Chương 42 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

R18

Tiêu Chiến ở phía sau sân khấu tẩy trang cùng Vương Nhất Bác, trong lòng muốn nói thật là nhiều nhưng lại không nói nên lời, từ lúc nào mình lại biến thành người nói năng không tốt thế này? Tiêu Chiến âm thầm oán trách."Chiến ca? Anh nghĩ gì thế? Sao không nói chuyện?"

"Anh đang nghĩ đi hưởng tuần trăng mật cùng Vương lão sư ở đâu." Trong mắt Tiêu Chiến đầy ý cười nhìn Vương Nhất Bác.

"Nói mò gì đây, chúng ta còn chưa có kết hôn mà!" Vương Nhất Bác xấu hổ mặt đỏ bừng, chuyên gia trang điểm còn ở đây!

Chuyên gia trang điểm tẩy trang rất nhanh liền chạy ta ngoài .

"Bảo bảo em có nơi nào muốn đi không, chúng ta cùng đi."

"Ừm. . . Đột nhiên anh hỏi như vậy em chưa nghĩ ra."

"Không vội, em từ từ suy nghĩ, đi nơi nào anh đều đi cùng em."

"Được."

"Về Bắc Kinh chúng ta liền đi lĩnh chứng có được hay không?"

Vương Nhất Bác nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh nghe vậy gật nhẹ đầu, cậu không nghĩ tới mình cùng Tiêu Chiến phát triển nhanh như vậy, nhưng chỉ cần là Tiêu Chiến thì rất tốt. Nhưng là mình chuẩn bị thổ lộ tỉ mỉ như vậy lại bị Tiêu Chiến cứ như vậy phá vỡ, Vương Nhất Bác vẫn có chút khó chịu, vốn là có thể nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến sợ ngây người thêm một chút . . .

"Thôi đi, cáo già."

Tiêu Chiến: ? ? ?

"Vương lão sư, thật oan cho anh, anh làm gì mà em nói anh như vậy a?"

"Anh có biết em chuẩn bị bao lâu mới có đủ dũng khí thổ lộ với anh trước nhiều người như vậy, anh ngược lại rất hay, đi lên đánh em một cái trở tay không kịp!"

"Bảo bảo, dũng khí của anh cũng là em cho."

Vương Nhất Bác nhìn mặt Tiêu Chiến mỉm cười cũng không thể nào tức giận được

"Được rồi được rồi! Đại nhân ta rộng lượng tha thứ ngươi lần này!"

Vương Nhất Bác còn ở trong xe nhanh chóng bị hắn hôn đến chóng mặt, Tiêu Chiến trực tiếp đem kính chắn trong xe kéo lên, ngăn không cho người ngoài nghe được tiếng rên rỉ.

"Bảo bảo."

"Ừm?"

"Anh . . . Có thể chứ?"

Vương Nhất Bác ngất ngất ngây ngây nghe cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Chiến, lầm bầm một câu

"Anh không thể?"

Tiêu Chiến:... . . .

Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác nói không có cơ hội, trở về khách sạn hai người hôn nhau từ cửa cho đến trên giường, lúc cởi khuy áo hai tay Tiêu Chiến đều run rẩy, sáu năm . . . Lúc đem da thịt trắng nõn của Vương Nhất Bác lần nữa bại lộ ở trước mặt mình, Tiêu Chiến cảm thấy thân thể mình lại nóng lên, cảm giác giống như một mũi tên sắc dục bay thẳng lên đỉnh đầu.

Vương Nhất Bác đứng dậy ngồi cưỡi lên đùi Tiêu Chiến, hai tay cởi ra dây lưng đang gọn gàng, cởi quần dài màu đen lộ ra một đôi chân thon dài, cậu tự giác nằm sấp trên hai chân Tiêu Chiến kéo quần lót người kia ra, hạ thân trực tiếp bắn lên mặt cậu, vẫn là chiều dài dọa người như thế. Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt nâng người lên liếm lấy hạ thân.

Tiêu Chiến nhìn tình cảnh trước mắt hận không thể lập tức xoay người đem Vương Nhất Bác đặt dưới thân hung hăng thao lộng một phen. Chỉ thấy người kia duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mấy cái trên hạ thân làm Tiêu Chiến cảm nhận được một trận tê dại, hắn nhìn cái lưỡi nhỏ liếm qua khe rãnh đảo quanh tại lỗ nhỏ của mình, sau đó lập tức hút vào trong miệng. Tính khí phía trước lập tức bị khoang miệng ấm áp chặt chẽ bao lấy, hắn phát ra tiếng rên thoải mái.

Vương Nhất Bác ra sức mút vào, một lần lại một lần đi sâu trong cổ họng, mặc dù vậy nhưng hơn phân nửa hạ thân lộ ở bên ngoài, một tay cậu vuốt ve hạ thân bị lãng quên bên ngoài, một tay yếu ớt đùa bỡn túi tinh nặng trĩu. Tiêu Chiến bị cậu hút đến ý loạn tình mê nhịn không được ưỡn eo theo tốc độ của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không khống chế được một cái liền tức giận, có chút khó chịu mà nhướng mày.

"Bảo bảo nhanh phun ra, có phải làm đau em hay không ." Rõ ràng Tiêu Chiến còn đắm chìm trong sắc dục bên trong âm thanh khàn đến không nói rõ được, ngoài ý muốn gợi cảm.

Vương Nhất Bác cũng không để ý tới hắn, một lúc lâu sau lại bắt đầu mút, cậu có cảm giác rõ ràng được khi mình liếm như vậy hạ thân Tiêu Chiến lại lớn thêm một vòng. Tiêu Chiến đứng dậy ôm người vào trong ngực, hướng về cánh môi hồng nhạt của Vương Nhất Bác hôn lên, bờ môi của Vương Nhất Bác luôn là phấn hồng mềm mại, giống như ma túy để cho người ta nghiện. Tiêu Chiến vừa cùng người trong ngực trao đổi nước bọt một bên vươn tay cởi quần Vương Nhất Bác, đưa tay lại vuốt ve hạ thân đã sớm cương kia.

"A. . ." Vương Nhất Bác một tiếng rên rỉ còn chưa kịp phóng thích hoàn toàn liền bị Tiêu Chiến gắt gao chặn lại, bên tai vang lên tiếng nước dính dính cùng vết chai tay Tiêu Chiến tại hạ thân của chính mình không một giây nào không kích thích đại não của Vương Nhất Bác.

"Chiến ca, nhanh một chút. . . Ừ. . ."

Tiêu Chiến ra hơi nhiều mồ hôi, cũng không đáp lại cậu chỉ là động tác tay tăng nhanh, hướng về phía ngực đang nhô lên mà hôn.

"A. . . Chiến ca đừng. . ."

Vương Nhất Bác khó nhịn uốn éo người, gắt gao nhắm hai mắt cảm nhận được khoái cảm trên người

"Bảo bảo đem mắt mở ra, xem anh làm."

"Đừng. . . Ừ. . ."

Vương Nhất Bác bị người làm xấu hổ mặt đỏ làm sao dám mở mắt, Tiêu Chiến giở trò xấu cố ý dừng động tác trên tay, chọc cho người trong ngực bất mãn cọ cọ.

"A. . . Chiến ca "

"Làm sao?"

"Muốn. . ."

"Muốn cái gì?"

"Muốn anh. . . Nhanh lên một chút."

"Vậy em mở mắt ra nhìn có được hay không?"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đem mắt mở ra, Tiêu Chiến lấy một lượng lớn dầu bôi trơn đổ lên tay Vương Nhất Bác

"Bảo bảo, tự mình khuếch trương có được hay không."

"A. . . Không muốn. . ."

Tiêu Chiến cũng không thật sự ép cậu, chỉ là tiếp tục ra sức liếm láp lấy hai quả thù du trước ngực, đột nhiên đem đầu vú hút vào, thân thể người trong ngực run lên phát ra một tiếng rên rỉ không lớn không nhỏ, một bên Tiêu Chiến liếm láp, động tác trên tay cũng không ngừng, hắn biết Vương Nhất Bác sắp đạt đến cao trào, nhưng mỗi lần đến giới hạn hắn liền chậm lại, lặp đi lặp lại mấy lần chọc cho Vương Nhất Bác mơ màng nhưng cũng không giải quyết được.

"Chiến ca, xin anh, để cho em bắn,. . ."

"Cái kia, bảo bảo có phải hẳn là nên chuẩn bị cho anh tốt một chút hay không." Tiêu Chiến hôn lấy người trong ngực, lúc hai cánh môi tách rời còn kéo theo một sợi chỉ bạc đẹp mắt.

"A. . . Chính em. . . Chính em. . ."

"Chính em cái gì?"

"Chính em khuếch trương. . . Ừ. . . Nhanh một chút. . . Muốn nổ tung . . ."

"Chính em đáp ứng không cho phép giở trò vô lại a."

Vương Nhất Bác đang rất khó chịu cho nên Tiêu Chiến nói gì cậu cũng gật đầu, rốt cuộc lúc Tiêu Chiến tăng nhanh động tác làm hạ thân lên cao trào, tất cả dịch thể đều bắn lên trên tay Vương Nhất Bác còn có chút hơi lạnh.

"Bảo bảo rất thoải mái sao?"

"Ừm..." Vương Nhất Bác hiển nhiên vẫn còn mệt không đáp thở hổn hển ngã vào trong ngực Tiêu Chiến.

Dù là như thế nhưng Tiêu Chiến vẫn không buông tha, Tiêu Chiến đem người đặt ở dưới thân, hôn lên cánh môi mềm mại của người đối diện, đầu lưỡi càng không nghe lời luồn vào bên trong miệng Vương Nhất Bác, môi lưỡi dây dưa phát ra tiếng nước chụt chụt, cả căn phòng tràn đầy hương vị sắc tình. Tiêu Chiến thành kính hôn lấy xương quai xanh, tại đó lưu lại mấy dấu vết màu đỏ sậm, hai viên kẹo trước ngực đã bị chơi đến mềm nhũn, hiện ra cảnh tượng sắc dục.

"A. . . Chiến ca đừng xoa nhẹ."

Không để ý người dưới thân rên rỉ, Tiêu Chiến hướng về phía hai viên kẹo hung hăng nhéo một cái, người dưới thân lập tức khóc lên.

"Ô. . . Ngứa. . ."

"Bảo nhi ngứa chỗ nào?"

Âm thanh của Tiêu Chiến giống như là xuân dược kích thích thần kinh Vương Nhất Bác, cũng không đoái hoài tới thẹn thùng hay không sợ thẹn, không khí mờ ám trong phòng càng lúc càng đậm.

"Phía dưới. . . Phía dưới ngứa."

"Vậy làm sao bây giờ đây?" Tiêu Chiến nhìn người dưới thân uốn éo không ngừng sắc mặt tối sầm.

"Muốn anh đi vào."

"Cái kia, bảo nhi vừa rồi em đáp ứng anh, tự mình khuếch trương có được hay không."

Dầu bôi trơn đổ ra lúc nãy không biết đã bị bôi vào đâu, Tiêu Chiến "Hảo tâm" đổ ra một lượng khác lên tay Vương Nhất Bác lần nữa.

Vương Nhất Bác ngồi xổm giữa hai chân Tiêu Chiến nhìn dầu bôi trơn trong tay vẫn còn có chút thẹn thùng, việc này lúc trước vẫn là do Tiêu Chiến làm . . .

"Ca ca, em không biết. . ."

Tiêu Chiến bị câu ca ca này kích thích đến không chịu được, nhưng vẫn là thu liễm tính tình lại.

"Ca ca dạy em, em dựa theo làm tốt được hay không?"

Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu.

"Bảo nhi trước tiên em đem thoa khắp ngón tay, thoa nhiều một chút em sẽ không đau."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó em duỗi một ngón tay cho vào trước, nhẹ một chút, chậm một chút, không nên gấp gáp."

Phía sau hậu huyệt Vương Nhất Bác bị dầu bôi trơn kích thích đến thít chặt một chút

"A."

"Đau sao?"

"Không đau. . Chính là cảm giác có chút kỳ lạ. ."

"Không sao, thử đem toàn bộ ngón tay đều cho vào sau đó chậm rãi luận động."

"Ừm. ."

Tiêu Chiến cứ như vậy nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác không buông tha bất kì biểu cảm nào, Vương Nhất Bác đỏ mặt đến không chịu được nhưng vẫn làm theo động tác Tiêu Chiến chỉ thị . . .

"A, ra nước. . ."

"Bảo nhi bây giờ lại cho một cái ngón tay đi vào, chậm một chút, chậm rãi luận động không nên gấp."

Vương Nhất Bác cắn môi sắc mặt ửng hồng nhìn Tiêu Chiến.

"Bảo nhi đừng nóng vội, em làm rất tốt."

"Có chút trướng. . . Ca ca, thật là khó chịu."

"Không sợ, xong ngay đây."

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm Vương Nhất Bác từ khẩn trương biến thành hưởng thụ, cảm giác hạ thân của mình trướng đến đau nhức.

"Bảo nhi, lại thêm một ngón tay."

"Ừm. . . Không được. . Không vào được, ba cái không thể. . ."

"Có thể, trước kia không phải em cũng đem ca ca vào hết sao. Chậm một chút, đừng sợ."

Thời điểm ngón tay thứ ba đi vào trên mặt Vương Nhất Bác khó chịu đều biểu hiện ra mặt

"Ca ca, thật trướng, có thể lấy ra hay không?"

"Không được, Bảo nhi chậm rãi động mấy cái, thích ứng là tốt rồi."

"Ừm..." Vương Nhất Bác dần dần luận động bên trong tìm được khoái cảm, trên thân thể cảm giác cũng càng ngày càng sung sướng, phát ra âm thanh cũng hóa thành một bãi xuân thủy, làm cho lòng người nghe xong cũng thấy ngứa ngáy.

"Tốt rồi, lấy ra đi." Vương Nhất Bác một mặt không hài lòng đem ngón tay lấy ra, còn mang ra "Ba" một tiếng.

"Đổi lại ca ca tới có được hay không?"

"Ừm. . ."

Vương Nhất Bác bị hắn đặt ở dưới thân, hai chân mở ra bị xếp thành hình dáng chữ M, Tiêu Chiến nhanh chóng đem phía trước của mình đi vào.

"Ahhh, Bảo nhi cắn nhẹ chút, thả lỏng."

"A, đau quá."

Cái này của Tiêu Chiến so với ngón tay Vương Nhất Bác to hơn nhiều, dù đã làm khuếch trương cẩn thận nhưng lâu như vậy vẫn chưa làm qua, vẫn là đau gần chết.

"Bảo nhi, thả lỏng, ca ca sắp bị em bẻ gãy rồi."

Vương Nhất Bác đau, Tiêu Chiến cũng đau, hắn khom người chờ Vương Nhất Bác thích ứng mới dám đem tất cả cự vật đưa vào trong.

"Thật nóng. . . Thật lớn. ."

Cả cây đưa vào trong Vương Nhất Bác đau đến mức nước mắt sinh trực tiếp trào ra.

"Ca ca đau quá. . ."

"Bảo nhi, thả lỏng, anh sẽ không động, chờ em thích ứng một chút có được hay không?"

Vương Nhất Bác khóc gật đầu, trên sinh lý đau đớn khiến cho cậu không khỏi kẹp chặt hậu huyệt phía sau, làm cho Tiêu Chiến kém chút không khống chế được.

"Bảo nhi thả lỏng một chút."

Tiêu Chiến lau đi nước mắt trên mặt Vương Nhất Bác, nâng lấy mặt Vương Nhất Bác giống như nâng trân bảo hiếm thấy, thận trọng hôn lên. Nụ hôn mang tới sung sướng làm Vương Nhất Bác dần dần quên đi đau đớn phía sau, tình triều đến còn uốn éo cái eo mấy cái. Tiêu Chiến giống như nhận được tính hiệu, dưới thân bắt đầu chậm rãi rút ra đút vào, nhìn người dưới thân bắt đầu rên rỉ mới dám dùng lực.

"Bảo nhi còn đau không?"

"Ừm. . . Không đau. . ."

"Đó là cảm giác gì?"

Tiêu Chiến một mặt cười xấu xa nhìn Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác không trả lời còn cắn nhẹ mắt cá chân gác trên bả vai mình.

"Đau. . ."

"Cái này đau?"

Tiêu Chiến lưu lại tại mắt cá chân Vương Nhất Bác một dấu hôn.

"Ừm. . . Ca ca nhanh một chút. . ." Vương Nhất Bác không hài lòng nâng lên eo cọ cọ bụng dưới Tiêu Chiến.

Đối với yêu cầu của Vương Nhất Bác đương nhiên Tiêu Chiến "Nghe lời răm rắp" hắn thân thiết cầm lấy gối đầu đệm ở đỉnh đầu Vương Nhất Bác, bắt đầu mở lớn đại hợp.

Vương Nhất Bác bị người đỉnh cảm thấy mình sắp tan thành từng mảnh, khóc thút thít mở miệng cầu xin tha thứ.

"A. . . Ca ca. . . Chậm một chút. . . Không được. . ."

"Bảo nhi, muộn rồi."

Tiêu Chiến hướng về phía điểm mẫn cảm Vương Nhất Bác thao lộng, mỗi lần đến là người dưới thân liền run rẩy cả người, từng tiếng rên rỉ từ miệng phát ra.

"Ừm. . . Còn muốn. . ."

Tiêu Chiến đem chân cậu kéo lại trước ngược, eo Vương Nhất Bác bị treo lên.

"A. . . Quá sâu. . Ca ca."

Không cho Vương Nhất Bác thời gian thích ứng, hai tay Tiêu Chiến nắm mắt cá chân Vương Nhất Bác, dưới thân chợt dùng sức, rất nhanh luận động.

"A. . . Quá nhanh, không cần. . ."

Vương Nhất Bác bị người để trên chân, một tay Tiêu Chiến vuốt ve hạ thân Vương Nhất Bác, vẫn không quên liếm láp đầu vú cậu, ba tầng kích thích Vương Nhất Bác bắn vào trong lòng bàn tay Tiêu Chiến lần nữa.

Cái tư thế này so với mấy tư thế vừa vừa rồi đều muốn sâu hơn, hai tay nắm lấy eo nhỏ Vương Nhất Bác nhanh chóng trừu sáp, mỗi một lần đều đè vào chỗ sâu nhất.

"Tiêu Chiến, anh còn là người sao. . ."

Vương Nhất Bác đã bắn hai lần nhìn Tiêu Chiến như cái máy đóng cọc một bộ dáng không biết mệt mỏi.

"Bảo nhi, anh có phải người hay không em là người rõ nhất không phải sao?"

Miệng Vương Nhất Bác bị hắn ngăn chặn, mông thịt trắng như tuyết bị hắn vùi trong tay nắn bóp, hậu huyệt phía sau bị thao lộng điên cuồng.

"Ừm. . . Em không được. . Nhanh lên một chút. . ."

Hạ thân Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ra sức kích thích lại ngẩng đầu lên.

"Bảo nhi, em đáp ứng lời cầu hôn của anh."

"Ừm. . . Anh nói cái này làm gì?"

Vương Nhất Bác không biết vì sao lúc này Tiêu Chiến lại đột ngột nhắc đến

"Cho nên, có phải em nên đổi xưng hô hay không?"

"Ừm. . . Không muốn."

Sắc mặt Vương Nhất Bác ửng đỏ cũng không biết là do xấu hổ hay là do cái khác . . .

Tiêu Chiến cố ý chậm lại, còn có ý vô tình tại điểm mẫn cảm của Vương Nhất Bác cọ qua cọ lại, Vương Nhất Bác bị ma sát rất khó chịu.

"Ừm. . . Lão công nhanh lên một chút có được hay không?" Một đôi mắt hồng hồng nổi lên hơi nước trơ mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Thao." Tiêu Chiến điên cuồng trừu sáp lấy, tựa như muốn đem người xuyên thủng.

"A. . . Ừ. . ."

Tiêu Chiến thở hổn hển hôn lên cánh môi bị sưng của Vương Nhất Bác gắt gao cuốn lấy cái lưỡi.

"Ừm..."

"A..."

Hai người đồng thời bắn ra, Vương Nhất Bác ghé vào trên vai Tiêu Chiến thở hổn hển, cũng không muốn cử động.

"Bảo nhi, đi tắm rửa có được hay không?"

"Ừm. .. Không muốn động." Trên mặt Vương Nhất Bác còn dư vị cao trào, hắn nhìn thấy lại nhộn nhạo trong lòng, Tiêu Chiến bắn xong không có rút ra, Vương Nhất Bác cảm nhận rõ ràng cự vật bên trong hậu huyệt biến hóa.

"Chiến ca. . . Anh làm người a. . ."

Vương Nhất Bác mệt mỏi ngay cả mắt đều không mở ra được, chân trời đã nổi lên màu trắng bạc.

"Không làm, ôm em đi tắm rửa có được hay không?"

"Vậy anh rút ra trước."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, chính mình còn có thể chống chế không thành. . .

Tiêu Chiến để nước ấm mới dám đem cậu ôm tới phòng tắm

"Bảo bảo nước lạnh không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, ngay cả mắt đều chẳng muốn mở.

Tiêu Chiến tỉ mỉ rửa sạch sẽ cho người ta, tự mình hạ hỏa cho mình, nhanh chóng tắm rồi liền trở về giường. Hắn gửi tin nhắn cho Tống Tử Sâm mua thuốc đưa tới.

Phát xong tin tức, Tiêu Chiến nhìn người bên cạnh đã ngủ say có chút ngẩn ngơ, vài năm trước kia người này cũng ngủ ở bên cạnh mình như thế, mấy năm này giống như cái gì cũng thay đổi, nhưng nhìn người bên cạnh lại cảm thấy giống như cái gì cũng đều không thay đổi. . .

Lúc Vương Nhất Bác bị người kéo vào trong ngực còn nhỏ giọng kháng nghị một chút, ngửi được mùi hương quen thuộc sau đó lại giãn lông mày ra, nhắm hai mắt cọ qua cọ lại trong ngực Tiêu Chiến tìm chỗ thoải mái mới bỏ qua.

Tiêu Chiến nhìn người trong ngực như thế nào cũng ngủ không được, hắn nghĩ đến nếu Vương Nhất Bác đáp ứng lời cầu hôn của mình, vậy có phải cũng nên đưa Vương Nhất Bác đi gặp cha mẹ của mình hay không, thế nhưng là. . . Nhớ tới cha của mình, Tiêu Chiến vẫn còn có chút đau đầu, mặc dù qua nhiều năm như vậy cha Tiêu cũng đồng ý, thế nhưng Tiêu Chiến hiểu rõ tính cách của cha mình, hắn vẫn sợ cha mình sẽ không nhìn Vương Nhất Bác với sắc mặt tốt.

Chính mình nhiều năm như vậy cũng thành thói quen, thế nhưng là Vương Nhất Bác không được, cậu là bảo bối hắn để ở đầu quả tim làm sao để cho người khác có sắc mặt không tốt, cho dù người kia là cha mình cũng không được, nhưng nếu không trở về nhà sẽ không lấy được sổ hộ khẩu. . . .

Tiêu Chiến càng nghĩ vẫn là quyết định mang theo Vương Nhất Bác đi gặp gia gia mình trước, lão gia tử luôn yêu thương mình, cho dù tạm thời không chấp nhận được nhưng cũng không nói cái gì quá khó nghe . . . Tiêu Chiến hạ quyết tâm, lúc ôm Vương Nhất Bác chuẩn bị ngủ trời đã sáng rồi, người trong ngực hừ hừ, âm thanh mềm mềm không biết đang nói cái gì.

Cửa đột ngột bị gõ, có lẽ là chú ý đến thời gian còn quá sớm nên gõ rất nhỏ, nếu không phải Tiêu Chiến tỉnh có khả năng không nghe được. Hắn vừa chuẩn bị mở cửa thì điện thoại báo một tin nhắn.

【 Ông chủ, thuốc mua rồi tôi để ở cửa khách sạn, anh nhớ lấy. 】

Tống Tử Sâm vừa mới chuẩn bị rời đi đã nhìn thấy ông chủ mình mở cửa.

"Ông chủ sớm!" Tống Tử Sâm hiển nhiên là bị Tiêu Chiến dọa sợ hết hồn, anh ta cho rằng Tiêu Chiến nhất định không có tỉnh, nhưng là theo phép lịch sự vẫn là gõ cửa, bây giờ Tiêu Chiến cứ như vậy đứng trước mắt mình, chăng trách dọa người. . .

"Ừm, sớm. Cậu dậy quá sớm."

"Ừm. . . Tôi vẫn luôn dậy rất sớm, ông chủ không có việc gì tôi liền đi trước."

"Mấy ngày nay cho cậu nghỉ, qua mấy ngày cùng tôi trở về Bắc Kinh."

"Được ông chủ."

Tiêu Chiến trở về căn phòng cẩn thận bôi thuốc cho Vương Nhất Bác, sợ làm cậu đau, mới vừa đưa tay vào trong Vương Nhất Bác liền cau mày một cái, dựa theo cảm giác liền đạp Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến một bên bị đau liền cười ngây ngô, hắn cũng không biết là mình cười ngây ngô cái gì . . .

-------

Bốn giờ rưỡi sáng trợ lý Tống đặc biệt bị ông chủ nhà mình cưỡng chế tỉnh lại

Nội tâm: Eo ông chủ rất tốt... Đều bốn giờ hơn mới...

Buổi sáng lúc nhìn thấy Tiêu Chiến tinh thần sảng khoái lại không nhìn thấy Vương Nhất Bác lần nữa ở trong lòng âm thầm đồng ý với chính mình, xem ra eo ông chủ thật sự rất tốt...

27.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww