Chương 27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy là lần đầu Vương Nhất Bác tiếp xúc với diễn xuất nhưng rất là có thiên phú, ngay cả lão sư cũng đều nói như vậy, theo khuynh hướng này mài giũa vài ba năm không chừng có thể được đề cử gì gì đó. Có thiên phú là một chuyện, Vương Nhất Bác tự mình nỗ lực cũng không ít, ban ngày vừa học diễn xuất còn phải cùng các thành viên ở một chỗ luyện tập chuẩn bị album mới, buổi tối nhàn rỗi liền kéo Tiêu Chiến tập kịch bản. Thật ra vị tiền bối kia cho Vương Nhất Bác đất diễn không nhiều nhưng cũng là nhân vật trọng yếu, thêm vào đó lại là lần đầu diễn xuất nên cậu đặc biệt nghiêm túc, kéo theo Tiêu Chiến ngày ngày tập kịch bản để cậu nhanh chóng đem lời thoại học thuộc.

Mấy tháng cứ như vậy đi qua, cuối tháng mười Vương Nhất Bác liền vào đoàn làm phim, cũng không biết người hâm mộ lấy nghe tin tức từ đâu, đem sân bay vây chặt đến một giọt nước cũng không lọt, cũng may là Tào Dục Thần đã chuẩn bị lối đi VIP, nếu không còn không biết loạn thành cái gì.

Trường hợp như vậy mấy tháng này đến nay, Vương Nhất Bác cũng coi là thói quen, mặc dù ảnh hưởng đến trật tự công cộng khá là phiền toái, nhưng là dù sao cũng là tấm lòng người hâm mộ, sáng sớm canh giữ ở sân bay vì có thể thấy mặt mình cũng là không dễ dàng. Cho nên mỗi lần như vậy Vương Nhất Bác đều khéo léo chỉnh khẩu trang, khi thấy người hâm mộ cũng không mang khẩu trang liền mỉm cười đáp lại, mặc dù không nói nhiều nhưng trong lòng người hâm mộ như vậy cũng đủ rồi. Đây cũng là sự đáp lại lớn nhất của Vương Nhất Bác.

Ngồi lên xe bảo mẫu, Vương Nhất Bác mới lấy điện thoại di động ra phát tin tức cho Tiêu Chiến, sân bay nhiều người phức tạp tất nhiên là cậu không dám làm cái gì

【 Chiến ca, em đến rồi. 】

【 Được, nhìn xem thiếu cái gì để trợ lý mua cho em. 】

【 Không cần, cái gì cũng không thiếu chỉ là thiếu một người bạn trai. 】

Tiểu bằng hữu gần đây càng ngày càng biết trêu chọc, Tiêu Chiến tuy lớn nhưng cũng không tránh khỏi đỏ mặt, khóe miệng còn cười cười, trong phòng họp hai mươi mấy người cứ như vậy nhìn ông chủ nhà mình trong lúc họp quan minh chính đại không tập trung, còn cười ngây ngô như một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới biết yêu. Chỉ có Tống Tử Sâm biết, đây chính là mối tình đầu của ông chủ nha . . .

Hoàn cảnh đoàn làm phim so với Vương Nhất Bác tưởng tượng còn muốn gian khổ một chút, nhưng là lần đầu tiên vào tổ cảm giác mới lạ càng nhiều hơn, cậu được diễn viên Thống Trù dẫn đi làm quen với hoàn cảnh của đoàn phim, bởi vì phần diễn không nhiều nên một tháng sau cậu mới vào tổ, thời gian quay chụp cũng chỉ có một tháng. Diễn viên khác đã sớm thân quen, cậu vốn chậm nhiệt còn có chút sợ người lạ, thêm vào lần đầu tiên quay phim có chút khẩn trương, cho nên chỉ ngồi một góc nhìn cuốn kịch bản đã bị cậu lật nát.

Những lời thoại thuộc về cậu đều bị cậu dùng bút dạ quang đánh dấu, bên cạnh còn ghi chú một đống chữ nhỏ bé, tỷ như chỗ này làm gì, nói thế nào sẽ có tình cảm, chỗ kia nếu đối thoại thì phải phản ứng như thế nào. Mặc dù đã tập qua rất nhiều lần rồi nhưng là Vương Nhất Bác vẫn là tránh không được sẽ khẩn trương, đạo diễn gọi diễn viên đóng cùng với Vương Nhất Bác tới để diễm, thì ra là người Vương Nhất Bác biết, một tân sinh mới nổi ngược lại tên gì cậu quên rồi, tiểu hoa đán cho rằng Vương Nhất Bác nhận ra mình cho nên không giới thiệu liền nói muốn  diễn.

"Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác."

"Ừm, chào cậu. Đạo diễn gọi tôi tới để diễn cùng cậu, bắt đầu đi."

Trợ lý nhỏ đứng ở một bên nhỏ xem chừng tiểu hoa này là cảm thấy địa vị của Vương Nhất Bác thấp mới có thái độ kiêu căng như vậy, rõ ràng vừa rồi hướng về một số nam diễn viên cười rất ngọt, sắc mặt của tiểu trợ lý đối với tiểu hoa kia cũng không được tốt bị Vương Nhất Bác trừng mắt mới chột dạ cúi đầu. Tiểu hoa bên này nói là đối diễn, nhưng căn bản cũng không nhìn Vương Nhất Bác có nói hay không liền tự nói lời thoại của mình, mới đầu Vương Nhất Bác còn tưởng rằng là mình không đủ kinh nghiệm không theo kịp tiến độ diễn viên, thế nhưng thoại vài câu cậu liền phát hiện chuyện giống như không phải như vậy, tiểu hoa này muốn đem bốn chữ "Tôi không kiên nhẫn" viết lên mặt.

"Đến cùng cậu có diễn được hay không a, lãng phí thời gian."

Bỏ lại một câu nói cũng mặc kệ có diễn xong hay chưa liền rời đi, đem Vương Nhất Bác gạt sang một bên, còn mình thì đi tìm nam số một. Vương Nhất Bác không nói thêm cái gì, đoàn phim này từ diễn viên chính đến phụ nếu không phải tốt nghiệp chính quy trở lên cũng là người có năm năm kinh nghiệm diễn xuất trở lên, ma mới như mình thật sự là không có, Vương Nhất Bác đành phải hướng trợ lý nói muốn đổi cảnh quay buổi chiều.

Ban đầu Vương Nhất Bác đặt thời gian cho cảnh quay này là ba giờ chiều, có thể sáu giờ là kết thúc công việc, thế nhưng đến tám giờ diễn viên Thống Trù mới áy náy thông báo hôm nay không quay được, ngược lại Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ hỏi thời gian quay cho ngày mai liền chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi, tiểu trợ lý tức gợi dậm chân.

"Lý ca, không phải nói ba giờ liền chụp sao? Chúng tôi đợi đến thời gian này thì thôi, như thế nào còn không chụp đây?" Bởi vì buổi sáng lúc tới đoàn làm phim chính là lúc Thống Trù đưa họ đi xem cho nên cũng coi như là người quen, cũng may Thống Trù này tính tình tốt nên tiểu trợ lý cũng không so đo với hắn ta.

"Còn không phải tại tiểu hoa kia, lúc trước là cô ta diễn cùng nam chính số một, là cảnh hôn. Lúc đầu nửa giờ là có thể diễn xong, cô ta nói mình thấy cảnh quay không đẹp, diễn đi diễn lại nhiều lần đạo diễn nói có thể qua, cô ta nói lần này nhất định phải diễn một lần nữa, phải là diễn  cùng nam chính số một mặt đen nha." 

"Hôm nay coi như hai người không may mắn, như vầy đi Nhất Bác, ngày mai tôi để cậu diễn cảnh đầu, tránh cho hai người lại mất công đợi một ngày."

"Ừm, cám ơn Lý ca."

Vương Nhất Bác lên xe liền đem mặt chôn ở mũ trong áo, ngồi yên không nói câu nào. Tiểu trợ lý biết thật ra ngày thường Vương Nhất Bác không nói nhiều, nhưng là đợi cả một ngày hôm nay cho dù là ai thì trong lòng cũng tức giận, Vương Nhất Bác tản ra áp suất thấp để cho cô không dám tới gần, cô không thể làm gì khác hơn lá báo cho Tào Dục Thần chuyện ngày hôm nay. Tiểu hoa kia Tào Dục Thần biết, trong nhà cũng có chút ưu ái để cho cô ta xuất đạo, diễn xuất coi như không tệ, ỷ vào trong nhà có chút tiền liền thể hiện hơn người, đoán chừng vai diễn này cũng là đưa tiền vào nếu không đạo diễn cũng sẽ không chọn cô ta làm nữ chính số một. Tào Dục Thần lắc đầu, xem ra lần này Vương Nhất Bác sẽ không được thuận lợi, nên anh ta gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

Lúc Tiêu Chiến gọi điện thoại tới Vương Nhất Bác đang tựa vào giường nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, kỳ thật mấy chuyện trong giới giải trí này đối với người mới xuất đạo cậu cũng đã quen. Thế nhưng khi nghe được giọng nói của Tiêu Chiến, nhìn thấy hắn Vương Nhất Bác liền không giấu được ủy khuất, Tiêu Chiến cũng không hỏi thăm mặc cho tiểu bằng hữu khóc nức nở.

"Khóc xong rồi ?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy mình rơi nước mắt ở trước mặt Tiêu Chiến có chút xấu hổ.

"Ăn cơm tối chưa?"

Thật ra là Vương Nhất Bác chưa ăn, tiểu trợ lý mua cơm để trên bàn cậu cũng không động tới. Tiêu Chiến hỏi cậu, cậu lắc đầu theo bản năng, sau đó lại sợ Tiêu Chiến lo lắng lại gật đầu một cái. Tiêu Chiến cũng không nói rõ ra, chỉ là giả bộ tức giận

"Tốt, cún con, không phải em nói mỗi ngày đều gọi video để ăn cơm cùng anh sao? Mới đi quay phim ngày đầu tiên liền bỏ bữa không ăn cơm cùng anh."

"Em. . ."

"Anh mặc kệ, em phải bồi anh ăn một bữa."

"Được."

Vương Nhất Bác sờ soạng một cái lấy hộp cơm để lên bàn còn chưa nguội, đang gọi video mở ra cùng ăn với Tiêu Chiến.

"Bảo bảo, vì cái gì khóc a?" Lúc Tào Dục Thần gọi điện thoại cho Tiêu Chiến chỉ nói Vương Nhất Bác ở phim trường hôm nay không thuận lợi, Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều chỉ muốn lúc gọi điện thoại cho tiểu bằng hữu hỏi lại, không nghĩ tới chuyện còn nghiêm trọng hơn, Vương Nhất Bác lại khóc.

"Thật ra cũng không có chuyện gì, hiện tại em cũng không có việc gì nha."

Vương Nhất Bác không muốn nói nhiều, Tiêu Chiến cũng không truy cứu, dỗ cậu ngủ rồi cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Tào Dục Thần tìm hiểu tình huống một chút.

Tiêu Chiến tức giận, Vương Nhất Bác xem mình giống như bảo bối, làm thế nào đến phiên người khác đối xử với tiểu bằng hữu như vậy, ghét bỏ tiểu bằng hữu vì địa vị không đủ cao phải không? Lúc này Tiêu Chiến liền kêu Tống Tử Sâm đặt vé máy bay ngày hôm sau bay, hắn muốn xem đến cùng là địa vị ai không đủ cao? 

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác liền đến trường quay sớm, theo vị đạo diễn tiền bối cách nhìn đối với nhân vật Diêu Chi Vọng này, nói với cậu cách biểu diễn nhân vật này còn tồn tại một vấn đề.

"Nhất Bác a, không tệ lắm, chỉ có hai ba tháng mà thôi học rất nhanh nha."

Vương Nhất Bác nở nụ cười thẹn thùng, chỉ coi lời của người ta là lời khách sáo cũng không có để ý, cậu khiêm tốn nghe đạo diễn hướng dẫn kịch bản cho chính mình, đem tâm tình chi tiết khống chế, buổi sáng toàn bộ đoàn làm phim chưa tới Vương Nhất Bác lại là người tự đạo diễn chọn, vốn là dễ nhìn với có duyên, Vương Nhất Bác lại hiếu học, đạo diễn đương nhiên cũng nguyện ý dạy cậu.

Vương Nhất Bác vốn là có thiên phú lại luyện tập lâu như vậy, thêm vào trước đó đạo diễn lại nói chi tiết, lúc quay chính thức tiểu hoa đán kia cũng không có ầm ĩ gì. Lúc vào diễn Vương Nhất Bác cũng không khẩn trương, cả quá trình Vương Nhất Bác phát huy không tệ còn được đạo diễn biểu dương, diễn xong tiểu hoa đán còn không nhìn Vương Nhất Bác, đạo diễn nói vẫn còn một phân cảnh cần diễn lại một lần, hai người liền ngồi một bên cũng không ai để ý tới ai.

Lúc Tiêu Chiến đến cũng là thời điểm Vương Nhất Bác quay phim, nhìn thấy Vương Nhất Bác quay phim liền ở trong góc nhìn, thấy cậu vừa diễn xong mới chuẩn bị qua cảnh thì thấy tiểu hoa đán khiêu khích, châm chọc tiểu bằng hữu nhà mình 

"Không nhìn ra a, tôi còn tưởng rằng cậu chính là bình hoa đây."

Thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, cô ta còn tưởng rằng Vương Nhất Bác bị dọa

"Có điều cậu cũng đừng đắc ý, tôi muốn đổi cậu chỉ là vài câu nói chuyện."

"Cho nên, sau này cậu biết nên làm như thế nào?"

Tiêu Chiến đã đi tới

"Cậu ấy phải làm như thế nào?"

Tiêu Chiến ngày thường xuất hiện không nhiều nên tiểu hoa đán không nhận ta, chỉ thấy nam nhân này lớn lên quá đẹp thôi, nhưng ngày thường cô ta kiêu căng quen rồi nên giờ này càng không có thu liễm.

"Có quan hệ gì tới anh? Anh còn muốn giúp cậu ta hay sao?"

"Tôi cũng muốn xem một chút." Tiêu Chiến cười nhưng tựa như không cười, tiểu hoa đán nhìn thấy liền cảm thấy lạnh sống lưng. 

Vương Nhất Bác: "Tiêu tổng, sao anh lại tới đây?"

"Ừm, tôi đi công tác đi ngang qua, tiện đường tới xem cậu một chút."

Tiểu hoa đán nghe xong liền nhanh như gió nghĩ tới tổng giám đốc Tiêu của nhà kia nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được.

Đạo diễn: "Tiểu Chiến a, hôm nay thế nào có thời gian đến đây?"

"Vương đạo, cháu đi công tác đi ngang qua, nghĩ đến chú đang quay phim ở đây liền ghé qua thăm chú, đây là trà biếu chú."

"Đứa nhỏ này khách khí cái gì, gia gia con gần đây thế nào?"

"Thân thể của ông không tệ, hôm trước gọi điện thoại còn lẩm bẩm rất lâu không thấy chú, nhân dịp này cháu phải thay lão nhân gia tới xem chú một chút."

"Nói đến thì chú cũng nhớ rất lâu rồi không thấy lão Tiêu."

Đạo diễn lúc này mới chú ý tới Vương Nhất Bác cùng tiểu hoa sắc mặt của hai người cũng không quá tốt, đặc biệt là tiểu hoa.

Đạo diễn: "Nhất Bác, đây là thế nào?"

Vương Nhất Bác: "Không có gì."

Tiêu Chiến: "Chú Vương, Nhất Bác là nghệ sĩ của công ty cháu."

Đạo diễn: "A, chẳng trách, ánh mắt cháu không tệ a, Nhất Bác là hạt giống tốt."

Vương Nhất Bác: "Cám ơn đạo diễn."

Tiêu Chiến: "Bất quá, cháu nhìn vị nữ diễn viên này ước chừng không phải rất thích cậu ấy. Mới vừa rồi còn đang dạy bảo cậu ấy đây."

Đạo diễn đem Tiêu Chiến kéo đến bên cạnh "Tiểu Chiến a, đây là con gái của phía đầu tư, tính tình kiêu căng quen rồi, cũng không ai dám nói cô ta, đạo diễn này của chú cũng không nên vì Nhất Bác mà vạch mặt a."

"Như thế a, hóa ra là con gái phía đầu tư a." Tiêu Chiến trên dưới quan sát tiểu hoa ngồi bên cạnh.

Tiểu hoa bị hắn dò xét có chút run rẩy, giống như cô vừa nhớ tới hắn là tổng giám đốc họ Tiêu của nhà ai, nhưng là sẽ không trùng hợp vậy a . . . 

"Chú Vương, như vậy đi bộ phim này của chú SY chúng cháu cũng bỏ ra một khoản tiền đầu tư, miễn cho nghệ sĩ của công ty cháu bị người khác xem thường, làm trò cười cho người khác."

Vương Nhất Bác: "Tiêu tổng."

Vương Nhất Bác là muốn đi tới ngăn lại, nhưng là bây giờ là ở bên ngoài lại không có cách nào khuyên, lời muốn nói ra đều nuốt lại vào bụng.

"Chú Vương, chú thấy thế nào?"

"Cháu nguyện ý đầu tư đương nhiên là tốt, đi lại đây, chúng ta bàn chi tiết hơn."

Tống Tử Sâm đưa qua một phần hợp đồng, xem ra Tiêu Chiến đến đã có chuẩn bị, Vương đạo cũng rất hài lòng phần hợp đồng này, quay một tháng này có không ít nhân viên công tác đều tới phản ánh, tiểu hoa tính tình lớn không tốt hợp tác, nhưng trở ngại lớn nhất là người ta mang tiền vào tổ đạo diễn cũng không nói cái gì, lần này tốt rồi, rốt cuộc cũng có người có thể ngăn được cô ta. Hơn nữa so với số tiền Tiêu Chiến bỏ ta thì số tiền của trong nhà tiểu hoa đán chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.

"Chú Vương không vội, chú xem trước, xem kỹ chúng ta lại ký."

Tiêu Chiến đi đến khu nghỉ ngơi, tiểu hoa đán ngồi hóa đá trên ghế, sát bên Vương Nhất Bác. Tiểu hoa cuối cùng cũng nhớ Tiêu Chiến là ai liền liều mạng nịnh bợ.

"Tiêu tổng, vừa rồi thứ lỗi."

"Thứ lỗi cái gì?"

"Lời tôi nói lúc nãy thật khó nghe, xin lỗi anh. Hôm nay tâm tình tôi không tốt lắm, xin Tiêu tổng đừng trách."

"Vị tiểu thư này, người cô nên nói xin lỗi không phải tôi đi?"

Toàn bộ quá trình Tiêu Chiến đều không có nhìn tiểu hoa một cái, nước hoa trên người tiểu hoa rất nồng khiến hắn đau đầu.

"Ý của Tiêu tổng là?"

"Công ty của chúng tôi luôn luôn thưởng phạt phân minh, đã làm sai chuyện liền nên phạt làm đúng chuyện liền nên ban thưởng, tôi cảm thấy chuyện vừa rồi Vương Nhất Bác là không làm sai, vị tiểu thư này cảm thấy người làm sai là ai?"

Tiểu hoa bị nghẹn nói không ra lời, bất đắc dĩ nói với Vương Nhất Bác câu xin lỗi liền chạy đi một bên khác.

"Không có việc gì." Vương Nhất Bác hiển nhiên cũng không thể nào muốn cùng tiểu hoa nói. . .

Chờ người chướng mắt rời đi, hai người mới có cơ hội nói chuyện cẩn thận.

"Chiến ca, kỳ thật anh không cần thiết như thế."

"Như thế nào không cần thiết, anh cảm thấy đặc biệt có cần thiết. Hơn nữa trước khi đến anh đã làm qua hợp đồng, sự nghiệp của em liên quan tới bộ phim này nên anh rất xem trọng, anh cũng tin tưởng em nhất định có thể diễn tốt. Cho nên anh đầu tư không chỉ có là vì em cũng là vì công ty."

Tống Tử Sâm: Tại sao tôi không biết tổng giám đốc hợp đồng, lại nói hợp đồng này không phải dự tính ở trên máy bay nha. . .

"Vậy là tốt rồi."

"Đoán mò cái gì đây, đồ ngốc, thế nào? Quay phim có mệt hay không?"

"Còn tốt, ngoại trừ có chút khẩn trương, vẫn rất thú vị. Vừa rồi đạo diễn còn khen em."

" Nhất Bác chúng ta cực kỳ lợi hại, vừa rồi anh đều nghe được, đạo diễn khen em có thiên phú."

Được Tiêu Chiến như thế khen một cái, Vương Nhất Bác còn có chút xấu hổ, lỗ tai hiện ra chút đỏ.

"Hôm nay còn có mấy cảnh quay? Quay xong dẫn em ăn ngon."

"Hôm nay em không có cảnh quay , chờ sau đó đạo diễn nói còn phải bù một cảnh, wuya xong hẳn là có thể đi."

"Vậy thì tốt, anh chờ em."

"Đúng rồi, vừa rồi anh nói với em đi công tác là gạt em a."

"Bạn trai tâm tình không tốt, anh đương nhiên muốn truyền năng lượng ấm áp nha."

Thời điểm quay bù, Vương Nhất Bác rõ ràng cảm thấy thái độ của tiểu hoa đối với mình thay đổi, không giống bộ dáng lạnh nhạt buổi sáng, mà là không ngừng dính vào người mình, Vương Nhất Bác nhíu mày, nhưng là lịch sự nên cậu không nói gì. Quay xong tiểu hoa còn dính lấy mình, Vương Nhất Bác mới lên tiếng ngăn lại

"Thứ lỗi, cảnh quay hôm nay của tôi đã xong, bây giờ là thời gian riêng tư của tôi."

"Nhất Bác, tôi chính là muốn tập kịch bản cùng cậu nha."

"Vậy thì tốt, qua bên kia a." Vương Nhất Bác đem người mang tới khu nghỉ ngơi chỗ Tiêu Chiến, cậu nghĩ rằng tiểu hoa kia cũng không dám làm cái gì.

"Tiêu tổng? Chúng tôi ở chỗ này tập thoại có phải sẽ ảnh hưởng tới anh hay? Nhất Bác, chúng ta vẫn là đi chỗ khác a."

"Không cần, hai người ở chỗ này đi, cũng vừa lúc tôi muốn xem nghệ sĩ của công ty chúng tôi diễn xuất như thế nào."

"Vừa rồi cô gọi cậu ấy là Nhất Bác, hai người rất thân sao?"

Tiểu hoa vừa muốn mở miệng liền bị Vương Nhất Bác nghẹn lời

"Không quen, tôi không biết tên của cô ấy."

Tiểu hoa mặt lúc đỏ lúc trắng, thật vất vả mới tập xong thoại

"Nhất Bác, có muốn đi ăn trưa cùng tôi hay không, tôi thấy cũng đã đến giờ rồi."

"Ăn cơm thì không cần, tôi còn có chút chuyện công ty muốn nói cùng cậu ấy, vị tiểu thư này, không làm lỡ thời gian ăn cơm của cô."

"Nhìn xem, đều quên tự giới thiệu, tôi gọi Mạnh Tử Nghĩa, vậy hai người trò chuyện trước, Nhất Bác chúng ta thêm Wechat đi, sau đó trao đổi kịch bản cũng thuận tiện."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thêm Wechat, vẫn là không có nhớ kỹ nàng tên gì, viết ghi chú nước hoa tinh

14.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww