Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác đem quần áo từ trong máy giặt lấy ra cậu có chút choáng váng, tại sao lại nhăn thành cái dạng này..... Cái này có thể nào..... Quên đi, mua lại cho anh ta cái khác đi.

Buổi tối ngày hôm sau Vương Nhất Bác đặc biệt ở phòng tập chờ Tiêu Chiến, nhưng ngược lại với mong đợi, người không đến, còn nói cái gì mà dẫn mình đi ăn ngon, hắn là tên lừa đảo.... Vương Nhất Bác đợi hơn nửa đêm không thấy người đến liền trở về.

Lúc Tiêu Chiến tìm đến chỗ cậu đã hai giờ sáng, ban đầu hắn đã xử lý xong công việc chuẩn bị đi tìm Vương Nhất Bác kết quả là bệnh viện gọi tới nói tình huống của Bạch Thần Diệc không được tốt lắm, hắn vội vàng chạy tới bệnh viện mới phát hiện thì ra Bạch Thần Diệc cáu kỉnh không chịu nghe lời dặn của bác sĩ, bệnh viện không có cách nào mới gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

Bạch Thần Diệc là con trai của chiến hữu của cha Tiêu Chiến, cha mẹ y hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ, cha của Tiêu Chiến liền nhận trách nhiệm nuôi dưỡng con trai của chiến hữu, Bạch Thần Diệc 12 tuổi đã bắt đầu ở nhà Tiêu Chiến, cơ thể của y từ nhỏ đã không tốt, dễ bị bệnh, Tiêu Chiến chăm sóc y không ít, đối với Tiêu Chiến y cũng có tâm tư khác nhưng Tiêu Chiến chỉ xem y như em trai mà chiếu cố. Đến khi Bạch Thần Diệc 20 tuổi mới rời khỏi Tiêu gia về nhà của mình ở nhưng tâm tư của y đối với Tiêu Chiến chỉ có tăng chứ không giảm.

Lần này cũng giống như vậy, Bạch Thần Diệc rất lâu không gặp Tiêu Chiến, nhắn Wechat cho người ta thì lúc nào cũng bị từ chối là công việc bận rộn để trợ lý nhận cho nên y mới làm như vậy, y thật sự rất muốn gặp Tiêu Chiến....

Tiêu Chiến vừa tiến vào phòng bệnh Bạch Thần Diệc liền hướng hắn nhào tới "A Chiến, em rất muốn gặp anh."

"Tiểu Diệc, em nên gọi anh là ca ca." Tiêu Chiến vừa nói chuyện vừa đẩy y ra.

"Gần đây vì sao anh không tới tìm em cũng không nhận điện thoại của em?"

"Anh rất bận."

"Bận là có thể không nhận điện thoại của em sao? Từ trước đến nay anh không có làm như vậy. Em chỉ là muốn nghe giọng nói của anh."

Giọng nói của Bạch Thần Diệc tựa như có chút ủy khuất, càng ngày càng nhỏ, y biết Tiêu Chiến sẽ không chịu được khi y như vậy nhất định sẽ dỗ dành y, nhưng hắn không hề đến dỗ dành như trong dự đoán của y, lúc này Bạch Thần Diệc mới chậm rãi ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiêu Chiến không có nhìn mình, hắn đang đứng bên cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.

"A Chiến?"

"Anh nói rồi, phải gọi ca ca. Em không có việc gì là được rồi, sau này đừng vô cớ gây sự. Ngày mai anh cho người tới chăm sóc em, công ty còn có việc, anh đi trước."

"Trời cũng đã rạng sáng còn có thể có chuyện gì? Anh không thể ở lại cùng em sao?"

"Em cũng biết là đã rạng sáng?"

Bạch Thần Diệc thấy Tiêu Chiến nhìn về phía mình ánh mắt có chút sắc bén,y chứ từng thấy qua ánh mắt này của hắn nên không tự chủ được mà run lên, Tiêu Chiến đang trách mình sao? Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn em, Tiêu Chiến em thích anh, lần đầu nhìn thấy anh liền thích, anh không thể nhìn em sao.... Bạch Thần Diệc nằm vùi ở trên giường bệnh nghĩ đến lần đầu tiên y cùng Tiêu Chiến gặp mặt.

Ngày đó tan học y chạy ra cổng trường rất nhanh, bởi vì cha mẹ đáp ứng hôm nay sẽ đón mình, y đã rất lâu không gặp bọn họ nhưng y không nhìn thấy cha mẹ trở về mà gặp được cha Tiêu mặc thường phục một mặt nghiêm túc cùng Tiêu Chiến bên cạnh mặt đang mang theo ý cười.

"Tiểu Diệc, chú là chiến hữu của cha mẹ con, từ nay về sau con sẽ ở cùng với chúng ta." Bạch Thần Diệc cũng không hỏi là cha mẹ của mình đi đâu, y đã 12 tuổi, cha mẹ là quân nhân hắn tất nhiên rất rõ ràng ở cùng với người khác là có ý gì. .

" Con biết rồi, chú Tiêu."

Hai cha con Tiêu Chiến cùng Bạch Thần Diệc về nhà thu xếp một ít đồ liền trở về Tiêu gia. Mẹ Tiêu đợi y nên đã làm rất nhiều đồ ăn, không ngừng gắp thức ăn cho y cùng Tiêu Chiến, cha Tiêu tuy ít nói nhưng thỉnh thoảng cũng hỏi thăm tình hình học tập của Tiêu Chiến.

Cảm giác ấm áp như vậy xuất hiện trong trí nhớ của Bạch Thần Diệc ít đến đáng thương, y luôn ăn cơm một mình, ngủ một mình, một năm chỉ gặp được cha mẹ mấy lần, ký ức thuộc về một nhà ba người hầu như rất mơ hồ. Ăn xong cơm tối Tiêu Chiến về phòng của mình làm bài tập, Tiêu Chiến đã lớp 9 là thời điểm quan trọng trước cấp ba một năm, y không dám quấy rầy mà lại muốn nhìn thấy Tiêu Chiến nên ngồi chờ trên ghế sa lon không bao lâu thì ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thấy mình đã nằm trên giường. Buổi sáng Tiêu Chiến tới gọi y dậy còn cười xoa đầu mình dặn dò mình không nên ngủ ở ghế sô pha sẽ dễ bị cảm.

"Em biết rồi, ca ca."

Bạch Thần Diệc năm 12 tuổi cảm thấy Tiêu Chiến quả thực là người tốt nhất trên thế giới, sau đó Tiêu Chiến lên học cao trung ở ký túc xá một tháng mới về nhà một lần, Bạch Thần Diệc đếm trên đầu ngón tay số lần Tiêu Chiến về nhà, nhưng cho dù Tiêu Chiến có về nhà không nói mấy câu liền trở lại phòng làm bài tập, có thể nhìn thấy anh ấy là tốt rồi, Bạch Thần Diệc đã tự an ủi mình như thế. Sau đó Tiêu Chiến lên lớp 12, một học kỳ mới về nhà một lần, y liền bắt đầu trông ngày, trông đêm, trông được nghỉ đông và nghỉ hè. Y không biết chính mình đang tính cái gì đây? Chỉ có một mình y là hoài niệm, Tiêu Chiến cái gì cũng không biết, y cũng không muốn tiếp tục chờ Tiêu Chiến nhưng những lần sau Bạch Thần Diệc thấy Tiêu Chiến cười với mình thì y vẫn là không nhịn được mà đến gần....

Sau đó Tiêu Chiến đi nước ngoài học đại học, Bạch Thần Diệc cũng kên lớp 10, sức khỏe y không tốt nên luôn muốn gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, chỉ là lúc nằm một mình trên giường bệnh y đặc biệt nhớ nhung nụ cười của ca ca đối với y.

Không biết Tiêu Chiến từ lúc nào đối với mình không còn cười nữa? Bạch Thần Diệc suy nghĩ rất lâu, bắt đầu từ lúc hắn tiếp nhận công ty sao? Không đúng, hình như là sớm hơn...

Tiêu Chiến vượt liên tục mấy cái đèn đỏ lúc trở lại công ty đã hai giờ, Vương Nhất Bác đương nhiên đã đi, cậu sẽ thất vọng sao? Sẽ trách mình sao? Tâm tình Tiêu Chiến không khỏi căng thẳng, hắn nắm chặt điện thoại tìm số điện thoại trong thông tin cá nhân của Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn không có gọi đi....

Vương Nhất Bác loạng chà loạng choạng mà trở lại ký túc xá đã một giờ rưỡi, một bên cậu tập nhảy để chờ Tiêu Chiến, tâm cậu càng ngày càng lạnh, đợi đến một giờ người cũng không đến đột nhiên cậu cảm thấy chính mình thật buồn cười, người ta đùa giỡn với mình mà lại tưởng thật? Còn chịu khổ chờ tới bây giờ. Nghĩ như vậy nên Vương Nhất Bác liền nổi giận ngay cả áo khoác cũng không có lấy, cơ thể vốn đang rất nhiều mồ hôi mà lại ra gió, dĩ nhiên bạn học Vương Nhất Bác của chúng ta phát sốt, chỉ là cậu đang bận chìm đắm trong sự lỡ hẹn của Tiêu Chiến nên không để ý thân thể mình khó chịu đi một mạch từ công ty về kí túc xá.

"Ấy, mặt cậu làm sao lại đỏ như vậy?" Uông Trác Thành vốn đang ngồi trên ghế salon thấy Vương Nhất Bác về liền hỏi một câu.

"Gió thổi."

Lúc nằm ở trên giường Vương Nhất Bác mới phát hiện mình mơ mơ màng màng, không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.

Tiêu Chiến ở phòng tập luyện đợi hai buổi tối cũng không có gặp nửa cái bóng của Vương Nhất Bác, không lẽ cậu thật sự tức giận? Không muốn nhìn thấy mình? Tiêu Chiến luôn bình tĩnh trong mọi chuyện cũng có lúc mất bình tĩnh để trợ lý đi hỏi bộ phận nhân sự mới biết được Vương Nhất Bác ngã bệnh, cho nên cậu ấy không phải cố ý trốn tránh mình? Ấy! Không đúng! Làm sao Vương Nhất Bác lại ngã bệnh?

Tiêu Chiến đang do dự rất lâu hắn cảm thấy là mình vẫn nên đi xem Vương Nhất Bác một chút, nói là nhìn người chính là lái xe tới dưới lầu ký túc xá của Vương Nhất Bác, hắn không có lý do gì chính đáng để lên lầu. Vương Nhất Bác mang theo thân thể còn mệt mỏi từ trên lầu đi xuống phía sau còn một nam hài cầm theo khăn quàng cổ với mũ quấn cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giãy dụa chống cự, cậu cảm thấy quá xấu.... Vương Nhất Bác vừa muốn đi hướng bên phải liền bị nam hài nắm lại đi về hướng ngược lại. Tiêu Chiến lập tức xuống xe, từ lúc thấy cậu tôi đã không vừa mắt, bây giờ còn muốn bắt cóc người đi, như vậy làm sao được!

"Dừng tay!"

Uông Trác Thành căn bản không có ý thức được là Tiêu Chiến đang nói chuyện với cậu, cứ nắm lấy Vương Nhất Bác đi sang phía bên trái chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác mang theo giọng buồn buồn nói một câu

"Anh tới đây làm gì?"

"Hai người có quen biết?"

Hai người cũng không ai để ý tới Uông Trác Thành. . .

"Nghe nói cậu bị bệnh, tôi tới nhìn cậu một chút."

"A. Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi không có việc gì, anh đi đi."

"Cậu thành bộ dạng này rồi mà còn nói là không có việc gì, đêm qua là ai ho khan rồi còn phát sốt, Vương Nhất Bác, hôm nay cậu nhất định phải đi bệnh viện với tôi."

"Tôi nói rồi, tôi không muốn đi."

"Không được."

Tiêu Chiến cùng Uông Trác Thành đồng thanh nói.

"Nghiêm trọng như vậy nhất định phải đi bệnh viện, nghe lời."

Không đợi Vương Nhất Bác nói lời nào Tiêu Chiến liền kéo cậu lên xe, nhìn hắn kéo Vương Nhất Bác lên xe dễ như trở bàn tay, Uông Trác Thành hoài nghi có phải vừa rồi người mình ra sức kéo đi không phải là Vương Nhất Bác, xem ra câu nghe lời này rất có tác dụng.... Có điều người kia là ai, Uông Trác Thành lo lắng cho Vương Nhất Bác nên vẫn là theo lên xe.

Đến bệnh viện Tiêu Chiến liền làm liên tục một loạt quá trình, đi xếp hàng, lấy số, lấy thuốc, cũng may là hắn hay đưa Bạch Thần Diệc vào bệnh viện nên những chuyện này cũng coi như là quen thuộc, Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến bận trước bận sau liền hiếu kì

"Người này ai vậy?"

"Không quen biết."

Vương Nhất Bác không hiểu rõ Tiêu Chiến muốn làm gì, rõ ràng cho chính mình leo cây bây giờ lại như không có chuyện gì, tựa như những việc anh làm này là muốn lấy lòng cậu, chẳng lẽ hắn không nên giải thích sao? Giải thích rồi có gì tốt? Chính mình được xem là gì? Ở trong mắt của Tiêu Chiến chính mình cùng những người khác có gì khác nhau, không có mình thì cũng sẽ có Lý Nhất Bác, Triệu Nhất Bác, ngành giải trí này trên sân khấu không thiếu người đẹp mắt. Uông Trác Thành không biết vì sao Vương Nhất Bác vô cớ tức giận nên không dám tiếp tục bát quái.

Tiêu Chiến nháy mắt ra hiệu với Uông Trác Thành gọi cậu vào hành lang

"Cậu là bạn cùng phòng với em ấy?"

"Ừm." Cậu không tránh khỏi cảm giác áp lực, có chuyện gì đang xảy ra? ?

"Cậu thích em ấy?"

"A?" một tiếng này của Uông Trác Thành ka không hề nhỏ làm cho mọi người ở dọc hành lang đều nhìn về phía họ.

"Tuy tôi như vậy nhưng tôi là thẳng nam, cậu ấy ngã bệnh nên tôi mới chăm sóc cậu ấy." 

"Làm sao em ấy lại phát bệnh?" 

"Buổi tối của ba hôm trước, hơn hai giờ cậu ấy mới trở về, cũng không biết làm sao, tập nhảy thân thể ra mồ hôi rất nhiều mà áo khoác cũng không chịu mặc, không chịu uống thuốc cũng không chịu tới bệnh viện, tôi khuyên hai ngày cũng vô dụng, tôi sợ cậu ấy bị làm sao nên mới đưa tới bệnh viện.

Lông mày của Tiêu Chiến càng nghe cậu nói càng nhíu chặt, cho nên ngày đó em ấy có chờ mình thật sao? 

"Anh là ai a?" Uông Trác Thành thật sự rất là hiếu kì.

"Tôi tên Tiêu Chiến."

"Anh là Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến ngay sau đó liền hiểu

"Cậu cũng là thực tập sinh của công ty? Nếu còn muốn xuất đạo thì cậu biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói a?"

"Biết, biết." Tổng giám đốc mới này cũng  quá dễ nhìn, Uông Trác Thành một giây sau liền thay đổi thái độ.

"Cậu đi về trước đi, một chút tôi đưa em ấy về."

"Được, vậy liền làm phiền anh."

Uông Trác Thành đi vài bước lại quay lại trở về

"Tiêu tổng, Nhất Bác có chút sợ tiêm, làm phiền anh quan tâm cậu ấy một chút."

"Tôi biết rồi."

30/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww