Chương 40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước ngày quay tống nghệ, Vương Nhất Bác nhân lúc Tiêu Chiến đi ra ngoài không có thời gian bồi mình, nhanh chóng định ngày hẹn Uông Trác Thành, lần trước ở Thượng Hải Vương Nhất Bác rất để ý bộ dáng ấp úng của Uông Trác Thành. Nhưng từ sau khi hai người gỡ bỏ hiểu lầm cậu cũng không hỏi Tiêu Chiến, hai người đều ăn ý không nhắc chuyện lúc trước, nhưng đương nhiên không phải Vương Nhất Bác biết tất cả.

"Nói đi, đến cùng còn có cái gì giấu diếm tôi." Vương Nhất Bác đi thẳng vào vấn đề hoàn toàn không cho Đại Thành có cơ hội qua loa lấy lệ.

"A, thật ra cũng không có gì. Nếu cậu không tin vẫn là hỏi Tiêu ca a." 

"Tôi đang hỏi cậu, tôi không có thời gian, mau nói."

Cậu đã đáp ứng Tiêu Chiến trước tám giờ tối nhất định về nhà, bây giờ đã sáu giờ rưỡi thêm trên đường không có thời gian, thời gian Vương Nhất Bác cũng không có thời gian tới một tiếng.

"Ai, tôi nói."

Lúc hai người mới vừa chia tay, Vương Nhất Bác vẫn ở đoàn quay phim cùng RINCE, mỗi ngày Tiêu Chiến đều oanh tạc Wechat Đại Thành, để cậu ấy chuẩn bị báo cáo tin tức Vương Nhất Bác cho mình, cậu có vượt qua được hay không, có ăn cơm đúng giờ hay không, tâm tình có tốt hay không, hay diễn viên khác có khi dễ cậu hay không.

"Lúc ấy tôi thấy vô cùng kì lạ, rõ ràng yêu thích cậu vô cùng, hai người chia tay cũng rất khó khăn không vượt qua được, vì sao còn muốn chia tay."

"Cậu có nhớ bộ phim cổ trang lần trước cậu ngã bị thương, lúc tôi gọi điện thoại cho Tiêu ca cả người anh ấy đều ngây dại, không đến ba tiếng anh ấy liền bay đến bệnh viện. Tôi chưa từng thấy anh ấy chật vật như lần đó, cà vạt lỏng lẻo nút thắt muốn rơi ra, tóc rối bời, trong mắt đều là tơ máu. Rõ ràng sắc mặt rất kém, không ăn, không uống, không ngủ, không nghỉ chăm sóc cậu ba ngày, ai khuyên cũng đều vô dụng, sau đó cậu tỉnh lại anh ấy lại ngất xỉu liền nằm ở phòng bệnh cách phòng cậu, buổi tối lúc cậu thiếp đi còn lén lút chạy tới nhìn cậu."

"Lần đó anh ấy đến thăm tôi?"

"Nào chỉ là lần đó, nhiều năm như vậy từ cảm mạo nóng sốt thông thường cho tới nằm viện, không một lần nào không phải anh ấy chăm sóc cậu, nhưng tôi cũng rất tức giận là anh ấy rất lợi hại, có thể không để cho cậu phát hiện lần nào."

"Tôi biết, nhưng tôi tưởng rằng đang nằm mơ. . ."

"Tôi nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy có một người sẽ yêu tôi như vậy." Đại Thành hơi xúc động mà nói.

"Nhiều năm như vậy tôi luôn ở bên cạnh cậu tôi biết cậu còn thích anh ấy, cũng biết cậu đối với Tiêu ca còn có khúc mắc, làm bằng hữu tôi nên đứng về một phía với cậu, nhưng chỉ cần tôi nghĩ tới anh ấy yên lặng làm tất cả những chuyện này tôi liền không có cách nào khác."

"Mỗi lần cậu lên sân khấu biểu diễn anh ấy đều đi, một đại nam nhân ngồi cùng một chỗ với đám tiểu cô nương giơ đèn cho cậu, thấy cậu đi ra cũng gọi tên cậu giống như tiểu cô nương. Anh ấy nói anh ấy đáp ứng cậu, mỗi nơi cậu biểu diễn ca hát anh ấy đều muốn đến, anh ấy cũng biết cậu để vị trí ở hàng ghế thứ nhất là cho ai, nhưng anh ấy nói là sợ cậu không muốn nhìn thấy anh ấy, mỗi lần cậu hát anh ấy liền trốn ở hàng cuối cùng nhìn cậu trên màn hình lớn, mỗi một nơi đều như vậy."

"Hoá ra anh ấy đều nhớ. . ."

"Cho nên lên lần nhìn thấy hai người các cậu cùng một chỗ qua đây tôi không kinh ngạc chút nào, hai người đều yêu thương lẫn nhau, hợp lại không phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao, tôi chỉ là một người ngoài cũng không khỏi có chút tiếc nuối, thật sự quá lâu . . ."

Không muộn, chỉ cần là Tiêu Chiến liền không muộn. . .

Vương Nhất Bác trong xe khóc hơn nửa ngày mới bình phục tốt tâm tình, cậu nói ở trong lòng

"Tiêu Chiến, thật ra năm điểm sau cùng em đã sớm thêm cho anh, cho sáu năm anh không ngừng yêu em." 

Vương Nhất Bác vừa vào cửa Tiêu Chiến liền chào đón

"Bảo bảo, em trở về nha. Ăn cơm chưa, anh trở về không thấy em nên vừa tính gọi điện thoại cho em đây." 

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến nhịn không được ôm một cái, thật chặt, nửa ngày cũng không có buông tay. Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Vương Nhất Bác chờ cậu ổn định tâm tình.

Hồi lâu, Vương Nhất Bác đối với mình "Ôm ấp yêu thương" có chút ngượng ngùng, mới đem Tiêu Chiến buông ra. Lúc cùng Vương Nhất Bác tách ra Uông Trác Thành liền gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vội vã chạy về nhà lại giả vờ cái gì cũng không biết, hắn không nghĩ tới chuyện trở thành gánh nặng lẫn nhau.

"Ăn cơm chưa?"

"Không có." Vương Nhất Bác ngồi ở trên ghế sa lon âm thanh có chút buồn buồn.

"Vậy anh nấu cho em bát mì? Buổi tối ăn quá nhiều không tốt cho tiêu hóa."

"Em muốn ăn sủi cảo tôm."

"A?"

"Em nói em muốn ăn sủi cảo tôm, buổi sáng trước đây anh nói mang sủi cảo tôm cho em."

"Thế nhưng là anh không biết làm a."

"Em mặc kệ."

Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho dì Trương, tinh tế lên tiếng hỏi, đem trình tự ghi lên giấy, cũng may gần đây Vương Nhất Bác có làm cơm, vật liệu trong nhà Vương Nhất Bác đều có, không đến mức đêm hôm khuya khoắt còn phải đi ra ngoài mua.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bận rộn trong phòng bếp làm sủi cảo tôm giống như làm cho chính mình, không có một chút không kiên nhẫn, trong lòng có một loại cảm giác nửa chua nửa ngọt không nói ra được.

"Ầy, Vương lão sư đây là lần đầu tiên anh làm, nếu ăn không ngon em cũng đừng chê."

"Không chê, Chiến ca làm em đều thích."

Tiêu Chiến cảm thấy chóp mũi chua xót, câu Chiến ca này đã bao lâu rồi hắn không nghe thấy . . .

"Ăn rất ngon a, Chiến ca anh có muốn nếm thử hay không."

Tiêu Chiến vẫn còn ngây người, Vương Nhất Bác kêu vài tiếng hắn đều không có phản ứng.

"Chiến ca, Chiến ca, Tiêu Chiến a!"

"Làm sao?"

"Em gọi anh nửa ngày anh còn nói làm sao."

"Anh không nghe thấy, bảo bảo em nói cái gì."

"Em nói anh có muốn nếm thử một cái hay không." Nói rồi gắp một cái sủi cảo tôm đưa tới bên miệng Tiêu Chiến, ra hiệu cho Tiêu Chiến mở miệng.

"Thế nào? Có phải ăn rất ngon hay không, không nghĩ tới cái gì Chiến ca cũng biết làm a, sáng mai em còn muốn ăn, anh làm cho em."

"Được, em muốn ăn liền làm cho em."

Đêm hôm đó Vương Nhất Bác mở ra hộp chuyển phát nhanh bị cậu để tận cùng trong ngăn tủ, là tấm thiệp ông già Noel sáu năm trước từ Phần Lan gửi về. Lúc nhận được chuyển phát nhanh là lúc hai người mới chia tay, đoàn làm phim vẫn còn người khác, vẫn là trợ lý giúp cậu cầm lại nhà, nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn không có dũng khí mở ra. Nhưng bây giờ bỗng nhiên Vương Nhất Bác rất muốn biết nguyện vọng của Tiêu Chiến là gì, đại khái là thời gian quá lâu, góc viền của tấm thẻ có chút phai màu, nhưng vẫn là nhìn thấy bút tích hữu lực, phía trên chỉ có ba chữ : Vương Nhất Bác

Rất nhanh liền đến ngày hai mươi hai tháng sáu, Vương Nhất Bác đúng hẹn mà tới buổi hòa nhạc tạm biệt, sáng sớm người hâm mộ đã đứng ở bên ngoài sân được trang trí xong, đại khái bởi vì đây là lần cuối cùng, quy mô cực kỳ long trọng, lối đi bên ngoài đều bày rất nhiều vật tiếp ứng

Buổi chiều Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến hiện trường

"Wow Vương lão sư nhân khí cũng quá cao."

"Cái đó đúng."

"Bảo bảo, nói đi nói lại tại sao em muốn giải nghệ a." Vấn đề này Tiêu Chiến luôn luôn rất hiếu kỳ nhưng chưa từng hỏi qua

"Trước kia là bởi vì anh, bây giờ cũng vẫn là bởi vì anh."

"Bởi vì anh?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chậm rãi mở miệng

"Những năm này một bên em liều mạng làm việc là muốn gom đủ phí bồi thường vi phạm hợp đồng sau đó giải ước với anh, một bên lại đem thời gian giải ước kéo dài, sau cùng em tự mình ước định chờ anh đến năm 2026, nếu như lúc đó anh còn chưa đến tìm em, em liền buông tay, có phải em rất ngốc hay không?" 

"Không ngốc, là anh khờ, thật xin lỗi anh tới muộn."

"Chiến ca, anh không cần nói xin lỗi với em."

"Cho nên đầu năm em tuyên bố giải nghệ là bởi vì. . . ?"

"Vâng."

"Tại sao em ngốc như vậy? Nỗ lực nhiều năm như vậy tại sao lại vì anh . . . "

"Từ đầu đến cuối em đều chỉ muốn đứng cùng một chỗ với anh, nếu như không có anh, em đứng cao hơn có ý nghĩa gì." Vương Nhất Bác đưa con ngươi nhàn nhạt nhìn Tiêu Chiến.

"Đạo lý kia anh hiểu quá muộn. . ."

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến kéo vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn, cậu không muốn để cho Tiêu Chiến tự trách.

"Không muộn, chỉ cần là anh mọi chuyện đều không muộn."

"Vương Nhất Bác, cám ơn em còn nguyện ý yêu anh."

"Tiêu Chiến, cám ơn anh luôn luôn yêu em."

Lúc trước là muốn chạy trốn em, sau này chỉ muốn có em . . .

"Khụ khụ, hình như chúng tôi tới không đúng lúc." 

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua cửa ra vào tức giận nói

"Thật sự không phải lúc."

"Đừng nháo." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy người trong ngực một chút

"Hải Khoan ca, hai người tới rồi."

"Đại minh tinh, chúc cậu biểu diễn thuận lợi." Bạch Thần Diệc đưa qua một bó hoa. .

Vương Nhất Bác: "Cám ơn."

Bạch Thần Diệc: "Đợi một lát kết thúc chúng ta cùng nhau ăn cơm a?"

Tiêu Chiến: " Chuyện này chắc không được a, đêm nay kết thúc sẽ phải bay đi Lạc Dương, ngày kia còn có một buổi biểu diễn, phải đến nơi tập biểu diễn một chút." 

Bạch Thần Diệc: "Ca, bộ dáng này của anh rất giống trợ lý." 

Lưu Hải Khoan: "Vậy thì chờ buổi hòa nhạc kết thúc chúng ta lại tụ họp."

Tiêu Chiến: "Cũng được, không say không về."

Vương Nhất Bác: "Không được, dạ dày của anh thành dạng gì, còn uống rượu."

Tiêu Chiến: " Anh chỉ uống một chút." Nói xong còn lấy tay ra dấu.

Lưu Hải Khoan: "Rượu liền thôi, vẫn có thể ăn một bữa cơm cùng nhau." 

Tiêu Chiến: "Cái kia đến lúc đó tới nhà của tôi, tôi tự mình nấu cho hai người."

Bạch Thần Diệc: "Ca, đã nói không được quỵt nợ a."

Lưu Hải Khoan: " Được rồi, chúng ta đi trước, đừng làm lỡ thời gian của Nhất Bác."

Bạch Thần Diệc: "Vậy chúng tôi đi trước, đại minh tinh cố lên a."

Buổi hòa nhạc diễn ra hơn một nửa, người dẫn chương trình bảo hôm nay có chuẩn bị cho Vương Nhất Bác một điều rất bất ngờ. 

Chính Vương Nhất Bác cũng không biết tới chuyên này nên nhìn Tiêu Chiến dưới sân khấu có chút tức giận, Tiêu Chiến chỉ là cười cười nhìn cậu.

Từ dưới sân khấu ba người đi tới là Uông Trác Thành, Tống Kế Dương cùng Lý Bạc Văn. Dưới sân khấu không ít người là đoàn phấn hâm một RINCE, mấy năm nay RINCE không có kết hợp với nhau, chính Vương Nhất Bác cũng bất ngờ không kém.

"Các người, các người sao lại tới đây?"

"Buổi hòa nhạc tạm biệt lão út của chúng ta, đương nhiên mấy ca ca muốn tới." 

Giai điêu« Niên thiếu »chậm rãi vang lên, là ca khúc đầu tiên khi họ xuất đạo, trước đó không có diễn tập nhưng bài hát này Vương Nhất Bác đã hát vô số lần, động tác vũ đạo đã sớm tạo thành ký ức, biểu diễn rất thuận lợi.  

Hát xong một ca khúc hốc mắt của mấy người trên sân khấu  đều đỏ, đại nam hài của mấy năm trước cũng đã trở thành nam nhân trưởng thành, nhưng là tình cảm dành cho nhau một chút cũng không thay đổi.

"Nhất Bác, chúng tôi hi vọng cậu có thể đi làm chuyện mình muốn, mặc kệ cậu làm gì ba người chúng tôi đều ủng hộ cậu vô điều kiện."

"Cám ơn ca."

Trên đường đi đến sân bay Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến

"Là anh tìm mấy người họ đến?"

"Đúng thế, có phải em cảm thấy anh đặc biết tốt hay không." Tiêu Chiến một mặt muốn Vương Nhất Bác khen mình.

"Vậy sao anh không nói cho em, làm cho em một chút chuẩn bị cũng không có."

"Nói cho em biết thì còn gọi gì là bất ngờ nữa." 

"Chiến ca, cám ơn anh."

"Bảo bảo, em cũng không cần cám ơn, cám ơn mãi với anh."

"Vậy anh cũng vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với em."

"Quyết định."

Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau đều cười.

Đến Lạc Dương đã là hai giờ sáng, sân bay vẫn có rất nhiều người hâm mộ đón máy bay, Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác đem quà tặng đưa tới nhận lấy, Vương Nhất Bác bên kia cũng là hỏi gì đáp nấy, cùng nói chuyện phiếm với người hâm mộ.

"Nhất Bác có mệt hay không?"

"Không mệt."

"Sau khi giải nghệ em chuẩn bị làm gì?"

"Còn chưa nghĩ ra."

"Vì sao lịch trình của cậu Tiêu tổng luôn đi theo a?"

"Bởi vì tôi là trợ lý của Vương lão sư a." Tiêu Chiến cười như gió xuân ấm áp, người hâm mộ một bên đều có chút đỏ mặt.

"Thế nhưng anh không phải là ông chủ của Nhất Bác sao?"

"Không phải a, Nhất Bác đã giải ước."

"Vậy vì sao anh còn đi theo cậu ấy?"

"Tôi nói rồi, tôi là trợ lý của cậu ấy a."

Nhìn Tiêu Chiến tức giận thở hổn hển người hâm mộ liền cười.

"Đi."

"Ai Vương lão sư em chờ anh một chút." Sau lưng Tiêu Chiến hai vai cầm túi đủ các vật dụng của Vương Nhất Bác đương nhiên không thể đi nhanh, đi chưa được mấy bước liền bị cậu bỏ rơi thật xa.

"Vương lão sư, tại sao em đi nhanh như vậy a."

"Em thấy Chiến ca nói chuyện với người hâm mộ của em rất vui vẻ a." Vương Nhất Bác trợn mắt không nhìn Tiêu Chiến một cái.

"Ai, Vương lão sư anh sai rồi, Vương lão sư đừng nóng giận, anh không phải là muốn chuyển sự chú ý của bọn họ lên anh sai, anh sợ bọn họ chen lấn em a."

Vương Nhất Bác luôn luôn dễ dụ cũng lười so đo cùng Tiêu Chiến.

"Ngủ một lúc đi, đến nơi gọi em."

"Được." Vương Nhất Bác bị người ôm vào trong ngực không bao lâu liền ngủ mất.

Trở về Lạc Dương, Vương Nhất Bác không có ở khách sạn, trực tiếp trở về nhà, ba Vương cùng mẹ Vương hai ngày này không ở trong nước, không biết lại đi chơi nơi nào. Xe đến dưới lầu Tiêu Chiến gọi thế nào Vương Nhất Bác cũng không mở mắt, hừ hừ hướng ngực Tiêu Chiến chui vào, Tiêu Chiến trừng mắt liếc qua tiểu trợ lý, tiểu trợ lý bị dọa lập tức xoay qua chỗ khác. 

"Bảo bảo, đến nhà ngủ tiếp có được hay không."

"Không muốn."

"Vậy anh ôm em?"

Vương Nhất Bác nhu thuận đem cánh tay vòng trên cổ Tiêu Chiến trên cổ, một bộ dáng tùy ý cho anh ôm. Cho đến khi Tiêu Chiến đem người vững vàng ôm đến đặt xuống giường Vương Nhất Bác cũng không có buông tay. 

"Bảo bảo, đến nhà."

"Ừm."

Vương Nhất Bác tự giác lăn đến trong chăn, mặc cho Tiêu Chiến giúp mình đem chăn đắp kín.

Rõ ràng Vương Nhất Bác cũng không có sinh bệnh không biết vì sao Tiêu Chiến lại ở bên giường trông một đêm . . . 

Ngày biểu diễn chính thức ở Lạc Dương, cha mẹ Vương Nhất Bác cũng tới, lúc mẹ Vương nhìn thấy Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên còn có chút oán trách, ngay sau đó lại hóa thành vui vẻ. Tính khí con trai mình người làm mẹ đương nhiên quá rõ ràng, con trai mình không so đo thì người làm mẹ như bà cần gì phải giữ mãi không buông. Nói cho cùng năm đó hai người xảy ra chuyện gì bà cũng không rõ, Vương Nhất Bác không nói bà cũng sẽ không hỏi. 

"Tiểu Chiến a, sau này cùng Nhất Bác sống thật tốt, những năm này Nhất Bác vượt qua không dễ dàng."

"Dì thật xin lỗi, sau này còn nhất định chiếu cố ấy thật tốt, hai người yên tâm."

"Chiến ca, ly nước em đâu?" Vương Nhất Bác ở bên trong phòng hóa trang kêu Tiêu Chiến.

"Chú dì, hai người tới sân khấu ngồi đi, một chút con sẽ đi đến đó với hai người."

Tiêu Chiến chạy chậm trở lại phòng hóa trang

"Ahhh, Vương lão sư, không khải lý nước đang ở trước mắt em sao?"

"Không phải em sợ cha mẹ em làm khó dễ anh sao."

"Nghĩ gì thế, chú dì là người rất tốt."

Vương Nhất Bác trên sân khấu nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi cùng cha mẹ mình dưới sân khấu, không biết Tiêu Chiến nói gì làm cho mẹ mình rất vui vẻ, cảnh tượng này Vương Nhất Bác tưởng tượng qua bao nhiêu lần? Chẳng qua là thời điểm giấc mộng trở thành sự thật, cậu cũng không kích động giống như trong tưởng tượng, mọi thứ đều bình bình đạm đạm, chẳng qua là cảm thấy trong lòng ấm áp. . . 

Biểu diễn kết thúc, Vương Nhất Bác ngay cả thời gian cùng cha mẹ mình không có liền đến sân bay

"Bảo bảo, đừng không vui, sau này sẽ có thời gian."

"Em luôn cảm thấy những năm này em nợ họ quá nhiều. . ."

"Đừng đem chính mình vây ở quá khứ, sau này nhớ lại lúc đó, quan trọng nhất chính là bây giờ cùng tương lai." Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác an ủi.

"Chiến ca, đây là lần đầu tiên em tới Trùng Khánh, có gì vui?"

"Trùng Khánh thú vị rất nhiều, nhưng chờ buổi hòa nhạc kết thúc anh dẫn em đi chơi một chút."

"Em muốn ăn lẩu cay."

"Vương lão sư, em xác định sao?"

"Đương nhiên, em đã tới Trùng Khánh cũng không thể chỉ ăn lẩu uyên ương, không phải anh nói lẩu uyên ương không có linh hồn sao?"

"Được, vậy thì ăn lẩu cay."

"Có điều anh không thể ăn."

"Vì sao?"

"Dạ dày anh còn chưa tốt, không thể ăn cay."

"Không phải chứ Vương lão sư, anh thật sự có thể."

"Em mới không tin, Hải Khoan ca muốn em giám sát anh đây."

"Cậu ấy chỉ là để cho em giám sát anh ăn cơm đúng giờ lại không có nói không cho anh ăn cay đúng hay không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu giống như xác nhận không có nói không cho phép Tiêu Chiến ăn cay

"Đúng rồi, nhắc tới ăn cơm đúng giờ anh mới nhớ tới."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đưa qua vitamin xanh xanh đỏ đỏ liền đau đầu

"Tại sao còn phải uống a. . ."

"Mau uống, tốt đối với thân thể em. Gần đây em không bị bệnh chứng tỏ uống vitamin vẫn có hiệu quả, nếu không lại muốn đi bệnh viện."

Vương Nhất Bác bị ép nuốt xuống một lượng lớn vitamin

"Ngoan." Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu tiểu bằng hữu Vương Nhất Bác

"Em đã lớn rồi, ấu trĩ."

"Đúng, đúng, đúng Vương lão sư thành thục nhất anh ấu trĩ."

"Cái kia Vương lão sư có thể bồi quỷ ấu trĩ này ngủ một chút hay không? Có thể ngủ được hơn một tiếng." 

"Em miễn cưỡng đồng ý a."

25.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww