Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đi đến bãi đỗ xe cậu phát hiện thái độ của Tiêu Chiến không giống ngày thường là tựa vào trong xe đợi cậu mà hắn đang ngồi trong xe, thấy cậu đi tới hắn cũng không có phản ứng, Vương Nhất Bác lên xe Tiêu Chiến lập tức khởi động xe mà không nói câu nào.

"Tiêu Chiến?"

"Ừm." Tuy tức giận nhưng Tiêu Chiến vẫn không có cách nào không để ý tới Vương Nhất Bác.

"Anh giận sao?"

"Ừm."

"Thật xin lỗi. . ."

"Vì cái gì xin lỗi?"

"Bởi vì làm anh giận."

"Người bị thương là em tại sao lại muốn xin lỗi với anh?"

"Em. . ."

"Anh rất giận, nhưng không phải giận em mà là giận chính mình, nếu anh kiên trì không cho em mang bông tai thì em sẽ không bị thương."

"Chuyện này không có liên quan tới anh, chính là em không nên mang."

"Chuyện của em sao có thể không liên quan với anh?"

"..."

"Có đau hay không?"

"Đau..."

Vương Nhất Bác giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm mà cúi đầu mang theo ủy khuất nói, Tiêu Chiến nhìn thấy cậu như vậy thì không khỏi tự trách mình, rõ ràng bị thương như vậy còn muốn xin lỗi với mình..... Trong mắt hắn lúc này tràn ngập sự đau lòng.

"Anh đưa em đi xử lý vết thương trước nếu không sẽ bị nhiễm trùng."

"Có thể không đi bệnh viện được không? Em không thích đi bệnh viện." Trong khoảng thời gian ở chung này ở trước mặt của Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác nguyện ý thể hiện tính cách của mình, cậu thích gì, ghét gì, cậu thật sự không thích đi bệnh viện.

"Được, nhưng là vẫn phải xử lý qua một chút."

"Được." Vương Nhất Bác nghe thấy có thể không cần đi bệnh viện hai mắt liền sáng lên, cậu cảm thấy vết thương trên lỗ tai lúc này không còn đau nữa.

"Em nhìn xem mình có bị ngốc hay không."

Tiêu Chiến mang theo sự sủng nịch xoa xoa đầu của Vương Nhất Bác, hắn nhìn thấy lỗ tai của Vương Nhất Bác bị thương thì rất đau lòng, trong lòng hắn thầm nghĩ sau này sẽ không để cậu bị thương nữa. Chỉ có bản thân hắn biết thời điểm Vương Nhất Bác bị thương hắn muốn lập tức đem người đi ra sao, nhưng hắn biết Vương Nhất Bác muốn xuất đạo, vì cơ hội lần này mà cậu nỗ lực bao nhiêu nên hắn chỉ có thể nén lại tâm tình của mình mà đợi đến phần thi của cậu kết thúc hắn mới rời đi.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không thích đi bệnh viện cho nên hiện tại hắn liên hệ trước với bác sĩ tư nhân Lưu Hải Khoan, bởi vì thân thể của Bạch Thần Diệc không tốt nên cứ vài ngày cha của Lưu Hải Khoan lại đến Tiêu gia, tới một hai lần cũng thành người quen, sau này Lưu Hải Khoan thừa kế sự nghiệp của cha anh, Bạch Thần Diệc ngày thường chỉ có đau đầu, bị sốt nên Tiêu Chiến liền gọi điện cho Lưu Hải Khoan, lần này Tiêu Chiến gọi cho anh nói là muốn đưa người đến chỗ anh, nói Lưu Hải Khoan sắp xếp một chút anh còn tưởng là Bạch Thần Diệc bị thương. Dù sao trước đây Tiêu Chiến chưa từng để anh đến Tiêu gia xem bệnh, lúc hắn mở cửa mang theo Vương Nhất Bác đi tới dọa Lưu Hải Khoan giật mình, Vương Nhất Bác trang điểm nhẹ, khí chất thanh lãnh, lỗ tai bị thương đặc biệt bắt mắt, ấn tượng đầu tiên của anh đổi với cậu là không thích hợp ở chung.....  

"Tình huống như thế nào?" Lưu Hải Khoan hỏi Tiêu Chiến

"Lỗ tai em ấy bị thương, cậu xử lý nhanh một chút." 

"Cậu biết tôi đang nói không phải chuyện này."

Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, Lưu Hải Khoan cũng rất ăn ý nên không hỏi thêm nữa, anh tỉ mỉ làm sạch vết thương cho Vương Nhất Bác, lúc dung dịch oxy già đổ vào lỗ tai làm Vương Nhất Bác run lên một cái, cũng không phải là đau mà chỉ là cảm giác có chút lạnh.

"Cậu nhẹ tay một chút!"

"Đại ca, đây là dung dịch ô-xy già làm sao lại không đau."

Lưu Hải Khoan trợn mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, Bạch Thần Diệc từ nhỏ đến lớn bệnh nặng hay nhẹ cũng chưa từng thấy Tiêu Chiến khẩn trương như vậy.

Tiêu Chiến còn muốn mở miệng nói thêm gì đó, góc áo lại bị Vương Nhất Bác kéo lấy.

"Em không đau, anh đừng giận."

Trong mắt của Tiêu Chiến lúc này nhu hòa không ít, Lưu Hải Khoan nhìn hai người tương tác trong lòng anh rất nghi ngờ nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại. 

"Vết thương này cần phải khâu lại, nếu sợ đau thì có thể gây tê."

Vương Nhất Bác nghe thấy vết thương phải khâu lúc này cậu mới có chút sợ hãi, Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu

" Anh ở đây với em."

"Ừm."

Quan hệ giữa người và người chính là như vậy, Tiêu Chiến chỉ nói mấy câu ngắn ngủi là có thể giúp cậu vượt qua còn hơn là người nói chuyện lưu loát. 

Lưu Hải Khoan tiến hành khử trùng, tiêm thuốc gây tê rồi bắt đầu khâu vết thương lại, kỹ thuật khâu của anh rất tốt nên rất nhanh đã hoàn thành, anh dặn dò Vương Nhất Bác kiêng ăn một vài món rồi lại đưa chút thuốc tiêu viêm cho Tiêu Chiến rồi nói xong rồi.

"Cái này vậy là xong?"

"Nếu không như vậy thì cậu còn muốn thế nào?" 

"Không cần tiêm uốn ván sao?"

"Vết thương này của cậu ấy tiêm hay không cũng không sao."

"Tiêm."

Lưu Hải Khoan không biết làm sao, cũng chỉ có Tiêu Chiến mới có thể " Ra lệnh", nếu là người khác thì luôn nở nụ cười rạng rỡ để xin anh chữa bệnh cho người nhà của họ...

Thật ra Vương Nhất Bác không muốn tiêm, nhưng thấy Tiêu Chiến kiên trì như vậy thì cậu cũng không thể là gì khác hơn là theo ý của anh, hôm nay cậu nhìn thấy Tiêu Chiến tức giận như vậy, Vương Nhất Bác mới nhận ra Tiêu Chiến là một người có địa vị cao cũng không phải là không có khí thế áp bức người khác, chỉ là khi ở cùng với cậu anh chưa từng biểu hiện ra, che giấu vô cùng tốt, tốt đến mức có lúc Vương Nhất Bác quên Tiêu Chiến là người lãnh đạo. Tiêu Chiến tức giận làm Vương Nhất Bác cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng cũng rất hiếu kì, rốt cuộc đâu mới là mặt thật của Tiêu Chiến đây?

Sau khi tiêm xong Lưu Hải Khoan lấy cớ để Vương Nhất Bác đi lấy thuốc, sau khi thấy cậu đi, anh liền giữ Tiêu Chiến lại. 

"Nói tôi nghe một chút đi, chuyện bắt đầu như thế nào?"

"Không có chuyện gì cả."

"Đứa nhỏ này là ai a?"

"Thực tập sinh của công ty ."

"Chỉ là một thực tập sinh có thể để cậu vô cùng lo lắng tự mình đem người mang tới đây sao?"

"Tôi thích em ấy." Tiêu Chiến nói rất bình tĩnh, giống như đang hỏi là tối nay ăn gì.

"Cậu thích cậu ấy? Tiểu Diệc ở tại bên cạnh cậu nhiều năm như vậy tôi không tin cậu không biết em ấy đối với cậu là tâm tư gì. Huống hồ, người này chỉ là dựa vào thế lực của cậu thôi, chẳng lẽ cậu nhìn không rõ sao?"

"Biết thì sao, từ trước đến nay tôi chỉ xem em ấy là em trai không có ý gì khác, em ấy không biết không lẽ cậu còn không biết sao?"

Tiêu Chiến không có trả lời câu hỏi thứ của Lưu Hải Khoan vì căn bản hắn thấy là không cần trả lời, từ trước đến nay hắn không hề cảm thấy Vương Nhất Bác muốn dựa vào địa vị của chính mình, nếu thật sự là như vậy thì Vương Nhất Bác đã sớm leo lên giường của mình chứ sẽ không chờ đến bây giờ.

Tiêu Chiến không nói lời nào vừa lúc Vương Nhất Bác lấy thuốc trở về thì Vương Nhất Bác lại hiểu rằng hắn đang ngầm thừa nhận. Thì ra Tiêu Chiến là chờ cậu sao? Lúc cậu xoay người rời đi không có nghe hai người nói chuyện, Vương Nhất Bác chán nản bước đi trên đường, lúc này cậu cảm thấy gió lạnh thấu xương, cậu đột ngột nhớ tới áo khoác của Tiêu Chiến còn đặt ở trong xe, bên trên áo còn có hương của mùi gỗ rất dễ ngửi....

"Lùi một vạn bước để nói, xem như cậu ấy không phải chú ý thân phận của cậu, hai người thật lòng yêu nhau nhưng người nhà cậu có thể chấp nhận được hay sao? Cậu có nghĩ tới những chuyện này chưa?"

Lưu Hải Khoan thậm chí không có hỏi tới vì sao Tiêu Chiến thích nam nhân, là bạn tốt nhiều năm tất nhiên anh hiểu rõ Tiêu Chiến, thích là thích không cần lý do, không phải chính anh cũng thích Bạch Thần Diệc nhiều năm như vậy, vì y mà anh học ngành y để có thể lấy cớ xem bệnh cho y...... 

"Tôi biết là ông ấy sẽ không đồng ý, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe theo ông ấy quá nhiều lần rồi, lần này tôi muốn làm theo ý của mình."

"Bên phía Tiểu Diệc cậu định làm như thế nào?" 

"Tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ với em ấy, huống hồ không phải bên cạnh em ấy còn có cậu hay sao." Tiêu Chiến nở nụ cười nhìn về phía Lưu Hải Khoan.

"Cậu biết từ lúc nào?"

"Tôi biết từ rất sớm, sớm đến mức tôi không nhớ rõ nữa."

"Ngay cả cậu cũng nhận ra thế nhưng em ấy....." Lưu Hải Khoan nở một nụ cười bất đắc dĩ

"Đúng rồi, một tuần sau cậu đưa đứa nhỏ tới đây cắt chỉ, tôi cũng phải nói cậu, cậu đây là trâu già gặm cỏ non đi, bất quá hai người cũng chênh lệch cũng nhiều."

"Nhà tôi cái gì, em ấy còn chưa nhận lời với tôi đâu, hơn nữa không phải cậu cũng giống như tôi sao?"

"Hai ngươi vừa rồi tình nồng ý mật tôi còn tưởng rằng..... Tình cảm hai người tại Plato đó."

Tiêu Chiến nhếch miệng lên, sớm muộn thì Vương Nhất Bác cũng là của tôi, không phải chỉ là thêm vài ngày nửa hay sao.

Tiêu Chiến vẫy vẫy tay đi ra khỏi phòng nhưng hắn làm thế nào cũng không tìm thấy Vương Nhất Bác, hắn đi hỏi y tá thì mới biết là Vương Nhất Bác tự mình rời đi, Tiêu Chiến gọi mười mấy cuộc điện thoại Vương Nhất Bác đều không nghe chỉ gửi tới một tin nhắn: Em về nhà nghỉ ngơi, sau đó liền không có tin tức. 

Tiêu Chiến ngồi trong xe một đêm cũng không dám đi lên gõ cửa, hắn sợ quấy rầy đứa nhỏ nghỉ ngơi, hắn chờ đến buổi sáng khi gặp Vương Nhất Bác sẽ hỏi rõ ràng, kết quả buổi sáng hắn chỉ thấy một mình Uông Trác Thành đi ra, ngày thường là hai người cùng nhau đi ra.

"Tiêu tổng, anh tới sớm vậy, anh có việc gì sao?" Tiêu Chiến ngồi trong xe một đêm, quần áo đều nhăn hết lại, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

"Vương Nhất Bác đâu? Tại sao em ấy không đi ra cùng với cậu?"

"Cậu ấy xin nghỉ, cậu ấy không có nói với anh sao?"

"Vì cái gì lại xin phép nghỉ?"

"Tôi cũng không biết, có thể là thân thể không thoải mái đi, hôm qua lúc trở về tôi nhìn sắc mặt cậu ấy không tốt lắm. 

'Tôi biết rồi."

"Nếu anh không yên tâm thì đi lên xem cậu ấy một chút, chúng tôi ở phòng 805." 

"Được, cậu đi trước đi."

Vương Nhất Bác không dám làm phiền Tiêu Chiến lại trở thành Tiêu Chiến cho rằng cậu dựa vào địa vị của hắn, thế nào là thích, chỉ là đơn phương từ một phía thôi, người ta đường đường là Tổng giám đốc của một công ty thì dựa vào cái gì lại thích mình, bố thí một chút ân huệ thì mình liền tin, người ta chỉ đang chơi đùa với mình thôi, thế giới của người trưởng thành không phải đều là trao đổi lợi ích hay sao, ngành giải trí cũng giống như vậy, đều là vì danh lợi, Vương Nhất Bác nghĩ đến lòng tốt của Tiêu Chiến đối với mình thì trong lòng cậu luôn có cảm giác đau âm ỉ, nhưng thứ này đều là giả sao? Cậu suy nghĩ một đêm, cho đến khi phía đông hiện lên một màu trắng bạc cậu mới ngủ. Vương Nhất Bác vừa mới ngủ được một chút thì cậu liền bị tiếng gõ cửa đánh thức, Uông Trác Thành này lại không mang theo chìa khóa, Vương Nhất Bác mắt nhắm mắt mở đi về phía cửa còn thì thầm nói nhỏ 

"Lần sau nếu đi không mang chìa khoá thì cũng đừng trở về. Mỗi lần đều để tôi phải mở cửa cho cậu, hôm nay lại quên lấy cái gì?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm về phía cửa vẫn không quên chửi bậy. 

Vương Nhất Bác đang muốn vào phòng ngủ nên không có trả lời, còn có chút buồn bực cảm thấy lời nói của mình hôm nay có gì không đúng? Bỗng nhiên giọng nói của Tiêu Chiến vang lên bên tai

"Vậy em có thể cho anh một cái chìa khóa dự phòng hay không?"

Tiêu Chiến? Vương Nhất Bác lập tức thanh tỉnh.

"Sao anh lại tới đây?"

"Anh tới xem bạn trai của anh một chút vì lí do gì bỏ anh lại tự mình lại bỏ đi về, không nghe điện thoại của anh lại còn vô cớ nghỉ làm." Tiêu Chiến đứng ở cửa. Vương Nhất Bác không cho hắn đi vào hắn cũng không nhúc nhích.

Rõ ràng Tiêu Chiến là người sai, làm sao như cách nói của hắn giống như người sai là cậu.... Vương Nhất Bác cũng không muốn mình lại suy nghĩ lung tung, tối hôm qua cậu suy nghĩ một đêm cũng không đưa ra kết luận được, hay là bây giờ nói thẳng ra cùng lắm thì sao này không gặp nữa, nhưng khi nghĩ đến sau này không gặp được Tiêu Chiến thì trong lòng của cậu có chút khó chịu..... 

"Hôm qua em nghe thấy hai người nói chuyện, anh ấy nói em dựa vào địa vị của anh, anh cũng không có phản bác." 

"Vậy em có nghe sau đó anh nói gì không?" 

Trong nháy mắt Tiêu Chiến liền nắm được vấn đề ở đâu, hắn cũng biết vì lí do gì Vương Nhất Bác lén mình trốn đi.

"Không có. . . Ý của anh đã rất rõ ràng, em còn nghe cái gì. . ."

"Sau đó anh nói, anh muốn cùng em một chỗ, còn muốn dẫn em về nhà gặp cha mẹ của anh. Anh không trả lời không phải ngầm thừa nhận mà là cảm thấy không cần thiết phải trả lời, bởi vì từ trước đến nay chưa từng nghĩ như vậy, em như thế nào anh biết rất rõ."

Cho nên mình hiểu lầm anh ấy? Tiêu Chiến né tránh không phải ngầm thừa nhận, anh ấy chưa bao giờ nghĩ về mình như vậy, anh ấy đối tốt với mình là thật? Đêm qua Vương Nhất Bác xô ngã mối quan hệ giữa cậu với Tiêu Chiến nhưng bây giờ chỉ vì mấy câu nói của Tiêu Chiến thì cậu lại xây dựng mối quan hệ lại lần nữa nên cậu có chút cao hứng, nhưng lời nói tiếp theo của Tiêu Chiến làm cho cậu không cao hứng nổi. 

"Nếu là vì thái độ của anh làm cho anh tổn thương thì anh rất xin lỗi, nhưng anh không nghĩ tới em lại khinh thường tình cảm anh dành cho em như vậy, anh cho rằng những ngày ở bên nhau này thì mỗi quan hệ của chúng ta rất nhanh sẽ có tiến triển mới, nhưng hóa ra đều là tự anh đa tình, căn bản là em không tin tưởng anh. Nếu như em không tin tưởng anh, không tin vào tình cảm của anh đối với em, anh cũng không nghĩ tới em sẽ quay đi, không nhận điện thoại, còn xin nghỉ để trốn tránh anh. Nếu như hôm nay anh không đến đây thì anh nghĩ vĩnh viễn em cũng sẽ không chủ động nói ra, em định sau này đối với anh trốn tránh, có gặp nhau cũng xem như không thấy phải không? Vương Nhất Bác, em làm anh quá thất vọng, anh cảm thấy mình thật buồn cười, những cố gắng của anh những ngày qua trong mắt em đến cùng là gì? Anh đi trước, em nghỉ ngơi thật tốt, thứ hai nhớ đi cắt chỉ."

"Xem ra đến tư cách để cầm chìa khóa dự bị anh cũng không có." Tiêu Chiến nở nụ cười tự chế giễu mình.

Nói xong liền xoay người rời đi, không cho Vương Nhất Bác có cơ hội nói bất cứ điều gì. Nhưng nếu mở miệng thì phải nói cái gì? Lời Tiêu Chiến nói là sự thật, tình cảm này Tiêu Chiến vẫn luôn là người bỏ ra nhiều nhất, chỉ có cậu là lo được lo mất mà chậm chạp không dám bước về phía trước, Tiêu Chiến luôn nhân nhượng, nhưng mình vì anh ấy bỏ ra được cái gì đây? Vương Nhất Bác cảm thấy lồng ngực mình như có tảng đá đè nặng làm cho cậu khó mà hô hấp được.....  

17/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww