Chương 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rạng sáng máy bay của hai người hạ cánh, Tiêu Chiến ngay cả nhà cũng không quay về liền nhanh chóng đến công ty, mặc dù mấy ngày nay cũng có thông qua bưu điện giải quyết một ít văn kiện, nhưng dù sao vẫn còn rất nhiều văn kiện cần chính Tiêu Chiến kí tên, gom lại mấy ngày không thể kéo dài được nữa. Vương Nhất Bác đi cùng với hắn trở về công ty, buổi tối ở công ty không có ai Vương Nhất Bác liền ở văn phòng chờ hắn.

Văn phòng mở ra điều hoà không khí, trên bàn bày biện Tống Tử Sâm chỉnh lý tốt văn kiện, Tiêu Chiến cẩn thận đọc từng văn kiện một, nhìn bộ dạng này của Tiêu Chiến kiểu gì Vương Nhất Bác cũng sẽ cảm thấy rất an tâm, giống như có Tiêu Chiến bên cạnh cậu có làm gì cũng không sao, hắn sẽ giúp cậu xử lý tốt mọi thứ. Nhưng Vương Nhất Bác cũng biết bây giờ Tiêu Chiến cần mình, cậu phải nhanh chóng trưởng thành mới được.

Từ Phần Lan trở về đã một tháng, thời gian trôi qua nhanh chóng chớp mắt liền tới cuối năm. Tiêu Chiến đang bận làm kế hoạch tổng kết cuối năm cùng kế hoạch chiến lược đầu năm, Vương Nhất Bác mỗi ngày được lão sư dạy học đủ loại, dáng vẻ, hình thể, ca hát, nhảy múa, nhiều thể loại phức tạp đem ba người kia giày vò không thể tả, chỉ có chính cậu còn dáng vẻ mười phần tinh thần tràn đầy. Vương Nhất Bác vì mình cũng vì Tiêu Chiến nên cậu nguyện ý, hơn nữa cũng xứng đáng nhận được.

Hôm nay cơm tối, Tiêu Chiến lại nhắc chuyện năm mới

“Bảo bảo, ăn tết cùng anh trở về nhà đi.”

“Chiến ca, anh cũng biết bây giờ không phải là thời cơ tốt.”

“Thế nhưng là anh không thể để một mình em ở lại Bắc Kinh a.”

“Đại Thành năm nay cũng không trở về nhà, em đến ở cùng với cậu ấy.”

“Thật?”

“Đương nhiên, hai chúng em đều đã nói với nhau rồi.”

“Được thôi, vậy anh sẽ nhanh chóng trở về cùng em.”

“ Anh không cần lo, em sẽ không có việc gì, vất vả lắm anh mới có một chuyến trở về cùng người nhà a.”

Tiêu Chiến vốn định ngày ba mươi trở về Trùng Khánh nhưng Vương Nhất Bác sống chết cũng không chịu liền để cho anh bay trước một ngày. Buổi tối ba mươi một mình Vương Nhất Bác ở ký túc xá, Đại Thành đã sớm về nhà, có người nào bồi mình ăn tết, chỉ là cậu không muốn để Tiêu Chiến lo lắng thôi.

Nhìn ngoài cửa sổ nhà nhà đốt đèn, bỗng nhiên cậu cảm thấy có chút cô đơn, nhắc tới cũng không phải lần đầu tiên cậu một mình vào năm mới nhưng vừa nghĩ tới không có Tiêu Chiến ở bên cạnh, Vương Nhất Bác lại có chút ủy khuất. Thế nhưng rõ ràng là cậu để hắn về nhà a, qua mười hai giờ Vương Nhất Bác lấy điện thoại chúc tết cho cha mẹ của mình, cúp điện thoại lại ấn mở Wechat, giao diện dừng lại ở thời điểm Tiêu Chiến gửi cho cậu bức ảnh cơm tất niên ở phía trên, Vương Nhất Bác không dám trả lời, sợ Tiêu Chiến muốn nhìn cơm tất niên của cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là giả bộ như không nhìn thấy.

【 Chiến ca, năm mới tốt nha! 】

【 Hi vọng năm 2020 anh bình an suôn sẻ. 】

Đợi một chút điện thoại cũng không có động tĩnh, Vương Nhất Bác nghĩ có thể trong nhà quá náo nhiệt hắn không có thời gian nhìn điện thoại, liền lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác bị tiếng đập cửa đánh thức, nói là buổi sáng cũng không đúng, trời chỉ mới vừa tờ mờ sáng, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua điện thoại vậy mà mới bốn giờ hơn. . . 

Cậu mở cửa ra nhìn, khắp người Tiêu Chiến có chút phong trần còn mang theo hàn khí có chút mệt mỏi đứng trước mắt mình, Vương Nhất Bác tưởng rằng mình đang nằm mơ, cậu dụi dụi mắt đúng là Tiêu Chiến.

“Chiến ca, sao anh lại tới đây?”

Tiêu Chiến ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, hàn khí trên người để Vương Nhất Bác thoáng cái tỉnh táo lại

“Anh muốn năm 2020 người em nhìn thấy đầu tiên là anh, Vương Nhất Bác, năm mới vui vẻ.”

“Người nhà anh biết không?”

” Anh nói với họ là anh có chuyện quan trọng muốn làm nên phải trở lại.”

“Cho nên anh liền vì em đặc biệt chạy về đây?”

“Cái gì gọi là liền vì em, chẳng lẽ em không đủ quan trọng sao?”

Lúc này Tiêu Chiến mới ý thức tới trên người mình quá lạnh sợ lạnh hỏng Vương Nhất Bác, vội vàng đem người buông ra

“ Chiến ca, cảm ơn anh. Em rất vui vẻ.”

“Cún con, em vui vẻ là được rồi a.”

“Anh có muốn ngủ thêm một chút hay không?”

“Được, anh buồn ngủ muốn chết.”

Tiêu Chiến qua 0 giờ liền đi sân bay, nhanh chóng làm thủ tục máy bay mới nhìn đến tin nhắn Vương Nhất Bác phát cho mình, đang muốn trả lời lại sợ quá muộn làm ảnh hưởng tới đứa nhỏ nghỉ ngơi thì tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc nhở mình tắt điện thoại di động, vậy thôi để gặp Vương Nhất Bác nói luôn. Hai người nằm đối mặt trên giường đơn của Vương Nhất Bác, ừ, có chút chen chúc . . .

“Bảo bảo, 2019 gặp được em có thể nói là chuyện vui vẻ nhất của anh một năm qua, năm 2020 anh cũng muốn đi cùng em, không biết bạn trai của anh có cho anh cơ hội này hay không? Em hi vọng anh bình an suôn sẻ, anh hi vọng em vĩnh viễn có thể làm chính mình, làm chuyện mình muốn.”

Vương Nhất Bác luôn luôn là nói chuyện không tốt nói năng, chỉ là gật nhẹ đầu nói câu được, nhưng trong mắt đủ yêu thương đủ để chứng tỏ cậu có bao nhiêu thích người bên cạnh.

Lúc tỉnh lại, đã là mười giờ rồi

Tiêu Chiến: “Tỉnh?”

“Ừm, như thế nào anh lại tỉnh sớm hơn so với em a?”

“Bởi vì em là bé heo thôi, có thể ngủ như vậy.”

Nói xong còn bóp một má sữa trên mặt Vương Nhất Bác một cái, như thế nào đáng yêu như thế. 

“Hừ.”

Vương Nhất Bác xoay người sang chỗ khác không để ý tới Tiêu Chiến, tức giận quệt mồm

“Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo.”

Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh Vương Nhất Bác mềm mềm để Tiêu Chiến có chút. . .

“Tốt rồi, cún con. Em đi xem Đại Thành tỉnh chưa, kêu cậu ấy đi ăn cơm cùng chúng ta?”

“Đại Thành, trước kia Đại Thành ngủ rất trễ, hai chúng ta đi trước đi.”

“Được thôi, ăn cơm xong buổi tối chúng ta về nhà đi? Anh thấy nơi này không đủ đồ để nấu cơm.”

“Dì Trương không có về nhà sao?”

“Về nhà a, anh làm cho em.”

“Thật hay giả? Chiến ca, anh còn biết nấu ăn a!”

“Suy nghĩ một chút xem muốn ăn cái gì, một chút ăn cơm xong chúng ta đi mua đồ ăn.”

“Được!”

Điện thoại đột ngột vang lên

Tiêu Chiến ở gần đầu giường cầm lấy, nhìn thấy người gọi là Uông Trác Thành liền chọn ấn nút màu xanh lá

“Nhất Bác, năm mới tốt, má ơi Tiêu ca tại sao là anh?”

“Bây giờ cậu ở đâu?” mặt Tiêu Chiến tối sầm lại hỏi

“Em? Em ở quê em a, Tiêu ca năm mới tốt, Nhất Bác đâu?”

“Tôi ở đây này.” Vương Nhất Bác một mặt sống không có lưu luyến, đúng là không thể nói dối. . .

“Trước cậu nói với tôi mình cậu ở ký túc xá tôi vẫn chưa yên tâm đâu, Tiêu ca ở cùng cậu thì tôi an tâm rồi, không nói với cậu nữa, mẹ tôi gọi đi ăn cơm a.”

Điện thoại cúp máy trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, Vương Nhất Bác vùi ở trong chăn không dám nhìn Tiêu Chiến, kìm nén đỏ bừng cả khuôn mặt

“Đi ra.”

. . .

“Bảo bảo, mau ra đây một chút kẻo ngộp.” Trong giọng nói của Tiêu Chiến có chút không biết làm sao

Vương Nhất Bác: Cái giọng nói này? Giống như không có tức giận?

Cái đầu nhỏ rồi bời trong chăn chậm rãi lộ ra

“Chiến ca, anh không tức giận?”

“Tại sao anh phải tức giận?”

“Em . . . Em lừa anh.”

Vương Nhất Bác đảo mắt liên tục, chính là không dám nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến kéo cậu ngồi dậy.

“Vậy vì sao em gạt anh?”

“Em không muốn để cho anh lo lắng. . .”

“Nếu là vì anh suy nghĩ tại sao anh phải giận em, nhưng là bảo bảo sau này không được chịu đựng một mình, em còn có anh đây, em làm như thế này anh sẽ thấy mình không xứng với em, anh sẽ rất đau lòng.”

“Sau này em sẽ không lừa anh, anh đã làm rất tốt, không có không xứng với danh phận là bạn trai em.”

“Vậy cơm tất niên hôm qua em ăn cái gì?”

“Mì tôm. . .”

Tiêu Chiến nhướng mày, Vương Nhất Bác vội vàng giải thích

“Trong nhà không có gì khác, hơn nữa em chỉ có thể nấu mì tôm, vẫn ăn rất ngon, lần sau nấu cho anh ăn có được hay không?”

Tâm tình Tiêu Chiến bây giờ chính là đau lòng thêm không biết làm sao

“Mì tôm không tốt cho sức khỏe, sau này ăn ít một chút, tại sao không gọi thức ăn ngoài ?”

“Một mình em cũng không ăn được bao nhiêu, lại còn phải phiền người ta giao cho em, không phải mọi người đều muốn nhanh chóng về ăn nha.”

Tiêu Chiến giống như nhìn thấy Vương Nhất Bác đêm qua một mình trong căn phòng trống rỗng, nhìn cả nhà người khác vui vẻ thì cậu phải ăn mì tôm trong cô đơn, trong lòng hắn có một cảm giác áy náy, hắn thấy mình thật sự không xứng với chức, coi như không thể ở cùng một chỗ với em ấy thì ít nhất cũng chuẩn bị mấy món ăn . . .

“Bảo bảo, sau này mỗi ngày lễ anh đều ở bên em để trải qua ngày lễ.”

Vương Nhất Bác đối với ăn luôn luôn không có ý kiến, hơn nữa còn là Tiêu Chiến tự mình xuống bếp, dĩ nhiên là bạn trai làm cho ăn cái gì liền ăn cái đó, rốt cuộc nghĩ nửa ngày cũng không quyết định muốn ăn cái gì, cậu không thể làm gì khác hơn là nhìn xem Tiêu Chiến làm cho mình.

Mặc dù là mùng một, nhưng là không ít siêu thị đều mở cửa nguyên liệu cũng rất mới mẻ, Tiêu Chiến mua một con cá, một cân sườn lợn, trộn nhân bánh cho nhiều thịt, lại mua nhiều rau sống sau đó mới cầm bao lớn bao nhỏ kéo Vương Nhất Bác về nhà, vừa vào cửa liền đi vào phòng bếp.

“Chiến ca, anh mua nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết a?”

“Sẽ không, xem như hôm nay anh bù cơm tất niên cho em, không phong phú một chú sao được.”

“Vậy em có thể làm gì?”

“Anh sẽ làm cái gì?”

Vương Nhất Bác vò đầu, ngoại trừ nấu cháo, nấu bát mì giống như cái gì mình cũng không biết . . .

“Em không biết anh có thể dạy em nha.”

“Trước không vội, anh nhào bột mì trước , chờ bột xong rồi anh dạy cho em làm sủi cảo.”

“Oa à, hôm nay còn có sủi cảo ăn a.”

“Cơm tất niên sao có thể không ăn sủi cảo, giúp anh lấy tạp dề buộc lên.”

Hai tay Tiêu Chiến ở trước nên không có cách nào thắt, Vương Nhất Bác đi đến phía sau Tiêu Chiến, vòng tay qua eo hắn, ngửi hương thơm gỗ trên người Tiêu Chiến lại đỏ mặt. 

Nói đế hai người cùng ngủ trên một cái giường thật nhiều lần, so với tiếp xúc thân mật cũng không phải là không có, có điều chỉ  thắt tạp dề thôi có gì mà phải thẹn thùng, trong lòng Vương Nhất Bác tự chửi chính mình.

Thừa dịp bột nở, Tiêu Chiến xử lý cá, Vương Nhất Bác làm trợ thủ rửa rau xanh, rửa đến đặc biệt nghiêm túc, một cái lá vàng nhỏ cũng không buông tha. Nguyên liệu chuẩn bị ổn thoả Tiêu Chiến nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều, liền lôi kéo Vương Nhất Bác một lần lại một lần đến bên bàn làm sủi cảo.

“Chiến ca, dạy em a.”

Vương Nhất Bác giống như là muốn làm cái gì đại sự kinh thiên động địa, đặc biệt nghiêm túc.

“Phốc, em khẩn trương như vậy làm gì?”

“Nào có, anh dạy em nhanh đi.”

Vương Nhất Bác nhạy bén nên học rất nhanh, hai người một bên làm sủi cảo một bên câu được câu không nói chuyện phiếm, nhìn tràng cảnh này Vương Nhất Bác đột ngột nhớ tới năm mới thời niên thiếu, cha mẹ mình chính là như vậy . . .

Tất cả đồ ăn bày lên bàn lúc trời cũng đã tối, sườn xào chua ngọt, thị kho tàu, rau cải xanh xào, còn có một nồi canh cải trắng cùng với nồi sủi cảo mới ra lò, ba món ăn, một món canh cũng không tính là lãng phí. Trên bàn ăn một món màu đỏ cũng không có, Vương Nhất Bác biết đây là Tiêu Chiến chiều theo khẩu vị của mình, có điều như vậy cũng tốt, dạ dày Tiêu Chiến không tốt, không thể ăn đồ kích thích như chua cay. Vương Nhất Bác nhìn đồ ăn có màu sắc rất đẹp liền chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè : Chúc mừng năm mới 2020!

Đại Thành: cậu đây là đang đón năm mới ở nước Mỹ nha, làm sao có sự chênh lệch như vậy.

Mẹ: Là Tiểu Chiến làm a, con xem một chút, người ta tốt như vậy!

Tống Kế Dương: Chúc mừng năm mới, Nhất Bác

Lưu Hải Khoan: A Chiến nấu cơm? Không dễ dàng, không dễ dàng.

Tiêu Chiến cũng rất nhanh bình luận: Chúc mừng năm mới, cún con

Vương Nhất Bác trả lời: / ái tâm /

Tiêu Chiến cũng phát một cái chúc mừng năm mới, đệm thêm là hình chụp ân ái lúc nhìn pháo hoa với Vương Nhất Bác tại Phần Lan, người không biết có lẽ sẽ chú ý pháo hoa rực rỡ ở trên trời không chú ý được Vương Nhất Bác ở góc bên trong, huống chi sắc trời quá mờ nên hoàn toàn nhìn không rõ mặt, nhưng những ai biết quan hệ của hai người lại bị vung thức ăn cho chó. . .  (*)

(*) đoạn này cảm giác không được mượt cho lắm.

Vương Nhất Bác bình luận: Anh chụp lén em!

Tiêu Chiến trả lời: anh là chụp quang minh chính đại.

Vương Nhất Bác: Em cũng không biết, chính là chụp lén.

Tiêu Chiến: Vậy anh sai

Vương Nhất Bác: Hừ

Lưu Hải Khoan: . . . Hai người không phải ở một chỗ sao? Không thể nói trước mặt?

Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác: Ngậm miệng!

“Đừng chơi, cún con mau tới ăn cơm một chút, để nguội sẽ ăn không ngon.”

“Đến rồi!”

“Chiến ca, ăn cũng quá ngon!”

“ Sau này em thích anh sẽ thường xuyên làm cho em.”

“Vẫn là không nên, dù sao em ăn sẽ bị mập, lên hình sẽ rất khó coi.”

“Bảo bảo của chúng ta hiện tại như vậy cũng không cần giảm nha, em gầy hay béo cũng không ảnh hưởng chút nào.”

Tiêu Chiến câu nói này hậu quả chính là Vương Nhất Bác lại ăn không ít, cậu ngồi trên ghế sa lon ợ một cái, động cũng không muốn động.

“Nếu không em cùng anh đi ra ngoài cho tiêu cơm một chút?”

“Hừ, đều tại anh, nấc! .”

“Làm sao?”

“Thì trách anh, em ăn như thế nào cũng sẽ mập! Nấc!”

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác là đang làm nũng với mình, hắn cũng không giận mà nhẹ nhành dỗ dành

“Đều tại anh, lần sau anh sẽ không làm đồ ăn ngon như vậy, phiền nam bằng hữu bồi anh đi ra ngoài một chút được không?”

“Vậy em liền cố gắng mà đi cùng với anh một chút, nấc!”

05.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww