Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thần Diệc là ai? Vì sao Tiêu Chiến lại muốn đi ra ngoài nghe? Ngày thường có điện thoại gọi tới, cho dù là chuyện công việc của công ty thì Tiêu Chiến cũng sẽ không tránh đi, lần này Bạch Thần Diệc gọn thì Tiêu Chiến lại muốn đi ra ngoài nghe.

"Bảo bảo. ." Tiêu Chiến cúp điện thoại đi tới, sắc mặt rất khó coi.

"Làm sao vậy?"

"Anh có người bằng hữu bị bệnh, anh phải đến xem cậu ấy một chút, em ở đây một mình được chứ?"

"Ừm, em không sao anh đi đi, về sớm một chút em chờ anh ăn cơm tối."

"Được, anh để dì Trương lên chăm sóc cho em."

"Không cần đâu, em muốn ngủ lại, cần việc gì thì em sẽ gọi."

"Được, vậy em chú ý một chút, anh sẽ quay lại rất nhanh."

"Ừm, anh đi đi."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặc áo khoác vào rồi vội vã đi xuống lầu

Bằng hữu bị bệnh sao? Chuyện này đúng là nên đi xem một chút, thế nhưng là anh quên em cũng sẽ tổn thương a? Vương Nhất Bác biết mình không nên so đo những thứ này, nhưng cậu ngồi trên giường càng nghĩ càng khó chịu, cậu không hiểu tại sao chỉ là điện thoại của bằng hữu lại đặc biệt muốn đi ra ngoài nghe? Bằng hữu bị bệnh là có thể bỏ mình ở lại trong nhà sao? Vẫn chỉ là có Bạch Thần Diệc là khác biệt thôi? Vương Nhất Bác cảm thấy mình bị Tiêu Chiến chiều hư rồi, chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng làm mình suy nghĩ lung tung. Vương Nhất Bác cứ như vậy dựa vào giường chờ Tiêu Chiến trở về, nhưng chờ cho đến lúc ngoài trời tối đen Tiêu Chiến vẫn chưa trở lại, không một cuộc điện thoại, cũng không có tin tức.....

"Nhất Bác, có thể Tiêu Chiến có việc bận, con ăn trước đi."

"Dì, con không đói bụng, chờ anh ấy trở về tụi con sẽ cùng nhau ăn."

"Vậy để dì hâm nóng lại một lần."

"Không cần đâu dì, thời gian không còn sớm nữa, dì về sớm một chút đi, một chút chúng con tự hâm nóng là được rồi."

"Vậy dì đi về trước, chờ Tiểu Chiến trở về hai đứa nhanh chóng ăn cơm."

"Được, cám ơn dì."

Vương Nhất Bác không biết đợi bao lâu cậu đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại Tiêu Chiến vẫn là chưa trở về, không gọi điện thoại, không có tin nhắn. . . Có muốn hay không gọi điện thoại hỏi một chút?

Dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, là Tiêu Chiến trở về

Lúc Vương Nhất Bác chân trần chạy đến cửa phòng ngủ thì cũng là lúc Tiêu Chiến đã đi tới

"Làm sao lại đi xuống đây, tại sao lại không mang giày?" Tiêu Chiến hơi nhíu lông mày nhìn thoáng qua thì thấy tâm tình không tốt lắm, hắn ôm Vương Nhất Bác một cái sau đó nhẹ nhàng đặt cậu lên giường,

"Em chưa ăn cơm sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu

" Tại sao lại không ăn cơm?"

" Em đã nói là chờ anh cùng ăn."

"Thật xin lỗi a bảo bảo, để cho em chờ lâu như vậy."

"Không sao, bằng hữu của anh đã khỏe hơn chưa?"

"Ừm, không có việc gì, anh đi hâm nóng cơm."

Không có chuyện gì sao? Vì sao còn đi lâu như vậy, ngay cả một tin tức cũng không có....

Tiêu Chiến vẫn hướng về phía người trên giường đút từng miếng thức ăn một, giống như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng của Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đối với mình như thường ngày nên Vương Nhất Bác vẫn không có nói gì.

Thứ hai Tiêu Chiến giống như đã nói với Vương Nhất Bác, hắn không đến công ty mà ở nhà chăm sóc cậu, hai người đều ở nhà, ở cùng một chỗ, Vương Nhất Bác nằm ở một bên giường, Tiêu Chiến ở một bên ôm máy tính xem văn kiện, xử lý công việc, nếu như đổi lại ngày thường là những năm tháng rất yên tĩnh. Nhưng trong lòng Vương Nhất Bác vẫn nghĩ đến Bạch Thần Diệc, cậu thật sự quá hiếu kỳ, thế nhưng cậu thấy Tiêu Chiến hoàn toàn không có ý muốn nói với cậu....

Tiêu Chiến làm sao không biết Vương Nhất Bác đang suy nghĩ gì, nhưng hắn đối với Bạch Thần Diệc không có gì ngoài tình cảm anh em nhưng Bạch Thần Diệc đối với hắn...... Nếu để cho Vương Nhất Bác biết được hắn khẳng định cậu sẽ nghĩ lung tung, thôi thì không nói vậy.

Đêm qua ở bệnh viện,

"Tiêu Chiến, anh tới rồi!"

Bạch Thần Diệc nhìn thấy Tiêu Chiến hai mắt liền tỏa sáng, đâu còn vẻ yếu ớt trong điện thoại, Tiêu Chiến không còn nhớ rõ mình đã bị y lừa bao nhiêu lần, mỗi lần hắn đều lo lắng y thật sự xảy ra chuyện, nhưng lần nào cũng là y lừa hắn.

"Không phải em nói không thoải mái hay sao? Anh thấy em hiện tại rất tốt."

"Em . . . Em nhớ anh lắm. Đã rất lâu rồi anh không đến thăm em."

"Em cũng biết mà, công việc của anh rất bận."

"Anh bận đến mức không có thời gian đến thăm em hay sao?"

"Tiểu Diệc, đừng càn quấy."

"Em không có càn quấy, em chính là muốn gặp anh một lần cũng không được sao? Em không tin ngươi không biết em. . ."

Tiêu Chiến mở miệng cắt ngang lời nói của y,

"Bạch Thần Diệc, em phải suy nghĩ kỹ có những lời đã nói ra miệng liền không thu về được."

"Em. . ."

"Em cũng biết, anh từ trước giờ đều xem em giống như em trai của mình."

Bạch Thần Diệc cúi đầu ngồi ở trên giường, không nói một lời.

"Em không cần phải đem thời gian, sức lực đối với anh, bên cạnh em cũng có người quan tâm em."

"Nhưng em chỉ muốn để cho anh quan tâm em. . ."

"Anh quan tâm em với tư cách là ca ca vẫn chưa đủ à?"

"Em. . ." Nhưng đối với thân phận ca ca mà nói, đúng là Tiêu Chiến đối với mình rất khá, chỉ có mình luôn là người luôn luôn kiếm chuyện, cố tình gây sự......

"Anh gọi Hải Khoan tới chăm sóc cho em, anh hi vọng những chuyện như thế này sẽ không có lần sau nữa."

"Tiêu Chiến, có phải anh đã có người mình thích hay không?"

"Đúng." Tiêu Chiến trả lời rất nhanh, ra khỏi phòng hắn liền gọi điện thoại cho Lưu Hải Khoan gọi điện thoại , chờ anh tới hắn mới rời khỏi.

"Tôi nói rõ ràng với em ấy, cậu cố lên." Tiêu Chiến vỗ vỗ vai của Lưu Hải Khoan nói.

"Cậu đi về nhanh đi, tiểu bằng hữu vẫn đang chờ cậu đấy."

Trong phòng Bạch Thần Diệc nghe tiếng bước chân đi ra,

"Anh thật sự có người thích?"

"Vừa rồi anh đã trả lời em."

"Nhưng em cho rằng anh lừa gạt em, người anh thích so với anh nhỏ như vậy tại sao không phải là em, em không tin anh lại có người thích nhiều hơn em như vậy.

"Tuy em ấy so với anh nhỏ hơn nhưng anh chưa từng coi em ấy là tiểu hài tử, hơn nữa anh rất yêu em ấy."

Tất nhiên Bạch Thần Diệc không thể nào tiếp nhận kết quả này, y vẫn cho rằng chỉ là do Tiêu Chiến không biết thể hiện tình cảm thế nào, trong lòng của hắn nhất định có mình, y có thể làm Tiêu Chiến thích mình, có thể nói yêu mình.....

"Tiểu Diệc. ." Lưu Hải Khoan kéo lại Bạch Thần Diệc đang lảo đảo

Tiêu Chiến ra vẻ muốn đi, Vương Nhất Bác đang ở nhà một mình hắn rất không yên lòng.

"Tiêu Chiến, thật sự từ xưa đến nay...."

"Không có, anh đã nói rồi có mấy lời nói ra rồi liền không thể thu lại được. Mặc dù tuổi của em ất còn nhỏ nhưng em là em trai, em ấy là người yêu, không giống nhau. Em nghỉ ngơi thật tốt, sau này nếu thân thể không thoải mái thì gọi cho cậu ấy, tóm lại cậu ấy chuyên nghiệp hơn anh." Tiêu Chiến hướng về Lưu Hải Khoan khoát khoát tay.

"Ở đây giao lại cho cậu, tôi về đây."

Tiêu Chiến dời tầm mắt không nhìn sắc mắt đang dần trắng bền của Bạch Thần Diệc, có phải hắn nói quá muộn hay không nên cho y quá nhiều sự mong đợi.....

Lần đầu tiên Tiêu Chiến phát hiện Bạch Thần Diệc thích mình là năm lớp mười một, hắn vừa về đến nhà thì Bạch Thần Diệc liền nhào tới ôm lấy mình, mặc dù thời niên thiếu đều là như thế này nhưng lúc ấy Bạch Thần Diệc cũng đã lên sơ trung, làm như vậy có phải quá thân mật hay không? Buổi tối Bạch Thần Diệc cầm gối đi qua nói muốn cùng mình ngủ, Tiêu Chiến chỉ nghĩ là đứa nhỏ này lâu quá không gặp nên dính người thôi, sau khi tắm rửa xong hắn nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Bạch Thần Diệc cho rằng hắn đã ngủ nên rất thận trọng đặt xuống trán của hắn một nụ hôn.....

! ! ! Nụ hôn này tuy rất nhẹ nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy vô cùng nặng nề, hắn cũng mới mới vừa trưởng thành, không biết xử lý như thế nào, nhưng hắn biết là mình không thích Bạch Thần Diệc, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng mình cũng chưa từng đối với y có tâm tư như vậy.

Tiêu Chiến không biết xử lý như thế nào lại không có cách nào nói với cha mẹ nên hắn chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, hắn nghĩ thời gian tiểu hài tử thích hắn sẽ là rất ngắn nên chỉ cần qua một thời gian hẳn là sẽ không còn thích nữa..... Kết quả là kéo dài tới bây giờ, Bạch Thần Diệc đã hai mươi lăm tuổi ..... Tiêu Chiến cảm thấy mình có chút khốn nạn, biết rõ là Bạch Thần Diệc có tình cảm với mình lại không biết cách từ chối, để cho y mơ mộng không ít, nếu không mọi chuyện cũng sẽ không thành như thế này, hắn cũng không biết sau này mối quan hệ này sẽ như thế nào........

"Tiêu Chiến, em cảm thấy mình đã tốt lắm rồi, em muốn đi tập luyện."

"Không được."

Tiêu Chiến phủ định hoàn toàn khiến Vương Nhất Bác rất là khó chịu, nhưng cậu vẫn là nhẫn nại để thương lượng,

"Thật sự vết thương của em tốt lắm rồi, em có thể đi tập luyện một chút, dù sao không luyện tập em sẽ không theo kịp tiến độ, với lại mỗi ngày anh làm việc ở nhà cũng không tiện a." Lời này của Vương Nhất Bác nói không sai, đúng thật là không tiện, chỉ là một ngày Tống Tử Sâm đã chạy đến bốn lần...... Nếu thật sự ở nhà làm việc một tuần có thể Tống Tử Sâm sẽ mua vé tháng..... Hơn nữa đây là không gian riêng tư của Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác, hắn cũng không hi vọng người khác cứ tới quấy rầy. ...

"Không được, em phải dưỡng tốt thêm một thời gian nữa, ngoan."

Vương Nhất Bác hiểu nếu lấy lý lẽ, lấy tình cảm khuyên bảo nhưng đối với Tiêu Chiến là rất khó khăn,

"Anh đã thông báo một chút, thời hạn sau cùng để xuất đạo cũng tuyển chọn sẽ kéo dài thêm một tuần, sẽ không ảnh hưởng tiến độ, trước mắt em cứ yên tâm dưỡng thương thật tốt."

"Tiêu Chiến! Vì sao anh không hỏi ý của em liền tự ý kéo dài thời hạn?"

"Em bị thương, còn là bởi vì anh, với tư cách là bạn trai của em, anh đủ khả năng giúp em một chút cũng là sai sao?"

"Thế nhưng trước đó anh không thể thương lượng với em một chút sao? Nói thế nào thì đây cũng là chuyện có liên quan tới em, ngược lại em là người cuối cùng được biết, anh là bạn trai em nhưng anh có tôn trọng ý nghĩ của em sao? Em không muốn bởi vì chuyện riêng của em mà ảnh hưởng mọi người, hơn nữa em cảm thấy mình rất tốt rồi, có thể đi tập luyện."

"Anh không tôn trọng ý nghĩ của em?"

"Anh không tôn trọng ý nghĩ của em tại sao muốn ở công ty tránh bị nghi ngờ? Anh biết em rất coi trọng cơ hội xuất đạo này, anh cũng coi trọng, anh càng hi vọng em cũng có thể xuất đạo. Anh lợi dụng chức vụ tạo điều kiện tốt cho em thì là không tôn trọng em sao?"

"Nhưng mỗi lần anh đều quyết định trước, không có thương lượng với em."

"Anh thương lượng với em thì em sẽ đáp ứng sao?"

Vương Nhất Bác đúng là sẽ không đáp ứng, hiếu thắng như cậu, làm sao có thể đáp ứng bởi vì chính mình đem thời gian tuyển chọn kéo dài......

"Có chuyện không thương lượng trước với em là anh không đúng, anh hiểu em, em cũng hiểu cho anh có được hay không? Bây giờ em đang bị thương em đi tập luyện anh sẽ rất lo lắng." Trong lời nói của Tiêu Chiến tràn đầy sự ôn nhu, hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Vương Nhất Bác.

"Sau đó có chuyện gì anh có thể thương lượng với em trước hay không? " Ngữ khí của Vương Nhất Bác cũng hòa hoãn lại, không còn giận giữ giống như vừa rồi.

"Được, anh đáp ứng em."

"Em còn có chút chuyện muốn nói với anh."

"Em nói đi."

"Bạch Thần Diệc là ai?"

Vương Nhất Bác lấy dũng khí thật là lớn, rốt cuộc mới đem vấn đề tồn tại trong lòng hai ngày hỏi ra, sau đó là một không gian hoàn toàn yên tĩnh..... Vương Nhất Bác cảm thấy tim đã nhảy đến cổ rồi, cậu không nhúc nhích chờ đợi đáp án của Tiêu Chiến.

"Em ấy là em trai anh."

"Em trai? Nhưng từ trước đến nay anh không có nói với em."

"Em ấy thích anh, thích rất nhiều năm, có thể là bảy, tám năm."

Bảy tám năm sao? Trong lòng của Vương Nhất Bác đột ngột hơi sợ hãi. . .

"Nhưng là anh cũng không thích em ấy, nói thật là trước khi gặp em anh cũng chưa từng nghĩ tới là anh sẽ thích nam nhân."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, sao mình lại không phải đây. . .

"Vậy tối hôm qua cậu ấy tìm anh. . ."

"Thật ra những năm nay anh một mực có ý định cùng em ấy giữ một khoảng cách, anh cho rằng chỉ cần làm vậy em ấy sẽ từ bỏ. Hôm qua em ấy nói thân thể không thoải mái kết quả là gạt anh, lần trước lỡ hẹn cùng với em cũng là vì em ấy."

Vương Nhất Bác bĩu môi, thật đáng ghét. . . Nhưng vẫn là không cắt ngang lời của Tiêu Chiến

"Em ấy là con trai chiến hữu của cha anh, sau khi cha mẹ em ấy qua đời thì em ấy vẫn ở nhà anh, thân thể của em ấy từ nhỏ không tốt lắm, mặc dù anh biết em ấy gạt anh nhưng anh không thể nào bỏ mặc được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì anh cũng không thể nào nói chuyện với cha được."

Không có cách nào bỏ mặc sao? Cho nên sau này chỉ cần Bạch Thần Diệc gọi điện thoại thì Tiêu Chiến vẫn sẽ bỏ lại cậu đi tìm y cho biết là y cố tình gây sự sao? Bỗng nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy lồng ngực giống như có vật gì đó cản lại.....

"Em yên tâm, tối hôm qua anh đã cùng em ấy nói rõ, sau này có vấn đề gì anh sẽ để cho Lưu Hải Khoan đi chăm sóc em ấy, Lưu Hải Khoan thích em ấy đã rất nhiều năm, lại là bác sĩ khẳng định so với anh chăm sóc sẽ tốt hơn."

Tiêu Chiến đương nhiên biết trong lòng Vương Nhất Bác suy nghĩ cái gì, không đợi Vương Nhất Bác mở miệng, hắn liền đem vấn đề giải quyết.

"Xin lỗi, anh giấu em chính là sợ ngươi suy nghĩ nhiều nên mới do dự có nên nói cho rm hay không....."

"Em tin tưởng anh, nhưng nếu như anh luôn không nói với em thì em cũng sẽ không có cảm giác an toàn."

"Xin lỗi. . . Sau này sẽ không như vậy nữa."

"Vậy sau này không cho phép anh đi ra ngoài nghe điện thoại của cậu ấy, anh phải nghe trước mặt em!" Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ngữ khí có chút hung dữ.

Thì ra là Vương Nhất Bác để ý cái này sao, Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn cười, có điều lúc ấy xác thực là theo bản năng Tiêu Chiến không muốn Vương Nhất Bác biết chuyện của Bạch Thần Diệc nên mới đi ra ngoài nghe.

"Được, sau này anh để cho em nghe."

"A? Em nghe không tốt lắm đâu?"

"Bạn trai của anh giúp anh nghe điện thoại có cái gì không tốt?"

"Đúng, lần sau em sẽ nghe!"

21/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww