Tự lành -hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:

Tên truyện: 自愈

_

Dù sao vết thương sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.

10

Không ai có thể từ chối một Tiêu Chiến như thế này.

Trong nháy mắt Vương Nhất Bác cúp cuộc điện thoại nhờ Hạ Chi Quang giúp đỡ mang cô gái đi bệnh viện, toàn bộ cơ thể cậu bỗng nhiên bị người kéo về, thẳng va vào trong ôm ấp đầy mùi nước hoa mát lạnh của người kia. Vương Nhất Bác đang thất kinh còn không kịp đặt câu hỏi, liền bị Tiêu Chiến bỗng nhiên cúi đầu xuống dùng răng cắn lấy môi dưới.

Điện thoại oành một tiếng rơi trên mặt đất.

Vương Nhất Bác vô thức nhìn tới, lại bị Tiêu Chiến bất mãn cậu phân tâm nâng cằm lên, khoảng cách môi lưỡi lại quấn quýt sâu thêm một phần.

Cái hôn này không tính là một nụ hôn mãnh liệt ướt át dính đầy sắc dục, ngược lại giống như đang cực kì miễn cưỡng, ẩn nhẫn không bạo phát, lực đạo toàn bộ dung nhập bên trong việc thân thiết da thịt, theo cột sống một đường lan xuống, bàn tay không tự chủ chặt chẽ dán vào eo nhỏ, dùng sức đến mức phảng phất muốn đem đối phương hoàn toàn khảm vào ngực.

Rõ ràng cũng không làm chuyện gì quá mức, Vương Nhất Bác lại cảm thấy mình đã không chịu nổi.

Cậu muốn rút lui, muốn lùi về phạm vi an toàn của bản thân, nhưng hai chân như nhũn ra căn bản không có sức, chỉ có thể mượn lực tại bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã nâng ở trên mông cậu, mới miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng, nhưng từ trong đáy lòng lại sinh sôi một loại cảm giác xấu hổ vì khinh nhờn tín ngưỡng.

"Chiến, Chiến ca..."

Một giây sau lại bị Tiêu Chiến chống đỡ trên mặt sau của ghế salon dài.

Người kia ôm cậu thật chặt, chóp mũi như có như không cọ bên cạnh cổ, hơi thở gấp gáp mà ấm áp mang theo chút ám muội ẩm ướt dừng ở chỗ hõm vai, kích thích hai tay Vương Nhất Bác theo sau vịn lên vai Tiêu Chiến, một chút cũng không dám động

Cái ót được nhẹ nhàng xoa xoa, lại nghe thấy Tiêu Chiến trầm giọng vỗ về cậu.

"Đừng sợ, ca ca sẽ không làm gì em."

Nhìn bộ dáng bị hù dọa của tiểu bằng hữu, Tiêu Chiến không khỏi nghĩ tiến độ của mình có phải quá nhanh, lưu luyến không rời đem người buông ra, tìm cái cớ cho hai bên bình tĩnh chút.

"Tôi đi xem canh sườn lợn."

Tiêu Chiến xoay người muốn đi về phía phòng bếp, góc áo sơ mi lại đột nhiên bị người kéo lại.

"Tiêu, Tiêu Chiến!"

Kỳ thật Vương Nhất Bác căn bản là nhìn không thấu ý nghĩ của người ca ca lớn hơn mình sáu tuổi này, loại khoảng cách do tuổi tác mang tới làm cậu hoảng loạn, nhưng ít ra Vương Nhất Bác có thể phán đoán, hôn, vô luận như thế nào cũng không thể bao hàm trong phạm vi ca ca biểu đạt quan tâm đến đệ đệ.

Coi như còn không có nói rõ, nhưng hẳn là đại biểu thích đi, Tiêu Chiến hẳn là thích cậu đúng không.

Suy đoán gan to bằng trời mang đến lực trùng kích quá mạnh, Vương Nhất Bác không có dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Chiến, chỉ cúi đầu, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt áo sơ mi người kia không chịu buông ra, bờ môi cơ hồ bị cắn đến chảy ra máu.

Nếu như nghe được đáp án là phủ định vậy phải làm sao đây.

Nếu như Tiêu Chiến căn bản cũng không thích cậu, vậy phải làm sao đây.

Bỗng nhiên một mảnh bóng râm rơi xuống, Vương Nhất Bác vô thức ngẩng đầu, là Tiêu Chiến xoay người một lần nữa bưng lấy mặt cậu, ngón cái mơn trớn cánh môi đang phát sưng, lặp đi lặp lại nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ngoan, đừng cắn, sẽ đau."

"Anh vừa mới cũng cắn em." Tiểu bằng hữu rất ủy khuất.

"Cái kia là ca ca không đúng." Tiêu Chiến ôn nhu cười thừa nhận sai lầm, "Lần sau không cắn, có được không?"

Ngón tay bỗng nhiên bị vật gì ấm áp đụng một cái. Tiêu Chiến xuất thần nhìn môi mỏng của Vương Nhất Bác khẽ mở, dùng đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay anh, lại vô thức ngoắc ngoắc lên.

"Cắn đau cũng không việc gì đâu."

Ánh mắt tiểu bằng hữu nhìn anh rất sáng, giống như một dây pháo hoa tràn ra giữa màn đêm đen kịt.

"Tiêu Chiến, anh làm cái gì cũng không sao cả."

...

Sau cùng Tiêu Chiến là giẫm lên thời gian gác cổng đem Vương Nhất Bác về kí túc xá.

Ăn dấm có thể trở thành thời cơ chứng tỏ cõi lòng, lại không thể ỷ vào đối phương cho phép mà không chút kiêng kị đòi lấy nhiều hơn, trong lòng anh Vương Nhất Bác xứng đáng được thật lòng đối đãi cùng cảm giác nghi thức long trọng, đây là ranh giới cuối cùng nhất định phải kiên thủ.

Dưới lầu kí túc xá, tiểu bằng hữu ngay cả chúc ngủ ngon cũng không kịp nói, liền vội vã chạy xuống xe, được hai bước lại phát hiện mình chưa lấy túi, lại nhanh chóng quay lại, quơ lấy cặp sách rồi chuồn đến nhanh chóng, nhưng rõ ràng hai chân như nhũn ra làm bước đi đều không phải rất ổn định.

Tiêu Chiến nghĩ, vậy mà không biết tiểu bằng hữu dễ dàng xấu hổ như vậy.

Hôm sau Tiêu Chiến đúng giờ tan sở, ở trong tiệm bánh kem dưới lầu công ty mua một nhóm bánh gato ly giấy hình bé heo hồng nhạt.

Đoạn thời gian che giấu tâm ý trước đó, anh thường cố ý đi qua con đường trước cửa tủ kính tiệm này, nhìn một chút những bánh gato ly giấy thiết kế tinh xảo, luôn cảm thấy bộ dáng bé heo giơ lên tiểu đề tử(?) không khỏi cực kì giống Vương Nhất Bác vì không giải được đề mà nhô lên quai hàm trong trí nhớ của anh.

Từ lúc ý thức được phần tâm tư kia, lại đến khi tìm được chỗ ở mới chuyển tới, lại đến đêm đó mất khống chế đem người cưỡng hôn, thời gian trước sau chỉ có hơn một tháng, nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ hoài nghi chính mình có phải đầu óc nhất thời phát sốt, hoặc bởi người thân qua đời mà cấp thiết muốn tìm đến một nơi ký thác tình cảm.

Đều đã gần gũi nhiều người, tim đập thình thịch trong nháy mắt cũng đã trải qua, thật yêu hay là thay thế anh vẫn phân được rõ ràng, anh càng khinh thường việc đùa bỡn tình cảm người khác, càng sẽ không vì nhất thời không thanh tỉnh mà đánh vỡ một phần quan hệ vững vàng, huống chi người kia là em trai của bạn mình.

Cùng Vương Nhất Bác lấy quan hệ ca ca đệ đệ thuần túy quen biết nhiều năm như vậy, muốn phá vỡ cục diện bế tắc liền càng cần dũng khí.

Mà phần dũng khí này, chỉ có thể bắt nguồn từ "không phải là em ấy không thể thích."

Dừng xe ở chỗ đậu xe phụ cận kí túc xá, Tiêu Chiến mang theo một hộp bánh gato đi về phía lầu quản lí kí túc xá học viện nam sinh.

Lúc này hẳn là thời điểm tiết học chiều cuối cùng vừa kết thúc, trên đại lộ liên thông giữa khu dạy học cùng khu sinh hoạt tất cả đều là sinh viên dào dạt sức thanh xuân, không ít người trong tay còn cầm theo thức ăn ngoài vừa được mang tới, Tiêu Chiến đứng dưới bóng cây trước lầu kí túc xá, nhìn những sinh viên tinh thần mạnh mẽ phấn chấn tới lui, lại sinh ra một loại cảm giác tang thương vì lớn tuổi.

Bỗng nhiên, tầm mắt bắt được một vệt thân ảnh màu trắng.

Trong dòng người tan học, Vương Nhất Bác xuyên lấy một thân quần áo thể thao màu trắng, một tay ôm ván trượt, đang từ xa xa hướng về phía này đi tới, trên đường đi còn cùng ba nam hài cười cười nói nói.

Không biết nói thứ gì, tiểu bằng hữu đột ngột liền trừng hai mắt giả bộ hung, ý tứ đại khái là uy hiếp đối phương ngậm miệng, bộ dáng đặc biệt sinh động.

Lúc mấy người đi đến lân cận, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đem tay từ trong túi áo khoác rút ra, nâng lên quơ quơ.

"Nhất Bác, nơi này."

Vương Nhất Bác theo tiếng gọi quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Chiến ánh mắt liền sáng lên, ôm ván trượt một đường chạy chậm đến trước mặt anh.

"Chiến ca, sao anh lại tới đây."

"Đến đưa bánh gato cho em." Tiêu Chiến giơ hộp quà trong tay, lại nghiêng đầu quan sát mấy nam sinh đi sau Vương Nhất Bác, cười nói: "Có thể cùng bạn cùng phòng chia nhau ăn."

Tiểu bằng hữu nhận lấy hộp ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn gật đầu nói được.

Lúc này, trong nhóm có một nam sinh tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nháy mắt hỏi: "Bác ca, đây là ai?"

Gặp tiểu bằng hữu nháy mắt như lâm đại địch ngẩng đầu nhìn anh một cái, Tiêu Chiến nỗ lực nhịn xuống khóe môi muốn nhướn lên, dù bận vẫn ung dung chờ Vương Nhất Bác trả lời.

Lại nghe thấy Vương Nhất Bác ấp úng giới thiệu với đám bạn cùng phòng:

"Đây là ...bằng hữu của anh tôi." (=)))) )

(Chị Giấy: a, phong thủy luân chuyển, thiên đạo tốt luân hồi.)

11.

Một tiếng sau, trong ga-ra khu nhà ở.

Cửa xe tách một tiếng khóa lại, lúc Vương Nhất Bác ý thức được tình huống không đúng muốn chạy đã không còn kịp rồi. Cậu vạch vạch chốt lại không thể mở cửa, chỉ có thể đem sau lưng áp sát vào chỗ ngồi, cầu tìm tới một chút cảm giác an toàn.

Chỉ thấy khuỷu tay trái của người kia chống lên tay lái, nghiêng đầu nhìn sang hướng cậu, đôi mắt thụy phượng hơi nheo lại, cười đến đặc biệt có cảm giác áp bách.

"Vương Nhất Bác, em lặp lại lần nữa, tôi là ai?"

Đèn ga-ra tái nhợt xuyên thấu qua kính chắn gió dừng lại trên chân, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cúi thấp đầu xoắn lấy ngón tay cái, kìm lòng không đặng liếm liếm bờ môi bị hôn đến nay vẫn còn chút sưng. Cậu vài lần muốn nói chuyện, nhưng lại cứ thế mà nuốt trở vào.

Một cái tay chẳng biết từ lúc nào đã dừng ở sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, vừa chua xót lại thoại mái, bóp đến Vương Nhất Bác không khỏi khẽ run lên, ngay cả âm thanh bị ép trả lời cũng mang theo âm cuối giương lên.

"Em, em không biết."

"Suy nghĩ kĩ một chút, Nhất Bác của chúng ta thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ rõ ràng."

Cái tay kia cũng không an phận nắm lấy cơ bắp đang căng cứng sau lưng Vương Nhất Bác, một tấc lại một tấc dời xuống, mỗi lần ấn vào lại làm Vương Nhất Bác vô thức cắn chặt bờ môi, khống chế không nổi mà phát ra thanh âm kì quái.

Mà Tiêu Chiến không chút nào bị ảnh hưởng, âm điệu hơi nặng nề, âm thanh giống như mang theo những hạt tròn nhỏ xíu, vuốt ve qua lại trong lòng Vương Nhất Bác.

"Chẳng lẽ nói hôn cũng hôn qua, sờ cũng sờ qua, Nhất Bác lại không có ý định phụ trách đối với ca ca sao?"

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác chợt ngẩng đầu khó tin nhìn về phía Tiêu Chiến, hình như là không thể tin được giữa bọn họ vậy mà đang có cuộc đối thoại xấu hổ như thế.

"Kinh ngạc như vậy làm cái gì?"

Dây nịt an toàn trong nháy mắt bị cởi ra, thân thể Tiêu Chiến bỗng nhiên từ bên cạnh nghiêng sang rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Một tay anh chống tại chỗ tựa lưng trên tay lái phụ, một cái tay khác dừng trên lưng Vương Nhất Bác, đem tiểu bằng hữu cả người đều nhốt lại bên trong lãnh địa của mình.

Như là dã thú tràn đầy tính công kích tại thời điểm trước bữa ăn tâm tình vô cùng tốt đùa bỡn dê con đợi làm thịt, Tiêu Chiến dùng chóp mũi cọ cọ gò má mềm mại của Vương Nhất Bác, khẽ cười nói:

"Ca ca cũng không phải ăn chay. Cho nên, Nhất Bác phải trả lời thật tốt."

Vương Nhất Bác ngồi trong buồng xe nhỏ hẹp rũ mắt nhìn chằm chằm cánh môi gần trong gang tấc cùng với viên nốt ruồi nhỏ màu đen kia, giống như có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của mình là như thế nào cùng hơi thở của Tiêu Chiến quấn quít cùng một chỗ, triền miên đau đớn mắt thường không thể nhận ra làm bên trong buồng xe kịch liệt ấm lên.

Không phải cậu không muốn trả lời, là cậu thực sự không biết nên trả lời như thế nào.

Thầm mến nhiều năm như vậy sớm đem cậu xoa thành một viên bụi bặm bé nhỏ không đáng kể, lúc một tia sáng xuyên thấu qua khe hở kia chiếu vào, phản ứng đầu tiên của cậu là không dám để cho ánh sáng kia phát hiện mình tồn tại, không dám để ánh sáng biết mình từng ôm lấy ảo tưởng không biết trời cao đất rộng mà ngông cuồng muốn độc chiếm nó.

Cậu hèn mọn, thời gian trôi qua càng thêm ăn sâu bén rễ, đến mức chuyện cho tới bây giờ cũng hoàn toàn không dám tự chủ trương cho đoạn quan hệ này một cái định nghĩa.

Dù là Tiêu Chiến đã đem tâm ý trần trụi bày trước mặt cậu.

Vương Nhất Bác cũng không yêu cầu xa vời người ngoài có thể hiểu phần tình cảm không thể lộ ra ngoài ánh sáng này của mình, chẳng qua là khi cậu trông thấy phần hèn mọn giống mình như đúc trên người cô gái kia, tâm lý làm cậu không tự chủ được muốn thử đi bảo vệ nàng, nhưng như thế không có nghĩa là bản thân cậu không khát vọng Tiêu Chiến có thể đến bảo vệ mình như thế.

Đám bạn cùng phòng nói muốn phân rõ ranh giới cũng không cần nhất thời vội vã, nhưng cậu thà rằng trở thành tra nam trong miệng những nữ sinh khác, cũng muốn trước tiên chạy tới nói rõ nhân quả với cô gái vì cậu mà luyện tập trượt ván đến nỗi bị tổn thương chân, thà rằng đỡ lấy trách mắng của bạn thân cô gái mà một lần lại một lần xin lỗi, cũng không muốn kéo dài đoạn quan hệ từ khi bắt đầu liền sai này thêm một giây đồng hồ nào.

Cậu cũng tự hỏi qua chính mình, nếu như Tiêu Chiến chỉ là nhất thời kích động mà không phải xuất phát từ thích mới hôn cậu thì sao đây?

Thế nhưng là dù anh có trả lời như thế, thì cũng không còn cách nào.

Từ lúc này Vương Nhất Bác mới hiểu được, cậu thích Tiêu Chiến, rất thích Tiêu Chiến, bởi vậy cho dù miễn cưỡng chính mình cùng người khác thử phát triển một đoạn quan hệ, có thể xuất phát từ đồng cảm, có thể xuất phát từ thưởng thức, lại làm cách nào cũng không thể đem loại thích giống như thích Tiêu Chiến đi thích người khác.

Mà nếu như đối phương là Tiêu Chiến, cho dù phải làm em trai bằng hữu cả một đời, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận.

Dù sao vết thương sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.

"Em, em thật không biết..."

Phảng phất như hết thảy dũng khí không biết tung tích suốt những tháng năm dài đàng đẵng kia bỗng nhiên chảy vào huyết dịch, rốt cuộc trong nháy mắt lên tiếng, Vương Nhất Bác cảm giác hốc mắt cũng phát nóng, thanh âm đều mang nghẹn ngào.

"Em chỉ biết là, Tiêu Chiến, em thích anh rất lâu."

Trầm mặc một lát, bờ môi Tiêu Chiến lặng yên tràn ra một nụ cười khẽ không thể nhận ra.

"Tiểu bằng hữu, chuyện cướp lời kịch của ca ca sau này lại cùng em tính sổ, bây giờ tôi trước tính với em điểm khác."

Áo dài T-shirt thắt trong quần jean chẳng biết bị kéo ra ngoài lúc nào, lòng bàn tay nóng rực dính sát bên eo thịt Vương Nhất Bác, đầu ngón tay như có như không lướt qua làn da trơn nhẵn, vén lên một hồi run rẩy.

Tiêu Chiến câu lấy khóe môi hỏi cậu: "Vừa mới kêu tôi là gì? Hửm"

Ca ca cũng không cho kêu, tên cũng không cho kêu. Tiểu bằng hữu chỉ có thể đỏ mặt lắp bắp nói: "Em thật sự không biết."

Một giây sau, thành ghế đột ngột ngã ra sau.

Vương Nhất Bác cứ như vậy ngây ngốc nằm ở nơi đó, trơ mắt nhìn cửa cuốn ga-ra chậm rãi buông xuống, trước khi bóng tối bao trùm không gian tận mắt nhìn thấy Tiêu Chiến nghiêng người mà đến, cùng với mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt tràn ngập xung quanh.

Độ cong khóe môi câu người làm cậu không thể chống đỡ, giống như một nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên xương quai xanh của cậu.

"Từ hôm nay trở đi kêu bạn trai, biết không?"

End.

Giấy: Kêu bạn trai! Biết! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro