Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác không tình nguyện nằm sắp tại nhà của Tiêu Chiến nhiều, thật sự là nằm sấp cậu không chịu nổi, cậu xác thực vết thương đã tốt lắm rồi, mặc dù bộ dáng khi làm việc của Tiêu Chiến rất đẹp nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy mỗi lần Tống Tử Sâm tới nhà đưa văn kiện luôn nhìn vào giường với ánh mắt là lạ....

"Tiêu Chiến a. . . Chiến ca. . ."

Tiêu Chiến đương nhiên biết Vương Nhất Bác muốn nói gì, hắn cũng không mở miệng cũng chỉ cười nhìn cậu,

"Vết thương của em tốt hơn rồi, lần này thực sự tốt, không phải anh nói nếu máu bầm tan hết anh sẽ để cho em đến công ty tập luyện một chút hay sao?"

Hai ngày nay Vương Nhất Bác xác định vết thương của mình thật sự tốt rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút không yên lòng.

"Nếu thật sự không được thì anh đưa em đi nha, em thật sự khỏe rồi."

"Anh đi cùng em?"

"Ừm, buổi tối em sẽ đi, đi hai tiếng chắc không sao, sau đó anh lại đưa em về nhà có được hay không?"

Tiêu Chiến nghe thấy đứa nhỏ muốn về ký túc xá ở, lông mày lơ đãng nhăn lại một chút. Nhưng là vết thương của Vương Nhất Bác đã lành, hắn không có lý do gì giữ cậu ở lại nhà mình.

"Được, buổi tối anh đi với em, không cho phép em cậy mạnh, nếu đau liền nói với anh."

"Được!" Vương Nhất Bác cao hứng đến hay mắt sáng lên.

Ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến lại thoa thuốc cho Vương Nhất Bác thêm một lần rồi mới đưa Vương Nhất Bác đến công ty, mấy ngày không có luyện tập, Vương Nhất Bác cảm thấy gân cốt đều cứng, nhảy mấy lần cũng không cảm thấy thỏa mãn nên cậu liền nhảy một lần rồi thêm một lần, cho đến khi hài lòng mới thôi.

Tiêu Chiến đứng một bên nhìn rất đau lòng, sợ ảnh hưởng đến vết thương sau lưng của cậu, hơn nữa không biết vì sao động tác của Vương Nhất Bác đều cần dùng đến đầu gối, nhìn đầu gối của đứa nhỏ một lần lại một lần ma sát dưới đất làm cho lông mày của Tiêu Chiến nhíu chặt lại.....

"Bảo bảo, đã đến giờ rồi, chúng ta về nhà a."

"Em còn muốn luyện thêm một chút, chỉ một chút thôi có được hay không?"

"Ngày mai luyện thêm đi, không phải ngày mai cũng luyện tập như thường lệ hay sao?"

"Vậy được rồi."

Trong xe

Vương Nhất Bác không biết tại sao ngày thường Tiêu Chiến nói rất nhiều nhưng hôm nay vì lý do gì lại không nói.....

"Bảo bảo, ngày mai anh mua cho em cái bao đầu gối a?"

"A?"

"Đầu gối đều bị ma sát ở dưới nền không đau sao?"

"Em không muốn, mang cái bao đầu gối rất xấu."

"Lại nói em cũng đã quen, đã sớm không còn đau nữa."

"Em tập nhảy hàng ngày phải dùng đầu gối sao?"

"Đúng a, như thế khá là ngầu."

Tiêu Chiến:. . .

Lúc Vương Nhất Bác mở cửa bị Uông Trác Thành hù dọa cậu liền kêu lên một tiếng,

"Má ơi, Vương Nhất Bác cậu còn biết trở về a, mấy ngày nay cậu làm gì?"

"Dưỡng thương."

"Bị thương, chỗ nào a? Cho tôi xem một chút."

Uông Trác Thành đưa tay tới chỗ Vương Nhất Bác thì cậu liền ngăn cản,

"Tốt rồi, không sao rồi."

"A, vậy là tốt rồi."

"Cậu nói cậu xin phép nghỉ thì nghỉ, ngay cả điện thoại cũng không gọi."

Mấy ngày nay luôn luôn có Tiêu Chiến ở bên, Vương Nhất Bác xác thực quên gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, cậu thầm trách mình nên không nghe thấy Uông Trác Thành quở trách mình,

"Cậu cùng Tiêu tổng là như thế nào? Tôi nghe nói mấy ngày nay anh ấy cũng không có đi làm." Lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ tới Uông Trác Thành không biết mình với Tiêu Chiến cùng một chỗ.

"Chúng tôi ở cùng một chỗ."

"Cái gì? Ai với ai ở cùng một chỗ?"

"Tôi với Tiêu Chiến."

"Cậu cùng Tiêu Chiến như thế nào?"

"Tôi ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến."

Uông Trác Thành so với Vương Nhất Bác quả thực kích động đến mức muốn phát nổ,

"Má ơi, tình huống như thế nào? Trước kia cậu như người mất hồn cũng là bởi vì cậu có cảm tình với Tiêu tổng?" Vương Nhất Bác gật đầu.

"Cậu xác định là anh ta yêu thích cậu, không phải muốn bao nuôi cậu?" Uông Trác Thành vẫn có chút lo lắng, dù sao đây chính là Tiêu Chiến a, vạn nhất chỉ là muốn chơi thì chơi, sau cùng người thua thiệt vẫn là Vương Nhất Bác. . .

"Ừm, tôi xác định."

"Cậu không sợ tôi nói với người khác a, còn ngây ngô nói với tôi."

"Tôi tin cậu."

"Có câu nói này của cậu, cậu yên tâm tôi khẳng định sẽ luôn che chở cho cậu." Uông Trác Thành biểu hiện một mặt anh dũng hy sinh . . .

"Có câu nói này của cậu là đủ rồi, ở công ty chúng tôi sẽ không làm gì."

"Cậu nói với tôi một chút, hai người như thế nào có thể cùng một chỗ...."

Vương Nhất Bác cảm thấy mình phải kiêu ngạo giống như đang ở trên mây, bất quá trong lòng cậu vẫn là rất cảm động, Uông Trác Thành không mang thành kiến nhìn mình, cũng không thấy hai nam nhân cũng một chỗ là buồn nôn,

"Đại Thành, cám ơn cậu."

"Làm gì, đột ngột buồn nôn như vậy."

"Không có việc gì, chính là muốn cám ơn cậu."

"Nhất Bác, thật tốt, con đường này không dễ đi." Uông Trác Thành không còn cười đùa hí hửng một mặt nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác, ẩn ẩn còn có chút lo lắng

"Tôi biết, cho nên mới phải cám ơn cậu." Cám ơn cậu hông có cảm thấy chúng tôi kỳ lạ. .

"Được rồi, đêm hôm khuya khoắt đừng buồn nôn như vậy, cậu vui vẻ là được rồi."

Vương Nhất Bác nằm ở trên giường có chút không quen, lúc ở nhà Tiêu Chiến mỗi đêm Tiêu Chiến đều sẽ đem cho cậu một ly sữa bò nóng, hắn nói như vậy ngủ sẽ rất ngon, một ly rồi lại một ly rồi cũng thành thói quen. Vương Nhất Bác cảm thấy cái nào cũng không đúng, ngay cả đèn ngủ trong phòng không có nhẹ nhàng như Tiêu Chiến mua cho mình.... Cậu lăn qua lộn lại ngủ không được, điện thoại sáng lên, là Tiêu Chiến gửi tin nhắn tới:

【 Sáng mai anh qua đón em, ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon. 】

【 Chúc ngủ ngon. 】

Vương Nhất Bác nhìn tin nhắn Tiêu Chiến gửi tới thì giống như có ma lực cứ như vậy mà ngủ thiếp đi một đêm không mộng. Buổi sáng lúc Tiêu Chiến gọi điện thoại tới thậm chí Vương Nhất Bác còn không có tỉnh.....

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Tiêu Chiến không vì Vương Nhất Bác đến trễ mà tức giận nhưng ngược lại Vương Nhất Bác cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Không có, chính là ngủ rất ngon, đi nhanh đi."

"Vậy là tốt rồi."

Tiêu Chiến đưa qua hai cái túi, một cái là bữa sáng, cái khác Vương Nhất Bác mở ra xem: Một đôi bao đầu gối. . .

"Phốc. . ." Vương Nhất Bác một cái nhịn không được cười ra tiếng

"Làm sao?"

"Không phải em nói không cần sao, sao anh còn mua."

"Tập luyện như em cứ ma sát qua ma sát lại sớm muộn cũng sẽ lưu lại mầm bệnh, lớn tuổi liền đau nhức."

"Em mới 23. . ."

"Vậy coi như em từ bi chiếu cố trái tim yếu ớt của bạn trai có chút lớn tuổi của em được hay không? Anh cũng không muốn sau này già rồi anh còn phải đẩy xe lăn cho em."

Sau này già sao?

Vương Nhất Bác có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy bộ dáng năm mươi năm sau của mình cùng Tiêu Chiến sẽ như thế nào. . .

"Chiến ca không có già chút nào, nói anh bằng tuổi em phần lớn mọi người đều tin."

"Tốt rồi tốt rồi, đừng trêu chọc anh, mau ăn điểm tâm đi."

"Anh ăn sáng chưa?" Vương Nhất Bác còn nhớ tới chuyện giám sát Tiêu Chiến ăn cơm.

Thấy người không trả lời, Vương Nhất Bác biết đây là lại không có ăn cơm đúng giờ, cậu cầm một cái bánh bao đút cho người đang lái xe ăn, khẩu vị của Tiêu Chiến buổi sáng không tốt, tại Vương Nhất Bác "hung dữ" chăm chú nhìn hắn ăn một cái bánh bao lúc này mới xong.

"Bảo bảo, vừa rồi em cười cái gì?"

"Cũng không có gì, em chính là cảm thấy bạn trai tặng quà cho em lại là tặng bao đầu gối nên em cảm thấy thật buồn cười."

Xe rất nhanh đã đến dưới lầu của công ty, Tiêu Chiến dưng lại quay đầu nói với Vương Nhất Bác,

"Không đúng, thứ nhất quà tặng không phải bao đầu gối a."

"Ừm? Em không nhớ là anh từng tặng em cái khác a." Trong đầu Vương Nhất Bác suy nghĩ hơn nửa ngày.

" A, em nhớ rồi, là ván trượt."

Tiêu Chiến cúi người dán tới, điểm nhẹ lên môi của Vương Nhất Bác một cái

"Quà tặng đầu tiên anh đưa cho em là tấm lòng của anh a, em quên rồi?"

Uông Trác Thành nhìn thấy Vương Nhất Bác đỏ mặt đi vào, cậu nhìn theo hướng cổng công ty nhìn thấy Tiêu Chiến trong xe thì liền hiểu.

"Cái này mới sáng sớm còn có để cho cẩu độc thân sống hay không." Uông Trác Thành bĩu môi thì thầm bước nhanh đuổi theo đi lên trước mặt Vương Nhất Bác.

Khoảng cách của lần tuyển chọn sau cùng không đến một tháng, mặc dù Tiêu Chiến dời lại một tuần nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy thời gian rất gấp. Dù sao bọn họ là một nhóm cần hợp tác, phải bốn người đều nhảy hợp ý với nhau mới được. Bốn người ở trong phòng tập luyện của mình một ngày, Vương Nhất Bác nhận đảm nhiệm vũ đạo, thỉnh thoảng lão sư cũng sẽ chỉ bảo một trong hai cho nên phương diện vũ đạo cậu không lo lắng.

Điều làm Vương Nhất Bác phát sầu chính là ca hát, không phải lừa cậu hát không được, chỉ là những bài hát trước kia cậu hát đều là giai điệu nhanh, thể loại rap, nhưng bài hát được chọn lần này là một bài thơ phối thành bài hát trữ tình, Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua, chỉ nhớ ca từ đã tốn không ít thời gian, cũng may còn có Lý Bạc Văn coi cậu như anh em thân thiết phân ra vài câu hát thích hợp với chất giọng của Vương Nhất Bác, nhưng có điều không tốt, những câu hát này lời cũng không đặc sắc. Như thế nào lại đem vài câu hát này thành lời đặc sắc là chuyện khó khăn nhất đối với Vương Nhất Bác mấy ngày nay.

"Cậu hồi tưởng một chút, thời điểm cậu cùng mối tình đầu trùng phùng tâm tình của cậu như thế nào là được rồi."

"Mối tình đầu của tôi là Tiêu Chiến."

Uông Trác Thành: Tôi nên là ở hẳn tại gầm xe chứ không nên ở trong xe.... .

"Vậy cậu liền tưởng tượng một chút, tâm tình của cậu sau khi hai người chiến tranh lạnh. "

"Hai chúng tôi cũng không có chiến tranh lạnh."

Uông Trác Thành: Tại sao lại muốn tôi tiếp nhận loại thống khổ này. . .

"Cãi nhau dù sao cũng đã từng cải nhau?"

"Ừm. . ."

Uông Trác Thành không biết vì cái gì liền thở phào nhẹ nhõm. . .

"Tâm tình sau khi cãi nhau làm hòa, cậu liền thay cảm giác đó vào bài hát."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại thử một lần, hiệu quả cũng không tệ lắm

"Như thế là được, tập trung vào một chút, luyện tập thêm vài lần."

"Ừm."

"Ai, hai người vì cái gì cãi nhau? Người nào thắng?"

Vương Nhất Bác: Không nói. . . Mặc kệ cậu. . .

Tống Tử Sâm lại đi vào đưa Starbucks, ly của Vương Nhất Bác vẫn là Ice Shake Blackcurrant, ban đầu mọi người cùng một chỗ luyện tập lúc cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hiện giờ chỉ có bốn người, Vương Nhất Bác "Đặc biệt" liền khác thường chói mắt.

Ngay từ đầu Lý Bạc Văn cùng Tống Kế Dương còn tưởng rằng là Tống Tử Sâm đối với Vương Nhất Bác có ý riêng, thế nhưng là hai người mỗi lần giống như cũng không có giao lưu gì, giống như không phải có chuyện như vậy. . . Nhưng Vương Nhất Bác không nói bọn đương nhiên bọn họ hỏi cũng không tốt lắm, dù sao mỗi ngày có người đưa đồ uống thì ngu sao mà không uống.

Vương Nhất Bác không chủ động nói bọn hắn cũng sẽ không nói ra bên ngoài, dù sao cũng là một nhóm, hơn nữa mặc dù em út ít nói nhưng vẫn rất đáng yêu.

Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác mỗi ngày "Trầm mê" ở phòng tập luyện rất bất mãn, thời gian Vương Nhất Bác cùng mình ăn cơm trưa cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể sớm tối đưa đón Vương Nhất Bác đi làm rồi về nhà, thời điểm đó mới có thể nhìn thấy người, nhưng đứa nhỏ rất mệt khi lên xe liền ngủ, mình cũng không có nói chuyện cùng với cậu, Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như tài xế..... Thậm chí hắn có chút ghen tị với Tống Tử Sâm, mỗi ngày đi đưa đồ uống, điểm tâm đều có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác.....

Tiêu Chiến: Ta thật khổ, nhưng ta không nói. . .

Có một ngày sáng sớm đi làm, trên đường Bạch Thần Diệc gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến kêu Vương Nhất Bác nghe điện thoại, Vương Nhất Bác không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại lập tức rơi vào "Trạng thái chuẩn bị chiến đấu" Tiêu Chiến nhìn thấy xém chút không nhịn được mà cười, tiểu bằng hữu cũng quá đáng yêu a......

"Alo."

"Ừm."

"Anh ấy đang lái xe không tiện nghe điện thoại."

"Tôi?"

"Tôi là bạn trai anh ấy."

"Ừm, tôi biết rồi."

"Ừm, tôi sẽ nhắc nhở anh ấy, lần sau có chuyện cậu có thể gọi điện thoại cho tôi, có thể anh ấy không tiện nghe điện thoại lắm, một chút tôi đem số điện thoại mình gửi cho cậu, tôi gọi là Vương Nhất Bác, gặp lại sau."

Không đợi bên kia phản ứng Vương Nhất Bác liền cúp điện thoại.

"Em ấy nói cái gì?"

"Nghe điện thoại không phải anh, cậu ấy không hề nói gì."

Tiêu Chiến: "A."

"Nhìn anh giống như rất thất vọng?"

"Có một chút."

"? ? ?"

"Anh còn muốn nhìn dáng vẻ ăn giấm của em thêm một chút, tại sao lại cúp máy."

"Em mới không có ghen đây." Vương Nhất Bác đem đầu ngoặt về phía ngoài cửa sổ cố ý không nhìn Tiêu Chiến.

"Cậu ấy hỏi em có biết cậu ấy là ai hay không, nhìn cậu ấy giống như đối với anh không có tuyệt vọng. Hình như cậu ấy có lời muốn nói với anh, anh có muốn hỏi một chút hay không?"

Tuy Vương Nhất Bác nói như vậy nhưng vẫn lấy số củ Bạch Thần Diệc trên điện thoại của Tiêu Chiến gửi số điện thoại của mình cho y, cậu không biết tại sao mình phải làm vậy, hình như là biểu thị công khai chủ quyền?

"Không cần, nếu thật sự có chuyện Hải Khoan sẽ nói cho anh biết. Lần sau vẫn là em nghe, bạn trai."

"Không có vấn đề!"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến phát hiện người này không biết sao hình như là gầy hơn, vốn là trên mặt không được hai lạng thịt, bây giờ nhìn thấy đường cằm rõ hơn.

"Gần đây anh có ăn cơm đúng giờ không?"

Tiêu Chiến thầm nghĩ rốt cuộc bạn trai cũng quan tâm mình, hắn nhân cơ hội than thở nhưng cũng là ăn ngay nói thật.

"Thời gian rất bận, lại không có em bên cạnh anh cũng không muốn ăn uống gì."

"Vậy sau này em cùng anh ăn cơm trưa."

"Thật? Không làm lỡ buổi luyện tập của em chứ?"

"Không sao, buổi tối em đi trễ một chút."

"Được."

Vương Nhất Bác cảm thấy gần đây mình không quan tâm Tiêu Chiến nhiều nên cậu cảm thấy có chút áy náy, khi xuống xe cậu hôn Tiêu Chiến một cái.

Đi ngang qua Uông Trác Thành: . . .

Nhưng vẫn là mặt mỉm cười chào hỏi cùng Tiêu Chiến.

05/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww