Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào Tiêu tổng, anh đến sớm a."

"Ừm, sớm." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chén cháo trong tay Uông Trác Thành, thật sự phải nhìn chăm chú tới mức kích động.....

"Cái kia Tiêu tổng, tôi không biết cháo này là nấu cho anh, tôi đi ngay, anh ăn từ."

Sắc mặt Tiêu Chiến âm trầm dọa người, Uông Trác Thành cảm thấy ở lại một giây mình khả năng sẽ bị Tiêu Chiến giết chết.

"Không có việc gì, cậu ăn đi, trong nồi còn đây này." Vương Nhất Bác từ phòng bếp đi tới cầm một chén cháo hướng về phía Tiêu Chiến nói,

"Anh đừng nghiêm mặt, tránh dọa người khác."

Được người dỗ dành như thế sắc mặt Tiêu Chiến hòa hoãn không ít, nhắc tới cũng rất ấu trĩ, hắn tức giận không phải vì Uông Trác Thành ăn cháo mà là cháo do tiểu bằng hữu nấu mình lại không phải là người đầu tiên được ăn.....

Tiêu Chiến: "Nếu ăn xong cũng đừng lãng phí."

"Được, Tiêu tổng." Uông Trác Thành có chút chột dạ nhìn Tiêu Chiến . . .

"Sau này nếu không ở công ty thì gọi tên tôi được rồi, dù sao cậu cũng là bằng hữu của Nhất Bác, chờ sau khi các cậu tuyển chọn xong có thời gian tôi mời mọi người ăn cơm, nhân tiện làm quen một lần nữa."

"A, được, Tiêu. . Tiêu ca."

Tiêu Chiến gật nhẹ đầu không có nói tiếp, không phải với ai hắn cũng nói nhiều, đương nhiên ngoại trừ Vương Nhất Bác.

Hành động của Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác thấy rất cảm động, mấy câu nói vừa rồi chính là đang ngầm thừa nhận với Uông Trác Thành: Tôi cùng Vương Nhất Bác là nghiêm túc, không phải chơi đùa, tìm một cơ hội chính thức tôi sẽ ở trước mặt các cậu giới thiệu, ít nhất là để người bên cạnh đều biết quan hệ của chúng tôi, tôi cũng không muốn che giấu.

Tiêu Chiến hoàn toàn giống như trước đây mang theo bữa sáng cho Vương Nhất Bác, khác biệt chính là hôm nay dì làm sủi cảo tôm, Tiêu Chiến bỏ thêm vài cái để mang theo.

Uông Trác Thành: Thật muốn ăn a. . . Thế nhưng là không dám. . .

Đến khi Vương Nhất Bác kẹp một cái sủi cảo tôm đặt vào trong chén mình, cậu ấy mới kinh hỉ nhìn Vương Nhất Bác: Có thể sao! Thật có thể sao? Lại liếc mắt nhìn Tiêu Chiến: À, ánh mất này không giống như là có thể. . .

Vương Nhất Bác: "Thất thần làm gì, không phải cậu thích ăn sao?"

Uông Trác Thành: "A, được."

Vương Nhất Bác: "Một hồi cùng đi với chúng tôi đi, dù sao cũng tiện đường."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tuy là không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành gật đầu.

"Không không, không, không cần, tôi muốn đường vòng đi mua một ít đồ, Tiêu ca các ngươi từ từ ăn a, tôi đi trước."

"Ai, cậu." Uông Trác Thành hoàn toàn không cho Vương Nhất Bác cơ hội mở miệng co cẳng liền muốn ra bên ngoài chạy.

Tiêu Chiến: "Chờ một chút."

"Làm sao vậy, Tiêu ca?"

"Cầm chén đi rửa, nếu không cậu còn muốn để Nhất Bác rửa sao?"

Uông Trác Thành: ... ...

"A, được, tôi quên."

Uông Trác Thành nhanh chóng rửa bát, sau đó giống như là có quỷ đuổi phía sau liền chạy ra cửa một mạch

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng nhịn không nổi: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Cười cái gì?"

"Đến cả Đại Thành anh cũng ăn giấm a? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Rõ ràng là làm cho anh, cậu ta lại được lợi."

"Được rồi, được rồi, đừng nghịch nữa, anh có muốn ăn hay không để em lấy cho anh?" 

Tiêu Chiến tức giận nhẹ gật đầu. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền tới ngày tuyển chọn cuối cùng, năm tổ thực tập sinh đều gấp rút luyện tập rồi rút thăm quyết định thứ tự ra sân, nhóm của Vương Nhất Bác là nhóm sau cùng. Chỗ phòng luyện tập có thể nhìn thấy hình ảnh của bọn họ ở bên cạnh, tất cả lão sư bình chọn đều đặc biệt nghiêm khắc, dù sao đây cũng là thời khắc mấu chốt để quyết định, ai cũng không đảm đương nổi trách nhiệm này, các vũ đạo cũng đều được nghiêm khắc đánh giá và bắt được khuyết điểm bên trong.

So với mấy tổ phía trước thì các động tác cao thấp không đều, Vương Nhất Bác đối với tổ này của mình rất có lòng tin, vài câu lời kia cậu luyện lâu dần dần cũng tìm được cảm giác, chỉ cần phát huy bình thường cũng không có vấn đề.

Mặc dù cùng một nhóm nhưng được xếp phía sau, mấy nhóm trước phạm sai lầm có thể rút ra kinh nghiệm từ bên trong, Tiêu Chiến nhìn mấy tổ phía trước bị mắng máu chó đầy đặt thì sắc mặt hắn càng ngày càng đen lại, bốn người bọn họ cũng không tránh khỏi càng lúc càng khẩn trương.....

"Đi thôi, đến lượt chúng ta." Anh cả Lý Bạc Văn cũng là đội trưởng mở miệng nói

"Chớ khẩn trương, bình thường luyện tập như thế nào thì cứ như thế phát huy là được, thành bại đều cứ ở đây liều một phen!"

Bốn người đầu dựa chung một chỗ, thấp giọng kêu một câu cố lên, đi đến phòng tập luyện bên cạnh.

Lúc Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác mắt không khỏi sáng lên một cái. Ngày thường Vương Nhất Bác ngày thường không hóa trang, lần tuyển chọn này có trang điểm cũng chỉ là vẽ nhẹ. Lần này không những hóa trang còn khoa trương đến cực điểm mang theo một cái bông tai, trên người vẫn như cũ là áo sơ mi trắng, nhìn cậu vừa có vẻ thanh lãnh cấm dục lại có chút yêu diễm, cứ như vậy hai thái cực mâu thuẫn không có một chút hài hòa khi kết hợp với khí chất ở trên người cậu lại hoàn mỹ vô cùng. Đúng là tiểu bằng hữu của mình, nhìn như thế nào cũng đều đẹp mắt.

Lúc Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhìn mình lại sinh ra một sự khẩn trương, thành bại ở đây liều một phen, mình nhất định phải xuất đạo, cậu muốn sánh vai cùng Tiêu Chiến.

Bốn người đứng vững, âm nhạc vang lên là bài hát trữ tình Vương Nhất Bác luyện tập thật nhiều lần, bởi vì sợ hơi thở không ổn định cho nên không có dàn dựng những động tác khoe bản lĩnh các loại trên phạm vi lớn, lại có Tống Kế Dương cùng Uông Trác Thành hai người hát chính thêm giữ vững, một ca khúc xuống biểu hiện rất tốt, ngay cả những lão sư nghiêm khắc bình chọn cũng không tìm ra được khuyết điểm, gật đầu nhẹ hài lòng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác hát, ngày thường cùng đứa nhỏ luyện tập cũng đều là nhảy múa, hắn chưa từng nghĩ khi Vương Nhất Bác cất giọng hát lên lại mang theo âm sữa đến như vậy, Tiêu Chiến không khỏi nhớ tới Vương Nhất Bác khi ở trên giường.... Nghĩ đi nghĩ lại có chút đỏ mặt..... Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, đứa nhỏ trước mắt đã cởi bỏ áo sơ mi trắng lộ ra quần áo bên trong. Không, nói chính xác hơn là bốn người đều cởi, chỉ có điều trong mắt Tiêu Chiến chỉ có thể thấy mình tiểu bằng hữu.....

Nếu như nói lúc nãy là một hát bài trữ tình êm tai, vậy cái này là điệu nhảy của Hàn, có thể nói là một vị siêu cấp diễn thuyết gia tại đây kể cho bạn câu chuyện, để cho bạn không dời nổi mắt.

Lúc Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác dùng đầu gối quỳ trên sàn nhà trơn nhẵn không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn kỹ, đầu gối Vương Nhất Bác giống như phồng lên, xem ra tiểu bằng hữu vẫn là có nghe mình mang theo bao đầu gối lại nhẹ nhàng cười.

Một bên bình chọn nhìn tổng giám đốc nhà mình  tâm tình bất định mặt có chút không quyết định chắc chắn được, đây là được vẫn không được a? Quá khó khăn. . .

Bốn người luyện tập nhiều ngày như vậy, phối hợp rất ăn ý, động tác kết thúc bốn người ai cũng không động, duy trì tư thế đứng ở nơi đó hơi hơi thở hổn hển. Rốt cuộc có một người bình chọn mở miệng

"Tôi cảm thấy đây là tổ có thực lực mạnh nhất, mấy người bọn họ đều có thực lực để xuất đạo, Tiêu tổng ngài thấy thế nào?"

Tất nhiên Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là tuyệt nhất nhưng không biểu hiện quá rõ ràng, mím môi mới chậm rãi mở miệng "Là so với mấy tổ khác tốt hơn, nhưng cũng còn có tiến bộ rất lớn không gian, còn cần các người ngày thường chỉ bảo nhiều hơn."

"Vậy ý của ngài là?"

"Ừm, liền nhóm này a."

Uông Trác Thành kịp thời phản ứng trước hết: "Chúng ta có thể xuất đạo?" Cậu túm lấy Vương Nhất Bác còn đang sững sờ.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngốc ngốc như vậy có chút buồn cười, trên mặt cũng không nghiêm túc giống vừa rồi,

"Đúng, chúc mừng các cậu, chẳng mấy chốc các cậu sẽ xuất đạo, cố gắng của các cậu không có uổng phí, có điều xuất đạo phía trước còn cần huấn luyện thêm một bước, phải rèn luyện thật tốt để cho các cậu đi được xa hơn."

Lời nói này tựa như hướng về phía bốn người bọn họ nói nhưng lại hình như là nói với Vương Nhất Bác.

"Cám ơn Tiêu tổng, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng."

Lý Bạc Văn với tư cách đội trưởng lôi kéo mấy đệ đệ hướng về phía Tiêu Chiến chào.

Tiêu Chiến nhìn về phía y: "Không cần cám ơn tôi, đây đều là các cậu nên được, mong đợi biểu hiện của các cậu sau khi xuất đạo."

Thẳng đến tất cả mọi người đi chỉ còn bốn người bọn họ, Vương Nhất Bác vẫn còn sững sờ, rốt cuộc mình có thể xuất đạo? Rốt cuộc có thể lên sân khấu phải không? Rốt cuộc có thể cùng Tiêu Chiến kề vai chiến đấu phải không? Mình rốt cuộc cũng có cơ hội có năng lực giúp Tiêu Chiến, mà không phải một mực được hắn bảo vệ?

Uông Trác Thành: "Cậu phát ngốc cái gì? Cao hứng quá nên ngốc?" Đẩy Vương Nhất Bác một cái, cậu mới hồi phục tinh thần lại.

"Tiêu Chiến đâu?"

"Người ta đi đã nửa ngày, cậu ở chỗ này phát cái gì ngốc đây? Một chút chúng ta đi ra ngoài chúc mừng, cậu muốn ăn cái gì?"

"Tôi ăn gì đều được, các cậu đi trước, một hồi tôi liền đến."

Vương Nhất Bác muốn gặp Tiêu Chiến, nhất định phải nhìn thấy ngay bây giờ, ngay lập tức.

Cậu chạy lên lầu mười, nói đến đây lần đầu tiên cậu đi lên tầng này, vì tránh hiềm nghi hai người chưa từng lén lút gặp mặt trong công ty, mỗi lần Tiêu Chiến cùng mình luyện tập cũng đều là chọn lúc mọi người đều rời đi.

Tống Tử Sâm nhìn thấy Vương Nhất Bác thở hồng hộc chạy tới còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đi theo đằng sau Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác thấy cửa phòng tổng giám đốc cũng không có gõ liền đẩy cửa văn phòng ra thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Lần trước có một nhân viên mới tới nôn nóng đi vào không có gõ cửa liền bị Tiêu Chiến đuổi ra ngoài còn cho người sa thải.  

Tiêu Chiến đang suy nghĩ nhắn tin cho Vương Nhất Bác, đột nhiên cửa bị đẩy ra xuất hiện âm thanh làm hắn sợ hết hồn, hắn không nhịn được ngẩng đầu phát hiện là Vương Nhất Bác, sự không kiên nhẫn trong nháy mắt hóa thành ôn nhu vô hạn, nhìn thoáng qua theo ở phía sau còn có Tống Tử Sâm có chút hốt hoảng nặng nề mở miệng: "Không có việc gì, cậu đi ra ngoài trước a."

"Được."

Tuy là khó hiểu, Tống Tử Sâm vẫn là khép cửa lại đi ra ngoài, y vẫn cho rằng Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác chỉ là chơi đùa mà thôi, hiện tại xem ra hình như là mình nghĩ sai. . .

"Làm sao vậy, bảo bảo."

Vương Nhất Bác không có trả lời đi thẳng tới Tiêu Chiến bên cạnh ra sức mà đem người ôm lấy, siết đến Tiêu Chiến có chút hô hấp khó khăn nhưng cũng không có giãy giụa. Qua một hồi lâu Vương Nhất Bác mới đem người buông ra.

"Bình tĩnh?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến: "Làm sao?"

Vương Nhất Bác: "Không có làm sao, chính là nhớ anh."

"Buổi tối dẫn em đi ăn ngon, chúc mừng cho em một chút có được hay không?"

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu ngay sau đó lại lắc đầu

Tiêu Chiến: ?

"Em đáp ứng bọn họ một chút đi ra ngoài chúc mừng." Vương Nhất Bác có chút ủy khuất, cậu muốn cùng đồng đội chúc mừng dù sao nỗ lực lâu như vậy rốt cuộc có kết quả, nhưng cậu cũng muốn để Tiêu Chiến cùng mình cùng một chỗ chung vui. .

"Như thế a. . ." Tiêu Chiến có chút tiếc nuối

"Vậy anh có thể lấy thân phận là bạn trai của Vương Nhất Bác để đi không? Không biết các bằng hữu của Vương Nhất Bác có hoan nghênh anh hay không a?"

Vương Nhất Bác: "Thật sao?"

"Có thể sao?" Tiêu Chiến không trả lời mà hỏi lại.

"Đương nhiên có thể!"

Thời điểm Tiêu Chiến đi theo phía sau Vương Nhất Bác vào phòng riêng, ba người bên trong đều sửng sốt Tống Kế Dương cùng Lý Bạc Văn là không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ đến, dù sao bọn họ không biết Vương Nhất Bác có quan hệ cùng Tiêu Chiến, Uông Trác Thành sửng sốt là bởi vì cậu không nghĩ tới bên trong chốn chung vui này mình còn lại phải bị vung cẩu lương!

Lý Bạc Văn lập tức đứng lên "Tiêu tổng, ngài như thế nào. . ."

Dù sao vẫn không tiện hỏi lão bản mình tại sao tới ăn cơm cùng mình?

"Trước gọi món ăn đi, vừa ăn vừa nói." Tiêu Chiến nở nụ cười hiếm thấy hướng về phía bọn họ.

Không khí bên trong phòng có chút lúng túng, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ở một bên nói nhỏ không biết nói cái gì, ba người khác tụ cùng một chỗ không dám lên tiếng, Lý Bạc Văn cùng Tống Kế Dương liều mạng đối với Uông Trác Thành nháy mắt hắn coi như không thấy được

Đại Thành: Người ta tiểu tình lữ yêu đương các người nháy mắt cho tôi thì tôi cũng đâu biết xử lý làm sao?

20.04.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww