Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian: Năm 2026

Nơi: Hiện trường tiệc rượu của nghi thức Hạ Môn lần thứ 48 Kim Kê Thưởng.

Nam nhân dáng người cao ráo mặc âu phục, trên tay cầm một cái ly đế cao bên trong có chất lỏng màu đỏ, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ cao quý, khí lạnh tỏa ra biểu hiện người sống chớ gần, trường hợp xuất đạo sau nhiều năm như vậy cậu đã trải qua quá nhiều lần nên đã sớm không còn ngạc nhiên, nếu như miễn cưỡng tìm ra sự khác biệt thì chính là năm năm nay cậu được chọn vào rất nhiều vai nam chính, nếu nói nhân vật nam chính mà cậu đóng tốt nhất cũng không phải chưa từng có, về phần tại sao đặc biệt thì đại khái là trong lòng cậu đã có kế hoạch sẵn rồi, sau lần này, cậu sẽ rời khỏi ngành giải trí, cậu chờ người kia đã quá lâu, quá mệt mỏi rồi.

Sự quan tâm của anh, luôn luôn mang theo bên người, chốn không người lại được mở ra.... phương không người lại mở ra. . . .

Quên không được tình yêu của anh, nhưng kết cục khó thay đổi, em không thể giữ anh lại. . .

Trên sân khấu một nghệ sĩ tân binh trình bày ca khúc cảm động « Nam hài » bài hát này trước kia là bài hát cậu thích nhất.... Suy nghĩ của Vương Nhất Bác đột ngột bị kéo về 7 năm trước, cậu không tự chủ được liền nhớ tới gương mặt kia....

Nói về lần đầu cùng người kia gặp gỡ, nhiều năm sau đó Vương Nhất Bác từng hỏi, nếu lúc đó cậu không chấp nhận yêu cầu của người kia thì có phải hay không mọi chuyện sẽ không xảy ra....

Cho dù đã là đầu thu, Vương Nhất Bác vẫn đang ở trong phòng tập nhảy đến người đầy mồ hôi, cậu chính là thích cảm giác mồ hôi dầm dề, cậu thích cảm giác trên sân khấu, đây cũng là lý do vì sao cậu luyện tập ba năm dù chưa xuất đạo nhưng cậu không từ bỏ.

Cũng không phải bởi vì cậu không ưu tú mà công ty mấy năm này sa sút, còn không mang nổi mình ốc nên đâu có dư sức lực để chăm sóc những thực tập sinh không có xuất đạo, nghe Uông Trác Thành nói công ty bị thu mua toàn bộ, đổi một ông chủ mới có vẻ rất thủ đoạn, còn tuyên bố muốn thành lập một nhóm nhạc nam.

Những thứ này thực ra Vương Nhất Bác không quá để ý, chỉ cần cậu có thể lên sân khấu thì cậu không quan tâm ông chủ là ai. Vương Nhất Bác nằm dài trên sàn nhà thở hổn hển, trong đầu còn nhớ lại mấy động tác vừa rồi chưa đủ lực, lần sau phải cố gắng chú ý mới được.

Cửa phòng tập luyện bị đẩy ra, một nam nhân được rất nhiều vệ sĩ bảo vệ thì cậu nghĩ người này đẹp cỡ nào đây, thậm chí Vương Nhất Bác còn cho rằng hắn là nghệ sĩ của công ty cùng với cậu vẫn là chỗ quen biết, hơn nữa người này lại mặc đồ Tây, cũng không giống nghệ sĩ, có thể là quản lí cấp cao đi, nghĩ đến cái này Vương Nhất Bác có chút không biết làm sao, không phải trước giờ không có người ở trong tối đùa giỡn với người ở ngoài sáng là cậu, cậu cũng chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, cậu muốn phát triển sự nghiệp nhưng có nhiều chuyện cậu không muốn đụng tới.

"Muộn như vậy còn không trở về? Cố gắng như vậy sao?"

Vương Nhất Bác vốn là không muốn để ý, nhưng người này lớn lên rất đẹp mắt nên cậu liền 'ừ' lấy lệ một tiếng.

"Tôi tên Tiêu Chiến, cũng là chủ đầu tư của công ty này, có muốn cùng đi ăn khuya với tôi không?"

"Không đi." Hiển nhiên Vương Nhất Bác không muốn cùng nam nhân ở trước mắt có mối liên quan gì.

"Tôi thấy cậu tập luyện cực khổ như vậy vẫn nên ăn chút gì đi, tôi cũng không phải là người xấu."

Vương Nhất Bác xác thực rất đói bụng, cậu đã một ngày chưa ăn cơm, nhìn nam nhân đanh mỉm cười trước mắt này ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại gật đầu.

Ra khỏi tòa cao ốc của công ty Vương Nhất Bác mới có cảm giác mùa thu tới, cao ốc Vương Nhất Bác mới thật cảm giác ra mùa thu tới, mồ hôi trên người cậu nhễ nhại bị gió thu thổi qua liền phát run, Tiêu Chiến không nói lời nào liền cởi áo khoác choàng lên người Vương Nhất Bác.

"Lần sau nhớ kỹ phải mang theo áo khoác, trời buổi tối bắt đầu trở lạnh, không nên để bị cảm."

"Cám ơn."

"Tôi còn chưa biết tên của cậu."

Thực ra Tiêu Chiến đã sớm biết Vương Nhất Bác, hắn vừa tới công ty ngày đầu tiên đã nhìn thấy đứa nhỏ đang luyện tập rất cực khổ trong phòng, hắn hiếu kì nên để trợ lý điều tra hồ sơ của Vương Nhất Bác để thỏa lòng hiếu kì, sau đó mỗi ngày hắn vẫn đến xem Vương Nhất Bác tập nhảy, nhưng càng xem càng thấy không đủ nên rốt cuộc hôm nay hắn nhịn không được liền mang theo người đi tới nơi này.

"Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối nghĩ cũng không ra rốt cuộc là Tiêu Chiến muốn làm gì nên mặt cậu luôn luôn lạnh như băng.

Lên xe, Tiêu Chiến đột ngột cúi người hướng qua phía cậu thắt dây an toàn, Vương Nhất Bác trong nháy mắt bị hù dạo ngay cả thở cũng không dám, thoáng cái đỏ mặt. 

"Tiểu bằng hữu, lần sau nhớ phải thắt dây an toàn."

Vương Nhất Bác vì cái gì mà lại đỏ mặt a, có thể có tiền đồ một chút hay không? Nội tâm của Vương Nhất Bác gào thét nhưng là vẫn mạnh miệng.

"Tôi không phải tiểu bằng hữu, tôi đã 22 tuổi rồi."

Tiêu Chiến nhếch miệng lên nhưng lại không có nói chuyện tiếp.

Tuy nói là mời cậu ăn cơm nhưng đã một giờ sáng nên không biết làm sao, chỉ có một quán mì sợi còn mở.

"Chúng ta vào đây đi, hôm nay muộn rồi, lần sau dẫn cậu đi ăn ngon."

"Sẽ không có lần sau." Nói xong Vương Nhất Bác cũng không quay đầu lại mà bước xuống xe, cậu vẫn không quên đem áo khoác mặc trên người thật nhiều.

"Hai bát mì sợi, một bát không cay, nhiều rau thơm."

Vương Nhất Bác tuy rất là hiếu kì không biết người này vì cái gì lại rõ ràng khẩu vị của mình nhưng cậu vẫn là thức thời không mở miệng, cậu biết người này sẽ không trả lời, cậu không muốn tự chuốc nhục nhã cho mình.

Mì được bưng lên, hai người tuy ăn nhưng cũng không nói lời nào, Vương Nhất Bác đang đói bụng nên vẫn bận ăn, Tiêu Chiến nhìn hai má của cậu phồng lên hắn chỉ cảm thấy đáng yêu, khóe mắt hiện lên ý cười không giấu được.

"Anh là biến thái sao?" Vương Nhất Bác ăn no rồi mới mở miệng nói

"Cậu đẹp mắt như vậy tôi vẫn không thể không nhìn?"

Vương Nhất Bác không muốn để ý đến hắn, đứng lên liền bước ra bên ngoài

"Đưa tôi về ký túc xá là được rồi."

Tiêu Chiến nghĩ thầm, nói thế nào cũng là tổng giám đốc làm sao lại trở thành tài xế, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đưa người tới ký túc xá ở dưới lầu.

"Áo khoác, ngày mai giặt trả lại cho anh." Trước khi xuống xe Vương Nhất Bác quay lại nói với Tiêu Chiến

Thực ra cái áo khoác này không thể giặt nước, Tiêu Chiến vốn định nói như vậy với Vương Nhất Bác nhưng nhìn ánh mắt khó chịu của đứa nhỏ thì lại không mở miệng.

"Được, ngày mai dẫn cậu đi ăn ngon."

Vương Nhất Bác không có đáp lại, xoay người đi lên lầu. Tiêu Chiến nhìn đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên vừa tối xuống mới lái xe rời đi.

"Nhất Bác, hôm nay như thế nào cậu lại về muộn như vậy, má ơi quần áo trên người của cậu ở đâu ra, đây là chiếc Fendi sang năm rất quý, mua cũng mua không được." Vương Nhất Bác vừa mở cửa đã thấy Uông Trác Thành mang theo một mặt bát quái hỏi. 

"Nhặt được." Vương Nhất Bác mặc kệ y, cậu,chỉ cảm thấy ồn ào, tiến vào toilet, một tay đem áo khoác ném vào máy giặt quần áo, quần áo đắt tiền gì đó cậu mặc kệ....

29/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww