Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có chút chíu H

Bởi vì đáp ứng phải bồi Tiêu Chiến ăn cơm trưa, buổi sáng Vương Nhất Bác đặc biệt ra sức luyện tập nhìn kim đồng hồ chỉ về mười một giờ liền lập tức đi tắm, sau khi tắm xong lúc đi ra thì nhìn thấy đúng là Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho mình,

【 Em tập luyện xong chưa? Anh chờ em ở gara. 】

【 Xong ngay 】

Vương Nhất Bác do dự một chút vẫn là đi sấy tóc, cậu khẳng định nếu Tiêu Chiến thấy mình không sấy tóc thì sẽ để mình sấy khô tóc rồi mới có thể đi xuống, không phải cậu sợ làm lỡ thời gian chỉ là vì cậu lo lắng cho dạ dày của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sấy tóc qua loa mấy cái liền nhanh chóng đi xuống lầu.

Tiêu Chiến đứng tựa vào bên cạnh xe từ xa đã nhìn thấy Vương Nhất Bác chạy chậm qua đây hướng về phía mình cười ngây ngô.

"Chậm một chút, làm sao gấp gáp như vậy." Bởi vì đang là giờ cơm nhà để xe không có người nào, Tiêu Chiến còn chỉnh lại cho Vương Nhất Bác mấy sợi tóc đang vểnh lên.

"Sợ anh chờ quá lâu lại đau dạ dày."

Câu nói này rất bình thường nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy trong lòng ấm áp giống như có dòng nước mát đang chảy qua.

"Anh phát hiện một cửa tiệm làm đồ ăn Hà Nam đặc biệt rất ngon, em có muốn đến đó không?"

"Được, đi nhanh đi, em đói."

Nói đến chính Vương Nhất Bác cũng đã lâu không được ăn thức ăn chính tông của Hà Nam. Nhà hàng Hà Nam này làm đồ ăn rất giống Hà Nam, những cái khác không đề cập tới, chỉ riêng món thịt này rán xốp giòn làm Vương Nhất Bác cảm thấy rất giống món ăn mẹ cậu làm, Tiêu Chiến chọn bánh bao hấp, Vương Nhất Bác không ăn được cay liền có một phần canh thịt bò. Cũng chỉ có hai người nên vừa vặn cũng sẽ không lãng phí những món này, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn ngon miệng thì cảm thấy khẩu vị của mình khá lên không ít.

Sau khi ăn no nê lại thêm luyện tập cho tới trưa Vương Nhất Bác liền ngủ thiếp đi trong, đến nơi cũng không có tỉnh giấc, Tiêu Chiến không nỡ lòng đánh thức cậu, hắn biết gần đây xác thực là Vương Nhất Bác rất mệt.

Hắn nhìn Vương Nhất Bác ngủ ở trên ghế lái phụ, hô hấp của cậu đều đặn, tướng ngủ rất ngoan, mái tóc dính vào cái trán trơn bóng, lông mi vừa dài vừa ngoan ngoãn ghé vào dưới mí mắt còn khẽ run, làn da Vương Nhất Bác rất đẹp, da trắng nõn nà, trên mặt còn nét trẻ con chưa trưởng thành, gương mặt non mềm giống như bóp mạnh chút là có thể véo ra nước, Tiêu Chiến ở gần đó có thể nhìn thấy chút lông tơ trên mặt cậu. Xuống chút nữa là hai cánh môi phấn nộn, Tiêu Chiến nhớ rất kỹ cảm xúc lần trước, đôi môi mềm mại lành lạnh, nói chung là hôn rất thích, làm cho hắn có chút nghiện, có một lần suýt chút nữa hắn đem đôi môi của người nhỏ hơn hôn rách.

Vương Nhất Bác tựa như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tiêu Chiến nên cậu mơ mơ màng màng mở mắt, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn mình chằm chằm thì có chút xấu hổ, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đôi môi liền bị người ngăn chặn.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng cắn vào cánh môi của người trong ngực, hô hấp của Vương Nhất Bác đình trệ, trên môi cậu có cảm giác tê dại để cậu tự giác hé mở hàm răng, đầu lưỡi của Tiêu Chiến "thừa lúc trống vắng mà đi vào", đầu lưỡi quấn quanh làm Vương Nhất Bác phát ra âm thanh nhỏ. Thật ra Tiêu Chiến không muốn làm gì thế nhưng âm thanh quá mức dễ nghe khiến cho người ta không thể không làm gì được.

Tiêu Chiến đem người ôm đến ghế lái, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Tiêu Chiến ở trong ngực hắn cọ qua cọ lại, động tác bên ngoài cũng không ngừng lại, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy so với bất cứ bánh kẹo nào hắn từng ăn qua thì Vương Nhất Bác còn muốn ngọt hơn gấp mấy trăm lần.

"Bảo bối, đừng cọ."

"A. . ." Vương Nhất Bác vốn là đỏ mặt bị người kiểu nói này ngay cả lỗ tai đều đỏ như muốn nhỏ máu.

Tiêu Chiến thuận thế hôn một cái, hô hấp nặng nề ở bên cạnh Vương Nhất Bác lập tức phóng đại mấy lần, để âm thanh run rẩy trong miệng người ta cũng không tránh khỏi phóng đại. Động tác bên ngoài của Tiêu Chiến có chút thô bạo, hắn chỉ hận không thể đem người bóc ra ăn vào bụng, ôm lấy thân thể của cậu dựa vào mình, bàn tay to lớn đem quần áo đứa nhỏ vén lên hướng về hai điểm trên ngực trắng như tuyết hôn lên. Vương Nhất Bác chôn đầu ở trước ngực của hắn ôm thật chặt, miệng nhỏ bị người hôn tràn ngập những tiếng rên rỉ đến mức muốn ngã về phía trước. Tiêu Chiến đỡ eo đứa nhỏ, hắn cũng bắt đầu phát ra tiếng thở dốc kiềm nén đến cực điểm, không khí trong xe lúc này thật sự rất mập mờ.

"Ừm. . . Chiến ca. . . Khó chịu."

"Bảo bối, em khó chịu chỗ nào?"

"Ừm. . ." Vương Nhất Bác uốn qua uốn lại giữ người của hắn không chịu nói là chỗ nào khó chịu.

Tiêu Chiến đưa tay thăm dò từ lưng vào trong quần bắt lấy hạ thân của người trong ngực.

"Bảo bối, là chỗ này sao?"

"Ừm. . . Đừng. . . Sẽ bị nhìn thấy." Vương Nhất Bác bị người hôn đến mức chóng mặt, còn sót lại chút lý trí mà giãy dụa.

"Đừng lo lắng, bên ngoài không nhìn thấy được."

Chút lý trí còn sót lại của Vương Nhất Bác cũng không còn. .

Tiêu Chiến dùng bàn tay đầy vết chai vuốt ve, trêu chọc thân thể của người trong ngực khiến cho eo cậu run lên, hai điểm nhỏ trên ngực trắng cũng theo đó mà run lên.

"Bảo bối, em giúp anh một chút." Ngay sau câu nói đó hắn ngậm lấy một quả anh đào trước ngực, ngực của Vương Nhất Bác phập phồng không ngừng, đạt khoái cảm lên tới vỏ đại não.

Cậu nhẹ nhàng nắm chặt eo của Tiêu Chiến, cố gắng chuyển động theo tần suất của Tiêu Chiến, đầu cậu dựa vào vai của Tiêu Chiến. Hơi nóng của cậu không ngừng phả vào gáy của Tiêu Chiến làm cho hắn tăng nhanh tốc độ trên tay.

"Ưm. . . Đừng. . . Chậm một chút. . ."

Một tiếng rên này rơi vào tai của Tiêu Chiến xem như là đòn trí mạng, thân thể của người trong ngực không ngừng uốn éo chọc cho Tiêu Chiến không đưa một tay ra đè eo của cậu lại, một tay khác đặt lên lỗ nhỏ không ngừng ra nước ở phía trước, người trong ngực rên rỉ trong nháy mắt phóng đại tới mấy. Tiêu Chiến lập tức hôn lên thu lại tiếng rên rỉ, hơi nước trong mắt của Vương Nhất Bác càng thêm nặng nề, Tiêu Chiến dần dần di chuyển xuống phía dưới.

"Ừm. . . Chiến ca. . . Nhanh. . ." Người trong ngực người không nhịn được lắc eo

"Không phải mới vừa rồi bảo bối còn kêu anh chậm một chút hay sao?"

"Ừm. . . Không được. . ."

"Ngoan, chờ anh, chúng ta cùng nhau ra."

Tiêu Chiến đưa tay ngăn chặn lỗ nhỏ phía trước của Vương Nhất Bác, đem thân thể cậu ôm sát vào thân thể mình như muốn dung hòa làm một, hắn nhanh chóng vuốt ve cơ thể cậu, Vương Nhất Bác vốn là đang rất nhẫn nhịn, cậu cảm thấy rất khó chịu nên khi bị hắn làm như thế thì rất khó chịu.

"Không được. . . Để cho em bắn. . ."

Tiêu Chiến lại nhanh chóng đặt lên môi cậu một nụ hôn không cho cậu có cơ hội mở miệng, thời khắc này so với ngày thường Vương Nhất Bác muốn chủ động hơn, hắn giống như là một lữ khách sa mạc đi đến ốc đảo, liều mạng hút vào, giữa hai người không ngừng trao đổi nước bọt. Phía dưới truyền đến khoái cảm cùng hơi thở bên tai lập tức kích thích lên đại não của cậu.....

"A. . ."

Tiêu Chiến buông ra tay đang giữ tại lỗ nhỏ phía trên, hai người cùng nhau phóng thích, cậu phóng ra trên tay Tiêu Chiến, hơi lạnh của tinh dịch chảy đầy tay của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thở hổn hển, trước ngực trắng như tuyết tràn đầy những dấu hôn tím đỏ, cậu đưa tay lấy giấy lau mấy cái giúp Tiêu Chiến cùng mình mấy cái rồi ngã người vào trong ngực hắn...

Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới mình sẽ xúc động như vậy liền trong xe cùng cậu..... Hơn nữa còn là trong gara của công ty, nhưng khi hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác thì chính là hắn nhịn không được.

Đến lúc hai người đi vào thang máy mặt Vương Nhất Bác vẫn đỏ, đến lầu tám cậu cũng không nhìn Tiêu Chiến một lần nào mà vội vã rời đi.

Tiêu Chiến: Xong, làm quá mức khiến cho bạn trai tức giận. . .

Nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác trong mắt Tiêu Chiến vẫn tràn đầy ý cười. 

Bởi vì ở tại nhà xe rất lâu nên thời gian bị trễ, lúc Vương Nhất Bác đến phòng tập thì ba người khác cũng đã đến.

Lý Bạc Văn: "Nhất Bác, cậu không sao chứ? Môi cậu hình như có chút sưng thì phải?"

Trong lúc Vương Nhất Bác còn chưa biết trả lời thế nào thì Uông Trác Thành đã lên tiếng giải vây,

"Cậu lại ăn đồ cay phải không? Không phải tôi đã nói mỗi lần cậu ăn cay thì môi sẽ bị sưng hay sao, cậu không thể ghi nhớ lời tôi nói lâu hơn hay sao?"

Vương Nhất Bác nhìn cậu nhẹ gật đầu một cái.

"Nhất Bác không thể ăn cay sao? Vậy sau này cậu chú ý một chút, nếu bị bệnh bao tử thì cũng không tốt." 

"Em biết rồi, cám ơn Bạc Văn ca."

Uông Trác Thành nhìn Vương Nhất Bác nhịn không được cười trộm liền bị cậu liếc mắt một cái liền thu về. Điện thoại di động của cậu vang lên, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, là kẻ cầm đầu làm cậu bị "Cay đến": 

【 Tối nay anh có tiệc xã giao, không thể ăn cơm tối cùng em được. 】

【 Sau buổi hôm nay anh sẽ đến xem em tập luyện sau đó đưa em về nhà. 】

【 Bảo bảo đừng tức giận, anh sai rồi 】

Cắt, bán manh cái gì, Vương Nhất Bác lườm ở trong lòng, nhưng vẫn là lập tức trả lời cho người ta:

【 Anh uống ít rượu một chút. 】

Tiêu Chiến: 【 Được. Nếu bị đau dạ dày anh sẽ nói để em nấu cháo cho anh! 】

Vương Nhất Bác: 【 Em mới không cần! 】

Tiêu Chiến: 【 Vậy anh giúp em "Làm" cũng được. 】

Mặt của Vương Nhất Bác lại đỏ, tại sao người này ban ngày ban mặt có thể nói chuyện bậy bạ tỉnh bơ như vậy.... 

Cậu không nói, cũng không có trả lời tin nhắn mà tắt điện thoại.

Lúc Tiêu Chiến tìm đến Vương Nhất Bác cũng đã chín giờ, hắn uống không nhiều chỉ là có chút say rượu, hắn tựa vào một góc nhìn Vương Nhất Bác luyện tập, mí mắt có chút nặng nề nên một lát sau liền ngủ mất.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến vất vả, phát hiện người này ngủ thiếp đi liền tắt nhạc đi không tiếp tục luyện tập, cậu lấy áo khoác của mình đắp lên người Tiêu Chiến, cậu im lặng ngồi ở một bên chờ hắn tỉnh giấc.

Tiêu Chiến từng nói qua với Vương Nhất Bác những chuyện liên quan tới trong nhà hắn.

Nhà của Tiêu Chiến mấy đời đều là buôn bán, trong những người con trai, Tiêu lão gia rất coi trọng cha Tiêu nhưng ông lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn tham gia quân đội. Tiêu lão gia đành phải đem hy vọng phó thác lên người của Tiêu Chiến. Nhưng chí của Tiêu Chiến cũng không ở chỗ này, đại học chọn ngành thiết kế chuyên nghiệp, Tiêu lão gia lấy mệnh bức bách nên hắn không có cách nào, Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là sửa đổi học vị, đổi sang một chuyên ngành khác chuyên nghiệp hơn là học quản lý tài chính.

Sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, Tiêu Chiến không có việc gì làm thì liền chụp một vài tấm ảnh phong cảnh làm một chút việc liên quan đến thiết kế, cũng coi như có được vài năm thanh nhàn, kết quả là Tiêu lão gia đem người bắt hắn trở về, bắt hắn nhất định phải thừa kế gia nghiệp. Trong lòng Tiêu lão gia cảm thấy Tiêu Chiến dựa vào vẽ tranh là không có tiền đồ. 

Tuy là ý chí của Tiêu Chiến không ở chỗ này nhưng đối với quyết định của trưởng bối tuy không thích nhưng cũng không tới mức ngỗ nghịch, cho nên hắn liền cùng Tiêu lão gia đánh cược, hắn đặc biệt lựa chọn lĩnh vực giải trí cũng không muốn dính dáng đến tập đoàn Tiêu thị, ý tứ chính là không muốn mượn sức lực trong nhà. Hắn đem Vương Nhất Bác về công ty làm cho công ty đang không tốt, hắn còn nói thêm sẽ làm cho công ty trở thành công ty giải trí nổi danh nhất, còn thành lập một nhóm nhạc nam hot nhất Trung Quốc.

Nếu như hắn thành công, sau này Tiêu lão gia liền không thể lại can thiệp vào chuyện của mình, dù sao Tiêu gia cũng không phải chỉ có mình hắn là tiểu bối, Tiêu Nhiên nhà bác vẫn cần cù, chăm chỉ, chỉ có điều lão gia tử những năm này chỉ đem ánh mắt đặt lên người Tiêu Chiến nên không chú ý tới mà thôi.

Nếu như thất bại hắn liền mặc cho Tiêu lão gia tử sắp xếp.

Tiêu Chiến biết lão gia tử là người làm ăn, trong ngành thiết kế cho dù có lấy được nhiều giải thưởng hơn nữa thì trong mắt ông cũng không thực tế bằng vàng ròng với bạc trắng. Cho nên hắn muốn dùng hành động nói cho ông biết, không cần dựa vào quan hệ trong nhà Tiêu Chiến cũng có thể sống rất tốt. Cho nên hắn mới lựa chọn công ty giải trí này, cái này vừa nhìn có thể thấy được vàng ròng bạc trắng, cũng không cần mượn thế lực trong nhà.

Tiêu lão gia tử lúc ấy chỉ nghỉ đến chỉ cần Tiêu Chiến bằng lòng ở phương diện này bất kể bỏ bao nhiêu công sức thì công ty này cũng không có vấn đề gì, hơn nữa ông cũng cảm thấy Tiêu Chiến sẽ không thành công, dù sao công ty giải trí là lĩnh vực Tiêu thị chưa từng tiếp xúc. Tiêu Chiến làm như vậy không khác nào gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Tiêu lão gia tử đã đoán được Tiêu Chiến thất bại sau đó ngoãn ngoãn về tiếp nhận cơ nghiệp của gia tộc. Tính đi tính lại cũng là mua bán nên liền đáp ứng. Đầu tiên là thu mua lại công ty giải trí này, lại cho một khoản tiền ngày ngày ở nhà chờ Tiêu Chiến thất bại. Lão gia tử nghĩ rất thoáng, coi như bỏ tiền cho cháu trai nộp học phí. 

Tiêu Chiến áp lực Vương Nhất Bác biết, mỗi ngày cậu đều nỗ lực tập luyện không chỉ vì mình mà còn vì Tiêu Chiến, từ trước đến nay cậu không nhất định phải xuất đạo nhưng cậu muốn giúp Tiêu Chiến nên nhất định cậu phải xuất đạo, chỉ có như vậy cậu mới có thể sánh vai đứng cùng với Tiêu Chiến, chỉ có như vậy cậu mới giúp được Tiêu Chiến. Mình cần phải giúp người yêu của mình thực hiện mục tiêu, mỗi lần nghĩ đến điều này Vương Nhất Bác liền cảm thấy hình như tập luyện không có mệt mỏi, bởi vì mọi thứ đều đáng giá. Sự thật chứng minh rằng Vương Nhất Bác làm được, chỉ là cùng sánh vai bên người lại không còn nữa..... 

"Thật xin lỗi bảo bảo, anh lại ngủ thiếp đi." Tiêu Chiến cất giọng khàn khàn nói với Vương Nhất Bác. 

"Không sao, anh còn mệt hay không?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Chiến đưa tay đem người kéo vào trong ngực của mình.

"Hôm nay uống rượu lại đau dạ dày sao?" Vương Nhất Bác bị người ôm trong ngực âm thanh có chút buồn buồn.

Tiêu Chiến thừa cơ bán thảm: "Rất đau, bảo bảo, dạ dày anh đau quá, em phải đến nhà anh chăm sóc anh mới được, anh muốn nấu cháo cùng em."

"Đánh rắm, tinh thần anh tốt như vậy không cần em chăm sóc."

Vương Nhất Bác đương nhiên biết là Tiêu Chiến giả vờ, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến đem chân mày nhăn lại vẫn là cảm thấy mềm lòng.

"Em nấu xong rồi sáng mai cho anh ăn có được hay không?"

Tiêu Chiến vỗ mạnh vào miệng hiển nhiên là không hài lòng lắm, nhưng lại sợ lại quá liều lĩnh ngay cả cháo cũng không có ăn nên liền gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác dậy rất sớm, cậu nấu xong cháo mới phát hiện trong ký túc xá căn bản cũng không có hộp cơm nên cậu không có cách nào đưa cho Tiêu Chiến, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin gọi Tiêu Chiến đi lên. Lúc cậu gửi tin nhắn thì Uông Trác Thành ngửi được mùi thơm liền ăn một chén rồi lại thêm một chén nữa, vừa ăn còn vừa hỏi Vương Nhất Bác làm thế nào lại làm điểm tâm.

Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại chờ Tiêu Chiến trả lời: 【 Được, anh lập tức đi lên. 】

Cậu liếc mắt nhìn thấy Uông Trác Thành ngồi ở đó húp cháo mà cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nói, Vương Nhất Bác chỉ im lặng ngồi nhìn cậu ấy.

Không biết vì lý do gì Uông Trác Thành từ trong ánh mắt của Vương Nhất Bác đọc lên được ba chữ: "Cậu xong rồi!".... Cho đến khi chuông cửa vang lên, Tiêu Chiến đi tới ánh mắt nhìn chằm chằm chén cháo trong tay thì lúc này Uông Trác Thành mới phát giác được, mình xong rồi, xong thật rồi....  

18.04.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww