Chương 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đó hơn nửa tháng mỗi ngày Vương Nhất Bác đều được dạy kèm bị dày vò đến muốn sống muốn chết, đương nhiên ba người khác cũng không tránh được ma chưởng. Vương Nhất Bác mỗi ngày không những phải tập luyện ca khúc mới, tập nhảy còn phải bị ngược ở trong phòng tập thể hình, tâm tình cả người không quá tốt nhưng thân thể lại rắn chắc không ít, mặc dù không phải cơ bắp như mãnh nam nhưng cũng không gầy yếu như lúc trước. 

Tiêu Chiến nhìn mỗi ngày đều khổ cực như vậy đương nhiên rất đau lòng, thời điểm mỗi ngày Vương Nhất Bác đều phải ăn rau luộc, ức gà, đồ chua vào dạ dày thì tâm tình này càng lớn hơn. Ngược lại Vương Nhất Bác luôn dỗ dành Tiêu Chiến, nói mình vốn không phải là diễn viên chuyên nghiệp, hình tượng lại không khố với hình tượng trong phim thì không ai xem phim mình đóng. 

“Những điều này anh đều hiểu, anh chính là đau lòng em.”

“Nếu vậy thì khi nào em sát thanh, anh phải làm cho em một bàn tiệc thật ngon a.”

“Một lời đã định.”

Ngày Vương Nhất Bác vào tổ là Tiêu Chiến tự mình đưa người đi, với tư cách là nhà đầu tư đến đoàn phim xem tình huống dĩ nhiên là không có gì đáng trách, lại có mấy thành viên khác ở cùng nhau nên Tiêu Chiến làm một loạt hành động như vậy cũng không làm người khác chú ý. Ngược lại Tào Dục Thần luôn trong lòng luôn sợ hãi, sợ hai người bị phát hiện, có điều ở nơi đông người hai người luôn rất đúng mực, xưa nay cũng không có bị chụp gì liền nghĩ đến tấm hình lúc hai người uống rượu cùng nhau chụp lại, trong một lần uống say Tống Tử Sâm không cẩn thận nói ra Tào Dục Thần mới biết. Đúng là Tiêu Chiến bảo vệ Vương Nhất Bác rất tốt, cho tới nay Tào Dục Thần vẫn rất yên tâm, chỉ có điều thân là người đại diện, so với người khác nên lưu tâm một phần nếu mọi chuyện công khai.

“Tiêu Chiến, cậu tự mình đưa người đến a, sợ tôi sẽ bạc đãi mấy đứa nhỏ hay sao?”

“Đạo diễn Lý, oan cho cháu quá, không phải cháu tới đây xem đoàn phim còn thiếu cái gì để đầu tư a.”

“Tiểu tử cậu chỉ biết miệng lưỡi trơn tru.”

Tiêu Chiến bị đạo diễn mang theo dạo một tại đoàn làm phim liền chuẩn bị đi, hắn nói với Vương Nhất Bác muốn ra nước ngoài ký hợp đồng năm ba ngày sẽ trở lại

“Vậy anh nhớ kỹ phải ăn cơm đúng giờ, thời gian nước ngoài chênh lệch nên em không thể thời thời khắc khắc gọi điện thoại cho anh, anh phải chiếu cố chính mình thật tốt.”

“Anh biết a, yên tâm đi. Vương ảnh đế của chúng ta cũng phải cố lên a.”

“Em sẽ cố gắng, sau này em nhất định sẽ lấy được giải ảnh đế.”

“Được, anh tin tưởng em. Chờ anh về nước dành thời gian tới thăm ngươi, phải nhớ anh thật nhiều đó.” Tiêu Chiến đem người kéo vào trong ngực hôn mấy cái cười mỉm mà nói.

“Em mới không thèm nhớ anh.” Vương Nhất Bác bị người khóa trong ngực âm thanh tức giận.

Tiêu Chiến cũng không giận, tay ôm tiểu bằng hữu lại chặt hơn.

Vương Nhất Bác, anh cũng không biết lần trở về này kết quả sẽ thế nào, nhưng bất kể kết quả thế nào anh đều yêu em, muốn bảo vệ em thật tốt.

Lúc Vương Nhất Bác xuống xe Tiêu Chiến vẫn là cười mỉm, nhìn không ra bất kỳ khác thường gì, cửa xe đóng lại Tiêu Chiến hắng giọng một cái hướng về Tống Tử Sâm đang ở phía trước

“Đi thôi.”

“Tiêu tổng, thật sự không nói cho Nhất Bác sao? Dù sao. . .”

“Đi thôi.” Tiêu Chiến mệt mỏi đem đầu tựa vào chỗ tựa lưng bên trên, lần về nhà này trong lòng của hắn cũng không chắc, trên thương trường Tiêu Chiến thoải mái bày mưu tính kế, gặp chuyện có liên quan đến Vương Nhất Bác hắn cũng sẽ sợ hãi, hắn sợ mình không bảo vệ tốt Vương Nhất Bác. 

Trùng Khánh

“Cha, con về rồi.”

Cha Tiêu đối với việc con trai mình đột ngột trở về nhà hơi kinh ngạc, dù sao từ năm mới cho tới ngày hôm nay gần một năm con trai mình không có trở về nhà, ông thuộc kiểu cha mẹ truyền thống của Trung Quốc, không quen biểu đạt tình cảm của mình, cho dù là không vui vẻ cũng chỉ là thoáng qua trong mắt rồi liền biến mất.

“Tại sao con trở về?”

“Con trở về cùng cha nói chuyện Vương Nhất Bác.”

“Hai đứa chia tay sao?”

“Không có.”

“Có phải cậu ta luôn quấn lấy con có phải hay không?”

“Không có.”

“Chuyện gì đã xảy ra.” Trên mặt cha Tiêu có vẻ giận dữ nhưng Tiêu Chiến vẫn thẳng thắn nghiêm túc đối diện với cha mình.

“Con thích em ấy.”

“Càn quấy!”

“Lúc trước không nên để cho con làm công ty giải trí, con xem những người bên cạnh con đều là người gây náo loạn như thế nào.”

“Vương Nhất Bác không phải người gây náo loạn người, con nói con thích em ấy cùng giới tính không liên quan. Em ấy là nam nhân con liền thích nam nhân, em ấy là nữ nhân con liền thích nữ nhân, chúng con đã cùng một chỗ một năm, cha rất rõ tình cảm con đối với em ấy là gì.”

Một bạt tai không có chút dấu hiệu báo trước nào dừng trên mặt Tiêu Chiến, mặc dù hắn đã sớm đoán được tình huống này nhưng một cái tát này của cha Tiêu dùng sức rất mạnh trực tiếp đem Tiêu Chiến đánh ngã trên đất. Mẹ Tiêu đến cùng vẫn là đau lòng con trai, một bên bà trách cha Tiêu, một bên đem con trai ngã trên đất đứng lên.

“Chiến Chiến, con cùng cậu ấy chia tay có được hay không a. Các con như thế là không đúng.” Nói xong liền rơi nước mắt.

“Xin lỗi mẹ, thích một người không thể nói là đúng hay sai.” Mùi tanh nồng trong miệng tràn ra, Tiêu Chiến đứng lên nhìn chằm chằm vào cha của mình.

“Lần này trở về, không có yêu cầu xa vời hai người có thể đồng ý nhưng hai người là cha mẹ của con hẳn phải biết, nếu như hai người không có cách nào chấp nhận con thì con đợi đến ngày hai người có thể chấp nhận.”

“Có phải con quên tấm hình vẫn còn chỗ cha hay không?” Lời này vừa nói ra cha Tiêu liền nhận thấy sự hoảng loạn trong mắt con trai của mình.

“Con không quên, cho nên con mới trở về trưng cầu cha đồng ý. Con không có hi vọng cha có thể lập tức đồng ý, nhưng là con hi vọng cha có thể tôn trọng ước mơ của một người, bước lên sân khấu là ước mơ của Nhất Bác vài năm, con không hi vọng cha vì không chấp nhận được tình cảm giữa chúng con liền tùy ý chà đạp giấc mơ của người khác.”

“Cha chà đạp ước mơ của cậu ta? Bất quá cậu ta chỉ là giẫm lên địa vị của con mà thôi, tại sao con có thể hồ đồ như vậy?”

“Em ấy có thể đi đến hôm nay đều là dựa vào từng bước chân kiên định của chính mình đi lên, những điều này cùng với con không có chút quan hệ. Hơn nữa, con yêu em ấy cho dù em ấy có giẫm lên địa vị của con thì con cũng nguyện ý. Thế nhưng là từ trước đến nay em ấy chưa từng yêu cầu con bất cứ điều gì..”

“Coi như cậu ta không phải vì thân phận của con thì tốt rồi, đây là bệnh, mối quan hệ của hai người các con như vậy sẽ bị chế nhạo.”

“Con thích em ấy, con không cảm thấy đây là bệnh, coi như là bệnh cũng tốt, vậy con cũng đã không có thuốc nào cứu được.”

“Con có tin bây giờ cha đâu bức ảnh ra ánh sáng hay không? Nhìn xem đến lúc đó cậu ta có nguyện ý cùng con ở cùng một chỗ nói chuyện gọi là tình yêu hay không.”

“Con không sợ.”

“Cho là con không sợ, vậy cậu ta? Tấm hình này mà truyền ra ngoài thì với cậu ta và nhóm cậu ta mà nói có ý nghĩa thế nào hẳn là con rõ hơn cha.”

Cha Tiêu uy hiếp, đánh vào đúng điểm yếu của con trai mình, dĩ nhiên tấm hình truyền ra ngoài Tiêu Chiến không sợ nhưng còn Vương Nhất Bác thì sao? Một khi tấm hình này truyền ra ngoài, mấy năm nỗ lực của Vương Nhất Bác sẽ bị tất cả mọi người phủ nhận, tất cả nỗ lực đều biến thành cậu dựa lên địa vị của hắn, những chửi rủa trên mạnh có thể làm cậu chết đuối. 

Cha Tiêu nhìn Tiêu Chiến, không có một chút nhượng bộ, ông biết Tiêu Chiến thua.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy là chính mình nghĩ quá đơn giản, Vương Nhất Bác cùng mình phải đối mặt không riêng gì cha mẹ song phương, còn muốn đối mặt với ánh mắt thế đời ánh thế gian.Coi như chính Tiêu Chiến không để ý nhưng hắn không có cách nào không vì Vương Nhất Bác suy nghĩ, bằng không thì cũng sẽ không vì mua một tấm hình liền bỏ ra năm ngàn vạn. . .

Tiêu Chiến thua, là hắn đem mọi chuyện nghĩ đến quá mức đơn giản, hắn cho rằng công ty phát triển rất tốt vốn có thể đàm phán với cha mình, coi như không được cha mẹ chúc phúc cũng không sao, tối thiểu mình có thể bảo vệ Vương Nhất Bác thật tốt. 

Thế nhưng bây giờ Tiêu Chiến chính là quả bom hẹn giờ bên cạnh Vương Nhất Bác, chỉ cần hai người còn cùng một chỗ thì những chuyện như vậy có thể xảy ta liên tục, có thể sau này hai người đều trốn ở trong nhà không thể ra khỏi cửa, thế nhưng Vương Nhất Bác có nguyện ý không? Cậu đối với sân khấu có bao nhiêu khát vọng không phải Tiêu Chiến không rõ, cậu có bao nhiêu ước muốn được mọi người công nhận . . .  Chẳng lẽ vì thích mình liền muốn cậu từ bỏ tất cả những thứ này sao?

Vương Nhất Bác trời sinh là thuộc về sân khấu, tại sao có thể bởi vì thích mình liền để ngôi sao còn chưa bay lên lại rơi xuống sao?

“Cha, coi như ta cầu người, đừng làm như vậy .” Một giọt nước mắt từ trong mắt rơi xuống chảy xuống miệng lẫn vào hương vị tanh nồng, là đau khổ . . . .

“Con trai, cùng cậu ta chia tay a. Các con không có kết quả.”

“Con cùng em ấy chia tay, cha đừng để tấm ảnh phơi bày ra ánh sáng được không?”

“Chỉ cần con cùng cậu ta chia tay.”

“Được, con đáp ứng người, hi vọng người có thể giữ lời hứa.”

Nói xong cũng không quay đầu lại liền đi ra cửa lớn, mẹ Tiêu nhìn bóng lưng của con mình thì khóc càng nhiều. Có lý nào con của mình lại không đau lòng, bà chưa từng thấy con trai mình chán chường như vậy, nhưng đau lòng thì đau lòng, thật ra bà cũng không có cách nào tiếp nhận con mình cùng một chỗ với một nam hài tử.

Ngày đó mẹ Tiêu nhận được tấm hình liền lên mạng tìm tin tức liên quan đến Vương Nhất Bác, cậu là đứa trẻ tốt, thế nhưng là . . .

Tống Tử Sâm nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra trên mặt còn có vết thương, trong lòng cũng rõ ràng vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng là Tiêu Chiến hông nói anh ta cũng sẽ không hỏi

“Tiêu tổng?”

“Đi thôi, đi sân bay.”

Ngày hôm đó Tiêu Chiến liền trở về Bắc Kinh, hắn đem nhốt chính mình vào trong phòng khóa lại, chỉ mình hắn, hắn muốn gặp Vương Nhất Bác phát điên. Nhưng hắn biết mình không thể, một khắc kia từ Tiêu gia đi ra Tiêu Chiến biết mình phải cùng Vương Nhất Bác chia tay.

Không thể bởi vì sự ích kỷ của hắn liền đem cậu phá hủy, giây phút này Tiêu Chiến ý thức được rõ rành mình không bảo vệ được Vương Nhất Bác, cha mẹ không nói, hắn không có cách nào chặn lại được miệng của người đời. Hắn có thể không quan tâm nhưng tiểu bằng hữu là nhân vật của công chúng, coi trọng nhất là danh tiếng, hắn không có cách nào không quan tâm. 

Vương Nhất Bác phát tin tức tới【 Chiến ca, hẳn là anh đến nơi rồi? 】

【 Chiến ca, anh phải nhớ kỹ ăn cơm đúng giờ a. 】

【 Chiến ca, tổ phim mới mọi người đều rất tốt, vừa rồi lúc diễn đạo diễn còn khen em. 】

【 Chiến ca, có phải anh còn chưa xuống máy bay hay không? 】

【 Chờ anh xuống máy bay nhớ gọi điện thoại cho em. 】

Tiêu Chiến nhìn từng tin nhắn trước mắt, con ngươi không biết thay đổi từ lúc nào bắt đầu mơ hồ . . .

Bảo bảo, thật xin lỗi a bảo bảo, có thể anh sẽ phải bỏ em lại. . .

Bên kia Tiêu Chiến không có trả lời, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là hắn chưa xuống máy bay, bất quá cậu thật sự rất thích đoàn làm phim lần này, diễn viên đều rất tốt, còn có các ca ca trong nhóm cùng mình một chỗ, một đám trẻ to xác rất nhanh hòa hợp. Bởi vì đại đa số là diễn viên ngày đầu tiên đến, mọi người cùng nhau đọc kịch bản sau đó đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi, nói là để cho bọn họ bồi đắp tình cảm. Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại ngẩn người, bốn giờ rồi không có tin tức củaTiêu Chiến, Vương Nhất Bác tìm số Tống Tử Sâm để gọi

“Này, Nhất Bác?”

“Sâm ca, hai người đến nơi sao?”

“Ừm, chúng tôi đến nơi rồi.”

“Cái kia Chiến ca anh ấy?”

“Tiêu tổng vẫn còn chút chuyện, có khả năng chưa trở về kịp với cậu.”

“Vậy là tốt rồi, em còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đây. Anh không cần nói cho anh ấy biết em gọi điện thoại, đừng làm cho anh ấy phân tâm.”

“Được.”

Tống Tử Sâm cúp điện thoại không khỏi thở dài, anh ta không dám tưởng tượng nếu Tiêu Chiến thật sự chia tay cùng Vương Nhất Bác hai người sẽ đau đớn thành cái dạng gì.

Vương Nhất Bác luôn luôn nắm chặt điện thoại chờ Tiêu Chiến liên lạc với chính mình, ngay cả diễn viên đoàn làm phim gặp gỡ đều lấy cớ thân thể không thoải mái không có đi , chờ đến ngủ thiếp đi bên kia cũng không có tin tức của Tiêu Chiến, sáng ngày thứ hai Vương Nhất Bác phát hiện điện thoại di động của mình hết pin, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Tiêu Chiến lập tức đi sạc lên, nhưng cái gì cũng đều không có . . .  Vương Nhất Bác cũng mặc kệ chênh lệch múi giờ, bấm số của Tiêu Chiến gọi tới, thế nhưng rõ ràng đã kết nối nhưng lại không ai nghe, lại tiếp tục gọi cho Tống Tử Sâm cũng là một cách 

【 Chiến ca, điện thoại anh hết pin sao? 】

【 Anh còn ngủ, để điện thoại ở chế độ yên lặng à? 】

【 Hôm qua là không phải quá mệt mỏi do chênh lệch múi giờ hay không? 】

【 Khi nào tỉnh anh nhớ gọi điện thoại cho em. 】

Vương Nhất Bác luống cuống, Tiêu Chiến chưa từng không trở về mà không có tin tức như vậy, phần lớn hơn nữa thời gian cậu đều phải quay phim không có thời gian để xem Tiêu Chiến có trả lời hay không, có rất nhiều lúc được nghỉ cậu liếc mắt nhìn điện thoại phát hiện tin nhắn được gửi tới đã là mấy giờ trước, cậu vội vã trả lời lại cho đối phương. Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đặt tiếng chuông đặc biệt cho mình, cho nên bất kể lúc  nào cậu gọi hoặc nhắn tin Tiêu Chiến đều sẽ nhận, giống như tình huống chưa trả lời mười mấy tiếng đều chưa xảy ra một lần.

Cậu đem tất cả hoảng loạn của chính mình đều giấu vào trong mấy tin tức ngắn ngủi, cậu không có hỏi vì sao Tiêu Chiến không trả lời mà là tự tìm một vài lý do tỏ ra đã hiểu, nhưng lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi chứng tỏ cậu đang rất hoảng sợ.

Tiêu Chiến đã đem chính mình nhốt ở trong phòng hai ngày, mỗi một tin nhắn Vương Nhất Bác phát tới hắn tiếp lấy một cái, nhưng hắn không trở về một lần. Tiêu Chiến nghĩ đến chia tay thế nào mới để cho Vương Nhất Bác đối với mình triệt để hết hy vọng, chia tay như thế nào mới đem tổn thương của cậu giảm xuống mức thấp nhất, thế nhưng vấn đề này giống như ngõ cụt, muốn Vương Nhất Bác đối với mình triệt để hết hy vọng tất nhiên đối với cậu sẽ tạo thành tổn thương cho cậu, cho dù Tiêu Chiến có vắt hết óc cũng nghĩ không ra.

“Hải Khoan, giúp tôi diễn kịch một lần.”

Đầu điện thoại bên kia nghe Tiêu Chiến nói xong liền nói 

“A Chiến cậu điên rồi, cậu ấy sẽ hận cậu.”

“Hận đi, hận với quên tôi đi cũng tốt.”

“Cậu nghĩ thật kỹ rồi sao?”

“Tôi còn có lựa chọn khác sao?”

Lưu Hải Khoan không có trả lời, nếu có con đường thứ hai Tiêu Chiến cũng sẽ không lựa chọn làm như vậy.

Nửa tháng trôi qua, bên phía Tiêu Chiến vẫn là bặt vô âm tín, mới đầu là không có tin tức trở về, bây giờ ngay cả điện thoại cũng tắt máy, Vương Nhất Bác bên này không liên lạc được hắn liền gấp muốn chết, Tào Dục Thần gọi điện thoại cho mình nói gần đây Tiêu Chiến bận rộn công việc không có thời gian. Thế nhưng là ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có sao . . . 

Đoàn làm phim bên này vẫn là như thường lệ tiến độ quay chụp rất nhanh, cảnh quay giai đoạn đầu của trường cảnh sát đã xong, chẳng mấy chốc sẽ đi nơi khác, đạo diễn cho toàn bộ đoàn làm phim nghỉ ngơi nói muốn khổ nhàn kết hợp, hai ngày nghỉ ngơi điều chỉnh tâm trạnh một chút. Đặc biệt là Vương Nhất Bác, sau này mỗi một cảnh quay của nhân vật đều sẽ có thay đổi, bây giờ là thời gian trước rõ ràng nói nhiều, hoạt bát sau đó rơi vào vũng bùn mới giãy giụa rõ ràng. 

“Nhất Bác a, quay không tệ. Mấy ngày nay thả lỏng tâm tình một chút, tôi mong đợi biểu hiện sau này của cậu.”

“Cám ơn đạo diễn, cháu sẽ quay thật tốt.”

Lúc đạo diễn nói kết thúc công việc, Vương Nhất Bác trong chớp mắt liền chạy mất, ngay cả cái bóng cơ hồ Uông Trác Thành cũng chưa bắt được. Cậu mua chuyến bay gần nhất trở về Bắc Kinh, đương nhiên sân bay bị vây chật, vất vả lắm mới thoát ra trở về công ty, cũng không đoái hoài tới việc gì, cũng không tránh nghi ngờ trực tiếp đi lền lâu mười. Tống Tử Sâm thấy cậu đến đây cũng không có ngăn cản chỉ là nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác chạy về phía văn phòng tổng giám đốc liền thở dài, cuối cùng ngày này vẫn tới . . .

18.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww