Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến dựa vào ghế lái không bao lâu liền ngủ thiếp đi, bởi vì muốn được gặp Vương Nhất Bác hắn liền đem lịch trình vốn là mười lăm ngày mới kết thúc giảm còn mười ngày chỉ vì để về sớm để có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Thái độ của Vương Nhất Bác hôm nay làm cho Tiêu Chiến rất ngạc nhiên, hắn không nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ tùy ý chấp nhận chuyện cùng mình yêu đương, mặc dù cậu chưa đồng ý nhưng cũng làm hắn rất ngạc nhiên, hắn cho rằng Vương Nhất Bác sẽ cự tuyệt, nói tình cảm này rất buồn nôn, hắn cũng sợ cậu sẽ vì thán phận của hắn mà lại rời xa hắn. Nhưng cuộc nói chuyện ngắn ngủi hôm nay Tiêu Chiến phát hiện mình không cần phải.....

Vương Nhất Bác căn bản không có đem hành động theo đuổi của mình xem thường mà là.... Cậu xem hắn như kim chủ.... Còn cho rằng hắn là quản lý cấp cao muốn bao nuôi cậu... Hắn bị suy nghĩ của cậu làm cho vừa tức giận lại vừa buồn cười, có điều cái gật đầu trong nháy mắt của Vương Nhất Bác làm cho Tiêu Chiến cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tan biến nên những điều trước đó đã không còn quan trọng, tuy trên mặt hắn không biểu hiện ta nhưng hắn rất cao hứng.

Hắn không biết mình yêu thích Vương Nhất Bác vì điều gì? Thật ra lúc đầu Tiêu Chiến không nghĩ là mình thích cậu, dù sao trước đó Tiêu Chiến cũng có nói chuyện yêu đương với người khác giới, cho nên hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ thích người cùng giới.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác là ở dưới lầu của công ty, Vương Nhất Bác đang tập đi tập lại một động tác ollie, Vương Nhất tựa như chưa nắm được trọng tâm nên thử rất nhiều lần cũng không thành công, đối với ván trượt Tiêu Chiến không có hứng thú, chẳng qua hắn thấy người này chơi ván trượt hơi lạnh lùng, chảnh chảnh nên hắn muốn nhìn nhiều hơn kết quả là hắn nhìn hơn nửa giờ....

Thử vô số lần sau đó Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thành công, trên mặt của cậu hiện lên ý cười nhàn nhạt nhưng vẫn bị Tiêu Chiến bắt được, hắn chưa bao giờ biết một người khi cười có thể đẹp đến vậy, khí chất của Vương Nhất Bác nhìn rất là thanh lãnh, người khác không thể đến gần nhưng khi cậu cười lên lại có ma lực có thể xuân phong hóa vũ( mưa thuận gió hòa), hai thái cực này ở trên người cậu tạo nên sự tương phản không hài hòa chút nào, tuy Tiêu Chiến chỉ nhìn qua một chút nhưng hắn có ấn tượng rất sâu. Sau đó Vương Nhất Bác thu lại ván trượt đi vào cửa lớn của công ty thì Tiêu Chiến mới biết được hóa ra cậu là thực tập sinh của công ty mình.

Lần thứ hai hắn nhìn thấy cậu là tại hành lang, bởi vì hắn mới vừa tiếp nhận công ty giải trí nên bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, rạng sáng hắn đã đi tới văn phòng nên hiện tại có chút mệt mỏi, ma xui quỷ khiến thế nào hắn không đi thang máy mà bước trực tiếp lên cầu thang bộ, đi đến lầu tám hắn phát hiện đèn phòng tập vẫn sáng, Tiêu Chiến cho rằng thời gian này sẽ không có người tập luyện nên hắn muốn đi qua tắt đèn.

Kết quả hắn phát hiện trong phòng tập còn có một người đang tập nhảy, bởi vì cửa đóng kín nên hắn không thể nghe được âm nhạc của người kia tập, chỉ có thể nhìn thân ảnh người kia qua một lớp cửa kính. Thật ra Tiêu Chiến không thích nhìn nam nhân nhảy cho lắm, nhưng người ở trước mắt hiện tại nhảy rất vừa mắt của hắn, khi người kia làm một động tác xoay người lúc này Tiêu Chiến mới nhìn rõ mặt của đối phương, hắn nhận ra là cậu.

Từ sau hôm đó, trước khi ra về Tiêu Chiến đều sẽ đặc biệt đi đến lầu tám nhìn nam hài kia tập nhảy, hắn tự cảm thấy giống như mình đơn phương ước hẹn, cứ như vậy lặp đi lặp lại một tuần lễ, hắn đối với nam hài này càng ngày càng hiếu kỳ nên hắn để Tống Tử Sâm điều tra thông tin cá nhân của nam hài này mới biết được cậu tên : Vương Nhất Bác.

Cánh tay của Vương Nhất Bác hơi tê, nhưng cậu không dám điều chỉnh lại tư thế sợ đánh thức đối phương, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, bên tai là sự hô hấp đều đều của Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác quan sát khuôn mặt của Tiêu Chiến kỹ như vậy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có thể nhìn ra ngày thường người này rất nghiêm túc, thế nhưng trừ lần cậu sinh bệnh thì bình thường mọi lúc nhìn thấy cậu Tiêu Chiến luôn nở nụ cười... Cậu vẫn luôn cảm thấy mắt của Tiêu Chiến rất đẹp, trước đây cậu hiểu lầm hắn nên không có để ý, khi hắn nhìn về phía cậu luôn nở nụ cười, khi hắn cười lên rất đẹp.

Có lẽ là do hắn có chút mệt mỏi, Vương Nhất Bác thấy lông mày của hắn cau lại, chắc hẳn là hắn rất mệt, cậu có chút tự trách mình, Tiêu Chiến vừa xuống máy bay liền đi ăn cơm cùng với cậu, hắn còn luôn luôn quan tâm, chăm sóc cho cậu trong lúc ăn, hắn còn lái xe đưa mình trở về, nếu không phải hắn muốn cùng một chỗ với cậu thì hắn có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt, Vương Nhất Bác có chút tự trách mình không hiểu chuyện... Tiêu Chiến ngủ một tiếng liền tỉnh, hắn thấy bàn tay mình vẫn được nắm chặt hắn cảm thấy rất vui.

"Anh tỉnh rồi, ngủ có ngon không?" Vương Nhất Bác mở miệng trước

"Cũng không tệ lắm." Tiêu Chiến một bên nở nụ cười một bên nhìn Vương Nhất Bác, đứa nhỏ này biết quan tâm chính mình, sự chuyển biến này rất tốt.

"Vậy anh nhanh về nhà đi, sớm nghỉ ngơi một chút."

"Được, vậy còn em?"

"Em? Đương nhiên là em về nhà."

Vương Nhất Bác có chút lúng túng, chính mình còn chưa có đáp ứng thì làm sao lại. . .

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác thì cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này làm sao lại dễ trêu chọc như vậy, nhưng hắn vẫn là không thể nhịn được ra vẻ tiếc nuối.

"Ôi, được rồi."

"Anh. . . Anh mau trở về đi thôi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Được, vậy sáng mai anh tới đón em."

"Được, vậy em đi trước."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nói tạm biệt với Tiêu Chiến, trong quá khứ là khi đến nơi cậu liền xuống xe, không nói nhiều hơn một câu. 

"Ngày mai gặp, bạn trai tốt."

"Ngày mai gặp."

"Trở về rồi, cậu cùng Tiêu tổng quen biết như thế nào?"

"Cậu đã sớm biết anh ấy là tổng giám đốc?"

"Đúng a."

"Như thế nào lại không nói cho tôi?"

"Không phải là hai người các cậu quen nhau trước sao? Tôi làm sao biết được cậu lại không nhận ra anh ấy?"

"Anh ấy chỉ nói với tôi anh ấy tên Tiêu Chiến, còn lại không có nói thêm cái khác."

"Chắc hẳn là anh ấy cũng không có nghĩ tới là cậu cũng không biết là ông chủ của mình tên gì đi....."

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt sắc bén hướng về phía Uông Trác Thành làm cậu lập tức ngậm miệng.

"Rốt cuộc là hai người quen nhau như thế nào a? Không phải trước đây cậu nói anh ấy muốn bao nuôi cậu sao?"

"Là hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng. "

"A, vậy là tốt rồi, chú ý một chút, cũng đừng để cho những người khác biết, nếu không thì lời khó nghe nào họ cũng sẽ nói được."

Vương Nhất Bác không hiểu rõ Tiêu Chiến nhưng Uông Trác Thành hiểu rất rõ Vương Nhất Bác, cậu biết Vương Nhất Bác rất đơn thuần, cho nên đối với quan hệ của hai người  cậu vẫn có chút lo lắng, trước mắt không biết kết quả như thế nào thì Vương Nhất Bác sẽ là người chịu thiệt......

Vương Nhất Bác lại bắt đầu tập luyện không biết ngày đêm, cũng không có gì khác biệt lắm, mỗi sáng sớm sẽ là Tiêu Chiến đón cậu đến công ty, mua đồ ăn sáng cho cậu, bất quá thì khi Tiêu Chiến lái xe gần đến công ty sẽ dừng lại để Vương Nhất Bác tự mình đi đến. Mỗi ngày cậu đều nhận được một ly Ice Shake Blackcurrant, cậu biết là Tiêu Chiến đặc biệt mua cho mình. Mặc dù Tiêu Chiến đã nói qua với cậu nhưng Tiêu Chiến cố ý tránh cho người khác nghi ngờ để Vương Nhất Bác có thể thoải mái. Khi rảnh rỗi Tiêu Chiến sẽ đi ăn cơm cùng Vương Nhất Bác, nếu không có thời gian sẽ gửi tin nhắn cho cậu, Vương Nhất Bác cũng nhắc nhở hắn là phải ăn cơm đúng giờ. 

Khác biệt duy nhất chính là ở buổi tối ở phòng tập luyện Tiêu Chiến không còn đứng bên ngoài mà là đi vào phòng tập để xem Vương Nhất Bác nhảy, sau đó đưa cậu đi ăn khuya rồi lại đưa cậu về nhà.

Từ lần trước ở trong xe Tiêu Chiến nắm tay cậu thì hắn cũng không có hành động gì khác, điều này đối với Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn. Thật ta Tiêu Chiến đang cố gắng kìm chế, hắn biết bởi vì thân phận của mình mà đối với mối quan hệ của Vương Nhất Bác có chút vi diệu, ngày thường ở công ty cũng sẽ tránh tiếp xúc để tránh bị lời ong tiếng ve, hắn sẽ không cảm thấy gì nhưng hắn không muốn người khác nói về Vương Nhất Bác. Tình cảm này là do Tiêu Chiến chủ động, nhưng hắn cũng không muốn Vương Nhất Bác bị động tiếp nhận, hắn có lòng tin, cũng có kiên nhẫn để chờ.

Thời tiết lạnh dần, lúc nào trong xe Tiêu Chiến cũng chuẩn bị một cái áo khoác cho Vương Nhất Bác, đứa nhỏ này không thích mặt áo khoác, bị cảm lại không muốn uống thuốc cũng không chịu đi bệnh viện, chỉ có ngay thời điểm này Tiêu Chiến mới không cần phải kiêng nể mà Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể nghe lời.

Tiêu Chiến cảm thấy gần đây Vương Nhất Bác thay đổi, so với lần đầu gặp gỡ thì hình tượng coolguy của cậu hoàn toàn khác biệt, thoải mái hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hơn, có khi cậu nói nhiều đến mức Tiêu Chiến không biết làm sao, Vương Nhất Bác người nhà của em không chê em phiền sao, nhưng lời này hắn chỉ là nghĩ ở trong lòng không có nói ra, hắn sợ đứa nhỏ tức giận.

Thời gian của lần tuyển chọn thứ hai là ngày 01.11, hôm nay Vương Nhất Bác mặc một cái áo sơ mi trắng, vẫn là do hôm nay Tiêu Chiến sẽ tới, chính cậu cũng không có nhiều mẫu quần áo lắm, tạo hình kỳ lạ một trong những thực tập sinh thì cũng không xuất sắc lắm, bởi vì có không ít người vì lần đầu tiên nhìn thấy Tổng giám đốc của công ty có chút khẩn trương, có một số thực tập sinh đã rất lâu nhưng khi bước ra đều phạm phải không ít sai lầm, không khí trong phòng chờ thoáng cái liền khẩn trương lên, Uông Trác Thành luôn luôn ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác cũng bắt đầu mất bình tĩnh.

"Đừng khẩn trương." Vương Nhất Bác mở miệng dỗ dành

"Ừm, tôi không có khẩn trương."

"Cười lên một cái nào." Vương Nhất Bác lườm cậu một cái, nhưng cũng để cho Uông Trác Thành cảm thấy bình tĩnh không ít.

Lần này Uông Trác Thành vẫn chọn ca hát là chính, thêm một chút diễn xuất trong bài hát nhận được lời khen ngợi của một giám khảo, biểu hiện của cậu hôm nay đối với Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, lời khen này dành cho cậu rất đúng.

Người kế tiếp là Vương Nhất Bác, ban giám khảo thấy cậu ăn mặc quá đơn giản lại chỉ trang điểm nhẹ thì liền cảm thấy cậu không coi trọng cơ hội lần này, trực tiếp đánh số không ở bảng điểm.

Vương Nhất Bác dùng một vải lụa đen buộc mắt lại, âm nhạc vang lên, mắt bị che lại giống như tìm kiếm ánh sáng trong bóng đêm, một con rối người khát khao hạnh phúc, giãy giụa muốn thoát khỏi sự đau khổ của số phận, tâm tình của mỗi người trong phòng đều bị cậu lay chuyển. Âm nhạc đột ngột thay đổi, Vương Nhất Bác mạnh mẽ giật vải lụa muốn thoát khỏi sự khống chế, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy căng thẳng, vải lụa bị vướng bông tai của Vương Nhất Bác cứ vậy mà kéo một đường dài, một giọt máu rồi lại một giọt rơi trên áo sơ mi trắng tạo nên một sự thê lương, như đang gián tiếp nói cho mọi người biết muốn thoát khỏi sự trói buộc cái giá phải trả rất lớn.

Sắc mặt của Tiêu Chiến càng ngày càng đen lại, không phải hắn chưa từng khuyên qua Vương Nhất Bác không nên đeo bông tai, nhưng Vương Nhất Bác nói đã tập luyện rất nhiều lần đều không có vấn đề, Tiêu Chiến cũng không có kiên nhẫn, hiện tại hắn cảm thấy tức giận không phải vì Vương Nhất Bác không nghe hắn mà là hắn cảm thấy mình chiếu cố cậu không tốt, nếu hắn kiên trì hơn thì cậu sẽ không cần phải đeo bông tai.

Tiết mục kết thúc, vị giám khảo đánh số không kia lặng lẽ thêm số một ở phía trước, tất cả ban giám khảo đều bị Vương Nhất Bác làm cho cảm động, chỉ có Tiêu Chiến sau khi tổng điểm kết thúc sắc mặt tối sầm đi ra ngoài.

Tổng giám đốc không thích? Trên mặt của ban giám khảo tràn đầy sự mơ hồ, chỉ có Tống Tử Sâm cùng với Vương Nhất Bác biết nguyên nhân. Vương Nhất Bác trở lại phòng nghỉ để thay quần áo liền nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến gửi tới.

"Bãi đỗ xe."

Không có nhiều hơn một chữ, Vương Nhất Bác có chút chột dạ, vết thương bên tai cậu cảm giác như không có, trong đầu hiện tại chỉ có năm chữ: Tiêu Chiến rất tức giận.

12/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww