Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người thương lượng nửa ngày cuối cùng quyết định đi Phần Lan, lúc Tiêu Chiến lên có cùng bằng hữu đi đến đó một lần, có điều chỉ ở lại hai ngày chứ không có đi chơi, còn không có nhìn thấy được cực quang, lần này đi cùng Vương Nhất Bác nếu có cơ hội hắn cùng muốn đi nhìn cực quang, nhìn thấy rồi không được đẹp mắt nhất cũng không sao, dù sao bên cạnh có Vương Nhất Bác thì như thế nào cũng tốt. Vương Nhất Bác cũng muốn đi Phần Lan trượt tuyết, hai người không bàn mà trùng ý vội vã đặt vé máy bay ngày hôm sau.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua tủ quần áo của Vương Nhất Bác phát hiện đứa nhỏ này ngay cả cái áo khoác dày cũng không có, đúng là tuổi trẻ chính là tốt. Sau khi ăn xong bữa sáng liền kéo Vương Nhất Bác đi mua quần áo, đi dạo nửa ngày Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác mặc bộ quần áo nào cũng đẹp, Vương Nhất Bác thử tới thử lui hơi không kiên nhẫn, không biết Tiêu Chiến chọn cái nào, suy nghĩ có muốn mua hay không mua . . .

“Tiêu Chiến?”

Nghe thấy có người gọi mình, Tiêu Chiến quay đầu đi nhìn thấy Bạch Thần Diệc cùng Lưu Hải Khoan

“Thật là anh a, vừa rồi em nhìn thấy bóng lưng giống như anh còn không dám xác nhận đây.”

“Ừm.”

“Anh đến mua cái gì, em giúp anh chọn đi.” Bạch Thần Diệc bỏ Lưu Hải Khoan tự nhiên lôi kéo cánh tay Tiêu Chiến cầm quần áo lên

“Không cần, anh là cùng bạn trai anh, cậu ấy sẽ giúp anh chọn. ”

Mặt Bạch Thần Diệc trong nháy mắt liền đen lại, đúng lúc Vương Nhất Bác từ trong phòng thử áo đi ra, trong tay ôm một đống quần áo Tiêu Chiến chọn cho mình có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy Lưu Hải Khoan đứng ở một bên, nhìn lại một chút không biết nam nhân từ chỗ nào đi ra lôi kéo cánh tay bạn trai nhà mình, cậu nhanh chóng phản ứng, nam nhân này hẳn là Bạch Thần Diệc.

Cậu đi đến chào hỏi Lưu Hải Khoan rồi mới đi đến bên cạnh Tiêu Chiến

“Chiến ca, em không muốn thử nữa, mệt mỏi quá. . .”

“Vậy liền không thử, đều mua về nhà rồi chọn lại được hay không?”

“ Như vậy có lãng phí quá hay không?”

“Sẽ không, anh nguyện ý.”

Vương Nhất Bác lúc này “Mới” chú ý tới nam nhân lôi kéo tay Tiêu Chiến

“Đây là?”

Không đợi Tiêu Chiến mở miệng, Bạch Thần Diệc liền không kịp chờ đợi “Tự giới thiệu”  y nhìn thấy Vương Nhất Bác đem mình xem là không khí quả thực y tức chết rồi

“Tôi là Bạch Thần Diệc, Tiêu Chiến.... .”

“A, cậu là đệ đệ của Chiến ca.”

Vương Nhất Bác cho cơ hội Bạch Thần Diệc nói xong, cậu là ai tôi mới không quan tâm! Mau đem móng vuốt từ trên người bạn trai tôi lấy ra!

“Xin chào, tôi là bạn trai Tiêu Chiến, tôi tên Vương Nhất Bác.”

Vương Nhất Bác thành công đem cái tay chủ động đặt trên cánh tay Tiêu Chiến để xuống dưới, Tiêu Chiến nén cười, rất có thể tiểu bằng hữu của mình ăn giấm.

“Cậu chính là bạn trai Tiêu Chiến?”

Bạch Thần Diệc nhìn nam hài trước mắt, lần trước lúc gọi điện thoại cho Tiêu Chiến y có nghe qua giọng nói của Vương Nhất Bác, tưởng rằng nam nhân bên cạnh Tiêu Chiến chênh lệch không nhiều, thế nhưng là nam hài trước mắt này hiển nhiên không lớn hơn mình bao nhiêu. . .

“Ừm.” Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác ngăn được phía sau mình.

Bạch Thần Diệc: “Vì cái gì?”

Tiêu Chiến: “Cái gì vì cái gì?”

Bạch Thần Diệc: “Tại sao lại là cậu ấy?”

Lưu Hải Khoan: “Tiểu Diệc, cậu mệt rồi chúng ta trở về đi.”

Tiêu Chiến không có trả lời, Bạch Thần Diệc vẫn là không buông tha

“Chỗ của cậu ta so với em tốt hơn? Tuổi còn nhỏ không nói còn muốn để cho anh mua đồ cho cậu ta, căn bản cậu ta chính là coi trọng tiền của anh, anh bị ngốc sao?”

“Lần trước anh đã nói với em, anh chỉ coi em là đệ đệ.”

“Còn có, Vương Nhất Bác là bạn trai anh, anh tiêu tiền cho chính bạn trai anh thì có gì không thể?”

Bạch Thần Diệc bị nghẹn nói không ra lời, sắc mặt cũng có chút khó coi, Tiêu Chiến nói không sai, yêu đương tốn cho đối phương ít tiền quả thực không có gì, vừa rồi mình cũng là tức giận mới có thể nói như vậy, nói cho cùng thì y chỉ là ghen tị thôi.

“Thế nhưng là em thích anh đã nhiều năm như vậy. . .”

Tiêu Chiến: “Em đối với anh chẳng qua là ỷ lại thôi, qua một thời gian ngắn em sẽ rõ, đại khái em có thể đem tâm tư đối với anh chuyển sang người bên cạnh.”

Bạch Thần Diệc biết Tiêu Chiến nói tới ai, Lưu Hải Khoan đối tốt với mình trong lòng Bạch Thần Diệc trong lòng không phải không cân nhắc, chỉ là giống như Tiêu Chiến không có cách nào đáp lại mình, mình cũng không cách nào đáp lại anh. Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác đi tính tiền, đi Phần Lan phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên khi cùng Tiêu Chiến lên xe trở về nhà, trên đường đi Vương Nhất Bác có chút trầm mặc cho đến khi xe dừng trước cửa nhà,

“Bảo bảo, làm sao tức giận?”

“Không có, Tiêu Chiến em sẽ cố gắng kiếm tiền sau đó cũng có thể nuôi anh.”

Bạch Thần Diệc nói mình tuổi còn nhỏ gì gì đó Vương Nhất Bác không để trong lòng, cậu không có cảm thấy mình cùng Tiêu Chiến kém bao nhiêu cũng chỉ sáu tuổi mà thôi, nhưng là hiện tại xác thực cậu không có năng lực mua đồ cho Tiêu Chiến, hiện tại trên phương diện vật chất đúng là Tiêu Chiến bỏ ra nhiều một chút, cho nên cậu có chút để ý. 

“Bảo bảo, em nhìn anh.”

“Hai chúng ta bây giờ tại tiền tài có sự khác biệt rất bình thường, dù sao anh cũng lớn hơn em nhiều như vậy, kiếm được nhiều hơn em cũng là chuyện bình thường, nhưng cái này không có nghĩa là sau này một mực vẫn như vậy, anh vẫn chờ bạn trai anh kiếm tiền bồi dưỡng anh đây, nhưng em không cho anh là vô lại a.  .”

“Không vô lại, một lời đã định!”

“Bất quá em cũng không có cảm thấy anh già nhiều a, trong lòng em Chiến ca vĩnh viễn mười tám tuổi.”

“Cún con, em lại bắt đầu có đúng không?”

Thấy Vương Nhất Bác lộ ra dấu ngoặc nhỏ trong lòng Tiêu Chiến cũng cao hứng không ít, hai người nắm tay vào cửa chính đã ngửi thấy một mùi thơm truyền đến.

“Oa, dì Trương, làm gì mà ngửi thôi cũng thấy ngon.”

Vương Nhất Bác tiến đến phòng bếp, thật sự cậu có chút đói bụng.

” Nhất Bác trở về rồi a, dì nghe Tiểu Chiến nói con là người là Hà Nam, dì đặc biệt học nấu thêm hai món ăn của Hà Nam, con đợi một chút nữa nếm thử ăn có ngon hay không.”

“Được, cám ơn dì Trương.”

“Bảo bảo, rõ ràng là anh nói cho dì Trương, làm sao em không cám ơn anh a.”

Tiêu Chiến ra vẻ ủy khuất nói.

“Đây không phải anh làm? Cám ơn anh làm gì!”

Vương Nhất Bác một mặt ngạo kiều đi lên lầu

Tiêu Chiến: Còn có thể làm sao, hắn đi theo Vương Nhất Bác lên lầu, bạn trai mình thì mình sủng ái thôi.

Ăn xong cơm tối Tiêu Chiến liền bắt đầu chuẩn bị va li, Vương Nhất Bác ăn xong có chút nó nằm trên ghế sa lon không muốn động khẽ phụ trách chỉ huy, Tiêu Chiến cũng không giận cam chịu số phận tiếp nhận Vương Nhất Bác “Chỉ huy “

Tất cả chuẩn bị xong đã là hơn mười một giờ, xét thấy ngày mai sáng sớm sẽ phải đi chuyến bay, tiểu bằng hữu Vương Nhất Bác lại khó khăn rời giường, Tiêu Chiến thúc giục người ngồi chơi game trên ghế salon nhanh chóng tắm rửa, Tiêu Chiến nhân lúc Vương Nhất Bác ngủ không để ý tới liền được hắn "Ban thưởng" năm phút đồng hồ.

Chuyến bay khởi hành lúc chín giờ, Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác rời giường trước nửa tiếng để chuẩn bị ra sân bay, toàn bộ quá trình Vương Nhất Bác dựa vào vai Tiêu Chiến hừ hừ để cho Tiêu Chiến mặc quần áo tử tế cũng không có mở mắt.

“Bảo bảo, nhanh rửa mặt.”

“Ừm. . . Ừ. . .”

“Bảo bảo, em còn phát ra âm thanh nay có khả năng chúng ta không thể xuất phát trong hôm nay.”

“Ừm. . Vì cái gì?” Vương Nhất Bác vất vả lắm mới mở mắt ra, vẻ mặt vô cũng nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến

“Em nói xem?” Tiêu Chiến dán vào tai đứa nhỏ thổi một ngụm, Vương Nhất Bác lập tức liền lấy lại tinh thần.

“Em đi rửa mặt!” Tiêu Chiến không biết làm sao, quả nhiên vẫn là chiêu này dùng tương đối tốt.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng một đường, lên chuyến bay cũng không buồn ngủ, lấy ipad ra ấn mở phim điện ảnh tối hôm qua đã tải về, tựa vào bờ vai của Tiêu Chiến, hai người tựa đầu vào nhau cùng một chỗ để xem. Phim họ xem là một bộ phim truyền hình, thuộc thể loại phim tình cảm, nữ chính bởi vì đôi mắt trong veo của nam chính mà đối với anh vừa gặp đã mến, tim đập thình thịch, tuổi dậy thì có một câu chuyện tình yêu đẹp. Lúc xem phim hai người cũng không ai lên tiếng, ngón tay cái nắm thật chặt với nhau, khi phim kết thúc Vương Nhất Bác hơi xúc động.

So với nhân vật trong phim, bên cạnh Bạch Thần Diệc có Lưu Hải Khoan là điều may mắn. Trên thế giới có quá nhiều thứ để thích mà không được, có quá nhiều chuyện trời xui đất khiến, người thích mình mình lại không thích, người thích hay không thích dạng nào cũng có, cậu cùng Tiêu Chiến đều rất may mắn, cậu thích hắn, hắn cũng thích cậu, hai người đều yêu nhau, so với điều này có gì tốt đẹp hơn. Vương Nhất Bác hướng vào trong ngực Tiêu Chiến cọ cọ, cậu không tự chủ nắm chặt tay hơn

“ Bảo bảo, rất mệt sao?”

“Ừm, có chút.”

Tiêu Chiến ấn chuông, nhân viên đem tới một cái chăn, hắn đem bao lấy người ở trong ngực

“Ngủ đi.”

Vương Nhất Bác ngủ ba giờ tỉnh lại thấy Tiêu Chiến đang nhìn cậu

” Em tỉnh rồi sao? ”

“Ừm, anh không có ngủ sao?”

“Nhìn em ngủ sợ không thoải mái, sợ chăn rơi em bị nhiễm lạnh. Có đói bụng không?”

Kiểu nói này hình như là có chút, nhìn điện thoại đã hai giờ.

Vương Nhất Bác: “Anh ăn cơm chưa?”

“Nghĩ đến chờ em tỉnh lại cùng một chỗ.”

“Vậy chúng ta nhanh lên một chút ăn cơm đi, đều tại em ngủ quá lâu, anh đau bụng sao?”

“Không có việc gì, bây giờ ăn đi.”

Chọn bữa ăn tốt rồi Vương Nhất Bác liền lấy nước sôi, nhanh chóng mở bộ đồ ăn. Nhìn Tiêu Chiến ăn cơm rồi chính mình mới động đũa. 

“Bảo bảo, không cần khẩn trương như vậy, dạ dày anh không đau, không có chuyện gì.”

Vốn là còn nói muốn giám sát Tiêu Chiến ăn cơm, kết quả bởi vì chính mình để cho người ta bỏ qua thời gian ăn cơm, Vương Nhất Bác có chút tự trách.

Chuyến bay đáp xuống Helsinki đã là năm giờ ba mươi chiều, bay hơn tám tiếng rưỡi hai người đều có chút mệt mỏi, bởi vì đang là mùa đông nên ánh sáng mặt trời rất ngắn, mặc dù mới hơn năm giờ nhưng đã rất tối. Hai người đón xe đi tới khách sạn trước, vị trí khách sạn không tệ, sát sàn là cửa sổ có thể nhìn thấy đại giáo đường Helsinki cũng với cảnh chợ đêm trung tâm. Hai người thương lượng một chút, quyết định đêm nay không ra ngoài chơi, nghỉ ngơi một chút, sáng ngày hôm sau lại đi.

Sáng sớm hôm sau hai người ăn điểm tâm tại khách sạn xong liền đi đến đại giáo đường Helsinki, mười giờ đúng giáo đường vang lên tiếng chuông, quảng trường một trận tĩnh mịch, tất cả mọi người trong tôn giáo đắm chìm trong thời điểm sự yên tĩnh mang đến cho tâm hồn.

Sau đó lại đi Phần Lan thiết kế viện bảo tàng, Vương Nhất Bác đối với mấy cái thiết kế Bắc Âu này không có gì hứng thú nhưng ngược lại Tiêu Chiến rất thích nên cậu cũng vui vẻ cùng đi. Lúc trước khi viện bảo tàng 1873 xây dựng xong Tiêu Chiến liền muốn tới đây xem kỹ một chút, lần trước tới vội vàng không có thời gian nhìn kỹ, lần này có thời gian đương nhiên muốn đi dạo một vòng, Vương Nhất Bác cùng hắn đi dạo một giờ, một chút không kiên nhẫn cũng không có, lúc Tiêu Chiến nhìn thấy tác phẩm yêu thích trong mắt lấp lánh ngôi sao nhỏ, Vương Nhất Bác cảm thấy may mắn mình có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Chiến. Ai cũng chưa thấy qua biểu cảm này của Tiêu Chiến, chỉ có mình nhìn thấy. 

Bởi vì bây giờ chính là thời điểm cực quang xuất hiện, hai người vì muốn nhìn cực quang đẹp hơn nên đã đặt trước địa điểm nổi danh là nóc nhà thủy tinh của Phần Lan là khách sạn Saariselkä, như thế vừa có thể nhìn thấy cực quang lại có thể tránh Vương Nhất Bác cảm mạo, Tiêu Chiến vô cùng hài lòng. Nằm ở trên giường, xuyên qua nóc nhà là có thể nhìn thấy bầu trời đầy ánh sao, hai người lấy tay chống đầu, tay cầm tay, nhìn chằm chằm bầu trời câu được câu không trò chuyện, chờ cực quang không biết có xuất hiện hay không.

Âu như nữ thần giống như cũng chiếu cố hai người yêu nhau, Vương Nhất Bác nhìn chăm chú đến lúc mệt mỏi rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng chói lọi thần bí kia, đêm đen như mực xung quanh giống như đều phát sáng lên. 

“Chiến ca! Mau nhìn cực quang!” Vương Nhất Bác kích động lắc lắc cánh tay Tiêu Chiến

“Vương Nhất Bác, là cực quang a.”

“Thật thần kỳ, đẹp thật.”

“A. . .”

Vương Nhất Bác vẫn còn cảm thán thiên nhiên thần kỳ, tầm mắt liền bị gương mặt Tiêu Chiến phóng đại che lại.

Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ

30.04.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww