Chương 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

”Cún con, có phải em nên nói cho anh biết rốt cuộc căn phòng của chúng ta có cái gì không hợp thiếu nhi hay không?”

Vương Nhất Bác say hừ hừ không có trả lời, Tiêu Chiến lắc đầu đem người ôm vào giường, chuẩn bị lấy khăn lông lau lau cho người ta, tay lại bị Vương Nhất Bác bắt lấy, Tiêu Chiến không có phòng bị cứ như thế bị kéo ngã một phát xuống trên người Vương Nhất Bác

“A, thật nặng.” Vương Nhất Bác hừ hừ mở mắt ra thấy rõ người đè trên người mình, ôm qua cái cổ qua loa hôn lên

“Hì hì, Tiêu Chiến.”

“Bảo bảo, em xác định muốn như vậy sao?”

Vương Nhất Bác không nói chuyện động tác cũng không dừng lại, Tiêu Chiến lấy quần áo ôm người vào phòng tấm, xối nước lên người Vương Nhất Bác hai ba lần mới thanh tỉnh lại. Sao? Tại sao mình như thế này? Không đúng, Tiêu Chiến đang làm gì??

“Tỉnh rượu? Vậy có phải em nên nói cho anh một chút chuyện liên quan tới không hợp thiếu nhi hay không??”

“? ? ? Em. . .”

Hai người ở phòng tắm chơi đùa đến nửa đêm Tiêu Chiến mới buông tha Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác: Người trong cuộc chính là rất hối hận ừ.

“Chiến ca, hôm nay có phải em rất quá đáng hay không?” Vương Nhất Bác vùi ở trong khuỷu tay Tiêu Chiến nãi thanh nãi khí nói.

Tuy tửu lượng của Vương Nhất Bác không tốt nhưng cậu lại không nhỏ nhặt, lời nói với Bạch Thần Diệc cậu vẫn nhớ, ngược lại Lưu Hải Khoan không có nói gì cả, giống như có chút không nên.

“Hải Khoan sẽ không để ý, cậu ta còn phải cám ơn em đây.”

“Cám ơn em?”

“Nếu không phải em, cậu ta cùng Tiểu Diệc không biết còn bao lâu nữa mới có thể cùng một chỗ.”

“Nói như vậy em còn hỗ trợ?”

Vương Nhất Bác một bên nói, một bên cười ngây ngô, Tiêu Chiến đè lại đứa nhỏ đang nháo động

“Thành thật một chút, có còn muốn ngủ hay không?”

Vương Nhất Bác một giây yên tĩnh. . .

“Bảo bảo, sau đó không có anh ở bên cạnh không được phép uống rượu biết không?”

“Thế nhưng là anh cũng không thể ở mãi cùng em, sau này xuất đạo khẳng định không ít nơi cần uống rượu a, em tập luyện sẽ thành tốt rồi.”

“Không cần luyện tập, anh sẽ giúp em cản rượu, không được cùng người khác uống hoặc là không đu, tóm lại không cho phép em một mình ở bên ngoài uống rượu, quá nguy hiểm.”

“Tại sao anh bá đạo như vậy.” Có điều vẫn rất thích, hì hì.

“Anh chỉ bá đạo đối với một mình em, ngủ đi.”

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác liền thức dậy sớm, dì Trương ngày kia mới trở về, Vương Nhất Bác nghĩ đến Tiêu Chiến phải ăn cơm đúng giờ, cho nên mơ mơ màng màng đi phòng bếp làm điểm tâm, nghĩ đến mặc dù không biết làm cơm nhưng là chiên trứng gà có lẽ vẫn là không có vấn đề a? Tiêu Chiến nghe được âm thanh, thời điểm đi đến phòng bếp đã nhìn thấy vật đen sì trong thùng rác không rõ, đến gần cẩn thận phân biệt một phen: Là trứng gà không sai

Hắn từ vòng từ phía sau lấy tạo dề buộc lên cho Vương Nhất Bác còn “Chiến đấu” cùng trứng gà

“Bảo bảo, làm cái gì ăn ngon đây?”

“Trứng ốp lết, anh có muốn nếm thử hay không?”

Vương Nhất Bác thử năm sáu lần sau đó, lần này thành phẩm cậu vẫn còn tương đối hài lòng

“Em chờ anh cùng nhau ăn, anh đi rửa mặt trước.”

“Vậy thì tốt, anh lập tức đi là được rồi.”

Tiêu Chiến cắn cái miếng trứng gà thứ nhất liền cắn được vỏ trứng gà, Vương Nhất Bác một mặt mong đợi

“Thế nào?”

“Ăn ngon a.” Tiêu Chiến một bên nhai lấy vỏ trứng gà kẽo kẹt kẽo kẹt, một bên cổ động. Coi như bù canxi, Tiêu Chiến nghĩ như vậy.

“Thật sao? Trong nồi còn cháo, để em đi lấy.”

” Bảo bảo, sau này không cần dậy sớm nấu cơm, anh sợ em mệt, sau này để anh làm cho em. Em muốn ăn cái gì liền nói với anh.”

Vương Nhất Bác rán hết thảy hai cái trứng gà Tiêu Chiến đều ăn, một cái cũng không dám cho Vương Nhất Bác ăn. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến “Thích” như thế tinh thần tỉnh táo nghĩ đến sau này cậu còn muốn làm, xem ra chính mình vẫn rất có thiên phú.

Sau đó Vương Nhất Bác cũng làm qua mấy lần trứng tráng Tiêu Chiến cũng đều ăn, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy mình làm rất tốt, thẳng đến mấy năm sau Uông Trác Thành sinh bệnh cậu làm một lần, cậu mới biết thật ra mình nấu ăn không tốt chút nào, cậu đột ngột nhớ tới thời điểm mình làm trứng tráng cho Tiêu Chiến ăn, Tiêu Chiến chưa từng cho mình ăn là vì cái gì.... Có điều chuyện xưa kia là sau này.

“Bảo bảo, hôm nay muốn làm gì?”

“Ừm. . . Hôm nay không muốn vận động nhiều.”

“Vậy liền ở nhà lại cùng em ráp lego có được hay không? Giữa trưa muốn ăn cái gì?”

Vương Nhất Bác nhớ tới phòng ngủ của khách bên trong còn thật nhiều lego chất đống, mắt cậu sáng lên

“Bây giờ còn chưa đói bụng không biết được, chúng ta đi ráp lego trước a.”

Hai người ngồi ở trên thảm, Vương Nhất Bác ráp Tiêu Chiến liền ở bên cạnh đưa linh kiện cho cậu, thỉnh thoảng đưa sai còn bị sư tử con chế giễu. Tiêu Chiến đối với mấy cái này không có hứng thú nhưng là Vương Nhất Bác thích, hắn thích Vương Nhất Bác cho nên cũng không thấy vô vị. Mùa đông nắng ấm xuyên qua cửa sổ chiếu trên thân hai người tạo nên sự ấm áp, một lần ngồi chính là mấy tiếng mới ráo tốt một phần nhỏ.

“Bảo bảo, nghỉ một lát đi, nên ăn cơm trưa.”

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn điện thoại đã hơn mười một giờ, ai còn có mười cái Wechat, Vương Nhất Bác để yên lặng cho nên không nghe thấy.

Uông Trác Thành: 【 Nhất Bác, hôm nay tôi trở về nhớ kỹ tiếp giá. 】

【 Tôi đến dưới lầu, một chút ra mở cửa ra cho tôi, đồ đạc rất nhiều. 】

【 Cậu không ở nhà a? 】

【 Thôi, tự tôi mở cửa a. 】

【 Thiên a! Vương Nhất Bác! 】

【 Vương Nhất Bác, kẻ trộm vào trong nhà! 】

【 Đồ đạc của cậu cũng bị mấy! 】

【 Không đúng, thế nào chỉ trộm đồ của cậu, tên trộm xem thường tôi? 】

【 Tôi nghèo như vậy sao? 】

【 Nhất Bác, không phải cậu dọn đi rồi a? 】

Uông Trác Thành rốt cuộc ý thức được, Vương Nhất Bác hình như là dọn ra ngoài ở. . .

Vương Nhất Bác: 【 Tôi đang ở nhà Tiêu Chiến, quên nói với cậu, xin lỗi. 】

Uông Trác Thành: 【 Thật là có người vợ quên nương a, Vương Nhất Bác thiệt thòi tôi còn lo lắng cho cậu một mình, vội vàng chạy về đây. 】

Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại Vương Nhất Bác: 【 Cậu nói ai là người vợ? 】

Uông Trác Thành: 【 Tiêu ca, em sai rồi. 】

“Bảo bảo, có muốn gọi cậu ấy tới nhà ăn cơm hay không, giống như cậu ấy chỉ có một mình a?”

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu ngay sau đó lại lắc đầu

Tiêu Chiến: ?

“Ăn cơm có thể, nhưng là chúng ta đi ra ngoài ăn.”

“Thì sao, không phải là không muốn đi ra ngoài sao?”

“Em không muốn để cho người khác ăn cơm anh làm, anh chỉ có thể làm cho em.”

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, ham muốn chiếm giữ của sư tử con của mình rất mạnh.

“Vậy thì tốt, chúng ta đi ra ngoài ăn, nơi em chọn.”

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động lên, lại phát cho Uông Trác Thành cái tin

Vương Nhất Bác: 【 Buổi tối mời cậu ăn cơm, nơi cậu chọn. 】

Uông Trác Thành: 【 Tiêu ca không phải là muốn giết tôi diệt khẩu đi 】

Vương Nhất Bác: 【. . . Cậu có đi hay không? 】

Uông Trác Thành: 【 Đi, tôi muốn ăn thịt nướng ở nhà hàng Tử Quý! 】

Uông Trác Thành: Chết cũng muốn làm quỷ chết no!

Nhà hành thịt nướng kia Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành tới một lần, hai người không biết, thời điểm tính tiền mắt liền choáng váng. Hai người gom lại mới đủ tiền, cái giá lớn là phải ăn mì tôm nửa tháng . . . Nhưng là Vương Nhất Bác đã nói muốn mời khách, liếc nhìn số dư còn lại trong thẻ ngân hàng, tính cả tiền mừng tuổi hẳn là cũng đủ rồi, cậu cắn răng đáp ứng.

Vương Nhất Bác: 【 Sáu giờ tối, gặp nhau ở cửa hàng thịt nướng】

“Bảo bảo, giữa trưa ăn mì có được hay không, anh thấy trong tủ lạnh chỉ còn mì.”

“Chỉ cần là ann làm, cái gì em cũng có thể ăn.”

“Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”

“A, chân tê, ôm.”

Vương Nhất Bác không chút nào kiêng kị làm nũng cùng Tiêu Chiến, dù sao làm nũng cũng chỉ có mình hắn nhìn thì có gì phải thẹn thùng. Tiêu Chiến vững vàng ôm người đem xuống lầu đặt trên ghế sô pha liền đi vào phòng bếp, Vương Nhất Bác muốn giúp đỡ nhưng hắn không cho phép. 

Vương Nhất Bác vô cùng buồn chán vùi ở trên ghế sa lon chờ lấy, điện thoại Tiêu Chiến đột ngột sáng lên, Vương Nhất Bác vừa muốn cho Tiêu Chiến đưa qua liền liếc về tên phía trên, Bạch Thần Diệc. Bởi vì lúc trước Tiêu Chiến ghi nhớ gương mặt Vương Nhất Bác để mở khóa, điện thoại liền tự động mở ra. 

Bạch Thần Diệc: 【 Ca ca, em suy nghĩ kỹ rồi, trước kia đều là em không hiểu chuyện, anh nói đúng, là em không có hiểu được tình cảm mình đối với anh. Bây giờ em có người thích thật sự, em mới hiểu được tình cảm em đối với anh chỉ là ỷ lại căn bản không phải tình yêu, quấy rầy anh lâu như vậy rất xin lỗi, thật xin lỗi, những lời này nói ra rất xấu hổ nên không thể nói trước mặt anh cho nên chỉ có thể nói cho anh biết như vậy. 】

【 Vương Nhất Bác là người rất tốt, hi vọng hai người có thể hạnh phúc. 】

“Bảo bảo, ăn cơm.” Tiêu Chiến bưng thức ăn từ phòng bếp đi tới trước mặt, trông thấy Vương Nhất Bác hướng về phía điện thoại ngẩn người.

“Bảo bảo? Làm sao?”

“Chiến ca, Bạch Thần Diệc phát tin nhắn cho anh, em không phải cố ý muốn xem điện thoại của anh, tự nó mở ra, thật sự em không phải cố ý.”

Tiêu Chiến không có hỏi Bạch Thần Diệc nói cái gì ngược lại dỗ dành người trước

“Không sao, điện thoại di động của anh em muốn nhìn lúc nào cũng được, anh không ngại, mọi thứ anh đối với em đều là trong sạch.”

“Cho nên, anh không tức giận?”

“Không tức giận, mau tới ăn mì nhanh lên một chút, để lâu sẽ nguội.”

Vương Nhất Bác cầm điện thoại ngồi vào trước bàn ăn, đem điện thoại di động đưa cho Tiêu Chiến

“Anh xem một chút.” Vương Nhất Bác một mặt kiêu ngạo, giống như làm chuyện gì ghê gớm.

Tiêu Chiến còn tưởng rằng hai tiểu bằng hữu này lại cãi vã, nhìn tin tức mới hiểu được Vương Nhất Bác đến cùng kiêu ngạo vì lý do gì. Hắn trả lời một câu liền ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác cười ngây ngô.

“Bảo bảo, tại sao em cao hứng như vậy?”

“Em đương nhiên cao hứng, nếu không phải em đêm qua “Rượu phía sau nói chân ngôn” hai người bọn họ sao có thể nhanh như vậy liền ở cùng nhau, hì hì.”

“Vậy Vương Nhất Bác chúng ta cũng quá lợi hại a.”

“Cái kia là!” Vương Nhất Bác nếu là có đuôi bây giờ đoán chừng đều muốn vểnh đến trên trời.

“Cái kia bọn họ có phải hay không phải mời Nguyệt lão Vương Nhất Bác chúng ta ăn bữa cơm.”

“Em cảm thấy nên đi!”

“Cái kia nếu không phải hôm nay? Đại Thành có thể hay không sẽ không buông tha?”

“Sẽ không, cậu ấy quen thuộc như vậy, cùng với chúng ta đều có thể phiếm vài câu.”

Vương Nhất Bác mừng thầm xem ra tiền mừng tuổi giữ được, có thể mua quà tặng cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Lưu Hải Khoan

“Nghe nói thành rồi?”

“Ừm.” Từ trong ống nghe cũng có thể nghe ra Lưu Hải Khoan xúc động.

“Ca, là ai a?”

Giọng nói của Bạch Thần Diệc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, còn giống như có chút khàn?

“Là A Chiến, ngoan em ngủ tiếp đi.”

“Lưu Hải Khoan, cậu còn là người sao?”

“Tôi làm sao? Không phải cậu cũng tiểu bằng hữu cũng, cậu chính là người?”

Tiêu Chiến đen mặt, hắn muốn cùng Vương Nhất Bác là thật, làm sao bị mắng không phải người vậy thì thôi, vấn đề là còn không có như thế nào liền bị người nói không phải người. Tiêu Chiến: Người trong cuộc chính là rất khó chịu!

“Vương Nhất Bác nhà chúng ta giúp cậu đại ân như vậy, có phải cậu nên mời chúng tôi ăn bữa cơm?”

“Không có vấn đề, ăn cái gì?”

Tiêu Chiến nói tên nhà hàng thịt nướng kia

Lưu Hải Khoan: “Hai người làm người a.”

Vương Nhất Bác hướng về phía điện thoại “Khoan ca, còn có bạn cùng phòng của em, buổi tối gặp a.” Nói xong liền cúp điện thoại, một mặt gian kế đạt được hướng về phía Tiêu Chiến cười xấu xa.

“Tốt rồi, tiểu người xấu mau ăn mì.”

“Oa, Chiến ca thật tuyệt vời, thật ngon.” Đúng là Tiêu Chiến làm gì đều ngon.

Hai người ở phòng khách xem phim điện ảnh, dính dính dán dán một buổi chiều, năm giờ rưỡi ra cửa, mới vừa xuống xe đã nhìn thấy Uông Trác Thành cùng Bạch Thần Diệc nói chuyện hăng say, Lưu Hải Khoan đen mặt ở một bên không chen lời vào.

“Tiêu ca, Nhất Bác mau tới.” Uông Trác Thành hướng về phía hai người phất tay

Bạch Thần Diệc: “Ca ca, anh tới rồi.”

Vương Nhất Bác: “Ừm, ca ca tới, đệ đệ ngoan ha.” Vương Nhất Bác chính là thích trêu chọc Bạch Thần Diệc chính cậu cũng không biết vì cái gì, Tiêu Chiến một bên nín cười không nói lời nào.

Bạch Thần Diệc: Vương Nhất Bác cậu nói câu này rất tốt!

Bạch Thần Diệc: “Cậu! Ca cậu ấy khi dễ em.” Bạch Thần Diệc nói không lại Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại tại một bên mặc kệ, liền hướng về phía Lưu Hải Khoan xin giúp đỡ.

Lưu Hải Khoan: “Tiểu Diệc, chúng ta trước gọi món ăn a. A Chiến, Nhất Bác nhanh ngồi.”

Uông Trác Thành nhìn Lưu Hải Khoan cùng Bạch Thần Diệc, giống như ẩn ẩn cảm giác được cái gì. . . Bữa cơm này giống như mình không nên tới ăn?

Đồ ăn đều lên bàn, Tiêu Chiến chăm sóc Vương Nhất Bác, Lưu Hải Khoan chăm sóc Bạch Thần Diệc. Vương Nhất Bác cùng Bạch Thần Diệc luôn luôn cãi nhau đều an tĩnh, ngoan ngoãn nhận thức ăn.

Uông Trác Thành nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút: Đúng là tôi không nên tới, đã như thế tôi ăn thịt được chưa! Ai! Tôi nướng thịt đây!

07.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww