Chương 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác ngủ một mạch tới mười một giờ mới dậy, trên mặt vẫn hiện lên nét mệt mỏi. Cậu đi ra phòng ngủ phát hiện người trên ghế sa lon không thấy, chăn mền cũng đã gấp kỹ, Tiêu Chiến rời đi?

Vương Nhất Bác có chút không cao hứng, biểu hiện của người này chính là như thế? Rửa mặt xong từ toilet đi tới mới phát hiện trên bếp còn đang hầm canh, lúc này Tiêu Chiến cũng quay trở về."Bảo bảo, em tỉnh rồi."

"Ừm, anh làm gì đi." Lúc Vương Nhất Bác nghe được xưng hô của Tiêu Chiến đối với mình thì tim cũng mềm nhũn ra, có điều trên mặt cũng không thể hiện ra ngoài, đêm qua cậu đã nghĩ kế hoạch thật tốt rồi, cậu phải hành Tiêu Chiến một hai tháng mới được.

"A, anh nghĩ nên làm chút gì đó cho em ăn nhưng kết quả phát hiện mình quên mua thịt. Em có đói bụng không, muốn nếm thử canh trước hay không?"

"Được." Vương Nhất Bác đi theo sau hắn vào phòng nếp, đã nhiều năm như vậy Tiêu Chiến vẫn đem khẩu vị của Vương Nhất Bác nhớ kỹ trong lòng, dù sao hàng năm lúc sinh nhật Vương Nhất Bác ở nhà Tiêu Chiến cũng làm cho mình cả bàn đồ ăn, sau đó tự mình uống đến say mèm.

"Anh nấu canh gì?"

"Canh sườn lợn nấu bắp ngô, một chút anh làm canh nấu thịt bò cho em thế nào? Nguyên liệu anh đều mua về, anh nấu ít cay, dù sao thân thể em cũng vừa mới tốt."

"Nấu canh thịt bò?"

"Đúng a, trước kia anh đáp ứng em."

"Chỉ là cách đây rất lâu a. ." Vương Nhất Bác một bên ăn canh không khỏi hơi xúc động, sau khi cùng Tiêu Chiến chia tay rốt cuộc cậu cũng chưa ăn qua canh nấu thịt bò.

"Thật xin lỗi, sau này anh nhất định sẽ bù đắp những thời gian lãng phí bù lại cho em." Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt đều là thâm tình, Vương Nhất Bác nhìn có mặt mình có chút nóng.

"Ai cùng anh sau đó a, em còn chưa có tha thứ cho anh đâu !"

"Vâng vâng vâng, anh nói sai."

"Có cần giúp một tay hay không?"

"Không cần a, em ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài chờ là được rồi."

Vương Nhất Bác luôn cảm giác mình đã ba mươi tuổi còn bị người dùng từ ngoan ngoãn có điểm là lạ, nhưng người kia là Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại cảm thấy không có gì.

"Đừng xem nhẹ em, bây giờ nấu ăn rất lợi hại."

"Anh biết em lợi hại, thế nhưng anh muốn để em nghỉ ngơi thật tốt, không phải mới hết sốt sao?" Vương Nhất Bác vừa nói nhỏ vừa đi ra phòng bếp

"Chính mình dạ dày không phải cũng còn chưa tốt, còn không biết xấu hổ nói mình đây, ông già."

"Em nói ai là ông già?"

"Nói anh chứ ai! Tiêu tổng năm nay đã ba mươi lăm tuổi còn không phải ông già?"

"Vậy em có muốn thử một lần hay không?" Tiêu Chiến cong miệng nhìn Vương Nhất Bác

"Tiêu Chiến, em đã nói em không có tha thứ cho anh, anh không muốn được một tất lại tiến một thước."

"Thật xin lỗi, anh sai rồi!"

"Nhận sai lại rất nhanh." Vương Nhất Bác bưng canh ngồi vào trước bàn ăn, cầm muỗng Tiêu Chiến đưa cho uống một ngụm.

"Bảo bảo ăn rất ngon sao?"

Xác thực ăn rất ngon, rất đúng khẩu vị của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác rất thích thời điểm hai người cùng một chỗ trước kia, nhưng cậu vốn ngạo kiều, bây giờ sẽ không nũng nịu thừa nhận

"Bình thường đi, so sánh với em làm còn kém một chút."

"Cái kia, sau này Vương lão sư có thời gian có thể dạy anh một chút được hay không a? Anh sẽ làm thật tốt cho Vương lão sư."

"Ừm, để xem tâm tình của em a."

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt kiêu ngạo Vương Nhất Bác cười sủng nịch, đặt trường hợp là hôm qua nằm mơ Tiêu Chiến cũng không dám nghĩ, mấy năm này hàng đêm Tiêu Chiến đều mơ thấy Vương Nhất Bác, người trong mộng không phải xem nhẹ chính mình thì là nói lời độc ác với mình, có khi chính bản thân Tiêu Chiến cũng không biết đâu là mơ, đâu là thật, nghĩ đến hình ảnh một ngày nào đó hai người sẽ vui vẻ như vậy . . .

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến!"

"Làm sao?"

"Nước tràn ra ngoài rồi, anh nghĩ gì thế?"

"A, thật xin lỗi anh lập tức thu dọn."

Vương Nhất Bác nhíu lông mày một chút nhỏ đến không thể thấy "Anh không cần nói xin lỗi với em."

"Anh biết rồi." Tiêu Chiến lại mỉm cười.

Làm cơm xong đã hơn mười hai giờ, Vương Nhất Bác ăn thêm chén canh sau đó mới rời giường không bao lâu cũng không có đói bụng, một chút nóng vội cũng không có.

"Để Vương lão sư đợi lâu, mau nếm thử."

"Cũng không tệ lắm."

"Cay hay không? Có muốn uống chút nước hay không."

"Không cần, cay mức này em vẫn có thể." Sau năm phút bờ môi Vương Nhất Bác liền sưng lên. . .

"Tiêu Chiến anh bỏ bao nhiêu ớt a! Anh chính là cố ý."

"Là lỗi của anh, quên Vương lão sư không thể ăn cay, còn bỏ nhiều ớt như vậy."

"Vương lão sư uống chút nước nhanh."

"Tại sao anh không ăn a?"

Vương Nhất Bác mới phát hiện Tiêu Chiến hoàn toàn không động đũa

"Anh không đói bụng."

"Buổi sáng anh ăn cái gì vẫn chưa đói?"

"Buổi sáng anh . . ."

"Buổi sáng anh chưa ăn đúng hay không, có phải anh đau bụng hay không?" Vừa rồi Vương Nhất Bác phát hiện trên mặt Tiêu Chiến có mồ hôi, vốn cho rằng là phòng bếp quá nóng, bây giờ mới phản ứng được.

"Anh không sao, một chút là tốt rồi. Em ăn nhanh đi."

"Thuốc đâu?" Vương Nhất Bác trầm mặt hỏi, Tiêu Chiến chưa từng thấy bộ dạng này của cậu, vô cùng dọa người. . .

"Trong xe, em ăn đi, để anh đi lấy."

Vương Nhất Bác căn bản không để ý tới hắn, đi tới túi áo khoác hắn cầm chìa khóa liền đi xuống lầu.

Một mình Tiêu Chiến ngồi trước bàn ăn suy nghĩ, rõ ràng là rất đau tại sao muốn liều mạng chống đỡ? Mình lại quên lần dạy dỗ trước đó phải không? Vì sao không thể yếu thế trước em ấy? Rõ ràng rất muốn em ấy quan tâm mình a?

Vương Nhất Bác cầm thuốc về đến nhà phát hiện thái độ Tiêu Chiến chuyển biến một trăm tám mươi độ

"Bảo bảo em trở về à?"

"Ừm."

"Anh nấu nước nóng, em giúp anh rót một ly a."

"Ừm."

"Vương lão sư nước này quá nóng, em giúp anh thổi một chút đi?"

Vương Nhất Bác có chút mơ màng, người này không phải là bị kích thích? Làm sao mình mới đi xuống lầu có một chút mà thay đổi lớn như thế? Nhưng mà mình vẫn rất thích.

"Được rồi, thử lại lần nữa còn nóng không nóng?"

"Không nóng, rất vừa."

"Cái kia đem thuốc uống." Vương Nhất Bác đem thuốc mở nắp bên trên ra đưa tới tay hắn.

"Làm sao, khá hơn chút nào không?"

"Lúc này mới vừa uống xuống nào có nhanh như vậy a."

"A, vậy anh còn đau không?"

"Đau."

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, cậu vốn cho rằng Tiêu Chiến lại còn giống như trước một dạng cậy mạnh nói không đau.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Một chút là thuốc có tác dụng rồi, nếu không em giúp anh xoa xoa một cái a?"

"Được."

Vương Nhất Bác đưa tay đặt ở bên trên bụng Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa năm phút đồng hồ

"Thế nào? Còn đau không?"

"Vương lão sư cũng quá lợi hại giống như thật sự không có đau như vậy, Vương lão sư tiếp tục."

Người có bệnh dạ dày đều biết, lúc đau bụng căn bản xoa bụng không làm giảm được cơn đau, thậm chí càng xoa sẽ càng đau, đương nhiên Tiêu Chiến cũng biết, nhưng hắn thấy bộ dáng lo lắng của Vương Nhất Bác liền cảm thấy đau cũng thấy đáng.

"Nếu không em gọi điện thoại cho Hải Khoan ca?"

"Làm gì?"

"Để anh ấy tới xem anh một chút, truyền dịch cho anh."

"Không cần, thật sự không có nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa anh cảm thấy bây giờ hẳn là cậu ta cũng không dám gặp anh. Vương lão sư xoa xoa một cái là được."

"Được thôi, nếu một chút còn đau em liền gọi điện thoại cho anh ấy."

Tiêu Chiến nằm trên ghế sa lon Vương Nhất Bác ngồi tại bên cạnh hắn nhẹ nhàng xoa, giữa trưa ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người ấm áp, Tiêu Chiến cứ như vậy ngủ thiếp đi.

"Tiêu Chiến, dậy đi."

"Bảo bảo, làm gì."

"Ăn chút cháo đi, ăn xong ngủ tiếp."

"Không ăn, buồn ngủ."

"Tiêu Chiến!"

"Đến rồi, đến rồi."

"Vương lão sư làm món gì nghe mùi rất ngon a?"

Đập vào mi mắt là chén cháo không thể quen thuộc hơn

"Dạ dày anh bây giờ không tốt, còn có thể ăn cái gì."

Chén cháo này với hắn mà nói đặc biệt trân quý, đã vài năm hắn chưa nếm trải mùi vị này, hắn ăn từng muỗng một, mỗi muỗng rất ít, khóe mắt dần dần đỏ lên.

"Anh làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến có chút kỳ quái.

"Không có cái gì, chính là cháo này ăn quá ngon."

"Có muốn ăn thêm hay không, em lấy cho anh?"

"Được."

Giữa trưa Vương Nhất Bác lại hâm nóng đồ ăn cho Tiêu Chiến một lần, hai người ngồi trước bàn xem như cùng ăn một bữa cơm.

"Anh không cần đến công ty mỗi ngày sao?"

"Không cần a."

"Vậy ngày thường anh làm gì?"

"Nhớ em a."

"... ..."

"Được rồi không nghĩ nhiều, nhưng anh xác thực không cần đến công ty, nhiệm vụ hàng đầu của anh bây giờ chính là buổi hòa nhạc của Vương lão sư."

"Vậy xem ra Tiêu tổng đã chuẩn bị tốt rồi."

"Đương nhiên, đã chuẩn bị rất lâu, Vương lão sư muốn lúc nào bắt đầu đây?"

"Có mấy bài háy lúc trước em viết còn chưa có hát qua, em muốn biểu diễn ca hát, thêm vào vũ đạo tập cũng phải một tháng, bây giờ mới tháng ba, vậy thì vào tháng năm?"

"Thời gian có quá gấp hay không? Thân thể em còn chưa khỏe, hơn nữa tin tức em chuẩn bị giải nghệ đã phát ra ngoài, nhưng sau đó còn có mấy sự kiện liên tiếp, anh sợ em không chịu nổi."

"Tiêu tổng hiểu rõ lịch trình của em như vậy a."

"Đương nhiên, anh nhớ lịch trình của em còn rõ hơn lịch trình của anh đây."

Vương Nhất Bác không nói

"Bảo bảo, làm sao vậy?"

Tiêu Chiến cũng không biết lời mình vừa nói làm Vương Nhất Bác xúc động, Tiêu Chiến thật sự ở một nơi mình không thấy mà yên lặng yêu mình a . . .

"Không có gì, vậy anh cảm thấy tháng mấy là phù hợp?"

"Nếu không tháng sáu đi, thời gian trống hơn rất nhiều, em cũng không cần phải khổ cực như vậy."

"Vậy ngày hai mươi hai tháng sáu đi, em xuất đạo vào ngày đó."

Thời gian cùng địa điểm đều chọn được, Vương Nhất Bác liền bắt đầu luyện tập, những năm này cậu tập trung vào phim truyền hình, điện ảnh bỏ ra công sức không nhỏ, ngược lại vũ đạo có chút bị lãng quên, dù sao chỉ cần luyện nửa tháng thì sẽ tốt lên. .

"Bảo bảo, uống nước nghỉ một lát a."

Mười giờ tối Vương Nhất Bác vẫn còn ở trong phòng luyện tập. Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, sáu năm nhưng người trước mắt một chút thay đổi cũng không có, trong mắt Tiêu Chiến giống như có thể thấy sự trong suốt, nóng bỏng trong mắt của Vương Nhất Bác cũng như là Vương Nhất Bác còn luyện tập đêm khuya lúc chưa xuất đạo, sáu năm vẫn như cũ, vẫn là như thế này, mọi thứ giống như chưa bao giờ thay đổi.

"Có mệt hay không, lau mồ hôi đi."

"Còn tốt." Vương Nhất Bác cũng không đưa tay, chỉ đứng chờ Tiêu Chiến lau mồ hôi cho mình, Tiêu Chiến tỉ mỉ lau mồ hôi cho cậu rồi lại đem nước đã được cắm sẵn ống hút đưa tới bên miệng cậu, Vương Nhất Bác mới bắt đầu uống.

"Buổi hòa nhạc của em, anh. . . Tới không?"

"Đương nhiên tới a, buổi hòa nhạc của em anh làm sao có thể không đi."

"Nói dễ nghe, lúc trước cũng không thấy anh đến."

Tiêu Chiến không có lên tiếng Vương Nhất Bác cho là hắn thầm chấp nhận, mặc dù là chuyện qua đi nhưng cậu vẫn là có chút giận.

Bảo bảo, anh có đi a, mỗi một nơi. Ở chỗ em không nhìn thấy. . .

"Lần nay anh nhất định đi, cùng đi toàn bộ hành trình cùng Vương lão sư có được hay không?"

"Ai muốn đi cùng với anh." Vương Nhất Bác giả bộ như ghét bỏ chạy đi nhưng trong lòng lại nở hoa, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến xem mình biểu diễn, mình không thể để xảy ra sai sót, luyện tập thêm mấy lần a.

Thời gian này Vương Nhất Bác rất là khẩn trương, mặc dù Tiêu Chiến cố ý giảm bớt lịch trình nhưng nhân khí của Vương Nhất Bác thật sự rất cao, vé vào cửa của buổi hòa nhạc bán hết chỉ trong vài giây, mỗi tiết mục biểu diễn ở trên cũng sôi động, tưng bừng, sân bay chật kín người, mấy lần xém chút xuất hiện sự cố giẫm đạp. Tâm trạng của người hâm mộ Tiêu Chiến có thể lý giải, nhưng đến khi nhìn thấy bảo bảo của mình ở phi trường xuất hiện che cực kỳ kín đáo chỉ còn hai mắt, còn bị người cầm trường thương, đoản pháo oán giận, vỗ mặt không khỏi nổi nóng, thậm chí hắn còn nghĩ nếu không phải Vương Nhất Bác không cho thì hắn đã mua được máy bay tư nhân rồi. . . .

Tiêu Chiến lo lắng kiểu này không phải không có lý, không có lửa làm sao có khói, buổi tối lúc Vương Nhất Bác đi Thượng Hải ghi hình tiết mục rốt cuộc bạo phát . . . Ngày hôm đó vốn là Tiêu Chiến muốn đi cùng Vương Nhất Bác, chỉ là Vương Nhất Bác không đồng ý, cũng liền thôi.

Vương Nhất Bác vốn là đáp ứng Tiêu Chiến, ghi hình kết thúc trở về khách sạn cùng hắn gọi video, thế nhưng là đã quá thời gian ước định trước đó hai giờ Vương Nhất Bác cũng không có gọi điện thoại đến, Tiêu Chiến gọi tới chính là tắt máy, Tiêu Chiến bay đến Thượng Hải trong đêm, xuống máy bay liền đi đến khách sạn của Vương Nhất Bác. Tào Dục Thần nói cho Tiêu Chiến, thời điểm buổi tối Vương Nhất Bác trở về khách sạn cậu phát hiện bày trí trong phòng giống như có người động tới, ban đầu cậu không để ý kết quả dưới giường truyền đến âm thanh ồn ào, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn sang thấy đối diện mình có một đôi mắt . . . Lúc ấy trong phòng chỉ có một mình cậu, sau đó cậu liền nhốt mình ở trong phòng, cho dù ai gõ cửa cũng không mở.

"Thật ra mấy năm nay vần đề fan tư sinh của Nhất Bác luôn luôn rất nghiêm trọng, chỉ là không nghĩ tới lần này sẽ như vậy, người kia đã được đưa đến đồn cảnh sát, cô ta nói cô ta đã chờ đợi trong phòng hai ngày, lúc bị đưa đi còn hướng về phía Nhất Bác nói yêu cậu ấy, không muốn cậu ấy giải nghệ."

"Vấn đề tư sinh nghiêm trọng như vậy? Những vệ sĩ tôi cho theo em ấy họ làm việc kiểu gì?"

"Tiêu tổng, Nhất Bác không thích người khác cùng cậu ấy ngủ cùng một phòng, vệ sĩ cũng chỉ có thể giữ ở ngoài cửa, lần này thật là sơ sót là lỗi của tôi."

"Tôi hi vọng đây là một lần cuối cùng." Giọng nói của Tiêu Chiến lạnh lùng giống như rơi xuống trong hầm băng.

Tiêu Chiến chạy tới khách sạn đã hai giờ, ở cửa ra vào gõ nửa ngày người trong phòng cũng không có phản ứng, Tiêu Chiến lo lắng cậu xảy ra chuyện nên không thể làm gì khác hơn là lấy thẻ vạn năng mở cửa phòng

"Bảo bảo, anh vào đây, đừng sợ, là anh."

Tiêu Chiến vừa vào cửa liền nhìn thấy trên giường nhô lên một cái bọc lớn, Vương Nhất Bác cả người run rẩy núp ở trong chăn ngay cả một sợi tóc đều không có lộ ra.

"Bảo bảo, là anh, em đi ra trước đi có được hay không."

Người trong chăn vẫn là không có phản ứng.

"Bảo bảo, anh là Tiêu Chiến a, em không muốn nhìn anh sao?"

"Tiêu Chiến. . ." Vương Nhất Bác buồn buồn khóc đến thanh âm khàn khàn từ trong chăn truyền tới

"Đúng thế, anh là Tiêu Chiến a, em nhìn anh có được hay không."

"Anh không phải, anh gạt tôi."

"Anh không có lừa em, bảo bảo, anh chính là Tiêu Chiến."

"Tiêu Chiến. . . Ở Bắc Kinh. . . Anh không phải anh ấy. . . Anh cút."

"Bảo bảo ngoan, anh có phải Tiêu Chiến hay không em bỏ chăn ra nhìn một cái sẽ biết." Tiêu Chiến nhẹ nhàng chụp người núp ở trong chăn, có lẽ vỗ về kiểu này lại hiệu quả, trong chăn lộ ra một đôi mắt sưng đỏ, trong ánh mắt còn tràn đầy sợ hãi, băn khoăn.

"Bảo bảo, là anh đừng sợ."

Vương Nhất Bác thấy được gương mặt quen thuộc mới phản ứng được, người trước mắt thật sự là Tiêu Chiến

"Oa oa oa, Tiêu Chiến, không phải anh đang ở Bắc Kinh sao?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa khóc, ôm Tiêu Chiến thật chặt không buông.

"Em không có gọi video cho anh, điện thoại lại tắt máy anh không yên lòng cho nên mới tới nhìn em a."

"Không sợ, anh tới đây rồi, sau này anh đều đi cùng em có được hay không?" Tiêu Chiến xoa xoa tóc người trong ngực một chút, trong lời nói tràn đầy ôn nhu.

"Thật. . . Thật đáng sợ. . . Cô ấy ở dưới giường trước mắt của em hai ngày . . . ."

Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến không cầm được nước mắt liền khóc nấc, Tiêu Chiến thấy cậu như vậy trong mắt vô cùng đau lòng còn có tự trách, nếu mình cùng đi với em ấy là tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy . . .

"Bảo bảo, không khóc. Anh bảo đảm sau này anh đều bên cạnh em, sẽ không có chuyện như vậy phát sinh có được hay không?"

Người trong ngực hít hít rầu rĩ gật nhẹ đầu

"Đi rửa cái mặt, sau đó chúng ta đổi một gian phòng khác có được hay không?"

"Được."

Vương Nhất Bác ngoài miệng đáp ứng thế nhưng là chính là vùi trong ngực Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đem người ôm lấy

"Bảo bảo, em làm sao lại nhẹ như vậy?"

"Ăn nhiều quá lên hình không dễ nhìn." Vương Nhất Bác bị hắn ôm ở trên người có chút xấu hổ, ban đầu khóc nửa ngày trên mặt cũng có chút đỏ hiện giờ ngược lại càng đỏ.

Chính Tiêu Chiến rửa mặt cho người ta xong, Vương Nhất Bác tuy là không khóc nhưng vẫn là hít hít rầu rĩ.

"Vậy đi ra ngoài vẫn là anh ôm em đi."

Vương Nhất Bác không có đáp lại, Tiêu Chiến liền trực tiếp hai tay nâng mông người trong ngực ôm đi ra ngoài, Tào Dục Thần luôn luôn canh giữ ở phía ngoài sợ hết hồn

"Tiêu tổng? Cái này?"

Vương Nhất Bác không biết bên ngoài có người xấu hổ trực tiếp vùi mặt vào bờ vai Tiêu Chiến

"Không nên nhìn, đừng nhìn."

"Tiêu tổng đây là thẻ phòng."

Tào Dục Thần nhìn hai người a không phải, bước chân Tiêu Chiến càng đi càng xa trong lòng lẩm bẩm:

Hai người này hòa hảo rồi?

Tiêu Chiến đem người nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn xong ngồi ở bên giường trông coi Vương Nhất Bác

"Anh . . . Nhìn em làm gì?"

"Em đẹp mắt."

"Gạt người."

Vương Nhất Bác vừa rồi khóc nửa ngày không cần nghĩ cũng biết bây giờ mình khẳng định rất xấu.

"Trong lòng anh lúc nào em cũng đẹp."

Vương Nhất Bác mặc kệ hắn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nhắm mắt lại ngủ, Tiêu Chiến ở bên cạnh cậu luôn luôn có cảm giác an toàn, chuyện buổi tối cũng chẳng phải sợ hãi. Lúc Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác đã ngủ, người nẳm trên giường kỳ quái mở miệng

"Anh có lạnh hay không?"

"Anh còn tốt."

"A."

Sao? Giống như không đúng?

"Bảo bảo, anh lạnh, lạnh chết anh rồi."

"Không phải mới vừa rồi anh còn nói không lạnh?"

"Anh nói sai, anh đặc biệt lạnh."

"Vậy anh đi tắm rửa ủ ấm a."

"A?" Tiêu Chiến nghĩ thầm cái này kịch bản phát triển không đúng lắm có phải hay không, không có cách nào cũng chỉ có thể đi tắm rửa một cái, tắm rửa xong đi ra người trên giường vẫn là chưa ngủ, chớp ánh mắt sáng lên nhìn hắn, con mắt chuyển động theo động tác của Tiêu Chiến.

"Tắm xong?"

"Ừm."

"Ấm áp sao?"

"Ừm."

"Vậy anh lên đây đi."

"Ừm. Sao? Đi đâu đây?"

"Lên giường a, không tắm rửa sao lên giường a bẩn chết rồi."

Thấy Tiêu Chiến động tác chậm chạp Vương Nhất Bác hơi không kiên nhẫn

"Nếu anh không muốn thì ngồi ở kia ngủ cũng được."

"Đừng đừng đừng, Vương lão sư anh muốn."

Tiêu Chiến xoay người một cái liền lên giường, tốc độ nhanh đến chờ Vương Nhất Bác phản ứng kịp người kia đã nằm bên cạnh mình. Không biết bao lâu rồi hai người không ngủ ở trên một cái giường?

Một tháng này cho đến nay mỗi ngày Tiêu Chiến đều ngủ ở Vương Nhất Bác nhà -- trên ghế sa lon, dù là như thế hắn cũng rất thỏa mãn, hiện giờ Vương Nhất Bác liền nằm ở bên cạnh mình thậm chí Tiêu Chiến cảm thấy có chút không chân thực.

Tiêu Chiến đưa tay trong chăn cầm tay Vương Nhất Bác, có lẽ là vẫn còn sợ hãi chuyện đêm nay, Vương Nhất Bác không có rút ra.

22.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww