Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đi vào phòng bệnh, y tá đang chuẩn bị truyền dịch, Vương Nhất Bác nhìn cũng chưa từng nhìn Tiêu Chiến một cái, cậu không nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm cây kim sắp truyền dịch bên tay phải, tay còn lại gắt gao nắm chặt, bởi vì cậu phát sốt nên trên trán còn một tầng mồ hôi. Tiêu Chiến im lặng đi đến bên giường bệnh đem tay mình nắm chặt tay của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giãy dụa không được liền từ bỏ cho đến khi y tá rời đi Tiêu Chiến mới buông lỏng tay.

"Bạn cùng phòng của cậu có chuyện đi trước."

"Ừm."

"Cậu có muốn ăn một chút gì hay không? Tôi đi mua cho cậu chút cháo?"

"Không cần."

"Một chút truyền xong dịch, tôi đưa cậu trở về?"

"Không cần."

Cậu không thể nói nhiều thêm mấy chữ sao?"

"Không thể."

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác vẫn còn rất tức giận, hắn liền mở miệng giải thích.

"Ngày hôm đó tôi không có cố ý lỡ hẹn, lúc đầu tôi đã đi đến dưới công ty nhưng lại có chuyện phải giải quyết, chờ khi tôi xử lý xong quay lại thì cậu đã không còn ở đó rồi, cậu có chờ tôi sao?" Tiêu Chiến giải thích từng li từng tí rồi cẩn thận hỏi cậu.

"Không có."

Tiêu Chiến biết cậu đang nói dối, nhưng cũng không muốn vạch trần.

"Cậu làm sao lại sinh bệnh?"

"Thân thể không tốt."

Câu này xác thực là Vương Nhất Bác không có nói dối, từ nhỏ thân thể cậu đã không tốt, phát sốt, bị cảm là chuyện thường ngày, sau khi nghe Tiêu Chiến giải thích Vương Nhất Bác cũng không còn tức giận, hai người trò chuyện rất nhiều nên thời gian trôi qua rất nhanh, truyền dịch xong cũng đã giữa trưa.

"Tôi mời cậu đi ăn cơm, xem như xin lỗi."

"Anh, không đi làm sao? Sẽ bị đuổi việc." Vương Nhất Bác vẫn cho là Tiêu Chiến là quản lý cấp cao của công ty, nhưng vô cớ trốn việc vẫn là không được a?

"Không phải cậu cũng không có đi làm hay sao?"

"Tôi xin nghỉ."

"Vậy tôi cũng xin phép nghỉ." Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi cho trợ lý xin phép nghỉ rồi nhanh chóng kéo Vương Nhất Bác lên xe. Bên kia trợ lý sợ hết hồn khi thấy Tiêu tổng gọi, hắn nói " Hôm nay tôi xin nghỉ phép" Trợ lý ngạc nhiên, Tiêu tổng xin nghỉ phép với tôi? Mặc dù ngạc nhiên nhưng trợ lý vẫn làm theo quy tắc là phải trả lời ông chủ nên một giây sau liền nói " Được"

"Muốn ăn cái gì?"

"Đều được."

Tiêu Chiến lái xe đưa Vương Nhất Bác tới một tiệm lẩu, tiệm lẩu này Vương Nhất Bác đã đi với Uông Trác Thành một lần, mùi vị không tệ nhưng có một chút đắt, dù sao cũng có người mời được ăn chùa thì sao lại không ăn.

Khi ngồi vào bàn Tiêu Chiến đem menu đưa cho Vương Nhất Bác ra hiệu cho cậu chọn trước, Vương Nhất Bác chỉ chọn cái lẩu liền đem menu trả lại cho Tiêu Chiến, đồ ăn ở tiệm này Vương Nhất Bác luôn luôn không chọn. Đồ ăn vừa được đưa lên bàn Tiêu Chiến gắp không ngừng cho Vương Nhất Bác, lúc đầu Vương Nhất Bác còn xấu hổ nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Chiến vẫn như cũ nên cậu cảm thấy mình cũng không ngại ngùng, cậu liền "có qua có lại" gắp cho Tiêu Chiến mấy miếng thịt. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặc âu phục ngồi ở tiệm lẩu khói lượn lờ mà hắn không để ý chút nào, cậu nghĩ tới điều gì đó..... 

"Áo khoác của anh, hôm trước tôi giúp anh giặt....."

"A, được, lần sau cậu đưa cho tôi là được." Tiêu Chiến đang bận gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác căn bản hắn cũng không để ý tới vẻ mặt lúng túng của Vương Nhất Bác.

"Cái kia, tôi cảm thấy giống như không thể mặc được nữa, nếu không. . . Tôi mua một cái khác cho anh."

Tiêu Chiến bây giờ mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra

" A, được, nhưng âu phục của tôi có rất nhiều rồi, cậu mua một cái khác cho tôi đi, tôi nhìn trang phục cậu đang mặc trên người cũng không tệ."

Thật sự là Vương Nhất Bác cảm thấy áo khoác cùng mũ màu đen trên người mình rất bình thường, không có gì lạ nhưng cậu vẫn gật đầu.

Hai người đi vào cửa hàng tổng hợp gần tiệm lẩu, Tiêu Chiến nhìn mấy kiểu dáng đều không cảm thấy thỏa mãn , Vương Nhất Bác bắt đầu có chút không kiên nhẫn được nữa

"Rốt cuộc anh muốn kiểu dáng như thế nào vậy?"

"Giống như kiểu dáng cậu đang mặc, tôi muốn giống y như vậy."

Vương Nhất Bác vốn cho rằng Tiêu Chiến là đang nói đùa nên căn bản cậu không để ý, cho nên ý của Tiêu Chiến là muốn mua trang phục có kiểu dáng giống mình? Rốt cuộc Vương Nhất Bác vẫn đưa Tiêu Chiến đi đến cửa hàng mình hay đến. Tiêu Chiến chọn một kiểu dáng trang phục giống như Vương Nhất Bác chỉ là khác màu sắc cậu đang mặc trên người thôi, Vương Nhất Bác chọn màu đen, hắn chọn màu trắng, lại chọn thêm một cái quần jean, hiển nhiên cậu là một sinh viên đại học nên nhân viên ở cửa hàng cũng không nhìn được mấy lần. Vương Nhất Bác chủ động trả tiền, vẫn còn may, cậu có thể chi được.... Tiêu Chiến thử quần áo xong liền tỏ ra ý không muốn mặc lại tây trang, Vương Nhất Bác hỏi hắn thì hắn liền nói mặc âu phục cảm giác không thoải mái.... Vương Nhất Bác thầm nghĩ lúc ăn cơm cũng không có thấy anh không thoải mái. 

Tiêu Chiến cảm thấy cũng lâu rồi hắn không đến cửa hàng tổng hợp nên muốn cùng Vương Nhất Bác đi dạo một vòng, nhưng hai người mặc cùng một kiểu quần áo nên đi đâu cũng có người nhìn chằm chằm, Vương Nhất Bác cảm thấy rất khó chịu nên hắn cũng đành từ bỏ ý định. 

"Anh đưa tôi về công ty đi."

"Cậu không quay về ký túc xá nghỉ ngơi sao?" Tiêu Chiến vẫn có chút lo lắng cho thân thể của Vương Nhất Bác.

"Ừm, đã mấy ngày rồi không có tập luyện, tôi đến để tập luyện bù lại."

"Vậy được, khi nào xong thì cậu gọi cho tôi, tôi cho người đưa cậu trở về." Tiêu Chiến giơ lên điện thoại trong tay, vừa rồi lúc ăn cơm hai người đã thêm Wechat của nhau.

"Chuyện đó để sau đi." Nói xong Vương Nhất Bác liền bước  xuống xe, trong lòng còn nghĩ, quản lý cấp cao của công ty bây giờ đều rảnh rỗi như vậy sao? Tiêu Chiến cũng bước xuống xe theo cậu cùng đi vào công ty.

"Anh định làm gì?" Vương Nhất Bác đột ngột cảnh giác.

"Tôi đi làm a."

"Anh định mặc như vậy đi làm?"

"Không được sao, tôi cảm thấy rất tốt a, công ty cũng không có quy định là không thể mặc a."

Chuyện này, công ty không phải không có quy định cho chuyện.....

"Không được, 10 phút sau anh hãy đi vào." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trong giọng nói mang theo sự hoài nghi.

"Được."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi vào đợi khoảng mười phút mới phát Wechat cho người ta. 

"Cậu đã tới chưa? Tôi có thể đi vào được chưa."

"Ừm."

Tiêu Chiến nở nụ cười yếu ớt bước chân đi vào công ty, bảo an ở dưới lầu lúc đầu nhìn không ra Tiêu Chiến anh ta còn tưởng rằng hắn là thực tập sinh, khi nhận ra là Tiêu Chiến thì vội vàng chào hỏi. Tổng giám đốc.... Hôm nay mặc bộ quần áo này.... Như thế nào mình cảm thấy có chút quen thuộc.... 

Vương Nhất Bác nằm trên sàn tập rộng lớn, cậu thở hổn hển, nhảy liên tục hai giờ cảm giác mệt vô cùng, cậu có cảm giác hôm nay mồ hôi so với bình thường còn nhiều hơn, xem ra bị cảm làm lỡ rất nhiều chuyện.... Tiêu Chiến phát cho Vương Nhất Bác mấy tin tức cũng không thấy người trả lời, hắn ở văn phòng không yên tâm liền đi xuống phòng tập luyện tìm người, khi xuống tới phòng tập nhìn không thấy ai, lúc hắn lấy điện thoại tính gọi cho cậu thì thấy Vương Nhất Bác một bên cầm khăn lông một bên mở cửa đi vào, mái tóc ẩm ướt từng giọt nước trên trán chạy dọc theo cổ xuống đến xương quai xanh, Tiêu Chiến cảm thấy cổ họng có chút khô nóng, giọng nói có chút khàn.

" Sao anh lại tới đây?" Vương Nhất Bác tuy là không có quá nhiều kinh ngạc Tiêu Chiến xuất hiện ở đây nhưng vẫn là mở miệng hỏi thăm.

"A, tôi gửi tin nhắn cho cậu mà không thấy trả lời, tôi sợ cậu lại không khỏe nên tôi đến xem một chút." 

Vương Nhất Bác cầm điện thoại thì quả thực có mấy tin nhắn chưa đọc đều là của Tiêu Chiến gửi đến.

"Cậu tập luyện xong rồi sao? Có muốn đi ăn tối với tôi hay không?"

"Ừm, không được, đầu tôi có chút đau, tôi muốn về nghỉ ngơi."

"Được, vậy tôi đưa cậu về."

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho trợ lý hủy bỏ phòng ăn đã đặt trước, sau đó hắn lại gửi tin tức cho dì giúp việc ở nhà nấu nhiều cháo loãng cùng với dưa cải để tài xế đưa tới dưới lầu ký túc xá của Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác không có từ chối lời đề nghị của Tiêu Chiến đưa mình về, cậu cảm thấy mình bị ngốc hay sao mà lại không nhờ, chính cậu cũng đang lười đi, cậu cầm lấy áo khoác định đi ta ngoài thì bị Tiêu Chiến kéo lại. 

"Tóc còn chưa có sấy khô."

"Máy sấy bị hỏng, một chút nữa sẽ khô thôi." 

"Không được, đi lau khô lại đi."

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác cảm giác câu nói của Tiêu Chiến đầy uy lực làm cậu có chút thích ứng không kịp, từ lần đầu tiên cậu gặp Tiêu Chiến, mặc dù chỉ có mấy ngày ngắn ngủi nhưng cậu thấy Tiêu Chiến rất hay cười, để Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến là người ôn nhu, quên đi mục đích của Tiêu Chiến muốn tiếp cận mình, người này vì muốn bao nuôi cậu nên mới tới đây! Vương Nhất Bác càng nghĩ càng giận liền ngồi ở một bên chơi điện thoại, cũng không nói chuyện. Tiêu Chiến nhìn thấy cậu không thoải mái nên hắn cũng không để trong lòng. 

Lúc Tiêu Chiến chạy xe tới dưới ký túc xá của Vương Nhất Bác thì tài xế đã đợi ở đó, Tiêu Chiến nhận lấy phần cháo rồi lấy thuốc từ trong xe đưa hết cho cậu. 

"Thất thần làm gì, nhanh đi lên đi. Chẳng lẽ, cậu muốn mời tôi lên ngồi một chút?" 

"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Vương Nhất Bác nhận lấy đồ cậu cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu. Cậu cảm thấy mình có chút thiệt thòi, vừa rồi cậu còn có chút cảm động, tra nam! 

"Oa, thơm quá, cậu đem cái gì về vậy?" 

"Không phải cậu có việc sao, làm sao trở về sớm như vậy?" Vương Nhất Bác không trả lời mà hỏi lại.

"A? Tôi có việc? A! Đúng! Xử lý xong liền trở lại, cậu muốn làm gì, có đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm, tốt hơn nhiều rồi." 

Vương Nhất Bác đem khăn quàng cổ, mũ lấy ra ném tới trên người của Uông Trác Thành

"Không có, bây giờ mới có mùa thu cậu không biết sao? Cậu muốn cầm những thứ này đem che chết tôi sao?"

Vương Nhất Bác nghĩ đến buổi sáng chính mình buổi sáng bị quấn thành cái dạng kia còn bị Tiêu Chiến nhìn thấy, cậu cảm thấy tức giận nhưng không biết làm sao, nhưng vì sao cậu lại sợ bị Tiêu Chiến nhìn thấy? Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ. 

"Ấy, cái kia Tiêu. . . Tiêu Chiến, các người quen nhau như thế nào?"

"Hắn ta muốn bao nuôi tôi."

Uông Trác Thành ăn một cái sủi cảo tôm xém chút phun ra ngoài.... Cậu đoán được ý đồ của Tiêu Chiến, nhưng cậu không nghĩ Vương Nhất Bác cứ như vậy mà nói ra, cũng là, theo lý thuyết thì Vương Nhất Bác không thể.... 

"Vậy cậu. . . Đáp ứng hắn?"

"Làm sao có thể, tôi là thẳng có được hay không."

Bây giờ hắn ta chưa ngả bài thì tôi liền giả ngu, nhưng nếu hắn trực tiếp đóng băng tôi thì làm sao bây giờ, chỗ của Tiêu Chiến rất tốt, dù sao mình cũng không tổn thất cái gì. Vương Nhất Bác càng nghĩ càng thấy phân tích của bản thân rất đúng. Muốn bao nuôi tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Vương Nhất Bác còn đang nằm ở trên giường suy nghĩ, Tiêu Chiến lớn lên cũng không tệ, làm sao lại là loại người không làm việc mà nhất định phải chơi trò bao nuôi đây? Cho dù là bao nuôi thì Vương Nhất Bác cũng không thể nào làm người ở phía dưới! Vương Nhất Bác, mình đang nghĩ gì thế này! Không được u mê như vậy! Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, cậu cảm thấy chắc đầu mình bị vô nước rồi.... Điện thoại để trên đầu giường đột ngột sáng lên, là Tiêu Chiến gửi tin nhắn tới còn đang suy nghĩ, Tiêu Chiến lớn lên cũng không tệ, làm sao lại không làm việc người, nhất định phải chơi loại này bao nuôi trò chơi đây? Cho dù là bao nuôi, ta Vương Nhất Bác cũng không làm phía dưới người! Nghĩ gì thế Vương Nhất Bác! Ngươi sắc mê tâm khiếu! Vương Nhất Bác quơ quơ đầu cảm thấy mình khẳng định là đầu óc nước vào. . . Đầu giường bên trên điện thoại đột ngột sáng lên, là Tiêu Chiến gửi tới

【 Sáng mai tôi qua đón cậu】

【 Đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon 】

Tra nam! Tôi không thèm để ý tới anh

Vương Nhất Bảo, ca ca của cậu có nói câu nào muốn bao nuôi cậu? Hửm?

Chúc Chiến ca sinh nhật vui vẻ. Một đời bình an, mãi mãi hạnh phúc ca ca nhé!

05/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww