Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ở bên ngoài vui chơi thêm một chút thì xem thời gian đã là ba giờ, Tiêu Chiến chưa từng cảm thấy thời trôi qua nhanh như vậy, cùng người mình thích ở cùng một chỗ thời gian trôi nhanh gấp đôi bình thường rất nhiều.

"Bảo bảo, có mệt hay không?"

"Em không mệt, anh mệt sao?"

Vương Nhất Bác vẫn còn đang quan sát dáng vẻ của gấu bông, cậu cảm thấy con thỏ bông này hình dáng rất giống Tiêu Chiến, nếu nói cụ thể giống ở điểm nào thì cậu không biết được, dù sao cậu cũng muốn đem nó tặng cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đem một giỏ tiền trò chơi tiêu hết cuối cùng cũng lấy được con thỏ kia để tặng cho Tiêu Chiến, cả khuôn mặt cậu lúc này viết lên chữ: "Khen em đi."

"Bảo bảo cũng quá giỏi rồi, vừa biết nhảy, vừa biết trượt ván còn có gắp gấu bông cũng lợi hại như vậy."

"Hì hì." Vương Nhất Bác lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ.

"Chiến ca."

"Hửm?" Tiêu Chiến đang chăm chú lau mồ hôi cho đứa nhỏ, hắn cảm thấy không rõ ràng cho lắm khi đứa nhỏ đột ngột gọi mình.

"Em dạy cho anh trượt ván a."

Tiêu Chiến vốn là muốn cự tuyệt dù sao hắn cảm thấy ở phương diện vận động này mình thật sự không có thiên phú, vận động lớn nhất mỗi ngày chính là đi bộ, nhưng thấy Vương Nhất Bác nhìn mình với ánh mắt mong đợi như vậy hắn không có cách nào đem lời cự tuyệt nói ra,

"Được, nhưng em cũng đừng chê anh ngốc a."

"Không có, Chiến ca thông minh như vậy khẳng định vừa học liền biết."

Vương Nhất Bác thúc giục Tiêu Chiến mau đi về nhà, về đến nhà cậu đi vào phòng ngủ của khách ôm một tấm ván liền lôi kéo Tiêu Chiến đi ra ngoài vườn hoa nhỏ, nơi đó rất bằng phẳng thích hợp cho người mới học.

"Chiến ca, trượt ván quan trọng nhất chính là thăng bằng, nếu như anh giữ thăng bằng thì không thể nào ở trên ván được, chỉ cần làm theo như em nói là được, anh hiểu chưa?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy không hẳn là rất khó?

"Vậy anh đi thử một chút xem sao?"

Vương Nhất Bác ở bên cạnh Tiêu Chiến đưa hai tay ra tùy thời chuẩn bị tiếp lấy hắn, đề phòng người từ trên ván trượt té xuống, xem ra Tiêu Chiến giữ thăng bằng không tệ, nghiêm túc luyện tập nên cũng không có bị ngã, tập thêm mấy lần, Tiêu Chiến liền kêu lên để Vương Nhất Bác tăng thêm mức độ khó cho mình.

"Ha ha, Chiến ca em không nghĩ tới anh sẽ học nhanh như vậy."

Vương Nhất Bác lại hướng về phía Tiêu Chiến biểu diễn trượt, rốt cuộc không còn chỗ để có thể dừng lại, Tiêu Chiến vừa học được chút kinh nghiệm nên có chút đắc ý, hắn lên ván dùng sức đạp một cái, kết quả bởi vì thân hình quá cao, trọng tâm không ổn định nên cả người bị lung lay, Vương Nhất Bác chạy rất nhanh trước khi Tiêu Chiến té xuống cậu gắt gao che chở cho hắn, phần lưng va chạm với mặt đất, mặc dù Tiêu Chiến với cậu rất gầy nhưng là hai nam nhân trưởng thành cân nặng gộp lại thì sức nặng cũng không thể đùa, Vương Nhất Bác vẫn là bị đau khẽ kêu lên một tiếng. Tiêu Chiến vội vàng đứng lên nhìn Vương Nhất Bác đang đau mà nhíu mày,

"Chiến ca, em không sao."

"Đều tại anh. . ."

Tiêu Chiến hận người bị thương không phải là mình, nếu là hắn bị thương thì sẽ không cần tự trách.

"Em thật sự không sao, dù sao cũng là em muốn dạy cho anh, em sẽ không trách anh đâu."

Vương Nhất Bác thử đứng dậy thì cậu phát hiện phía sau lưng giống như là bị vô số cây kim đâm vào nên cậu không muốn cử động.

"Chiến ca, ôm." Vương Nhất Bác đưa hai tay hướng về phía Tiêu Chiến còn đang tự trách mình,

"Bảo bảo, thật xin lỗi." Tiêu Chiến nhìn người trong ngực vẫn cảm thấy tự trách.

"Chiến ca, đừng đau khổ a, em không sao, hai ngày nữa là em không sao rồi, hằng ngày em tập nhảy cũng có bị thương mà." Tiêu Chiến cảm thấy giống như người nhỏ tuổi hơn là mình, Vương Nhất Bác bị thương nhưng vẫn trấn an mình........

Lúc Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đặt vào trên giường thì cả người đã đầy mồ hôi, Vương Nhất Bác không nặng bao nhiêu nhưng vì trên thân thể của cậu đang bị thương, hắn mạnh tay sợ cậu đau, nhẹ tay sợ cậu ngã, từ hoa viên trở về phòng có vài phút nhưng trên thân thể của hắn lúc này đã đầy mồ hôi.

"Chiến ca, anh có phải không được hay không a?" Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến vẫn còn tự trách mình nên cậu trêu đùa hắn,

"Chờ em khỏe hơn rồi thì em có thể thử xem." Tiêu Chiến thấp giọng nói bên tai của đứa nhỏ một câu.

Vương Nhất Bác thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Chiến thở ra hơi nóng, đúng là. . . Chiến ca, vẫn là anh...

Lưu Hải Khoan vừa vào cửa nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm ở trên giường thì anh cảm thấy bó tay toàn tập,

"Tiểu bằng hữu, tại sao cậu lại bị thương ?"

"..." Vương Nhất Bác không lên tiếng

"Không trách em ấy, cái này trách tôi ."

"Không trách anh, là do em."

"Trách anh."

"Trách em."

"Được rồi, được rồi, là tôi trách hai người được chưa."

Lưu Hải Khoan cảm thấy rất hận mình tại sao phải qua đây. . .

Vương Nhất Bác bị thương, nói nặng cũng là không nặng, vết thương cũng không có gì nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ, bị một khối máu tụ rất lớn. Tiêu Chiến vẫn là không yên lòng hỏi Lưu Hải Khoan có cần đi bệnh viện chụp X-quang hay không, hắn sợ cậu tổn thương tới nội tạng.

"Không cần đi, em không muốn đi bệnh viện." Vương Nhất Bác nằm sấp nghe được phải đi bệnh viện cậu liền xoay đầu lại làm nũng với Tiêu Chiến.

"Nghe lời." Tiêu Chiến nhéo mặt của Vương Nhất Bác một cái.

Lưu Hải Khoan: ... . . .

"Không cần chụp phim chụp X-quang, cậu còn không tin tôi sao."

Tiêu Chiến tất nhiên là tin tưởng được bằng không thì cũng sẽ không để cho anh đến xem vết thương cho Vương Nhất Bác, chỉ là hắn có chút không yên lòng thôi.

"Vậy thì tốt, trước không cần đi bệnh viện, nhưng em phải nhớ nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với anh ngay."

Vương Nhất Bác liền vội vàng gật đầu.

Lưu Hải Khoan đem mấy bình thuốc xoa nhét vào tay của Tiêu Chiến, nói là một ngày phải xoa ba lần để làm giảm máu bầm, thoa trong vòng một tuần là tốt rồi. Tiêu Chiến như sinh viên nghiêm túc nghe giảng, dùng đúng số lượng ghi trên giấy, Vương Nhất Bác nhìn hắn cười. Sau khi tiễn Lưu Hải Khoan ra cửa, Tiêu Chiến quay đầu hỏi người trên giường,

"Em cười cái gì?"

"Không có cái gì, chính là muốn nói. . ." giọng nói của Vương Nhất Bác càng ngày càng nhỏ, Tiêu Chiến không thể không xích lại gần để nghe,

"Em yêu anh."

Vương Nhất Bác rất hài lòng nhìn vành tai của Tiêu Chiến dần dần biến đỏ, một bên hối thúc người ta bôi thuốc cho mình.

"Chiến ca, em đau quá, anh nhanh chóng bôi thuốc cho em được không?"

Tiêu Chiến còn đắm chìm trong cậu nói "Em yêu anh" của Vương Nhất Bác, nên rất lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

"Chiến ca?"

"A, được." Tiêu Chiến vẫn còn ngây người trên tay không khống chế được lực, không cẩn thận làm đau Vương Nhất Bác

"Chiến ca. . . Đau. . ."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

"Chiến ca, anh thổi thổi là tốt rồi."

Tiêu Chiến nghe lời làm theo, Vương Nhất Bác ghé vào trên giường cười ra tiếng

"Chiến ca, tại sao trông anh ngốc như vậy?"

"Anh đâu có."

"Liền có, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh."

"Em ngậm miệng lại đi." Tiêu Chiến tăng thêm lực đạo trên tay, Vương Nhất Bác bị đau liền kêu lớn,

"Anh mưu sát chồng á!"

"Ai là chồng?"

"Anh, anh, anh, là anh, anh là chồng em."

"Cái này còn tạm được." Tiêu Chiến lấy lại tinh thần. Tại sao mình ấu trĩ như vậy.....

Vương Nhất Bác bị thương tất nhiên là không có cách nào xuống lầu ăn cơm, Tiêu Chiến liền gọi dì Trương đem thức ăn đã nấu bưng lên, hắn đút cậu từng chút, từng chút, Vương Nhất Bác cũng vui vẻ mà ăn hết.

"Tuần sau em ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty a. "

"Vì sao vậy?"

"Vết thương của em hiện tại có đi cũng không tập luyện được, em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, anh đã xin nghỉ cho em thật tốt rồi."

Vương Nhất Bác vốn cho rằng Tiêu Chiến là đang cùng mình thương lượng nhưng kết quả không phải thương lượng mà căn bản là thông báo, cậu biết Tiêu Chiến là muốn tốt cho mình nhưng hắn không thể tôn trọng ý kiến của cậu một chút sao? Rõ ràng là chuyện của cậu nhưng cậu lại là người biết sau cùng.......

Vương Nhất Bác không có nói tiếp, trong lòng cậu lại nghĩ đến một tuần không đi khẳng định sẽ làm chậm thời gian của mọi người, lúc đầu có một khoảng thời gian tâm trạng cậu không tốt nên là trễ thời gian của mọi người, nếu một tuần cậu không đến công ty vậy thì nhóm của họ không thể nào xuất đạo, không thể chỉ vì một mình cậu mà làm lỡ thời gian của mọi người.

"Cuối tuần anh sẽ ở nhà chăm sóc em."

"A? Không cần đâu, em trở về ký túc xá là được rồi, Uông Trác Thành sẽ chăm sóc em."

"Không được, có anh ở đây, sao có thể để người khác bôi thuốc cho em, chưa nói đến là ban ngày cậu ấy không có ở ký túc xá thì làm sao có thể chăm sóc em, tuần này em ở đây với anh, anh bôi thuốc với chăm sóc cho em cũng dễ dàng một chút." 

"Thế nhưng anh không đến công ty sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Anh đã nói Tống Tử Sâm đem văn kiện tới nhà cho anh rồi."

"Thế nhưng ở đây không phải là nhà riêng của anh sao? Dùng làm việc không tốt lắm a?" 

"Vì em, không sao."

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy, nói Vương Nhất Bác không cảm động là giả, vừa rồi bởi vì Tiêu Chiến tiền trảm hậu tấu cậu giận giỗi cũng hơn một nữa. 

Vương Nhất Bác: muốn lén lút chuồn đến công ty kế hoạch thất bại...

"Tiêu Chiến."

"Làm sao?"

"Không có gì. . .Em buồn ngủ."

Vương Nhất Bác do dự một chút vẫn là không có đem bản thân mình đang khó chịu nói ra, cậu không nghĩ tới cũng bởi vì là lần đầu tiên không nói nên sau đó càng không có dũng khí để nói, cái này cũng trở thành nguyên nhân sau này cậu cùng với Tiêu Chiến tách nhau ra.... Có điều chuyện kia để nói sau đi..... 

"Lau mặt rồi ngủ tiếp."

Tiêu Chiến bưng tới một chậu nước ấm, cầm khăn nóng nhẹ nhàng lau trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đêm nay không ngủ trên giường cùng với Vương Nhất Bác, hắn sợ mình khi ngủ sẽ làm đau Vương Nhất Bác, hắn chỉ mở đèn ngủ nói câu 'chúc ngủ ngon' rồi đi ra ngoài. 

Vương Nhất Bác tựa vào trên giường nhìn căn phòng do Tiêu Chiến bố trí cho mình thì cậu cảm thấy trong lòng rất ấm áp, vừa rồi có chút khó chịu cũng không phải chuyện gì lớn, sau này hãy nói đi, Vương Nhất Bác nghĩ như vậy nên ngủ thật say......

Hôm sau là chủ nhật nên Tiêu Chiến ở nhà chiếu cố Vương Nhất Bác một ngày, quả thực có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, Vương Nhất Bác chỉ cần mở miệng là Tiêu Chiến có thể đưa thức ăn tới bên miệng làm Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng, 

"Chiến ca, em là bị thương phía sau lưng chứ tay em không có bị gì a....."

"Anh biết."

"Vậy anh. ."

"Anh chính là muốn chiếu cố em nhiều một chút, hôm qua em có nói ngày thường em tập nhảy cũng thường bị thương......"

"Không có chuyện gì, hiện tại em cũng rất tốt rồi."

"Anh vừa nghĩ tới sau này em lại có khả năng bị thương, anh liền cảm thấy là anh không thể bảo vệ em thật tốt."

"Chiến ca, em là người lớn."

"Anh biết a."

"Con đường này là chính bản thân em chọn, tổn thương là không thể tránh được, làm sao khi tập nhảy mà không bị thương." 

"Những chuyện này anh đều hiểu, anh chính là....." Chính là không thể chịu được khi em tổn thương........

"Em là người trưởng thành, em có thể bảo hộ tốt chính em, sau đó xuất đạo, kiếm tiền em cũng có thể bảo vệ anh, anh có nguyện tin tưởng em không?"

"Anh tin."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười

" Vậy anh đợi sau này em nuôi anh, đại minh tinh."

"Không có vấn đề."

Thời điểm bờ môi hai người càng lúc càng gần, muốn lập tức dính liền vào nhau thì điện thoại của Tiêu Chiến vang lên, Tiêu Chiến lập tức đứng dậy đi ra ngoài, động tác rất nhanh nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhìn thấy cái tên trên màn hình : Bạch Thần Diệc.

02/02/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww