Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cực quang quả thật rất đẹp, nhưng so với người bên cạnh Tiêu Chiến chỉ cảm thấy kém, tại Vương Nhất Bác trong lòng Tiêu Chiến so với nữ thần Châu Âu còn muốn thiêng liêng, thuần khiết gấp trăm ngàn lần. Cực quang xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt chiếu vào gian phòng, nơi có hai người yêu nhau đang gắt gao ôm nhau . . .

Ngày thứ ba hai người tới thôn Ông già Noel nằm ở Rovaniemi, nghe nói Rovaniemi là cố hương của ông già Noel. Ở nơi nào hai người nắm tay cùng một chỗ vượt qua vĩ độ Bắc 66 độ 33 phân, vượt qua vòng cực Bắc một trương cầm tới một giấy chứng nhận. Thôn Ông già Noel là từ vô số cái nhà gỗ nhỏ tạo thành, lại phối hợp với trận tuyết lớn mấy ngày trước mới cùng với tình cảnh trong truyện cổ tích giống nhau như đúc.

Trong văn phòng của Ông già Noel còn được gửi bưu thiếp qua bưu điện, người đến đây có thể lựa chọn thời gian cho lễ Giáng sinh của năm tiếp theo để bưu thiếp có thể tới tay, như thế thì lễ Giáng sinh năm sau có thể nhận được tấm thẻ Giáng sinh đến từ Ông già Noel.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều lựa chọn năm sau gửi qua bưu điện

" Bảo bảo, chúng ta nguyện vọng của chính mình viết ở phía sau, trên đó là gửi lời chúc cho đối phương có được hay không, xem như là chúng ta chúc phúc lẫn tặng quà Giáng sinh cho nhau."

"Được."

Nói xong Vương Nhất Bác trái lo phải nghĩ bút lớn vung lên một cái viết xuống trên thẻ viết: Bình an suôn sẻ

Hai người ai cũng không có nhìn đối phương viết cái gì, ước định sau lễ Giáng Sinh cùng một chỗ mở ra

"Chiến ca, chúng ta đi chơi cái kia a?"

Vương Nhất Bác chỉ vào một bên chó kéo trượt tuyết, Tiêu Chiến là sợ chó nhưng nếu Vương Nhất Bác muốn chơi, mình cũng liền không thể làm gì khác hơn là "Liều mình bồi quân tử"

Husky kéo trượt tuyết nhìn coi như dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng kéo trượt tuyết tới tốc độ gọi là rất nhanh, Tiêu Chiến ôm thật chặt Vương Nhất Bác sợ đứa nhỏ bị quật bay

" Chiến ca, quá kích thích, chúng ta lại ngồi một lần đi?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hưng phấn mặt vẫn không thể nào đem cự tuyệt nói ra, cùng đi Vương Nhất Bác lại chơi ba chuyến mới thôi.

Hoàng hôn sắp tới, thôn Ông già Noel cũng dần dần sáng lên đèn, hai người tại thôn Ông già Noel chợ bên trái đi dạo, bên phải đi dạo mua nhiều đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ.

"Chiến ca, anh nhìn cái này."

Vương Nhất Bác cầm lấy một cái khung hình Ông già Noel, đỏ đỏ xanh xanh còn rất đẹp.

"Chúng ta mua một cái này, sau đó để một tấm anh hai chúng ta chụp chung có được hay không?"

"Được."

"Vậy anh qua đây chúng ta chụp trước một bức ảnh."

Vương Nhất Bác khua điện thoại di động đem Tiêu Chiến kéo đến bên cạnh, nói thật lấy góc độ chuyên nghiệp mà nói, trình độ chụp ảnh của Vương Nhất Bác rất dở, lấy ánh sáng không tốt nên mặt hai người đều đen vô cùng không nói, góc độ cũng là cực kỳ xảo trá, nhưng hai người đều cười đến rất vui vẻ. . .

Mấy ngày trước đi mệt mỏi, ngày thứ tư hai người đều không có tinh thần gì tiếp tục đi, Tiêu Chiến liền mang theo Vương Nhất Bác ngồi lên tàu phá băng Kemi ngắm phong cảnh, duy nhất ầm ĩ chút không thoải mái chính là Vương Nhất Bác muốn xuống biển, Tiêu Chiến sợ người cảm mạo sống chết không cho

"Bảo bảo?"

Vương Nhất Bác quay đầu chỗ khác làm bộ ngắm phong cảnh

"Bảo bảo?"

. . .

Vương Nhất Bác lại đem đầu quay đến một bên khác đi

"Bảo bảo đừng không cao hứng a, chính em xuống biển khẳng định anh không yên lòng, nhất định là phải bồi em đi, thế nhưng em cũng biết thân thể bạn trai em không tốt lắm, xuống biển nhất định sẽ sinh bệnh, coi như em đau lòng anh, đừng nóng giận có được hay không?"

Tiêu Chiến lắc lắc cánh tay Vương Nhất Bác một bên vừa nói chuyện một bên vừa làm nũng.

"Hừ, được thôi, ai bảo bạn trai em lớn tuổi thân thể không được chứ."

Vương Nhất Bác quệt mồm nhỏ giọng lầm bầm, Tiêu Chiến ngày thường không quá làm nũng, đều là mình không có việc gì cùng người làm nũng, thỉnh thoảng như thế một lần dĩ nhiên là Vương Nhất Bác chống đỡ không được.

"Anh không được? Cún con, tại sao em có thể nói mình bạn trai không được a."

". . . Bên trong đầu anh đang nghĩ đến ý nghĩ đồi bại xấu xa gì?" Vương Nhất Bác đỏ mặt oán trách

"Trong đầu anh nghĩ đều là em a."

"Cho nên ý của em là nói anh là ý nghĩ đồi bại xấu xa?"

Tiêu Chiến: . . .

Buổi tối hai người là tại bến tàu tuyết Kemi ở Phần Lan, Vương Nhất Bác không thể xuống biển vẫn có chút nhỏ thuần khiết vẻ, lúc nhìn thấy toà này dùng đống tuyết xây tòa thành vẫn rất cao hứng

"Chiến ca, chúng ta buổi tối ngủ trên cái này sao?"

"Đúng a, nơi này tất cả mọi thứ đều là dùng tuyết và băng làm."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua xung quanh khắc băng bàn ghế cùng giường

"Ngủ ở đây sẽ chết cóng a?"

"Phốc, nghĩ gì thế đồ ngốc, trên giường có lớp vỏ cỏ đệm chăn em không thấy được sao? Lại nói chúng ta là ngủ ở túi ngủ bên trong, bên trong rất ấm áp sẽ không chết cóng."

"Ờ."

Đối với ngủ ở băng tuyết điêu khắc trong phòng, Vương Nhất Bác vẫn là rất vui vẻ, nhưng là. . . Có phải hay không có hai người túi ngủ a?

Ngày thứ năm Vương Nhất Bác rốt cuộc được như nguyện đi sân trượt tuyết, nhưng là cậu phát hiện Chiến ca giống như. . .

"Chiến ca, không phải là anh không biết trượt tuyết a?"

"Anh ngay cả tự mình chạy xe cũng không biết thì không biết trượt tuyết thật kỳ quái sao?"

"Cái gì? Thiên a, Chiến ca lại không biết chạy xe đạp!"

"Người nghịch ngợm a, trên đường ở Trùng Khánh nhìn qua thấy được mấy người chạy xe đạp, đường núi không dễ đi, anh còn chạy xe đạp, không phải muốn chết sao?"

Tiêu Chiến nói lý thẳng cường tráng, ngay cả quê hương lời nói đều bay cao ra

"Em đây lại không có đi qua Trùng Khánh. . ."

"Chờ có thời gian anh dẫn em trở về."

"Được." Tiêu Chiến nói là anh dẫn em về, mà không phải anh dẫn em đi, Vương Nhất Bác tại ý nghĩa nhỏ bé này trên mắt luôn là đặc biệt mẫn cảm.

"Vậy em dạy anh."

"Được, cũng đừng chê anh đần a, bạn trai."

"Sẽ không, nếu anh học không được em liền dẫn anh lá rụng tung bay."

Tiêu Chiến tại ngã không biết bao nhiêu cái về sau, rốt cuộc cũng học được, Vương Nhất Bác có chút tiếc nuối: Không thể cùng Chiến ca lá rụng tung bay

Nhưng là hai người sánh vai cùng cảm giác giống như cũng không tệ, trượt mệt mỏi hai người liền ngồi tại tân thủ khu vực sườn núi đỉnh, mặc dù không cao nhưng hai người vai chống đỡ lấy vai sinh ra một chút cảm giác sóng vai tại đỉnh núi tuyết.

Anh muốn cùng em sóng vai tại núi tuyết đỉnh, cầm tay nhìn vạn núi đỉnh, chân trời góc biển, góc biển chân trời chỉ cần là em thì ở đâu đều tốt. . .

Hành trình ngày cuối cùng hai người lần nữa về tới Helsinki, bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh, cho nên buổi tối sẽ có Giáng Sinh pháo hoa cùng lux ánh sáng xuất sắc, ban đầu Tiêu Chiến là muốn ngày cuối cùng tại thôn ông già Noel, dù sao nơi đó là cố hương của ông già Noel, nhưng là không biết làm sao chỗ đó cách sân bay quá xa, thời gian không kịp cho nên không thể làm gì khác hơn là tại Helsinki. Cũng may, người Phần Lan đều rất xem trọng lễ Giáng Sinh, cho nên trên đường phố tràn đầy đều là Giáng Sinh bầu không khí.

"Chiến ca, hôm nay chúng ta làm gì?"

"Buổi tối hôm nay Giáng Sinh có pháo hoa cùng ánh sáng xuất sắc, ban ngày không có cái gì sắp xếp xong chúng ta liền tùy tiện đi dạo."

"Được."

Bởi vì không có sắp xếp cái gì đặc biệt, thêm nữa hành trình mệt mỏi hai người chậm rãi đi ra ngoài đi dạo đã qua giữa trưa, đường phố tràn đầy không khí Giáng Sinh cùng với ăn tết Trung Quốc không khác biệt lắm, Vương Nhất Bác giống như đột ngột nhớ tới cái gì

"Chiến ca, ăn tết anh sẽ về Trùng Khánh có phải hay không?"

"Ừm, đúng a làm sao? Em không trở về nhà sao?"

Hai người một đường đi dạo , vừa đi vừa nói

"Em còn không có hỏi cha mẹ em ăn tết có trở về nước hay không đây."

"Nếu họ không trở lại, em làm sao bây giờ?

"

"Ừm. . . Em liền tự mình qua Bắc Kinh thôi, dù sao cũng không có mấy ngày."

"Như vậy sao được, nếu họ không trở về anh liền ở lại Bắc Kinh ăn tết cùng, cũng không thể để cho em gần sang năm mới còn một mình."

"Không sao, em cũng quen rồi, cha mẹ em quanh năm không ở trong nước, ngày thường, ngày sinh nhật, ngày lễ đều là tự em trải qua."

Trong mắt Tiêu Chiến đột ngột có chút đau lòng

"Ai, đúng rồi Chiến ca, sinh nhật của anh là lúc nào?"

"Ngày mùng 5 tháng 10."

"A, a? Ngày mùng 5 tháng 10 không phải là. . ."

"Ừm, chính là ngày anh đi công tác về nước, ngày em tìm anh ăn cơm ấy."

"Thật xin lỗi, em không biết, hẳn là nên tặng quà cho anh." Vương Nhất Bác có chút ủ rũ

"Ngày đó em chủ động tìm anh chính là món quà tốt nhất, lại nói một cái sinh nhật mà thôi sau này không phải còn có cơ hội nha."

"Sau này em đều trải qua sinh nhật cùng anh ."

"Đã nói, không cho phép đổi ý a." Tiêu Chiến kéo qua Vương Nhất Bác tay, ngón tay hai người câu tại cùng một chỗ.

"Con trai?"

Một đôi vợ chồng trung niên đứng trước mặt hai người, mặt mày cùng Vương Nhất Bác rất giống nhau

"Cha, mẹ, hai người như thế nào ở chỗ này?"

Tiêu Chiến nghe thấy hai người kêu Vương Nhất Bác là con trai thời điểm liền cuống quít thu lại tay, Vương Nhất Bác có chút không vui nhưng cũng không có quan tâm.

"Hẳn là mẹ nên hỏi con như thế nào ở chỗ này a?" mẹ Vương Nhất Bác mở miệng

"Con cùng nam bằng hữu. . ." (*trong tiếng trung bạn trai = nam bằng hữu, Nhất Bác định nói nam bằng hữu nhưng bị cắt ngang.)

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong liền bị Tiêu Chiến cắt ngang

"Chú dì các người tốt, con gọi Tiêu Chiến là bằng hữu của Vương Nhất Bác, hai chúng con thừa dịp ngày nghỉ đi ra đi một chút, không có sớm nói cho hai người biết để hai người lo lắng, thật rất xin lỗi."

Tiêu Chiến khi nghe thấy Vương Nhất Bác câu kia không có thể nói xong bạn trai lúc, phía sau sống lưng phát lạnh, làm sao lại trực tiếp như vậy bộc lộ, ngay cả cái bước đệm đều không có?

"A, cậu chính là Tiêu Chiến a. Lớn lên thật là đẹp trai khó trách Nhất Bác của chúng ta yêu thích như vậy."

Vừa rồi mẹ của Vương Nhất Bác kinh ngạc khi tại trên phố của Phần Lan nhìn thấy con trai mình, Tiêu Chiến nói chuyện mới chú ý tới nam hài bên cạnh con trai. Người kia mỗi ngày đều bị con trai nhắc đến suốt, mỗi lần gọi video lải nhải Tiêu Chiến mãi không xong.

Tiêu Chiến mơ hồ? ? ? Mẹ cậu nói Vương Nhất Bác thích mình? ? Không đúng! Mẹ Vương Nhất Bác biết Vương Nhất Bác thích mình? ? Hắn quay đầu một mặt khiếp sợ nhìn Vương Nhất Bác

"Em vừa rồi muốn giới thiệu, là anh ngăn cản không cho phép em nói."

Tiêu Chiến: Em còn vô tội ?

"Ai nha, các con mới vừa ở cùng một chỗ Nhất Bác liền gọi điện thoại nói cho chúng ta biết, đứa nhỏ này lúc ấy đắc ý nha."

Mẹ của Vương Nhất Bác còn tiếp tục nói đem Tiêu Chiến nổ "Kinh ngạc "

Ba ba Vương Nhất Bác tiếp lời

"Ban đầu nghĩ đến, hai ta về nước lại hẹn gặp con một lần, hôm nay đi sớm không bằng đuổi kịp vừa vặn, một chút các con không có việc gì chứ? Nếu không chúng ta ăn một bữa cơm?"

Tiêu Chiến: "Chúng con không có việc gì, đều nghe chú dì."

Bốn người tại một nhà hàng phụ cận ngồi xuống, Tiêu Chiến cũng không giống trên đường như vậy hoang mang rối loạn, đều đâu vào đấy đáp trả vấn đề của cha mẹ Vương Nhất Bác.

"Cha, mẹ đồ ăn đều lạnh, nhanh ăn cơm đi."

Vương Nhất Bác mở miệng vì chính bạn trai mình giải vây

"Ăn ăn ăn con chỉ có biết ăn, con xem Chiến Chiến người ta tuổi còn trẻ đã là tổng tài, con phải nỗ lực thật tốt có biết hay không?"

Vương Nhất Bác: . . .

Tiêu Chiến: "Nhất Bác cũng rất ưu tú, sang năm Hạ Chí em ấy liền có thể xuất đạo."

"Con muốn xuất đạo?"

Vương Nhất Bác gật đầu

"Ai nha, cái công ty rách kia cuối cùng còn có chút nhân tính, rốt cuộc cũng có thể xuất đạo."

"Khụ, dì bây giờ SY do con phụ trách."

Mẹ Vương có chút lúng túng "Cái kia vậy thì tốt, ha ha ha ha Nhất Bác rốt cuộc có thể xuất đạo, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích nhảy múa ngăn cũng ngăn không được."

Một bữa ăn cơm rất vui vẻ, cha mẹ của Vương Nhất Bác ngoại trừ hỏi Tiêu Chiến vấn đề bình thường bên ngoài thì chính là buổi cơm này vượt qua thuận lợi để Tiêu Chiến có chút băn khoăn.

"Chú dì, hai người. . ."

"Tiểu Chiến a, dì biết con muốn nói gì. Dì và chú của con đều biết Nhất Bác là một đứa bé, so với nối dỗi tông đường chúng ta càng hi vọng nó có thể cùng người mình yêu một chỗ. Đứa nhỏ này tính cách cố chấp, một khi quyết định cái gì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hôm nay gặp mặt, dì và chú đối với con rất hài lòng, hi vọng con cùng Nhất Bác sau này thật tốt, cửa này của hai chúng ta con xem như qua. ."

"Cha, mẹ. . ."

"Chú, dì. . ."

"Ai nha, làm tình cảm như thế làm gì, hai đứa từ từ đi chơi, hai chúng ta đi trước, ngày mai còn muốn đi Los Angeles đây."

"Chú dì, cám ơn." Tiêu Chiến đối với hai vị trưởng bối này cúi đầu chào thật sâu.

"Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi."

Vương Nhất Bác: "Mẹ."

"Làm gì?" Mẹ Vương trở mặt quả thực so với tốc độ 5G còn nhanh hơn, mới vừa hướng về phía Tiêu Chiến vui vẻ, đảo mắt nhìn con mình không kiên nhẫn đủ loại, cũng may Vương Nhất Bác đã thành thói quen.

"Con muốn hỏi mẹ, ăn tết mẹ cùng cha có trở về hay không."

"Lúc sau tết chúng ta hẳn là còn ở Los Angeles, liền không trở về, con cùng Tiểu Chiến cùng một chỗ a." Nói xong liền lôi kéo Vương ba ba đi.

Đối với một màn như thế đột nhiên xuất hiện gặp phụ huynh, Tiêu Chiến là từ kinh động đến vui vẻ lại đến đối đáp thoải mái. Bất quá hắn không nghĩ tới, Vương Nhất Bác đã sớm nói cho cha mẹ của cậu, luôn luôn không có đề cập với mình chắc là sợ cho chính mình áp lực.

"Cha mẹ của em là người rất tốt."

"Ừm. Họ rất tôn trọng em."

"Chiến ca, em không có nói cho anh chính là không muốn cho anh áp lực quá lớn, em nói cho cha mẹ chuyện hai chúng ta là bởi vì em cao hứng, muốn đem chuyện người em thích chia sẻ với họ. Nếu không phải lúc nãy gặp nhau, em cũng sẽ không nói cho anh, anh không được có áp lực, bây giờ chính là giai đoạn phát triển của công ty, tổ hợp của chúng em còn chưa xuất đạo, anh thẳng thắn cùng với người trong nhà không phải thời cơ tốt. Em không vội, em có thể đợi, dù sao tương lại chúng ta còn rất dài."

"Bảo bảo. . ."

Vương Nhất Bác vì chính mình suy nghĩ như vậy, nói không cảm động là giả.

"Nhiều nhất hai năm, anh nhất định sẽ kéo SY đi lên quỹ đạo, em đợi anh."

Vương Nhất Bác: "Em tin anh."

Tiêu Chiến: "Em có muốn cùng một chỗ ăn tết với anh hay không?"

Vương Nhất Bác: "Không cần đâu, vẫn là anh trở về Trùng Khánh đi, người nhà của anh sẽ rất nhớ anh."

Tiêu Chiến: "Thế nhưng là anh cũng sẽ nhớ em."

"Vẫn là trở về đi, người nhà quan trọng hơn."

Tiêu Chiến không có lên tiếng, Vương Nhất Bác cho là hắn thầm chấp nhận, trong lòng có chút thất lạc nhưng cũng không có quá không vui vẻ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên tự mình trải qua năm mới . . .

"Bảo bảo, mau nhìn pháo hoa."

"Giáng Sinh vui vẻ, cún con."

Bầu trời không biết chừng nào thì bắt đầu đã tối, hai người đứng trên phố Helsinki nhìn lên bầu trời bên trong pháo hoa nở nụ cười.

Vương Nhất Bác khẽ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn lên bầu trời, Tiêu Chiến ấn xuống màn trập đem giờ khắc này ghi chép lại, có chút ngốc nhưng là hắn rất thích.

Đi ra du lịch mấy ngày nay Tiêu Chiến không có chụp bao nhiêu phong cảnh lại chụp Vương Nhất Bác không ít, thiếu niên một vui một giận hắn đều muốn ghi lại. Có thể từ một khắc Vương Nhất Bác xâm nhập vào tầm Tiêu Chiến tầm mắt một khắc kia, Tiêu Chiến liền đã quyết định:

Từ đây bên trong máy ảnh chỉ có em.

17.04.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww