Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người mấy ngày nay đều không gặp mặt, Tiêu Chiến đối với công việc của Vương Nhất Bác đều ghi nhớ, bất quá hắn cũng chưa quên phó chủ biên đáng chết kia. .

"Chú Trương, con là Tiêu Chiến, con nhớ được tạp chí xx là của chú, có chút việc muốn làm phiền chú a?"

"Thế thì không có, công ty gần đây gặp chút vấn đề nhỏ, có liên quan đến phó chủ biên của tạp chí nhà kia. . ."

Đầu bên kia điện thoại lập tức hiểu được ý của Tiêu Chiến là gì

"Tiểu Chiến, con yên tâm. Dựa vào giao tình chú và gia gia của con, chút chuyện nhỏ này không tính là gì, phó chủ biên kia cũng đừng nghĩ tới tiếp tục được làm việc nữa."

"Cám ơn chú Trương, hôm nào có cơ hội con nhất định đến nhà thăm hỏi."

Cúp điện thoại toàn bộ mặt của Tiêu Chiến lạnh xuống, phó chủ biên này thật đáng chết, dám để cho tiểu bằng hữu của mình rời nhà ra đi.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác có chút hối hận, giống như ngày hôm đó mình nói cũng nặng lời quá đi, chuyện tốt như vậy cuối cùng lại nói thành hít thở không thông? Đối với chuyện ngày đó Vương Nhất Bác thật sự tức giận, nhưng cũng không phải không thể hiểu làm sao lại nói ra những lời như vậy? Có phải Tiêu Chiến rất thương tâm hay không, cho nên mấy ngày nay cũng không hề có môtj mấy ngày nay cũng có chút hối hận mình ngày đó giống như nói đến quá nặng đi, tốt như vậy đem cuối cùng liền nói đến hít thở không thông đây? Đối với chuyện ngày đó Vương Nhất Bác là tức giận, nhưng cũng không phải không thể hiểu làm sao lại nói ra nặng lời như vậy? Cũng không biết hắn có ăn cơm đúng giờ hay không . . . Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ về Tiêu Chiến liền bị kêu đi ghi hình.

Lúc chương trình ghi hình kết thúc đang thương lượng đi nơi nào ăn cơm, Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại thấy Lưu Hải Khoan gọi cho mình mấy cuộc điện thoại cũng không có nhận, cậu nghĩ đến có nên gọi lại hay không thì điện thoại liền reo lên.

"Tổ tông của tôi, cuối cùng em cũng nhận điện thoại. A Chiến bị xuất huyết dạ dày, em nhanh chóng qua đây."

Vương Nhất Bác không biết dạ dày xuất huyết nghiêm trọng đến mức nào, cậu chỉ biết bây giờ nhất định Tiêu Chiến rất đau. Nơi ghi hình cách phòng khám tư nhân của Lưu Hải Khoan không xa, Vương Nhất Bác lảo đảo một đường liền chạy tới nhìn thấy Tiêu Chiến nằm trên giường bệnh.

Có điều mấy ngày không gặp Tiêu Chiến hình như hắn gầy không ít, vốn là mặt cũng không có bao nhiêu thịt hiện tại càng lõm xuống nhiều hơn, cậu nhìn người trên giường bệnh đang ngủ nhưng mày chau lại, sắc mặt tái nhợt còn đổ mồ hôi, một tay thì cắm kim truyền dịch.

"Em đã đến rồi."

"Anh ấy, đây là thế nào?"

Lưu Hải Khoan: " Có phải mấy ngày gần đây cậu ấy đều không ăn cơm đúng giờ? Tâm tình cũng không được tốt lắm?"

"Em không biết."

"Không biết? Lần trước hai người cãi nhau vẫn chưa làm lành sao?"

"Ừm."

...

"Dạ dày cậu ấy xuất huyết là do ăn cơm không đúng giờ, thêm tâm tình không tốt, đi ra ngoài xã giao uống rượu quá nhiều nên dẫn đến tình trạng xuất huyết. Thời gian trước dưỡng rất tốt lần này lại phí công rồi, vẫn là lần đầu tiên tôi thấy hai người cãi nhau, đến cùng là vì sao hai người cãi nhau a.

Vương Nhất Bác lắc đầu vẫn là không nói ra, cậu chỉ cần thấy Tiêu Chiến nằm ở nói đó thì tâm liền khó chịu đến không mở miệng được. Cậu giống như đột nhiên hiểu ra vì sao ngày đó Tiêu Chiến làm vậy, nếu như mình là hắn mình cũng sẽ làm vậy. Trái lại ngày đó mình nói gì với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có sai nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Thích anh làm em nghẹt thở, Vương Nhất Bác, ngươi thật biết nói chuyện a, bộ dạng này của ngươi có khác nào bắn một phát súng vào tim hắn đâu? Nước mắt rơi xuống lúc nào không biết, là đau lòng.

"Cần em làm những gì?"

"Mấy ngày này em có bận việc gì không? Nếu như không có việc gì thì ở lại trông cậu ấy đi, nửa đêm nếu tỉnh thì cho cậu ấy uống nước, đem thuốc cho cậu ấy uống. Ngày mai chỉ có thể truyền dịch, bắt đầu ngày mốt là có thể ăn thức ăn lỏng. Bệnh dạ dày chính là ngày thường phải bồi dưỡng thật tốt, ngày thường có em giám sát cậu ấy nhiều hơn, để tránh cậu ấy lại không ăn cơm đúng giờ."

"Được, còn có gì khác không?"

"Không còn. Nhất Bác, có lời này anh không nên nói, nhưng A Chiến là lần đầu tiên thích một người, đối với việc này thì cậu ấy cùng tiểu tử vắt mũi chưa sạch không có gì khác nhau, cho nên có chuyện gì thì em cũng với cậu ấy nói rõ với nhau, em không nói cậu ấy sẽ không biết, hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy cũng không dễ dàng gì, có lời gì không thể nói cho nhau đây? Giải thích một chút là tốt rồi."

Vương Nhất Bác nặng nề gật đầu. Cậu lấy một chậu nước ấm lau đi mồ hôi trên trán Tiêu Chiến, lại đun một bình nước sôi chuẩn bị khi hắn tỉnh dậy, nước lạnh cậu liền đun một bình mới. Cậu đun nước lại bốn năm lần thì khoảng hai giờ sáng Tiêu Chiến cũng tỉnh, Vương Nhất Bác đi đun nước không có ở trong phòng, Tiêu Chiến cầm điện thoại di động lên gọi cho Vương Nhất Bác, ước chừng người sinh bệnh đều rất yếu ớt, bây giờ hắn thật sự rất nhớ Vương Nhất Bác, cho dù là nghe giọng nói một chút thôi cũng tốt, hắn cũng không biết là tiểu bằng hữu có tha thứ cho mình, có nghe điện thoại hay không.

Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến gọi điện thoại cho mình cậu bị giật mình, xem ra là đã tỉnh.

"Alo."

"Bảo bảo, em còn tức giận sao?" Tiêu Chiến nỗ lực để cho giọng nói của mình nghe chẳng phải suy yếu

Vương Nhất Bác thở dài thườn thượt một hơi "Không."

"Vậy là tốt rồi, em đang làm gì, vẫn còn quay chụp sao, tại sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ?"

"Em đi lấy nước ấm, anh đang ở đâu?" Vương Nhất Bác ăn ngay nói thật, chỉ là Tiêu Chiến không biết nước ấm này là lấy cho chính mình.

"Anh ở nhà a." Tiêu Chiến nói dối, hắn không muốn để cho Vương Nhất Bác lo lắng, mỗi ngày quay chụp liền đã rất vất vả.

"Anh ở nhà?" Vương Nhất Bác một tay nâng điện thoại một tay bưng nước ấm đi vào phòng bệnh

Tiêu Chiến: ...

"Bảo bảo, sao em lại tới đây. . ."

"Không phải anh ở nhà sao? Như thế nào bây giờ lại ở đây?"

"Anh sai rồi. . ."

Vương Nhất Bác thở dài, không biết vì cái gì hôm nay cậu luôn thở dài.

"Tiêu Chiến, chuyện lần trước em nói cũng không đúng, con người của em khi nổi nóng lên nói chuyện không suy nghĩ, em giải thích với anh rồi anh có thể không so đo với em không. Nhưng anh phải đáp ứng em, sau này nếu chuyện có liên quan tới em phải cùng em thương lượng, không thể bỏ qua em mà tự quyết định, có thể chứ ?"

"Được, anh đáp ứng em."

"Lần trước em nói với anh. . ."

"Đừng nói nữa bảo bảo, anh sẽ không so đo với em. Tiêu Chiến mỉm cười một cái, một nụ cười khiến Vương Nhất Bác đau lòng.

"Cho nên. . . Chúng ta coi như hòa hảo rồi?"

"Ừm, bảo bảo, sau này tức giận không để ý tới anh cũng được, nhưng em có thể đừng để anh ở nhà một mình rồi em rời đi được không? Anh nhớ em lắm.."

"Được, sẽ không còn, em cũng rất nhớ anh."

"Nếu chuyện lần trước không xảy ta thì có phải sẽ không có trò chuyện như hôm nay?" Nước trong ly đã nguội, Vương Nhất Bác đưa tới trong tay Tiêu Chiến để cho hắn uống.

"Anh đừng giả bộ không nghe thấy, ngã bệnh vì sao không nói cho em? Còn gạt em? Còn có vì sao không ăn cơm?"

"Anh. . ."

"Anh nói đi, em nghe đây."

"Em không ở nhà, anh không đói bụng không muốn ăn cơm, vừa rồi lừa em là sợ em lo lắng, ảnh hưởng công việc của em. . ."

"Lần trước anh nói để cho em ở nhà nghỉ ngơi là muốn bảo vệ em đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu

"Anh có biết hay không em cũng sẽ muốn bảo vệ anh? Nhìn bộ dạng này của anh em cũng sẽ đau lòng."

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn ly nước vẫn còn bốc hơi

"Sau này bất kể bận rộn bao nhiêu em đều sẽ cùng anh ăn cơm, không thể ăn cùng một chỗ với anh em sẽ gọi video để ăn với anh có được hay không? Nhất định phải ăn cơm đúng giờ có được hay không?" Ngữ khí của Vương Nhất Bác giống như là dỗ dành tiểu bằng hữu trong nhà trẻ.

Tiêu Chiến gật đầu

"Thân thể không thoải mái cũng không được một mình chịu đựng, phải nói cho em biết có biết không?"

Tiêu Chiến gật đầu

"Còn đau không?"

"Đau. . ." Thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc không còn giáo huấn mình, Tiêu Chiến thừa cơ nũng nịu

"Ai kêu anh không chịu ăn cơm thật tốt."

Tiêu Chiến:. . .

"Lại uống chút nước đi, mấy ngày nay em không có quay chụp liền ở đây chăm sóc anh, Khoan ca nói anh hai ngày này chỉ có thể uống nước không thể ăn thức ăn, chờ đến lúc anh có thể ăn cái gì em liền nấu cháo cho anh."

"Được."

"Đem thuốc uống."

"Được." Tiêu Chiến cảm thấy lần bệnh này đáng giá.

"Anh ngủ tiếp đi, em đi nấu cho anh chút nước."

"Không uống, em cũng ngủ đi." Tiêu Chiến vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, bởi vì là bệnh viện tư nhân nên đều là giường đôi, dĩ nhiên hai người ngủ chung còn dư chỗ. Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, ngửi mùi sữa quen thuộc không bao lâu liền ngủ, mấy ngày nay chiến tranh lạnh hắn không có cảm giác ngủ ngon như hiện tại.

Tiêu Chiến xuất viện Vương Nhất Bác liền bắt đầu bận rộn, Tào Dục Thần cho bọn hắn xuất hiện chương trình tống nghệ mới với vị trí là khách quý thường xuyên, đối với người mới bọn họ mà nói, xuất hiện thường xuyên quả thực là chuyện rất tốt nhưng Tiêu Chiến không mấy vui vẻ. Bởi vì Vương Nhất Bác đi Thượng Hải ghi hình ba ngày, cũng có nghĩa là ba ngày hắn không được gặp Vương Nhất Bác.

"Chiến ca, đừng có không cao hứng, em sẽ gọi video cho anh, anh phải ăn cơm thật tốt nha."

"Ừm." Nói thì nói như thế, video làm sao có thể so sánh được với người thật, Tiêu Chiến nghĩ đến điều đó liền đem người ôm thật chặt. Tới ngày xuất phát Tiêu Chiến tự mình đưa bốn người đi sân bay, đương nhiên là vì, không , toàn bộ đều là Vương Nhất Bác. Cuối cùng đã tới sân bay, ba người ngồi ở chế sau cùng Tào Dục Thần đều cảm thấy nhẹ nhõm, dù bọn họ bị hai người ngược đã thành thói quen nhưng vẫn là không chịu nổi mỗi lần họ ngược cẩu đều là một kiểu khác nhau ở một mức độ cao khác nhau a.

"Chiến ca, em đi đây?"

"Ừm."

"Đừng có không vui nha." Vương Nhất Bác hôn một cái lên mặt hắn, cũng mặc kệ những người còn ngồi ở ghế sau.

Sắc mặt Tiêu Chiến hòa hoãn không ít "Đến nơi nhớ gọi điện thoại."

"Ừm, biết rồi. Trở về nhớ nhận điện thoại của em nha."

"Được."

Hôm qua bọn họ chọn chuyến bay sớm, nên bay đến Thượng Hải cũng chưa được chính giờ

【 Chiến ca, em đến Thượng Hải. 】

【 Được, ghi hình chú ý an toàn. 】

【 Biết rồi. 】

Quay chụp đến mười hai giờ cuối cùng kết thúc, Vương Nhất Bác lĩnh cơm hộp liền đi tới góc bên trong mở điện thoại ra gọi video cùng Tiêu Chiến, Uông Trác Thành đứng ở một bên nhìn Vương Nhất Bác đeo tai nghe mặt mày hớn hở liền không có đi qua để ăn cơm cùng cậu, cậu ta dùng đầu gối cũng biết Vương Nhất Bác đang nói chuyện điện thoại cùng với ai, cậu ta cũng không muốn tổn thương lần thứ hai.

"Chiến ca, giữa trưa anh ăn cái gì?"

Tiêu Chiến đem ống kính xoay qua chỗ khác cho Vương Nhất Bác nhìn

"A, em cũng muốn ăn sườn lợn, hộp cơm này ăn không ngon chút nào."

"Vậy chờ em trở về anh làm cho em."

"Thật?"

"Đương nhiên, em suy nghĩ lại một chút còn có muốn ăn cái gì, khi em về anh làm cho em ăn."

"Ừm. . . Anh làm em đều muốn ăn."

"Được. Chờ em trở về liền làm cho em."

"Chiến ca, em vừa mới đi lại có chút nhớ anh thì phải làm sao đây?"

"Cún con, anh cũng nhớ em."

"Hì hì, đúng rồi buổi sáng dì Trương nói với em buổi tối nấu canh cho anh, anh nhớ kỹ uống luôn phần của em, không được chừa giọt nào."

"Được."

Hai người ngọt ngào thân mật cùng nhau ăn cơm trưa, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ăn uống cũng khá không ít. Buổi chiều quay chụp vẫn còn tiếp tục, lúc Vương Nhất Bác nghỉ ngơi liền bị Tào Dục Thần gọi vào một góc

"Lần sau lúc cậu cùng Tiêu tổng gọi điện thoại chú ý một chút, dù sao cũng là nhân vật công chúng, mọi cử động có người nhìn chằm chằm, giữa trưa hôm nay lúc cậu gọi điện thoại, tôi thấy có mấy tiểu fan hâm mộ nhìn cậu chăm chú."

"Ừm, được, em biết rồi, lần sau sẽ chú ý."

"Đúng rồi, trang bìa lần trước các cậu chụp đã xuất bản, chụp không tệ."

"Em còn tưởng rằng chúng em không lên được cái kia trang bìa."

"Làm sao có thể? Tiêu tổng không có nói cho cậu? Phó chủ biên đã rời đi, sau này đều không thể làm việc trong giới giải trí nữa."

"Phải không?"

"Đúng vậy a, dù sao hắn ta không có mắt, có ý đồ xấu đối với cậu, Tiêu tổng đâu thể buông tha hắn ta. Không nói nữa, đạo diễn gọi cậu rồi, làm việc thật tốt."

Những sự việc Tiêu Chiến chưa từng nói với mình. Hóa ra tại nơi mình không biết, Tiêu Chiến cũng đang dùng cách của hắn để bảo vệ mình sao?

Ghi hình rất thuận lợi, mặc dù Vương Nhất Bác không nói nhiều nhưng cũng rất được tiền bối ghi hình cùng nhau rất thích, ông nói Vương Nhất Bác gần đây ông có một bộ phim điện ảnh, có vai diễn rất hợp với cậu, nhưng phân cảnh không nhiều, nếu thích có thể tới thử xem.

Vương Nhất Bác đương nhiên nguyện ý, dù sao vị tiền bối danh tiếng này khi chụp ảnh luôn luôn rất tốt, khẳng định phim điện ảnh cũng không kém, nhưng là mình xưa nay chưa từng học qua diễn xuất, trong lòng Vương Nhất Bác hơi sợ hãi. Tiền bối lại nói thời gian còn kịp có thể từ từ học, nhân vật này rất thích hợp với Vương Nhất Bác, nhất định cậu có thể diễn được, ghi hình kết thúc liền cùng Vương Nhất Bác ký hợp đồng, xem như ra quyết định.

"Có thể a, Nhất Bác, đều có tự kéo tài nguyên cho chính mình." Tào Dục Thần không nghĩ tới lần này ghi hình còn có thể thu hoạch niềm vui ngoài ý muốn, biết bao nhiêu người muốn đóng phim của vị tiền bối kia đều không có cơ hội, Vương Nhất Bác lại dễ dàng nhận được một vai, chỉ riêng điểm này làm người khác đố kị muốn chết.

"Chính là Nhất Bác, đến lúc đó cậu chính là diễn viên, trở về Bắc Kinh mời ăn cơm a." Uông Trác Thành vẫn là một bộ dáng đùa giỡn, cũng cao hứng vì Vương Nhất Bác là thật, không có một chút ghen tị.

Máy bay hạ cánh Vương Nhất Bác liền nhìn thấy Tiêu Chiến ở cửa ra chờ cậu, thế nhưng là một nhóm lớn fan hâm mộ đi lên để cậu không có cách nào trực tiếp đi qua.

"Nhất Bác, có mệt hay không?"

"Ghi hình vui vẻ sao?"

"Đại Thành nóng không?"

Đám người hâm mộ trông thấy bọn họ cũng duy trì lý trí không có chen chúc làm cho họ đi không được, thêm vào Tiêu Chiến an bài vệ sĩ che chở, mấy người rất thuận lợi liền ra sân bay, trong tay còn cầm lễ vật người hâm mộ đưa.

"Hô, Chiến ca, mệt mỏi quá a."

Vừa lên xe Vương Nhất Bác liền nhào vào trong ngực Tiêu Chiến.

"Vất vả, bảo bảo."

"Anh nghe nói em nhận được lời mời đóng phim của một tiền bối?"

"Tin tức nhanh như vậy? Em còn muốn cho anh một sự ngạc nhiên đây."

"Anh vừa tìm cho em một lão sư học diễn xuất, nhân cơ hội này bốn người các em đều học biết đâu sau này có cơ hội dùng đến, chờ khi có kịch bản thì anh lại an bài cho em tiết học khác."

"Tiêu tổng, có tri kỷ như anh tốt thật." Vương Nhất Bác vui vẻ cọ cọ trong ngực hắn mấy cái

"Đó là dĩ nhiên, buổi tối làm đồ ăn ngon cho em."

"Thật không? Em muốn ăn sườn lợn!"

"Đã sớm chuẩn bị rất kỹ rồi!"

Vương Nhất Bác hiểu rõ dụng ý Tiêu Chiến sắp xếp lão sư học diễn xuất, đồng thời cũng cho các thành viên khác học chúng là hi vọng các thành viên khác không sinh lòng bất mãn, để bọn họ không cảm thấy nặng bên này, nhẹ bên kia, Tiêu Chiến không nói Vương Nhất Bác đều hiểu, Tiêu Chiến luôn là dùng cách của hắn để bảo vệ mình.

Thứ 6, ngày 13 năm 2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww