Chương 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hận người lâu như vậy cũng không tới gặp tôi một lần

Yêu người nhất truyền tương tư đến nơi người

Dễ dàng nhớ nhớ tới khó quên nhất

Muốn có được nhất lại sợ mất đi nhất

Lúc ban đầu làm bạn sau cùng cần

Xa nhất khoảng cách gần nhất nhịp tim

Sau cùng tôi nói tôi hận người

Thế nhưng tôi hận người chính là tôi yêu người

Vương Nhất Bác ở chỗ này Tiêu Chiến tới qua rất nhiều lần, nhiều đến chính hắn đều đếm không hết, thế nhưng là đi vào trong phòng nhưng vẫn là lần đầu tiên. Căn phòng vẫn như cũ rất sạch sẽ, khắp nơi đều sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, nhưng có lẽ là do công tác nên trong phòng luôn cảm thấy thiếu chút nhân khí. Acrylic trong ngăn tủ bày biện cái này lego này đến cái khác, Tiêu Chiến chú ý tới có mấy cái vẫn là tự mình cùng ráp khi cùng một chỗ với Vương Nhất Bác, bên trên ván trượt treo trên tường một tầng xám thật mỏng bám lên, hiển nhiên đã rất lâu chủ nhân không có chạm tới.

"Ngồi đi."

"A, được."

"Anh ở dưới lầu của nhà tôi làm gì?" Tiêu Chiến mới vừa ngồi vào trên ghế sa lon, Vương Nhất Bác ngay cả cơ hội thở đều không cho hắn.

"Tôi. . . Tôi đang suy nghĩ sự tình."

Tiêu Chiến cũng không thể nói là lo lắng cho thân thể Vương Nhất Bác muốn chờ đến tối người ngủ lại đi thôi. Tiêu Chiến mắt thấy trời tối đèn trong phòng lại không sáng lên, nếu không phải dưới lầu bị Vương Nhất Bác tóm gọm, suýt nữa muốn xông lên lầu.

"Suy nghĩ gì?"

"Nghĩ đến chuẩn bị buổi hòa nhạc cho cậu thế nào a." Ở trong lòng Tiêu Chiến nghĩ đến lí do liền cảm thấy đắc chí, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn.

"Ồ? Cái kia Tiêu tổng đã nghĩ kỹ làm sao chưa?"

"Tôi vẫn là muốn nghe một chút ý kiến của cậu."

Nhắc đến chuyện chính, Vương Nhất Bác quên đi tình cảm riêng tư không ít

"Tôi chỉ muốn tổ chức ở ba nơi, Bắc Kinh, Trùng Khánh, Lạc Dương, còn lại nghe Tiêu tổng."

Tại sao lại là ba nơi này . . .

"Được, tôi đáp ứng cậu."

"Tiêu tổng cũng không có chuyện gì khác nói với tôi?"

"Nói cái gì?"

"Chẳng hạn như tại sao Mạnh thị lại đóng cửa?"

"Đương nhiên Mạnh thị là làm không tốt nên đóng cửa, lại nói Mạnh thị là công ty bất động sản lập nghiệp, thế nhưng tôi làm liên quan đến ngành giải trí, không hiểu rõ lắm."

"Anh đi đi."

Tiêu Chiến bị cậu thay đổi thái độ đột ngột một trăm tám mươi độ thì sợ hết hồn, hắn còn tưởng rằng bọn họ rốt cuộc có thể bình tâm hòa hảo ngồi cùng một chỗ nói chuyện, chẳng qua là ảo giác mà thôi."Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước." Đại khái là động tác đứng dậy quá nhanh, dạ dày Tiêu Chiến vốn là không quá thoải mái liền đau một cái, trên gương mặt tuấn lãng lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi. Vương Nhất Bác không nhịn được vẫn là đưa tay giúp đỡ.

"Anh chưa ăn cơm tối sao?"

"A?" Tiêu Chiến phát hiện mình có chút không hiểu Vương Nhất Bác, rõ ràng một giây trước vừa hạ lệnh đuổi khách, như thế nào hỏi một câu không đầu không cuối hỏi mình có ăn cơm hay không?

"Tôi hỏi anh có phải chưa ăn cơm hay không."

"Ừm."

Tiêu Chiến cũng không biết chính mình chột dạ vì cái gì, chờ nửa ngày không một người nói chuyện, ngẩng đầu phát hiện người vốn là đứng ở bên cạnh mình đã xoay người vào phòng bếp.

"Trong nhà không có gì khác, tôi chỉ có thể nấu cho anh bát mì a."

"Cám ơn, không cần. . ."

Câu kia của Tiêu Chiến là không cần làm phiền, cứ thế mà bị ánh mắt Vương Nhất Bác áp chế xuống không nói ra miệng, cún con này như thế nào càng ngày càng dọa người. . . ở trong lòng Tiêu Chiến nhỏ giọng thầm thì

"Cậu biết làm cơm lúc nào ?"

Tiêu Chiến vì làm dịu không khí ngột ngạt ban đầu không có gì để nói

"Lúc anh không có ở đây."

Đối phương trả lời dứt khoát, nghe không ra một chút tình cảm.

Tiêu Chiến hận không thể tát chính mình một bàn tay, mình hỏi cái gì đây? Đến cùng mình có thể nói chuyện phiếm hay không?

"Đi ra bên ngoài chờ đi, bên này không cần đến anh."

"A, được."

Một tô mì rất nhanh đặt ở trước mặt Tiêu Chiến, cũng không biết là vì thật sự đói bụng hay còn vì người nấu là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mở ra ăn rất ngon, còn trứng chần nước sôi cũng ăn.

Vương Nhất Bác liền nhìn hắn ăn cũng không nói chuyện, có thể phải nói cậu cũng không biết nói cái gì. Vừa rồi cậu thử hỏi một một câu liên quan đến Mạnh thị, nhưng người trước mắt căn bản không có ý muốn nói cho mình, ngược lại nhìn trái nhìn phải mà nói chính mình. Trong lòng cậu dâng lên một trận phiền muộn liền hạ lệnh đuổi khách, nhưng vừa nhìn thấy dạ dày hắn đau, nhớ tới hắn luôn ở dưới lầu nhà mình khẳng định chưa ăn cơm, tâm liền mềm xuống như nước.

Một bữa cơm hai người mang tâm sự riêng ai cũng không lên tiếng.

Ăn mì xong, Tiêu Chiến cởi áo khoác đặt trên ghế salon, vén tay áo lên hướng phòng bếp đi qua, một loạt động tác giống như là làm vô số lần, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau chia tay. Vương Nhất Bác cũng không có ngăn hắn, cậu đột ngột nhớ tới lúc trước hai người ở cùng một chỗ, mỗi lần Tiêu Chiến nấu ăn mình muốn rửa chén Tiêu Chiến đều không cho, ngoài miệng nói sợ mình rửa không sạch, thật ra là không muốn để mình làm những thứ này.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mình chính là kẻ ngốc, rõ ràng Tiêu Chiến đối với mình tốt như vậy, như thế nào lúc hắn nói ra những lời kia chính mình lúc ấy liền không có một chút hoài nghi liền tin đây.

Thật cũng không thể trách cậu không có suy nghĩ, một người cùng mình yêu đương, chung đụng sớm chiều đột ngột nói với mình những thứ ân tình này đều là lừa gạt, là giả, ai còn có lý trí suy nghĩ hắn nói thật hay giả đây? Nghe được Tiêu Chiến nói xong mấy câu kia đến nay Vương Nhất Bác đều nhớ. Là đau, trái tim đau, so với tiêm còn muốn đau nghìn vạn lần, đau đến mức thậm chí những năm này cậu không dám suy nghĩ tới tình cảnh ngày đó, mỗi lần nhớ tới đều giống như độc ngấm vào tận xương tủy, đau thấu tim gan.

Có lẽ đây chính là mục đích của Tiêu Chiến, chỉ cần lời hắn nói ra đủ đả thương người khác mình liền không có khả năng đi phân biệt những lời này thật giả, Tiêu Chiến hiểu chính mình rất rõ, hắn biết thế nào sẽ thật sự tổn thương mình, hắn thà rằng để mình hận hắn.

Thế nhưng là vì cái gì không thể đối với mình tin tưởng nhiều hơn một chút đây? Rõ ràng chúng ta mới là người thân cận nhất a, vì cái gì cái gì đều không nói cho mình đây?

"Nhất Bác? Nhất Bác?"

Tiêu Chiến đã nói với cậu mấy câu, người trước mắt lại luôn luôn ngây người

"Làm sao?"

"A, là tôi muốn hỏi cậu, bát rửa sạch đặt ở đâu?"

"Ngăn kéo thứ hai bên trái của anh."

"A, được. Hôm nay cám ơn cậu a."

"Cám ơn cậu nấu cho tôi bát mì." Cám ơn em còn nguyện ý cùng anh ở chung một chỗ, cám ơn em còn nguyện ý nói chuyện với anh.

"Không cần, tôi cũng không muốn Tiêu tổng ở nơi này xảy ra chuyện gì."

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến thoáng cái cứng đờ, có điều vài giây trôi qua cậu lại khôi phục trạng thái bình thường

"Bất kể nói thế nào vẫn là phải cám ơn cậu, mì ăn thật ngon. Cậu nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối uống nhiều nước ấm đừng để lại phát sốt, tôi đi trước."

Vương Nhất Bác không để ý tới hắn, Tiêu Chiến cũng không giận ngược lại giống như là đã thành thói quen.

" Vậy tôi đi trước."

Vương Nhất Bác nhìn hắn cầm lấy áo khoác, mặc vào, đi tới cửa mang giày, lại đem dép lê dọn xong đặt vào tủ giày, mở cửa, đóng cửa bóng người biến mất trong tầm mắt, nhưng vẫn là một câu nói không nói.

"Tiêu Chiến, rốt cuộc em muốn mang anh trở về phải làm sao bây giờ đây?"

Trong căn phòng không có một ai Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm, giống như là đang hỏi Tiêu Chiến, lại như là đang hỏi chính mình, Vương Nhất Bác muốn bắt Tiêu Chiến làm sao bây giờ đây? Thế nhưng là không ai trả lời. Kim đồng hồ đã chỉ về mười giờ, Vương Nhất Bác rửa mặt một phen liền mở ra đèn ngủ nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Tiêu Chiến trong xe nhìn thấy đèn trong căn phòng đã tắt an tâm không ít, xem ra là ngủ. Hắn không khỏi tự giễu, chính mình như thế nào cuồng nhìn lén tựa như. . . Chỉ có điều mùa đông Vương Nhất Bác luôn rất dễ dàng sinh bệnh, bây giờ cũng chỉ mới tháng ba lại phát sốt, tóm lại là Tiêu Chiến lo lắng, bất quá hắn cũng không biết mình lấy lý do gì ở lại trong nhà người ta, liền ở trong xe trông coi, vừa qua mười hai giờ, Tiêu Chiến vừa chuẩn bị rời đi, căn phòng Vương Nhất Bác đèn lại phát sáng lên. Mới đầu Tiêu Chiến còn tưởng Vương Nhất Bác đi WC, kết quả đèn trong phòng luôn không tắt không nói đèn của phòng khách cũng sáng lên, lúc Tiêu Chiến do dự có nên đi lên xem một chút hay không thì Lưu Hải Khoan lại gọi điện thoại tới

"A Chiến, cậu ở đâu? Nhất Bác lại phát sốt, cậu có muốn đi qua xem một chút hay không?"

"Em ấy lại phát sốt?"

"Ừm, còn giống như thật nghiêm trọng, tôi chuẩn bị đồ cẩn thận rồi đi qua đó, cậu đi không?"

"Tôi đang trên đường đi tới, cậu nhanh lên một chút."

Cúp điện thoại Lưu Hải Khoan ôm Bạch Thần Diệc vào trong ngực ngủ tiếp:

A Chiến, tranh giành chút khí a

Tiêu Chiến đi đến ngoài cửa Vương Nhất Bác ngoài cửa mới nhớ tới chính mình không biết mật mã, gõ vài cái lên cửa cũng không có người đến mở cửa, nghĩ đến Vương Nhất Bác khẳng định là sốt hồ đồ, cũng bất chấp tất cả thử sinh nhật Vương Nhất Bác phát hiện không đúng, mặt dạn mày dày thử sinh nhật của mình kết quả cửa mở. . .

Tiêu Chiến còn chưa kịp kinh ngạc liền phát hiện tình cảnh trong phòng làm cho hắn kinh ngạc, Vương Nhất Bác mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế sa lon, con ngươi nhàn nhạt nhìn Tiêu Chiến ở cửa ra vào, tuyệt không kinh ngạc vì sao đêm khuya Tiêu Chiến lại xuất hiện ở đây, không có nhìn ra chỗ nào là bộ dáng phát sốt không thoải mái . . . .

"Cái kia. . . Tôi nghe Hải Khoan nói cậu phát sốt liền tới nhìn xem, tôi nhìn cậu giống như không có việc gì tôi . . . Liền đi trước a. . ."

Tiêu Chiến nhìn người trên ghế sa lon từng bước từng bước một đi tới, bước chân cực nhẹ nhưng lại giống như đạp trong lòng mình. Chỉ đến khi đến trước mặt mình, dừng lại. Khoảng cách rất gần thậm chí Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hơi thở của Vương Nhất Bác, nếu không phải do quan hệ của hai người hiện tại thì Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác muốn hôn hắn.

Vương Nhất Bác cứ như vậy đứng trước mặt Tiêu Chiến đưa tay đóng cửa lại.

"Vào đi."

Tiêu Chiến bứt rứt ngồi ở trên ghế sa lon, giống như là phạm nhân chờ đợi tuyên án một dạng chờ đợi Vương Nhất Bác mở miệng, kết quả người kia giống như là rất có kiên nhẫn chính là không mở miệng, ngược lại còn có chút hăng hái mà nhìn mình.

"Cậu . . . Còn tốt chứ? Không phát sốt?"

"Ừm."

"Cái kia Lưu Hải Khoan còn. . ."

Đợi một chút? Lưu Hải Khoan? Tiêu Chiến đột nhiên giống như là nghĩ rõ ràng cái gì, từ lúc nhận điện thoại đến bây giờ đã nửa tiếng, tại sao Lưu Hải Khoan còn chưa tới, Tiêu Chiến gọi điện thoại tới đối phương đã tắt máy. . .

"Đừng gọi nữa, anh ấy sẽ không nhận."

"Cậu ấy. . . Cậu ấy . . . Xảy ra chuyện gì . . . Như thế nào. . Không nhận điện thoại. . ."

"Anh cảm thấy thế nào?"

Tiêu Chiến ở trong lòng đem Lưu Hải Khoan mắng trăm ngàn lần, không cần phải nói khẳng định Vương Nhất Bác biết

"Tôi. . ."

Vương Nhất Bác thở dài một hơi

"Tiêu Chiến."

"A?"

"Thật sự anh không có cái gì muốn nói với tôi thật sao?"

Anh đương nhiên có, anh muốn nói cho em anh hối hận, sáu năm trước nhìn bóng lưng em xoay người rời đi anh liền hối hận, anh muốn nói với em thật xin lỗi, còn có anh yêu em, thế nhưng là. . . Bây giờ anh còn có tư cách nói những điều này sao?

"Là tôi để Hải Khoan ca gọi điện thoại cho anh, anh hiểu ý của tôi không?"

Trong lòng Tiêu Chiến giật mình, từ mật mã vừa rồi đến chuyện bây giờ, Vương Nhất Bác có ý là không phải. . . Có phải hay không. . .

Vương Nhất Bác thật sự rất có kiên nhẫn, Tiêu Chiến không nói lời nào cậu vẫn ngồi ở kia vừa chờ, không có một chút nôn nóng, giống như chỉ cần Tiêu Chiến không nói lời nào cậu liền có thể một mực chờ đợi . . .

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào một góc ghế sa lon, xưa nay đều là hắn bày mưu nghĩ kế, khí phách cũng chỉ ở trước mặt Vương Nhất Bác mới có thể không yên, áy náy như thế này

"Thật xin lỗi. . ."

"Xin lỗi cái gì?"

"Lúc ấy anh không nên nói với em như vậy."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có. . . Anh yêu em."

Nói dứt lời Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn biểu cảm Vương Nhất Bác một chút, trên mặt người kia không có chút gợn sóng nào nhìn không ra một chút tâm tình. Tiêu Chiến a Tiêu Chiến mình còn hi vọng người ta còn yêu thích mình a? Tự mình đa tình cái gì đây?

"Còn gì nữa không?"

"Còn có?"

"Thật sự anh xin lỗi tôi vì cái gì?"

Tiêu Chiến không biết nói cái gì, lại là một khoảng trầm mặc. . .

"Vì sao anh không nói cho tôi?" '

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy ngực của mình như bị một khối đá lớn đánh trúng, không có một chút sai lầm liền hung hăng bị đập vào ngực.

"Anh không nói vậy thì tôi nói, anh luôn luôn theo thói quen nhận tất cả vấn đề, đều tự mình chịu đựng, coi tôi thành tiểu hài tử mà đối đãi, nhưng có phải anh quên tôi là bạn trai của anh, tôi cũng muốn gánh vác cùng anh?"

"Anh không có xem em thành tiểu hài tử, chỉ là anh . . . Anh chỉ là muốn bảo vệ em."

"Nhưng anh có từng hỏi qua tôi hay không, tôi có muốn được bảo vệ như vậy hay không?"

"Anh . . . Thật xin lỗi."

"Hai người nếu lựa chọn cùng một chỗ, như vậy hai chúng ta chính là thể cộng sinh, tôi không phải chỉ có thể cùng anh có phúc cùng hưởng, tôi cũng muốn có nạn cùng chịu với anh, thế nhưng anh căn bản không cho tôi cơ hội, còn đem tôi một mình vứt bỏ. Anh muốn bảo vệ tôi tôi hiểu rõ, nhưng tôi không muốn bảo vệ anh sao? Tôi chỉ có thể trốn ở dưới bóng mát của anh mãi sao?"

"Tôi như đồ ngốc một bên hận anh một bên yêu anh sáu năm, kết quả anh lại yên lặng làm nhiều như vậy không nói cho tôi, vậy tôi đây nhiều năm hận cùng tự mình dày vò tính là gì?"

Cuối cùng là nhịn không được nước mắt không thể khống chế từ gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia rơi xuống, Tiêu Chiến cảm thấy tim mình nhói một cái. Hắn muốn giống như trước kia giúp cậu lau nước mắt, lại nghĩ tới mình không có tư cách gì, tay đưa tới giữa không trung liền chậm rãi bỏ xuống. Nhìn Vương Nhất Bác khóc cả trái tim của Tiêu Chiến giống như bị ai nắm chặt không buông, vừa rồi Vương Nhất Bác tự động nói yêu hắn cũng không chú ý, chỉ muốn để Vương Nhất Bác đừng khóc.

"Nhất Bác, đừng khóc có được hay không?"

"Anh luôn cho là bảo vệ em thật tốt, không cho em bị tổn thương chính là yêu em, nhưng từ đầu đến giờ người làm em tổn thương nhất lại là anh. . . Lúc ấy em mới xuất đạo, anh không thể bắt em cược tương lai của mình, anh không dám . . . ."

"Xưa nay tôi còn sợ người khác không nói thứ gì."

"Nhưng đó là giấc mơ của em a, anh không có cách nào ích kỷ đến bắt em đem ước mơ đi cược, anh không thể bởi vì em yêu anh liền . . . Những lời đồn đại kia sẽ đem em rớt xuống, một khi lộ ra ánh sáng đời này em đều không thể lên sân khấu, anh không thể. . ."

"Tiêu Chiến, anh biết lúc ấy tôi liều mạng muốn xuất đạo vì cái gì sao? Thật sự tôi muốn đứng lên sân khấu được càng nhiều người trông thấy, nhưng càng nhiều hơn là tôi muốn giúp anh, tôi muốn trở thành cánh tay của anh mà không phải con mèo nhỏ phụ thuộc vào anh. Tôi muốn anh là một trong những nguyên nhân thành công chứ không phải một người ngủ say dưới bóng mát." 

"Anh chỉ là một mực không muốn để cho em bị tổn thương, lại quên chúng ta vốn nên cùng nhau đối mặt. . . Chuyện năm đó cuối cùng là anh sai rồi, ngay từ đầu không nói với em, lúc chia tay nói với em nhiều lời tổn thương, hay là anh giải thích rất muộn. Anh sai rất lâu a . . . "

Tiêu Chiến chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, có chút đạo lý hắn hiểu được quá muộn. . .

"Nếu lúc ấy tôi có thể sớm nói suy nghĩ của mình với anh một chút, anh cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy, chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ."

"Nhất Bác, thật xin lỗi."

"Tiêu Chiến anh biết không? Tôi hận anh rất nhiều năm."

"Là anh đáng đời."

"Thế nhưng là em hận anh là bởi vì em yêu anh."

"Cái gì?"

Tiêu Chiến thậm chí cảm thấy có phải là tai của mình xảy ra vấn đề hay không.

"Tiêu Chiến anh còn thích em sao?"

"Anh yêu em."

"Em cũng thế."

"Cái gì? Em nói cái gì?"

"Em nói, em yêu anh."

"Em nói em yêu anh? Em nói em yêu anh? Anh không nghe lầm? Anh bị ảo giác có có phải hay không? Anh. . . A. ."

Những vấn đề kia không thể nói ra vì miệng bị một nụ hôn rất lâu chặn lại, rất ngọt.

"Bây giờ nghe rất rõ ràng sao?" Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến vẫn là một biểu cảm, có thể lúc ở nhà Lưu Hải Khoan biết được chân tướng Vương Nhất Bác liền tha thứ cho Tiêu Chiến, cũng có thể là một khắc nhìn thấy Tiêu Chiến dưới lầu kia, cũng có thể từ trước đến nay Vương Nhất Bác không có hận Tiêu Chiến, vì yêu sinh hận, nếu không thì vì sao có thể hận đây? 

Thích chính là như vậy, không có cách nào. . .

"Bây giờ em không muốn hận anh."

"Anh. . . Ý của em là? Em tha thứ cho anh?"

Mặc dù hôn là hôn, nhưng là Tiêu Chiến không chuẩn bị Vương Nhất Bác tha thứ cho mình nhanh như vậy, dù sao cậu cũng là người làm cậu giận sáu năm, chảy bao nhiêu nước mắt. Sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy, tối thiểu vẫn là không thể.

"Đương nhiên không có."

"Vậy em vừa rồi, cái này. . . Anh . . . Em. . ." Tiêu Chiến luôn luôn ăn nói khéo léo tinh thông đạo lí đối nhân xử thế bị luống cuống.

Vương Nhất Bác nhìn hắn nói chuyện lắp bắp liền ôm bụng cười, đã bao lâu cậu không cười vui vẻ như vậy? Tiêu Chiến nhìn cậu cũng cười. 

Vương Nhất Bác: "Anh cười cái gì mà cười? Không cho cười!"

Tiêu Chiến: "A."

"Em tạm thời vẫn không thể tha thứ cho anh, nhìn biểu hiện của anh a."

"Được, cám ơn Vương ảnh đế."

"Anh muốn ăn đòn ."

Hai người không ai từng nghĩ tới, vở kịch chia tay dài dòng này, nói ra mọi thứ chỉ cần hai giờ. Tiêu Chiến da mặt dày ngủ lại nhà Vương Nhất Bác, đương nhiên trước mắt hắn chỉ xứng ngủ ghế sô pha, nhưng hắn cũng rất thỏa mãn, đây chính là ghế sô pha trong nhà Vương Nhất Bác a ! !

Hắn nằm ở trên ghế sa lon trong lòng tự hỏi mình, Tiêu Chiến ngươi hối hận không?

Vương Nhất Bác nằm trên giường mềm mại cũng đang tự hỏi, Vương Nhất Bác ngươi tiếc nuối sao?

Bỏ lỡ những khoảng thời gian kia chính là bỏ lỡ.

Thích chưa bao giờ là một bên im lặng không nói không nói cùng một bên cố ý giấu diếm, từ đầu đến cuối đều là chuyện hai người, trận này tốn thời gian sáu năm đánh cờ bên trong không có bên thua cũng không có bên thắng, Vương Nhất Bác học được thẳng thắn, Tiêu Chiến học được yếu thế.

Còn tốt, thời gian không muộn. Còn tốt, người yêu vẫn còn ở đó.

21.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww