Chương 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cầm áo khoác thật dày, lại cầm một cái khăn quàng cổ đem Vương Nhất Bác ba tầng trong, ba tầng ngoài như chim cánh cụt mới hài lòng đi ra cửa. 

Sợ người bị lạnh, Tiêu Chiến đem tay Vương Nhất Bác để vào trong túi mình nắm thật chặt, hai người liền ở trong cư xá đi dạo, không biết bao lâu thì bông tuyết bắt đầu rơi trên bầu trời

“Bảo bảo! Tuyết rơi“

Tiêu Chiến là người phương nam, nhìn thấy tuyết rơi luôn là rất hưng phấn, lúc trước tại Phần Lan mấy ngày đó tuy rằng đất đầy tuyết trắng, nhưng là chẳng biết tại sao chính là một chút tuyết cũng không rơi xuống, Tiêu Chiến không khỏi có chút tiếc nuối. Hắn vươn tay ra trực tiếp cảm nhận được những bông tuyết rơi xuống trên tay mình lạnh buốt, ngay sau đó hóa thành giọt nước biến mất không thấy gì nữa.

Tiêu Chiến vui vẻ đương nhiên Vương Nhất Bác cũng vui vẻ, cậu lấy điện thoại di động ra chụp lại giây phút có chút ngốc này của Tiêu Chiến.

“Có lạnh hay không, chúng ta trở về đi.”

Tiêu Chiến sờ chóp mũi có chút đỏ lên của đứa nhỏ, lo lắng Vương Nhất Bác bị cảm mạo liền mang cậu trở về.

Buổi tối, hai người nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ

“Bảo bảo, em có muốn chuyển đến ở cùng anh hay không?”

Vương Nhất Bác có chút mơ màng, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào. Cùng Tiêu Chiến ở cùng nhau cũng không có gì, nhưng là ở cùng nhau có phải hay không liền mang ý nghĩa phải. . . Có phải hay không quá nhanh một chút?

“Anh không có ý gì khác, chính là nghĩ đến sau này em nhất định càng ngày càng bận rộn, em ở đây anh chăm sóc em thuận tiện hơn rất nhiều, nếu em không nguyện ý cũng không sao, nghe em.”

“A, em không phải không muốn, giám sát anh ăn cơm đúng giờ cũng thuận tiện hơn.”

“Được, vậy ngày mai anh cùng em trở về ký túc xá để lấy một ít đồ. ”

Coi như Vương Nhất Bác không đến ở cùng Tiêu Chiến thì sau tết cũng cần chuyển tới ký túc xá được an bài cho bốn người họ trong công ty, dù sao cũng đã thành một nhóm, chỉ là chưa công bố nên dĩ nhiên phải tới ở cùng nhau.

Sáng sớm hôm sau ăn xong điểm tâm hai người liền trở về ký túc xá, đồ đạc của Vương Nhất Bác không nhiều nhưng cũng không ít, ván trượt, lego gì gì đó chiếm hơn phân nửa, cậu thuộc giống như trong lòng bàn tay lần lượt giới thiệu cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghiêm túc nghe một giờ, không có không kiên nhẫn. Tiêu Chiến chờ Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc xong đặt đâu vào đó chưa được mười giờ.

“Bảo bảo, em nhìn xem còn thiếu thứ gì, một chút chúng ta đi siêu thị mua về.”

“Được.”

Lần này ở cùng với Tiêu Chiến so với lần trước có chút khác biệt. Lần này Vương Nhất Bác ở đây là thường xuyên, tâm tình có chút không giống nhau, cậu nhìn trên bồn rửa tay bày biện bàn chải song song cùng dao cạo râu, trên tường treo hai cái khăn lông, tới lúc nhìn thấy phòng ngủ đầu giường bày biện hai ly nước cậu mới ý thức được mình thật sự muốn ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến.

“Giữa trưa chúng ta ở bên ngoài ăn có được hay không, buổi tối trở về làm cho anh làm đồ ăn ngon cho em.”

“Được, đúng rồi mấy ngày nữa anh về công ty đi làm lại?”

“Ừm. . Chắc khoảng một tuần nữa?”

“A, được, đi thôi, đi siêu thị.”

Nghĩ đến Tiêu Chiến muốn cùng mình ở cùng một chỗ đến cả tuần lễ, Vương Nhất Bác có chút hưng phấn. 

Vương Nhất Bác cũng không thiếu vật dụng hàng ngày cho nên hai người rất nhanh đã đi dạo xong siêu thị, đang thương lượng để ra ngoài đi dạo rồi mới về nhà, đối diện đã nhìn thấy Bạch Thần Diệc cùng Lưu Hải Khoan. . .

Vương Nhất Bác: Không nói, như thế nào chỗ nào cũng đều có cậu ấy

“A Chiến, Nhất Bác.” Lưu Hải Khoan mở miệng trước gọi hai người lại

Bạch Thần Diệc đứng ở một bên chỉ chào hỏi cùng Tiêu Chiến, hoàn toàn không để ý tới Vương Nhất Bác bên cạnh

Lưu Hải Khoan: “Hai người cũng đi dạo siêu thị a?”

Tiêu Chiến: “Ừm, giúp Nhất Bác mua chút vật dụng thường ngày.”

Lưu Hải Khoan: “Hai người ở cùng nhau?”

Vương Nhất Bác: “Ừm.”

Sắc mặt Bạch Thần Diệc một cái liền thay đổi

“Ca ca, em còn chưa đến nhà anh ở Bắc Kinh đây, chúng ta cùng đi nhà anh ăn cơm tối đi?”

Vương Nhất Bác: Lúc này biết gọi ca ca, không nói. . .

Tiêu Chiến vừa muốn mở miệng từ chối, Bạch Thần Diệc còn nói

“Ngày đó em gọi điện thoại cho dì Tiêu, dì ấy còn để cho em nếu không có việc gì thì đến xem anh một chút, hôm nay vừa có thời gian, anh thấy thế nào?”

Bạch Thần Diệc lấy mẹ của chính mình làm cớ Tiêu Chiến có chút không vui, nhưng từ chối cũng không tốt, đành phải quay đầu hỏi Vương Nhất Bác, hắn khẳng định Vương Nhất Bác sẽ cự tuyệt

“Bảo bảo, em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy có thể a.” Vương Nhất Bác cười nói với Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác là khinh thường Bạch Thần Diệc cùng mình tranh giành tình cảm, cậu cảm thấy Tiêu Chiến không thích Bạch Thần Diệc, nhưng người cũng đã đuổi tới đây, mình vẫn là nên bảo vệ chủ quyền một chút, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đối với mình cười hắn liền cảm thấy rõ ràng ý của cậu nên cũng cười, nếu cún con nhà mình muốn chơi thì liền chơi a . . .

“Nếu như thế, hai người muốn ăn cái gì?”

Lưu Hải Khoan không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ đồng ý càng không có nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ đồng ý, nhưng là nghĩ đến như thế có thể để cho Bạch Thần Diệc hết hi vọng cũng tốt.

“Ăn lẩu đi, thuận tiện hơn.”

Bạch Thần Diệc thật cao hứng, y vẫn là lần đầu đến nhà của Tiêu Chiến ở Bắc Kinh, lúc trước đề cập với Tiêu Chiến không ít lần hắn luôn không cho y đi, cơ hội lần này nên y đương nhiên vui vẻ, y cảm thấy Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác chỉ là chơi đùa cho nên có thể bỏ qua không tính.

“Đi thôi, bảo bảo chúng ta lại đi dạo một lần.” Tiêu Chiến xoa xoa đầu Vương Nhất Bác đầu, giúp Bạch Thần Diệc lau vệt mồ hôi, ai biết một chút tiểu tổ tông của mình sẽ làm ra tới cái gì đây? Tiêu Chiến cũng có chút hiếu kì.

Thời điểm đi dạo siêu Bạch Thần Diệc an phận làm thường để Vương Nhất Bác có chút không thích ứng, Tiêu Chiến cùng y đẩy xe đi phía trước, cậu cùng Lưu Hải Khoan ở phía sau câu được câu không nói chuyện phiếm, Vương Nhất Bác cũng mặc kệ y lấy cái gì hỏi cậu cũng đều nói 

Vương Nhất Bác: Cái gì cũng ăn, cậu là heo a

Liên hoan đương nhiên không thiếu rượu được nha, trong nhà Tiêu Chiến đều là rượu đỏ ăn với lẩu dĩ nhiên là không hợp, Vương Nhất Bác cầm hai đề bia đã mua để ở trong xe, còn nhìn thoáng qua Bạch Thần Diệc khiêu khích, Bạch Thần Diệc cũng không cam chịu yếu thế

“ Cậu lấy có bao nhiêu đó, cậu có phải nam nhân hay không?”

“Đây là cho cậu, tôi còn không có lấy!”

Tiêu Chiến, Lưu Hải Khoan: Hai người một chai đều ngã, khoác lác cái gì . . .

Đương nhiên hai người ai cũng không có mở miệng, đều muốn nhìn hai tiểu bằng hữu này ầm ĩ một chút sẽ thành cái gì, thừa dịp hai tiểu bằng hữu  “Cãi nhau”, Tiêu Chiến tiến đến bên cạnh Lưu Hải Khoan

“Thế nào? Có tiến triển chưa?”

Lưu Hải Khoan: “Xem như có.”

“Cậu thổ lộ?”

“Thế thì không có.”

“Vậy còn gọi là có tiến triển?”

“Trong lòng Tiểu Diệc chứa ai cậu còn không biết sao? Không phải nói thổ lộ liền có thể thổ lộ.”

Tiêu Chiến ngậm miệng. . .

Hai tiểu bằng hữu cãi nhau cũng không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là chỉ mua hai đề bia. . .

Trên đường trở về có chút kẹt xe, về đến nhà đã sắp bốn giờ

“Oa, ca ca nhà này anh sắp xếp không tệ a, anh dẫn em đi xem xung quanh đi?”

Vương Nhất Bác mặt lạnh đi tới

“Anh ấy phải làm cơm, tôi dẫn cậu đi xem.”

“Đây là phòng bếp, đây là phòng khách, đây là phòng tắm, đây là thư phòng.” Vương Nhất Bác đứng ghế sô pha bên cạnh hướng về mỗi căn phòng chỉ chỉ xem như giới thiệu xong

Bạch Thần Diệc: “Sau đó thì sao?”

Vương Nhất Bác: “Cái gì sau đó?”

“Không phải nói dẫn tôi đi xem xung quanh sao?”

“Nhà lớn như vậy, cậu không nhìn thấy sao? Có cái gì để xem, cậu cho rằng đây là ngự hoa viên sao?”

Bạch Thần Diệc bị Vương Nhất Bác oán giận liền dậm chân

“Tôi mặc kệ, tôi chính là muốn xem.”

Nói xong cũng lên lầu đẩy ra cửa phòng ngủ của khách, trong phòng tất cả đều là ván trượt, lego, lại thêm Vương Nhất Bác dọn nhà lại chuyển tới không ít, bây giờ rất giống cửa hàng buôn bán

“Ca ca thích những thứ này tứ lúc nào? Tại sao tôi lại không biết” Bạch Thần Diệc nhỏ giọng lầm bầm

Vương Nhất Bác thính tai cực kỳ

“Anh ấy không thích, những thứ này đều là của tôi.”

“Của cậu?”

“Ừm, của tôi, anh ấy mua cho tôi.”

Bạch Thần Diệc có chút ghen tị, lườm cậu một cái nói một câu liền rời đi

Y mới vừa đưa tay muốn đẩy ra cửa phòng ngủ lại bị Vương Nhất Bác ngăn cản

“Xấu hổ, nơi này là phòng ngủ không nên nhìn.”

“Phòng ngủ làm sao lại không thể nhìn? Tôi lại muốn nhìn!”

Vừa nói vừa làm bộ mở cửa

Lực tay của Vương Nhất Bác rất lớn gắt gao đóng cửa lại

“Phòng ngủ chính là chỗ ngủ bình thường của chúng ta, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cậu hẳn phải biết bên trong có cái gì, cho nên không thích hợp cho thiếu nhi cậu vẫn là không nên nhìn.”

“Không thích hợp thiếu nhi? Tôi lớn hơn cậu có được hay không?”

“Vậy cậu cũng là đệ đệ.”

“Cậu… . . .”

“Còn muốn xem tiếp hay không, tiếp theo ở giữa là thư phòng, không nhìn liền đi xuống lầu.”

Nhìn thấy Bạch Thần Diệc ăn quả đắng tâm tình Vương Nhất Bác rất tốt, mang người đi thư phòng quay một vòng liền chui vào phòng bếp.

“Chiến ca, em đến giúp đỡ á!”

“Sao? Như thế nào ngoan như vậy?”

“Em lúc nào không ngoan?”

“Bảo bảo, trong phòng ngủ chúng ta có cái gì không thích hợp thiếu nhi a? Buổi tối em có thể nói cho anh nghe một chút được không?”

“Anh nghe được a.”

Vương Nhất Bác đỏ mặt có chút ngượng ngùng, cậu cho là âm thanh của mình rất nhỏ.

Thật tình không biết từ hai người bọn họ lên lầu, hai người trong phòng bếp liền rất ăn ý im lặng, lẳng lặng nghe lấy động tĩnh của jai tiểu bằng hữu trên lầu, sợ hai người đánh nhau . . .

Lưu Hải Khoan: “A, tôi đi xem Tiểu Diệc một chút.” Lưu Hải Khoan cảm thấy phòng bếp này không thể ở được nữa . . .

Vương Nhất Bác đỏ mặt giúp Tiêu Chiến rửa rau, xoa tay đều đỏ

“Bảo bảo, làm sao?”

“Anh có cảm thấy em rất quá đáng hay không?”

“Vì cái gì?”

“Em. . . Vừa rồi em cố ý nói như vậy. . .”

“Anh chỉ cảm thấy em đáng yêu.”Tiêu Chiến đưa tay lại xoa nhẹ trên đầu Vương Nhất một cái, giống như hắn rất thích xoa tóc Vương Nhất Bác.

” Cún con, anh biết vì sao em nói như vậy, anh không ngại, với lại đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng liền bị Tiêu Chiến đỡ sau gáy hôn một cái. 

Vương Nhất Bác: “Bên ngoài, còn có người đây.”

Tiêu Chiến: “Anh chỉ mong sao cậu ấy trông thấy.”

Đồ ăn lên bàn, Bạch Thần Diệc trông thấy nồi lẩu uyên ương liền chê giễu Vương Nhất Bác

“Không phải chứ, cậu lớn như vậy vẫn khô g thể ăn cay a?”

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác muốn tức giận, liền nói

“ Dạ dày anh không tốt, Nhất Bác không cho phép ăn cay nên chỉ có thể ăn canh suông với anh.”

Lưu Hải Khoan: … Cậu còn biết dạ dày mình không tốt?

Một bữa cơm Tiêu Chiến vẫn cùng Vương Nhất Bác ăn canh suông, vừa ăn vẫn không quên bóc tôm cho đứa nhỏ nhà mình. Không phải Vương Nhất Bác không thích ăn tôm, chỉ là cậu không thích bóc vỏ, sau này Tiêu Chiến phát hiện liền không ngại bóc cho người ta, dần dần dưỡng thành thói quen.

“Chiến ca, em không ăn nổi. Còn ăn nữa sẽ no chết a .”

“Lại ăn cái cuối cùng.” Tiêu Chiến đem con tôm cuối cùng đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác

“Ngày mai em đi kiểm tra cân nặng, nếu mập thì là do anh!” Vương Nhất Bác bất đắc dĩ ăn một miếng sau cùng.

“Trách anh, trách anh, không ăn, không ăn.”

Bạch Thần Diệc chưa từng thấy qua bộ dáng của Tiêu Chiến, trong ký ức của y thì Tiêu Chiến chỉ cười với y nhưng vẫn là có chút xa cách, thế nhưng nụ cười tràn ngập yêu thương như đối với Vương Nhất Bác thì Bạch Thần Diệc chưa thấy bao giờ. Tiêu Chiến chưa từng bóc tôm cho mình càng không cần phải nói là đưa đến miệng để cho mình ăn. Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác so với mình tưởng tượng khác rất nhiều, thậm chí có thể vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng.  

Bạch Thần Diệc: “Này, cậu mua bia lại không uống, để thả trong nhà nuôi cá a?”

Vương Nhất Bác: “ Uống thì uống, sợ cậu sao?”

Hai người không ai nhường ai, ngươi một câu, ta một câu, một người vừa ăn vừa nghe, Bạch Thần Diệc đã bắt đầu lung la lung lay đứng không vững

“Móa, Vương Nhất Bác cậu nói đi, Tiêu Chiến yêu thích cậu vì cái gì a?”

“Thích tôi thì sao, chỉ là anh ấy liền thích tôi!”

Tình huống của Vương Nhất Bác so với Bạch Thần Diệc tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút,

“Cậu chỉ là một thằng nhóc, còn nhỏ hơn tôi đây!”

“Cậu mới là thằng nhóc, Hải Khoan ca đối với với cậu tốt như vậy cậu không trân quý, nhất định phải thích bạn trai tôi, như vậy cậu có ngốc hay không?”

“Hải Khoan ca. . . Hải Khoan ca, như thế nào tôi không trân quý, không phải hiện tại tôi đã thay đổi hay sao! Cmn, cậu dựa vào cái gì thuyết giáo tôi, tôi lớn hơn cậu!”

“Lớn hơn tôi thì làm sao, không phải đều gọi theo bối phận sao, đệ đệ gọi một tiếng ca ca đi, nhanh!.”

“Cái rắm, tôi mới không gọi đây! Ai, Vương Nhất Bác, hôm nay tôi phát hiện cậu cũng không tệ lắm.”

“Móa, có phải anh mắt cậu không tốt hay không, như thế nào hôm nay mới phát hiện.”

“. . . Nếu không phải cậu nhất định phải cùng với Tiêu Chiến, tôi vẫn rất thích cậu.”

“Thứ gì? Cậu thích tôi?”

“ Vương Nhất Bác, cậu bị trúng độc?”

“Bạch Thần Diệc, cậu có bị bệnh không?”

Tiêu Chiến cùng Lưu Hải Khoan ngồi bên cạnh xem trò vui cảm thấy không khác nhau lắm liền đi đến đem tiểu bằng hữu chính mình kéo vào trong ngực

Lưu Hải Khoan: “Đi trước, hai người này cũng không biết đang nháo cái gì.”

Tiêu Chiến: “Tôi nhìn cậu có hi vọng, nắm thật tốt cơ hội a, Tiểu Diệc giao cho cậu.”

Lưu Hải Khoan ôm Bạch Thần Diệc đi, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đang say rượu

“Cún con, có phải em nên nói cho anh biết rốt cuộc căn phòng của chúng ta có cái gì không hợp thiếu nhi hay không?”

07.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww