt nạt cậu cũng được, tính toán cũng được, chỉ cần Tiêu Chiến yêu cậu.

Còn lại mọi thứ khác đều không đáng kể.

Chớp chớp mắt, cậu rốt cuộc lấy dũng khí nói: "Em không ngủ được, anh ở lại với em."

"Được."

Tiêu Chiến cong môi, thu bàn tay đặt trên đầu Vương Nhất Bác về: "Nhưng em buổi sáng có sự kiện, dù không ngủ được cũng phải cố gắng nghỉ ngơi một chút, có được không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, như thể giờ này bất kể Tiêu Chiến có nói gì cậu đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thế là vén chăn lên chui vào, bên trái quấn bên phải giật, trùm kín người, chỉ lộ ra một cái đầu.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ mua dây buộc mình này của cậu mà buồn cười, đi đến đầu giường dịch dịch chăn mền, hỏi:

"Có lạnh không?"

"Một tí."

"Sẽ không sốt chứ?"

Tiêu Chiến đưa tay đặt lên trán Vương Nhất Bác, lại bị tiểu bằng hữu ngại ngùng né tránh: "Uống thuốc rồi."

"Em uống nước lạnh."

Tiêu Chiến quả thực tức giận việc cậu làm chuyện không thương lấy thân, muốn trừng mắt với cậu, nhưng nhìn mặt cậu hơi đỏ lên lại không nỡ, quay đầu đổ một ít nước nóng vừa đun đem đến cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thể làm gì khác ngoài ngồi dậy, vừa định đưa tay qua đón ly nước, Tiêu Chiến lập tức cầm lấy gối đầu đệm sau lựng cậu, tay lại tránh cậu rồi đưa ly nước đến tận miệng cậu.

"Em có tay."

Cậu có chút xấu hổ định giật lấy ly nước, Tiêu Chiến lại dùng sức giữ ly không cho cậu lấy, nhìn chằm chằm vào mắt cậu mà nói:

"Em có anh."

Vương Nhất Bác trong đầu ầm một tiếng.

Giống như núi lửa đã yên lặng từ lâu đột ngột sôi trào, dung nham nóng hổi bắn ra từng dòng đỏ chói, tâm tình trong lòng cậu như dung nham xuất hiện, một chút thẹn thùng, một chút vui sướng, một chút hoang mang rối loạn cùng hoài niệm, toàn bộ xông lên miệng núi, cơ hồ nuốt hết chỗ lý trí còn tồn tại.

Mãi mới có chút phản ứng, đêm nay từng câu Tiêu Chiến nói đều có sức mê hoặc trí mạng, như nam châm hút lấy cậu, cả người nhũn ra chẳng biết làm sao.

Đem ly nước uống liền mấy ngụm to, nhanh như chớp chui vào ổ chăn, Vương Nhất Bác hận không thể trùm chăn kín đầu để giấu khuôn mặt không soi gương cũng biết đã đỏ bừng, nghiêng người đưa lưng về phía Tiêu Chiến, buồn bực nói:

"Em muốn ngủ."

"Ngủ đi."

Tiêu Chiến giấu ý cười trong mắt, xoay người định đặt cái ly vào hộc tủ cạnh TV, vừa đi hai bước đã nghe thấy tiếng xoay người sau lưng, quay đầu lại đã thấy Vương Nhất Bác ngồi dậy từ lúc nào, ánh mắt sáng rực chằm chằm nhìn anh:

"Anh đi à?"

Tiêu Chiến nghĩ, làm sao lại có một tiểu bằng hữu thiếu cảm giác an toàn đến thế? Tiện tay đặt cái ly xuống, anh đến gần cửa sổ chỉ chỉ cái sô pha bên cạnh, an ủi:

"Anh không đi, ngồi đây chờ em ngủ."

Vương Nhất Bác cũng thấy mình quá mẫn cảm, không nói một lời nào nữa rụt về, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tiêu Chiến ngồi xuống ghế sô pha, khuỷu tay trái gác lên thành ghế, bàn tay chống lấy cằm, lặng lặng nhìn gương mặt đang ngủ của Vương Nhất Bác, phảng phất như đang thưởng thức một bức tranh thủy mặc xuất thần nhập hóa. Vương Nhất Bác như một đóa Bạch Mẫu Đơn thanh lệ, không phải loại hoa quý thường gặp, mà là một đường nét từ ngọn bút họa ra, không thừa không thiếu một phân diễm sắc, sạch sẽ không nhiễm lấy một hạt bụi.

Gò má đặt trên gối lại gạt ra một khối sữa sữa đáng yêu.

Anh thấy mình có thể ngắm mãi.

Vương Nhất Bác cảm nhận được tầm mắt nóng rực đậu trên mặt mình, nóng đến mức muốn đốt cháy cậu. Cậu không dám cử động chút nào, giả vờ ngủ, mắt nhắm tịt sợ Tiêu Chiến nhìn thấu chút thủ đoạn nhỏ này. Nhưng bị bạn trai vừa tái hợp nhìn chằm chằm như vậy, làm sao có thể ngủ yên.

Lén lút nhấc mí mắt lên một đường nhỏ, cậu mơ hồ thấy Tiêu Chiến tựa đầu khắp người bộ dáng mỏi mệt, không khỏi lương tâm bất an.

Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đứng ở sân bay đợi mày bốn tiếng, mày lại để người ta ngồi sô pha cả đêm? Mày có còn là người không?

Nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ mới đi thuê một phòng nữa sẽ bị người ta phát hiện mất, còn không chẳng lẽ muốn cùng Tiêu Chiến nằm chung một giường sao? Mặc dù không phải là chưa từng chung giường, những chuyện thân mật hơn cũng đều làm rồi, nhưng trước mắt vẫn ngượng.

Đấu tranh nội tâm khổ sở một phen, cậu đột ngột mở mắt ra nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến."

Trong bóng tối, hàm răng gắt gao cắn vào môi dưới, cậu giơ tay vỗ vỗ vào một chỗ trống lớn bên cạnh mình.

"Anh muốn lên đây không?"

Giường bên cạnh lún xuống.

Lúc Tiêu Chiến nằm xuống bên trái cậu, cậu còn chưa phản ứng kịp mình đã nói cái gì, sững sờ nhìn Tiêu Chiến giơ tay chỉnh gối, đường cong trên mặt như đao tước rìu đục, hoàn mỹ không tưởng tượng nổi.

Đột ngột người kia xoay lại, bốn mắt lại lần nữa giao nhau.

Cậu linh quang chợt hiện hồi tưởng lại vô số lần cùng Tiêu Chiến đối mặt, phát hiện ra ấn tượng sâu nhất là lúc hai người lần cuối đứng cùng sân khấu, cũng là lúc mỗi người trên tay cầm một chiếc cúp hình viên kim cương, không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, có thể trông thấy trong mắt người kia như tinh quang tỏa sáng lập lòe.

Cả hội trường reo hò họ cũng chẳng chút quan tâm, chỉ nhìn vào đáy mắt đối phương.

Cậu đột ngột hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"

Tiêu Chiến im lặng rồi lại im lặng: "Nghĩ..."

Nghĩ đến Vương Nhất Bác không có cảm giác an toàn đến mức lúc ngủ đều mở tivi, nghe tiếng bước chân liền hỏi anh muốn rời đi à, phải dũng cảm cỡ nào mới có thể kiên trì yêu mình lâu như vậy. không khí mỏng manh làm cho người ta thở không ra hơi.

"Nghĩ đến em, muốn đối xử tốt với em."

Mặt Tiêu Chiến xán lạn như sao sáng rực trong đêm.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt này thật lâu, Vương Nhất Bác đột ngột rất muốn biết, giữa hai người tồn tại hiểu lầm lâu như vậy, phải chăng vì xưa nay đều không hiểu đối phương nghĩ gì, dù nhìn vào ánh mắt trong veo như thế cũng không hiểu thấu nội tâm của đối phương.

Cho đến giờ vẫn chưa bao giờ hỏi.

Cậu rõ ràng có được quyết tâm được ăn cả ngã về không, trong thế giới của mình là ngôi vị chí cao vô thượng, tay cầm quyền trượng chỉ điểm giang sơn, nhưng lại không có cái dũng khí trước mặt người mình yêu yêu không kiêng nể. Sợ bị chê cười, sợ bị từ chối, sợ bị bỏ rơi, tự tôn lớn hơn cả trời, cho nên mới không dám nói cho Tiêu Chiến biết đến cùng mình đang suy nghĩ đều gì.

Nhưng kỳ thực, yêu nhau cần gì khiêm tốn.

Yêu liền nói ra miệng, yêu liền dùng sức ôm, nóng bỏng mà hôn, cho dù là cãi cọ cũng vẫn xúc động muốn nói yêu đối phương. Đây là một con đường mà hai người muốn đi thì mới có thể gặp nhau, thân thể và linh hồn giao lưu với nhau không thể từ mới ban đầu đã có thể hòa hợp, chỉ có thể trong mỗi đụng chạm tìm được đồng cảm, vì thế không nên sợ hãi những gì nhấp nhô không bằng phẳng.

Nhớ mãi không quên, tất có vang vọng. Hai người đều trốn tránh lâu lắm rồi, bây giờ đối mặt nằm ở đây, nghe Tiêu Chiến từng câu từng chữ đều nỗ lực đến gần mình, cậu không đành lòng chỉ đứng mãi một chỗ, trì trệ không tiến về phía anh.

Vừa ngay thẳng, vừa hoang đường, vừa không lý trí, chính là dáng vẻ của tình yêu.

"Chiến ca."

Không do dự nữa, cậu chớp chớp mắt, âm thanh trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.

"Ôm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro