Chương 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, nếu không phải nhìn thấy Tiêu Chiến còn đang ngủ bên cạnh thì cậu còn hoài nghi có phải tối hôm qua mình đi đánh trận, trên người đau đớn như bị xe tăng cán qua, đặc biệt là phía dưới.

Mặc dù hôm qua buồn ngủ hừ hừ nhưng Vương Nhất Bác còn nhớ là Tiêu Chiến giúp mình thoa thuốc, như thế nào còn đau thành như thế? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nhìn thấy mình trong gương, ở ngực chi chít dấu hôn nổi bật, trở lại phòng ngủ lấy một chán đạp người đang ngủ trên giường.

Tiêu Chiến bị cậu đá tỉnh cũng không tức giận, chỉ là đưa tay đem sư tử con xù lông kéo vào trong ngực

"Bảo bảo, như thế nào dậy sớm như thế?"

"Tiêu Chiến, anh còn là người sao? Anh xem chuyện hôm qua anh làm, hôm nay em còn phải chụp hình!" Vương Nhất Bác chỉ vào những dấu hôn ửng đỏ trên người mắng chửi.

"Bảo bảo, em nói oan cho anh quá, hôm qua anh sợ làm lỡ buổi ghi hình của em đặc biệt không lưu lại dấu vết trên cổ đây. Yên tâm đi, em là bạn trai anh đương nhiên anh sẽ không để người khác nhìn thấy."

Vương Nhất Bác mặc kệ hắn, né tránh cái ôm của hắn khập khễnh đi rửa mặt, Tiêu Chiến đem người ôm lấy, lại cầm một cái khăn dày để ở bồn rửa tay mới đem người để xuống.

"Còn đau không? Thật xin lỗi a bảo bảo lần sau anh sẽ nhẹ chút."

Trong giọng nói Tiêu Chiến tràn đầy ôn nhu, Vương Nhất Bác cũng bớt giận hơn, đành phải ghé vào tai Tiêu Chiến mềm mại nói câu đau

"Thời gian còn sớm nếu em không tắm rửa, anh giúp em thoa thuốc lần nữa."

"Không muốn tắm, thật là phiền phức."

"Vậy anh giúp em tắm?" Muốn tắm thì liền tắm, toàn bộ quá trình mắt của Tiêu Chiến nhìn thẳng, nếu không phải Vương Nhất Bác nhìn thấy túp lều vải căn phồng bên dưới thì cậu hoài nghi người đêm qua có phải Tiêu Chiến hay không. . .

Tiêu Chiến cẩn thận thoa thuốc cho Vương Nhất Bác, lại tìm đến một bộ quần áo sạch mặc vào cho người ta, ôm người xuống lầu đặt ở trên ghê trước bàn ăn.

"Nha, Nhất Bác hôm hay đến rất sớm a. Bị thương sao? Con bị thương hay sao mà để Tiểu Chiến ôm xuống a? Để dì nhìn xem."

"Dì Trương, Nhất Bác không có việc gì, chỉ là buổi sáng cáu kỉnh thôi."

Vương Nhất Bác đỏ mặt trừng mắt liếc Tiêu Chiến, còn không phải đều tại anh!

Tiêu Chiến trực tiếp đem người đưa đến nơi ghi hình mới đi đi làm

"Bảo bảo, kết thúc báo cho anh, anh tới đón em."

"Được, anh cẩn thận một chút."

Đây là công việc đầu tiên khi xuất đạo của bốn người, bốn người ngoại trừ khẩn trương còn có hưng phấn, buổi chụp hình rất thuận lợi, bốn người đều là thiếu niên, nhanh nhẹn dĩ nhiên là chụp thế nào cũng đẹp.

Vương Nhất Bác khí chất thanh lãnh lại vẽ mắt hóa trang nhìn đặc biệt rất giống yêu dã, Phó chủ biên quay chụp bên cạnh hiện lên ý nghĩ cấu, nhìn chằm chằm cậu như miếng mỡ. Ở bên trong giới lăn lộn nhiều năm như vậy, đối với mấy người mới ở ngành giải trí này tất nhiên hắn ta có chút thủ đoạn, hắn biết nói như thế nào để tiểu thịt tươi này có thể ngoan ngoãn leo lên giường của mình. Sau đó coi như cam kết không làm được chuyện, những người mới này cũng không thể nói rõ với ai được, dù sao những việc này cũng không đưa ra ánh sáng được, cũng không lên được bàn tiệc.

Quay chụp còn chưa có kết thúc, Tào Dục Thần nhận điện thoại nói là ngày buổi quay chụp hôm sau xảy ra nhiều vấn đề, cần anh ta đi xem lại, anh ta gọi Lý Bạc Văn đến dặn dò hai câu liền rời đi trước, cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra sự việc gì.

Quay chụp rất nhanh chuẩn bị kết thúc, bốn người trở lại phòng thay quần áo, tẩy trang, thay quần áo để chuẩn bị rời đi, Vương Nhất Bác phát tin tức cho Tiêu Chiến để người ta tới đón, tin vừa mới gửi đi thì phó chủ biên liền cầm rượu đi vào.

"Tới tới tới, chúc mừng các cậu quay chụp thuận lợi, tới chúng ta uống một ly, mỗi người đều phải uống a, không uống chính là không nể mặt tôi."

Uông Trác Thành đứng phía trước Vương Nhất Bác nâng ly cản lại

"Vu chủ biên, Nhất Bác tuổi còn nhỏ không biết uống rượu, ly này tôi uống thay cậu ấy."

"Đều là người trong ngành giải trí, làm sao có thể không biết uống rượu, luyện nhiều hơn một chút là được rồi."

"Vu chủ biên, vẫn là để tôi uống đi."

Uông Trác Thành cùng cười cùng nói, mỗi một bước đều không cử động gắt gao chắn ở phía trước Vương Nhất Bác.

Thời điểm quay chụp Phó chủ biên này nhìn Vương Nhất Bác đến mức nước miếng muốn chảy xuống mặt đất, ánh mắt không an phận muốn đem người ăn tươi nuốt sống, coi như Tiêu Chiến không yêu cầu không cho Vương Nhất Bác uống rượu thì chính Uông Trác Thành cũng sẽ không để Vương Nhất Bác uống, phó chủ biên này vừa nhìn liền không có tốt gì.

"Nếu như tôi vẫn muốn cùng Nhất Bác uống đây? Tạp chí kì này có phải các cậu không muốn lên hình?"

Phó chủ biên mập mạp này lười cùng Uông Trác Thành nói nhảm, chỉ là người mới thôi cũng có tư cách khiêu chiến với ông ta?

Vương Nhất Bác vốn là luôn luôn không có lên tiếng, nghe thấy người ta lấy công việc uy hiếp, nghĩ đến không thể vì chính mình mà làm cố gắng của mọi người uổng công, lại nói bất quá chỉ là một ly rượu, uống thì uống, đồng đội đều tại cũng không có chuyện gì. Cậu cười đẩy Uông Trác Thành ra nhận lấy ly rượu

"Vu chủ biên, đừng nóng giận tôi uống là được rồi."

"Vẫn là Nhất Bác hiểu chuyện, ba người các cậu đi ra ngoài trước đi, tôi cùng Nhất Bác còn có chút chuyện liên quan đến chụp hình muốn nói."

Ba người hai mặt nhìn nhau ai cũng không nhúc nhích.

"Không có việc gì, các cậu ra ngoài đi, tôi nói chuyện phiếm xong liền đi ra ngoài." Thật ra Vương Nhất Bác có chút luống cuống, ly rượu này uống vào cậu liền cảm thấy thân thể có chút khô nóng, cùng cảm giác ngày thường uống say có chút không giống nhau.

Tiêu Chiến lại đang trên đường? Tiêu Chiến rất nhanh liền đến? Thần trí Vương Nhất Bác có chút mơ hồ nghĩ đến.

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhìn một bàn tay mập mạp áp lên tay mình cậu muốn hất ra nhưng lại không được.

"Nhất Bác, cậu hẳn phải biết tôi giữ cậu lại là có ý gì a? Tất cả mọi người đều là người thông minh, tôi cũng liền nói trắng ra, chỉ cần cậu theo tôi thì tôi bảo đảm rằng quý sau trang bìa đều là cậu, thế nào?"

Được xuất hiện trên trang bìa một quý sao? Nghe qua rất hấp dẫn. Tác dụng của thuốc với rượu làm Vương Nhất Bác phản ứng có chút chậm chạp.

Thấy cậu không phản ứng thì phó chủ biên mập mạp coi như là cậu thầm chấp nhận, một tay lôi kéo Vương Nhất Bác, một tay bắt đầu di chuyển trên người cậu, bởi vì là mua hè nên vải áo khá là mỏng, thậm chí Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay hắn ta dính mồ hôi làm cậu cảm thấy buồn nôn.

Cậu cố gắng đứng lên đẩy hắn ta ra, loạng choạng đi tới cửa, còn chưa đi đến liền bị hắn ta kéo trở về đè trên ghế salon. Thân thể mập mạp đè ép cậu, mắt cậu nhìn thấy hắn ta muốn hôn mình. Cửa liền 'rầm' một tiếng bị đá văng, phó chủ biên hơi không kiên nhẫn, hắn ta nhớ là mình đã khóa cửa kỹ lại không nghĩ rằng mấy người mới này lá gan lớn như thế, dám phá cửa mà đi vào? Không đợi hắn ta thấy rõ người đến là ai liền bị nắm cổ áo lôi từ trên người Vương Nhất Bác dậy.

Một cú đấm thật mạnh vào khuôn mặt tràn đầy mỡ của của hắn chảy máu, hắn ta liền ngã ra trên mặt đất, lúc này hắn mới nhìn rõ người tới là ai, là Tổng Giám đốc Tiêu Chiến của SY. Trong giới giải trí, những việc mất mặt như thế này thường là sớm cho qua, Vu Trạch Quang không nghĩ tới Tiêu Chiến là một Tổng Giám đốc sẽ vì người mới mà đắc tội với mình. Hắn khó khăn từ bò dậy từ dưới đất, lấy tay che mũi vẫn còn chảy máu.

"Tiêu tổng, chỉ là một người mới mà thôi không đến mức a?"

Tiêu Chiến nhìn cũng chưa từng nhìn hắn ta một cái, cởi áo khoác của bộ âu phục đắp trên người Vương Nhất Bác liền ôm lấy cậu hướng phía cửa mà đi, khi đến cửa hắn mới để lại câu nói

"Khoản nợ này chúng ta từ từ tính."

Trong mắt tràn ngập sát ý để Vu Trạch Quang không khỏi rùng mình một cái. Một nhóm người theo Tiêu Chiến lên xe, trong xe áp suất thấp để ba người một câu nói cũng không dám nói, dù sao chuyện lớn thành như thế trong lòng mấy người bọn họ cũng không dễ chịu.

"Này, Nhất Bác bị người ta hạ thuốc, bên cậu chuẩn bị một chút, tôi đến ngay."

Cúp điện thoại Tiêu Chiến trở về nhìn thoáng qua Uông Trác Thành

"Gọi điện thoại cho Tào Dục Thần, để cậu ta lập tức tới."

Tiêu Chiến không nói gì nữa, chỉ là từ trên đường đi không biết xông bao nhiêu cái đèn đỏ, mới đem hai mươi phút lộ trình giảm bớt xuống còn mười phút đồng hồ cũng có thể thấy được hắn thật sự nổi giận.

Tiêu Chiến hối hận, hắn không nên để Vương Nhất Bác xuất đạo, giờ phút này hắn chỉ muốn đem người một mực cột vào trên người, có thể nào cũng không được đi. Đây mới là xuất đạo ngày đầu tiên, hắn suy nghĩ một chút sau đó không biết Vương Nhất Bác lại còn trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Tiêu Chiến liền càng thêm hối hận. Tiêu Chiến cho là mình có thể bảo vệ tốt cho cậu, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nằm tại trên giường bệnh nhăn lại, bỗng nhiên Tiêu Chiến có chút không xác định được. Mình thật sự có thể bảo vệ tốt Vương Nhất Bác sao?

"A Chiến, đừng lo lắng, Nhất Bác không sao rồi, chính là thân thể còn có chút suy yếu , chờ truyền dịch, thuốc đào thải ra khỏi cơ thể, cậu bồi bổ cho em ấy thật tốt liền không sao."

Tiêu Chiến gắt gao nắm chặt tay Vương Nhất Bác không nói tiếng nào.

Tào Dục Thần vội vàng chạy đến, Uông Trác Thành ở trong điện thoại nói với anh chỗ quay chụp phát sinh chuyện, cả người anh ta đều không tốt, mình rời đi sớm có nửa tiếng nào biết được lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

"Tiêu tổng, thật xin lỗi."

"Cậu đi đâu?" Âm thanh Tiêu Chiến lạnh lình giống như tiến vào hầm băng để cho người ta cảm thấy không rét mà run.

"Buổi quay chụp ngày mai xảy ra nhiều vấn đề, tôi đi xem lại một chút."

Tào Dục Thần cũng có chút chột dạ, chuyện ngày hôm nay cùng mình xác thực thoát không khỏi liên quan. Anh đứng bên giường bệnh vừa chờ đợi Tiêu Chiến đáp lời.

"Lần sau chú ý, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ sắp xếp vệ sĩ cho mỗi người bọn họ, tạm thời có tình huống xảy ra cậu cứ nói với tôi."

"Vâng, Tiêu tổng. Nhất Bác cậu ấy. . ."

"Em ấy không sao rồi, các cậu trở về đi, buổi quay chụp ngày mai hủy bỏ."

Tào Dục Thần hiển nhiên là muốn nói chút gì, nhưng vẫn là không có mở miệng.

Hai giờ sau đó Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt ra, trên người đều cảm thấy mềm nhũn.

"Bảo bảo, em tỉnh rồi?"

"Ừm, Chiến ca. Em, đây là. ."

"Không sao rồi, bây giờ em đang ở bệnh viện của Lưu Hải Khoan. Trong người không thoải mái sao?"

Vương Nhất Bác loáng thoáng nhớ sự việc phát sinh tại phòng thay quần áo, cậu cảm thấy giống như Tiêu Chiến tới, sau đó cậu liền ngất xỉu.

"Có."

Tiêu Chiến khẩn trương lên, không phải Lưu Hải Khoan nói truyền dịch xong liền không sao hay sao?

"Bảo bảo, chỗ nào không thoải mái?" Tiêu Chiến một mặt nôn nóng, Vương Nhất Bác lại cười.

"Cái mông đau."

Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác nói là cái này, lập tức có chút lúng túng

"Bảo bảo, đừng dọa anh có được hay không."

"Thật xin lỗi, Chiến ca để cho anh lo lắng rồi."

"Không phải anh đã nói không cho phép uống rượu sao?"

"Em sai rồi, lần sau sẽ không uống nữa."

"Anh an bài cho mấy em vài vệ sĩ, sau này nếu ra ngoài hoạt động họ sẽ bảo vệ hai mươi bốn giờ, sẽ không còn xảy ra chuyện như hôm ny nữa, anh bảo đảm."

"Ừm, được." Thật ra, Vương Nhất Bác không muốn có vệ sĩ, nhưng nghĩ đến sự việc hôm nay cậu có chút sợ, cậu cũng muốn để cho Tiêu Chiến yên tâm nên cũng liền đáp ứng."

"Buổi chụp ngày mai hủy bỏ, anh cùng em ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt."

"Hủy bỏ? Vì cái gì?"

"Thân thể em còn chưa có khôi phục không thể làm việc, tối thiểu ở nhà nghỉ ngơi một ngày."

"Em không sao, có thể làm việc. Lại nói cũng không thể bởi vì một mình em liền hủy bỏ a, thật sự em không sao."

"Không được, ngày mai nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi. Anh đã nói với Tào Dục Thần."

"Tiêu Chiến!"

"Bảo bảo, ngoan." Tiêu Chiến sờ lên tóc Vương Nhất Bác một cái, nhưng động tác này cũng không thể làm cho Vương Nhất Bác nguôi giận, ngược lại cảm thấy giống như Tiêu Chiến đang nuôi sủng vật.

"Ngay cả chuyện của chính mình em cũng không thể quyết định sao?"

"Em có thể quyết định, chỉ là bây giờ em cần nghỉ ngơi, chỉ là một ngày mà thôi."

"Vấn đề căn bản không phải nghỉ ngơi mấy ngày, mà là anh hoàn toàn không có hỏi qua em có muốn hay không liền thay em quyết định, rõ ràng là việc của em, cuối cùng em lại chỉ được thông báo, rõ ràng anh đã đáp ứng không tự ý quyết định thay em.." Vương Nhất Bác nói có chút nhanh, ở ngực không ngừng phập phồng.

"Thế nhưng là em cũng đã đáp ứng anh, không có anh bên cạnh em sẽ không uống rượu, là em thất tín trước."

Em có biết khi nhìn thấy em bị hắn đặt dưới thân, anh liền muốn giết hắn ngay lập tức em có biết hay không.

Vương Nhất Bác không còn âm thanh, Tiêu Chiến nói cũng là sự thật, đúng là mình uống rượu trước, thế nhưng là cũng coi như là có nguyên nhân, bởi vì như thế liền muốn hủy bỏ công việc của mình sao?

"Bảo bảo, nghe lời nghỉ ngơi ngày mai, ngày kia lại đi làm việc có được hay không?"

Vương Nhất Bác không để ý tới hắn, Tiêu Chiến biết tiểu bằng hữu tức giận, cũng biết cậu tức giận vì cái gì, nhưng là Tiêu Chiến nghĩ đến hình ảnh Vương Nhất Bác trong phòng thay đồ hắn liền hận không thể để cậu ngày ngày ở nhà, chỗ nào cũng không được đi.

Hai người cứ như vậy giằng co ai cũng không nói lời nào, Bạch Thần Diệc gõ cửa đưa cái đầu vào dò xét.

"Vương Nhất Bác, buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay không?"

Tiêu Chiến vốn muốn cự tuyệt, để cho Vương Nhất Bác về nhà sớm nghỉ ngơi.

"Được."

"Vậy hai người thu dọn một chút, tôi đi gọi Hải Khoan ca."

Trên đường đi Bạch Thần Diệc lôi kéo Vương Nhất Bác ríu rít nói chuyện, đại đa số thời gian đều là Vương Nhất Bác nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại vài câu, Bạch Thần Diệc cho là cậu bị hoảng sợ nên không để ý. Đến quán ăn y mới phát hiện không thích hợp, Vương Nhất Bác lại ngồi một bên cùng mình, không phải cậu ta cùng Tiêu Chiến một tất cũng không rời sao?

Tôi muốn cùng Hải Khoan ca ngồi cùng một chỗ a? Nhìn Vương Nhất Bác ngồi xuống phía trước, Tiêu Chiến cũng không nói cái gì chỉ là lắc đầu. Lưu Hải Khoan nhìn ra hai người ầm ĩ khó chịu lại không biết bởi vì cái gì, ngay trước mặt cũng không nên hỏi cũng chỉ có thể thuận theo đi.

Đồ ăn lên bàn, thái độ Vương Nhất Bác thái độ khác thường hờn dỗi, đồ ăn do chính Tiêu Chiến gắp liền không ăn, món gì cay ăn món đó, chưa ăn được bao nhiêu bờ môi liền sưng lên, Tiêu Chiến ở bên cạnh sớm đã chuẩn bị sữa bò, nhìn Vương Nhất Bác uống từng ngụm tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Một bữa cơm cũng không nói lời nào, cho nên ăn cũng rất nhanh, bốn người ở cửa tiệm cơm nói tạm biệt. Vương Nhất Bác ngồi ở trong xe vẫn là không nói một lời, thật sự cậu rất tức giận.

"Nhất Bác, đừng giận anh có được hay không?"

"Anh biết em tức giận, nhưng là em có biết lúc ấy anh sợ hãi nhiều đến thế nào không? Chỉ cần nghĩ nếu như anh đến muộn một khắc sẽ phát sinh chuyện gì anh liền rất hoảng sợ, anh sợ không bảo vệ được em. Không thương lượng với em liền tự giúp em ra quyết định là anh không đúng, anh đã liên hệ xong rồi, nếu ngày mai thân thể em không có vấn đề buổi quay chụp sẽ diễn ra như thường, cho nên em không tức giận được không?"

"Tiêu Chiến." Rốt cuộc Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

"Em hi vọng anh không quên, em cũng là nam nhân, em cũng có lòng tự trọng, em không muốn luôn là người đứng sau được anh che chở, em cũng sẽ muốn bảo vệ anh. Em là người, không phải sủng vật của anh, em cũng có chuyện muốn làm, không phải một mực nghe anh sắp xếp, anh hiểu không?"

"Nhất Bác, anh chưa từng xem em trở thành sủng vật, anh yêu em, anh chỉ là muốn bảo vệ em."

"Tiêu Chiến, nói thật nói thích anh làm cho em có chút ngạt thở, em hi vọng chúng ya bình đẳng, anh hiểu ý em không?"

"Anh chưa từng có cảm giác anh sẽ cao hơn em một bậc, ann chỉ là muốn bảo vệ em thật tốt bảo, cái này sai sao?"

"Ann muốn bảo vệ em không sai, nhưng anh không thể hạn chế cuộc sống của em, đem em đặt ở bên trong vòng tròn anh thiết lập gọi là "Tự do" mà không cho em bước ra vòng tròn một bước. Hôm nay uống rượu là em không đúng, nhưng anh cũng không cần bởi vì chuyện này liền hủy bỏ buổi quay chụp ngày mai của em, đó là công việc của em a. Bởi vì em anh liền hủy bỏ, sau này mọi người sẽ nhìn em như thế nào?"

"Hôm nay uống rượu là em không đúng, em xin lỗi anh, em hi vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ lời em nói. Mấy ngày nay quay chụp liên tục thời gian eo hẹp nên em sẽ ngủ ở ký túc xá, anh về nhà sớm."

Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, Vương Nhất Bác liền xuống ven đường bắt xe taxi. Một mình Tiêu Chiến ngồi ở trong xe sững sờ, nghĩ đến lời Vương Nhất Bác mới vừa nói, mình bảo vệ em ấy sẽ để cho em ấy không thoải mái sao? Em ấy mới vừa nói thích mình quá ngạt thở? Thật sự mình làm sai nhiều đến vậy sao?

11.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww