Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác rời giường thì cậu rất là giận, tám giờ sáng cậu đi xuống lầu thì thấy Tiêu Chiến đang tựa vào cạnh xe hướng cậu cười nên cậu càng giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, lúc lên xe cậu cũng yên lặng ăn bữa sáng mà Tiêu Chiến mua cũng không nói lời nào. Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ cắn bánh bao rất là mạnh không biết là cậu cơn giận của cậu từ đâu, nhìn cậu ăn đến hai má phình lên hắn khẽ cười một tiếng.

"Cười, cười cái gì mà cười."

"Tiểu bằng hữu làm sao mà lửa giận lớn như vậy a?"

"Anh nói ai là tiểu bằng hữu?"

"Ai trả lời tôi thì là người đó."

Vương Nhất Bác mặc kệ hắn, hai mắt nhắm lại không nói chuyện, cậu cũng không biết nói làm sao với Tiêu Chiến, cậu cảm thấy hắn là người có " Bụng dạ khó lường", có người bên cạnh nên cậu an tâm mà ngủ thiếp đi. Tiêu Chiến lái xe đến dưới công ty thì hắn cũng không cam tâm mà đánh thức Vương Nhất Bác dậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác ngủ, so với ngày thường cậu ngoan ngoãn hơn nhiều, khóe miệng cậu còn mang theo ý cười tựa như trong giấc ngủ cậu mơ rất đẹp. Tiêu Chiến cứ như vậy mà nhìn Vương Nhất Bác ngủ mà khóe miệng giương lên, sợ cậu ngủ không thoải mái liền đưa tay gỡ dây an toàn trên người cậu, lúc này Vương Nhất Bác liền tỉnh lại.

"Anh đang làm gì?"

Vương Nhất Bác đang ngủ mơ mơ màng màng cậu cảm giác có người đang làm phiền, cậu mở mắt thì thấy gương mặt của Tiêu Chiến đang phóng đại trước tầm mắt trong chốc lát cậu liền tỉnh ngủ.

"Đến nơi rồi."

Vương Nhất Bác lập tức bước xuống xe không nói thêm câu nào.

Không phải Tiêu Chiến không thấy sự phòng bị với ánh mắt dè chừng của Vương Nhất Bác đối với hắn, hắn chỉ đơn giản cho rằng thời gian hai người quen biết quá ngắn đối với mình có sự đề phòng là bình thường, thật ra Tiêu Chiến không biết rằng Vương Nhất Bác cho rằng hắn rốt cuộc cũng không giấu được đuôi hồ ly của hắn mà xuống tay với mình. Hừ! Tra nam, cậu cho rằng hắn rốt cuộc đã chán đóng vai " Bạn trai ba tốt" trong trò chơi này rồi sao? Cậu đang nghĩ làm sao có thể từ chối hắn một cách khéo léo đây? Vương Nhất Bác mím môi, thật phiền phức.... Có điều bánh bao ăn rất ngon....

Vương Nhất Bác mở cửa phòng tập luyện ra, ngoại trừ những thực tập sinh cùng lão sư huấn luyện ra còn có một nam nhân mặc Âu phục mang giày da, cậu cảm thấy rất xa lạ, thấy mọi người đã đến đông đủ nam nhân liền nói.

"Chào mọi người, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc, tôi tên Tống Tử Sâm. Chắc hẳn mọi người cũng đã nghe nói qua, hôm nay tôi tới đây là thông báo cho mọi người rằng Tổng giám đốc có ý định thành lập một nhóm nhạc nam, bây giờ chúng ta đang chuẩn bị tuyển chọn trong nội bộ thực tập sinh của công ty, từ những người các cậu chọn ra bốn thực tập sinh ưu tú nhất thành lập một nhóm, Hạ Chí sang năm chính thức xuất đạo."

Nghe được hai chữ xuất đạo ánh mắt của các thực tập sinh lập tức sáng lên, bọn họ đợi đã rất lâu rồi, bây giờ có cơ hội bước lên sân khấu thì ai lại không động tâm đây? Chỉ có điều danh ngạch (slot) chỉ có bốn người thì điều này có nghĩa là anh em tốt sẽ có một trận " Chém giết" với nhau.

Dừng một chút Tống Tử Sâm nói tiếp, " Lần tuyển chọn này chia làm hai phần, phần thứ nhất là tuyển chọn cá nhân, có thể hiểu là tuyển chọn quốc tế, mỗi người các cậu đều phải tự mình chuẩn bị một tiết mục, tôi cùng với huấn luyện viên của các cậu sẽ sàng lọc, tuyển chọn một lần, sau đó sẽ có lần tuyển chọn thứ hai, sẽ căn cứ theo sự hiểu biết, tính cách của các cậu mà chia nhóm, bốn người một nhóm với tư cách chuẩn bị xuất đạo, sau đó từ đội ở bên trong chọn ra một nhóm cuối cùng để xuất đạo. Lần tuyển chọn thứ hai Tổng giám đốc cũng sẽ đến, hi vọng mọi người sẽ chuẩn bị thật tốt, cố lên!"

"Nghe thật nghiêm khắc a." Uông Trác Thành lại gần nói với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu nhưng cậu mong đợi nhiều hơn, rốt cuộc cũng có cơ hội xuất đạo, đương nhiên mình phải làm thật tốt, để không biết cơ hội lần sau sẽ là khi nào.

Vương Nhất Bác bắt đầu luyện tập không biết ngày đêm, cậu vốn có thiên phú thêm ngày thường so với các thực tập sinh khác cậu chịu khó hơn rất nhiều, cậu tập nhảy không dưới trăm lần, cậu cảm thấy càng tập thì bản thân sẽ trở nên tốt hơn. Nói mới nhớ, mấy ngày nay cậu không gặp Tiêu Chiến, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy chơi chán rồi sao? Vương Nhất Bác không biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Tống Tử Sâm mang vào rất nhiều ly cà phê Starbucks, anh phát cho thực tập sinh mỗi người một ly, duy chỉ có mình cậu là một ly Ice Shake Blackcurrant, lần trước lúc đi shopping với Tiêu Chiến hình như hắn cũng uống loại này, Vương Nhất Bác thầm nói trong lòng, người này đã bao lớn rồi còn thích uống đồ ngọt.... Nhưng bây giờ uống thử cậu mới biết loại này uống rất ngon.... Không có...

Vương Nhất Bác ấn mở vào khung chat của Tiêu Chiến còn dừng lại tại tin nhắn tuần trước Tiêu Chiến nói vào buổi sáng sẽ đến đón cậu..... Tuy là thêm vào bạn tốt lâu như vậy nhưng Vương Nhất Bác không có vào vòng bạn bè để xem, Vương Nhất Bác ấn vào trang cá nhân của Tiêu Chiến, thấy tin nhắn ở vòng bạn bè có một vé đi Anh quốc ngày 27.09, cho nên.... Tiêu Chiến đi công tác? Trách không được mấy ngày nay đều không nhìn thấy người.....

Ngày 05.10 là lần tuyển chọn đầu tiên, Vương Nhất Bác nhảy một tiết mục mà cậu đã nhảy rất nhiều lần, cậu rất thuận lợi tiến vào vòng thứ hai, tuy là trong dự đoán nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất vui vẻ, thật tốt, khoảng cách được đứng trên sân khấu lại gần thêm một bước.

Tiết mục của Uông Trác Thành chọn một bài hát tình yêu đau buồn, mặc dù ngày thường cậu không thường hay hát nhưng giọng hát ấm áp cùng với chân thành cậu cũng thuận lợi tiến vào vòng thứ hai.

Tiêu Chiến vừa xuống máy bay liền nhận được tin nhắn của trợ lý, Vương Nhất Bác đã vào vòng tiếp theo. Đây là điều đương nhiên nha. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ khóe miệng vô thức giương lên, bước chân cũng tăng nhanh mấy phần, giống như làm giảm sự mệt mỏi của chuyến hành trình dài rất nhiều.

Uông Trác Thành đang ôm lấy bờ vai của Vương Nhất Bác để xem khi nào hai người ăn cơm chúc mừng thì cậu liền nhìn thấy Tiêu Chiến sải những bước dài đang bước vào công ty, hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt trên vai của Vương Nhất Bác, Uông Trác Thành hậm hực rút tay lại, làm Vương Nhất Bác chưa hiểu nguyên nhân cũng chột dạ theo.

"Anh trở về rồi."

Vương Nhất Bác chủ động mở lời làm cho Tiêu Chiến cảm thấy rất vui.

"Ừm, các cậu đang có dự định gì sao?"

"Chúng tôi muốn đi ăn cơm, anh. . . Muốn đi cùng với chúng tôi không?" Vương Nhất Bác cảm thấy giật mình với lời đề nghị của mình.....

"Được, chờ tôi một chút, tôi phải về văn phòng một chuyến."

" Được, tôi chờ anh."

"Đại ca, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm? Đầu của anh bị nước vào hay sao?"

"Không được sao?"

"Được được được."

Tiêu Chiến rất nhanh liền quay trở lại

"Muốn ăn cái gì, tôi mời."

"Tôi ăn gì cũng được, còn cậu?"

Uông Trác Thành không nghĩ tới là sẽ hỏi tới mình nên tất nhiên là cậu có chút bất ngờ

"A, tôi nghe Tiêu tổng."

"Tiêu tổng?"

"Đúng a. Tiêu tổng, có cái gì không đúng sao?"

"Tổng giám đốc của công ty chúng ta là Tiêu tổng?"

"A, làm sao vậy?"

"Anh là Tổng giám đốc của công ty chúng tôi?"

Tiêu tổng còn chưa kịp mở miệng Uông Trác Thành liền hỏi

"Hai người quen biết nhiều ngày như vậy chẳng lẽ cậu không biết?"

"Tôi vẫn cho là, anh ta là quản lý cấp cao muốn bao nuôi tôi...." Giọng nói của Vương Nhất Bác càng lúc càng nhỏ, đầu cúi càng ngày càng thấp... Thì ra cậu luôn hiểu lầm Tiêu Chiến, người ta là Tổng giám đốc thì làm sao có thể bao nuôi mình đây....

"Bao nuôi? Vương Nhất Bác, cậu cho rằng tôi muốn bao nuôi cậu sao?"

"Thật xin lỗi. . ."

"Thật ra tôi không có nghĩ tới muốn bao nuôi cậu, bất quá thì tôi muốn cùng cậu nói chuyện yêu đương một chút."

"Ừm?"

"Tôi nói tôi thích cậu, cậu nghe rõ không?"

Tiêu Chiến tiến đến bên tai của Vương Nhất Bác dùng âm thanh nhỏ nhất nói chỉ có hai người nghe. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt của Vương Nhất Bác đang dần chuyển đỏ, Tiêu Chiến nói hắn thích mình? Không phải bao nuôi, mà là thích mình? Lời nói còn vang lên bên tai khiến cho Vương Nhất Bác biết rằng không phải mình đang nằm mơ.

" Cho nên, tôi muốn hỏi cậu có thích tôi không?"

Mình thích Tiêu Chiến sao? Vương Nhất Bác thừa nhận Tiêu Chiến đối với mình rất tốt, từ trước đến nay không có ai lo lắng cho mình chu đáo như Tiêu Chiến, có xe đón đưa, Vương Nhất Bác thừa nhận mấy ngày Tiêu Chiến không có ở đây cậu có chút không quen, đến mức vừa rồi cậu có chút cao hứng khi nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu nhịn không được mà hỏi thăm hắn. Cảm giác này là thích sao? Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại câu hỏi này tự hỏi chính mình.

Tiêu Chiến cũng không cần cậu phải trả lời hắn liền, hắn không biết cái đầu nhỏ của Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, chính mình ở bên cậu nhiều ngày như vậy không ngờ cậu lại nghĩ là mình muốn bao nuôi cậu nên hiện tại hắn cảm thấy có chút đau đầu.

"Tôi. . Tôi không biết, nhưng tôi biết là tôi không có ghét anh."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, cũng còn tốt, cậu không có nói với hắn rằng mình không thích nam nhân.

"Vậy cậu có đồng ý cùng tôi kết giao làm tiền đề cho hai chúng ta ở chung?"

"Được." sau khi Vương Nhất Bác biết mình không ghét Tiêu Chiến nên cậu đáp ứng rất nhanh.

"Vậy nhờ bạn trai tốt chiếu cố nhiều hơn."

Uông Trác Thành không biết hai người nói vấn đề gì mà cậu chỉ thấy mặt của Vương Nhất Bác càng ngày càng đỏ.

Sau đó Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác cùng với Uông Trác Thành đi tới tiệm thịt nướng lần trước không đi được. Uông Trác Thành cảm thấy mắt mình hiện tại có vấn đề, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến không ngại mình mặc âu phục ngồi vào bàn đầy khói nướng thịt cho Vương Nhất Bác. Uông Trác Thành cảm thấy mình hiện tại như một cái bóng đèn không nên xuất hiện ở đây.....

Tiêu Chiến phải lái xe cho nên không uống rượu, Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành cũng không có thói quen uống rượu cho nên bữa ăn này trôi qua rất nhanh, đến dưới lầu của ký túc xá Uông Trác Thành rất thức thời đi lên trước, để lại Vương Nhất Bác ở trên xe cùng với Tiêu Chiến.

"Anh chưa chúc mừng em thuận lợi tiến vào vòng thứ hai."

"Ừm, em khẳng định với anh em nhất định sẽ xuất đạo". Ở phương diện này Vương Nhất Bác rất tự tin.

"Anh tin tưởng em."

"Ừm." Câu nói này từ miệng Tiêu Chiến nói ra làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy rất ấm áp.

"Anh. . Có mệt hay không?" Bây giờ Vương Nhất Bác mới nhớ tới, Tiêu Chiến vừa xuống máy bay còn lái xe đưa mình đi ăn cơm lâu như vậy chưa có nghỉ ngơi thật tốt.

"Tiểu bằng hữu quan tâm anh hay sao?"

"Ừm." mặt của Vương Nhất Bác lại đỏ.

"Anh mệt chết đi được, em ở lại với anh một chút có được hay không." Tiêu Chiến nắm lấy tay của Vương Nhất Bác, giọng nói mang theo chút làm nũng, Vương Nhất Bác cũng không buông tay ra để mặc cho Tiêu Chiến nắm.

"Anh ngủ một chút đi, nếu mệt quá thì không thể lái xe được."

"Được, em ở lại với anh."

"Ừm."

10/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww