Tự lành - trung hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:

Tên truyện: 自愈

_

Dù sao vết thương sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.

08

Đinh đoong

Tiếng chuông cửa vang dội, Tiêu Chiến đang ở trong phòng xem album ảnh liền đứng dậy mở cửa. Lúc trông thấy người tới anh còn có chút kinh ngạc mà nhướng mày, ngay sau đó lập tức nghiêng người mời đối phươn vào phòng.

"Cậu sao lại tới đây? Buổi chiều không đi làm?"

"Ai." Vương Nhất Hạ một thân đồ tây mới từ tòa án trở về một bên đổi giày, một bên đem túi thức ăn lớn trong tay giơ lên, "Được người nhờ vả, tới giám sát cậu ăn cơm."

"Được người nhờ vả?"

Tiêu Chiến nghi hoặc nhận lấy, tầm mắt dừng lại trên phiếu ăn dán trên bọc ngoài, tất cả vậy mà đều là đồ anh thích ăn. Người có thể đối với anh hiểu rõ đến trình độ này, thực sự có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Đúng vậy, được người nhờ vả." Vương Nhất Hạo không khỏi hoài nghi chính mình, hắn đường đường một luật sư tinh anh sao lại trở thành nhân viên giao thức ăn ngoài rồi, nhưng vẫn là không đoan chính nói: "Tôi đêm qua mơ thấy một vị lão nhân hiền lành, nói là lo lắng Chiến Chiến nhà bọn họ quá khó chịu, nhờ tôi nhất định phải giám sát cậu ăn cơm thật tốt."

Lí do như vậy, biết rõ là bịa đặt, nhưng cũng làm Tiêu Chiến không tiện mở miệng từ chối.

Trong nhà ăn, Tiêu Chiến đem từng hộp từng hộp đồ ăn lấy ra đặt trên bàn, sau đó nhìn một bàn cơm quá mức phong phú này, bất đắc dĩ dùng thanh âm khàn khàn trách cứ.

"Vậy cậu cũng đừng gọi nhiều đồ như vậy, lãng phí lương thực."

Vương Nhất Hạo giơ hai tay lên: "Thật oan uổng, cũng không phải tôi gọi. Còn không phải Vương Nhất Bác cái tiểu tử thối kia____"

Tiêu Chiến bén nhạy nắm lấy từ mấu chốt: "Nhất Bác gọi?"

"Ai nha." Không cẩn thận lộ ra, hoặc là căn bản không phải không cẩn thận, Vương Nhất Hạo sờ mũi, "Đừng nói với nó là tôi nói nha."

"Nhiều món như vậy, đến cuối tháng tiền sinh hoạt của em ấy còn đủ không? " Tiêu Chiến nhíu mày, "Cậu cũng không ngăn em ấy?"

"Cậu quản nó có đủ hay không, là chính nó tự nguyện." Vương Nhất Hạo gắp một miếng giá đỗ, than thở "Đứa em trai này của tôi sợ cậu không thấy ngon miệng, lại không biết cậu muốn ăn cái gì, còn không dám hỏi cậu, cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp ngốc nghếch này. Chậc chậc, anh ruột như tôi cũng không có loại đãi ngộ này, hai người mới là thân huynh đệ đúng không?"

"Nhất Bác vẫn luôn rất hiểu chuyện, là cậu cứ đem người ta coi thành tiểu hài tử." Tiêu Chiến cầm thìa múc một muỗng đậu hũ ma bà (1) , chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi, "Em ấy đã trở về Bắc Kinh?"

"Ừm, chuyến bay ngày hôm qua, nó còn phải trở về đi học đây." Vương Nhất Hạo giống như vô ý nói "Hơn nửa đêm đột ngột chạy về Thượng Hải, làm tôi giật mình, còn tưởng nó bị người khi dễ đây."

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuân mặt đêm đó ngẩng đầu nhìn thấy, động tác gắp thức ăn của Tiêu Chiến ngừng lại.

Mấy ngày nay chuyện cần giải quyết quá nhiều, tâm tình quá nặng nề, anh còn không có thời gian đi suy xét vì cái gì Vương Nhất Bác vốn đang ở cách 1200 cây số ngoài thủ đô vượt qua cuối tuần lại đột ngột từ trên trời giáng xuống, xuất hiện tại thời điểm anh cần có người làm bạn nhất.

"Tôi..." Tiêu Chiến trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, "Giúp tôi cám ơn Nhất bác"

Vương Nhất Hạo quả quyết từ chối: "Muốn cảm ơn thì tự mình cảm ơn. Hai người các cậu không có Wechat sao? Không có điện thoại sao? Thật đúng là coi tôi như ống chuyển lời mà sai bảo."

Thế nên Vương Nhất Bác bởi vì tiền sinh hoạt không đủ mà đang ở trong kí túc xa gặm bánh mì nhỏ đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat. Cậu ấn mở ra, gửi đến là hình ảnh một bàn cơm trưa phong phú.

Khóe môi cậu khẽ cong lên, ngay sau đó Vương Nhất Bác trông thấy giao diện nói chuyện phiếm lại nhảy ra một tin nhắn mới

"Tiêu Chiến: Cám ơn."

...

Tiêu Chiến xin công ty nghỉ phép năm ngày, lại thêm một đầu một đuôi hai cái cuối tuần, cuối cùng đem mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng, cũng gần như thu thập xong tâm tình, lúc này mới lên đường trở về Bắc Kinh.

Lúc trở về Thượng Hải đi gấp không mang theo thứ gì, khi trở lại Bắc Kinh cũng tự nhiên không có túi bên người. Tiêu Chiến ngồi một mình trên ghế ngồi lạnh buốt trên tàu điện ngầm, yên tĩnh nhìn hành khách tới tới đi đi trước mặt, thần sắc lạnh lùng không mang bất kì sắc thái nào.

Lúc nghe được âm thanh tàu điện ngầm thông báo đã đến trạm, anh đứng dậy xuống xe, trên đường gặp thoáng qua vô số đám người kết bạn mà đi, chiếc bóng cô đơn lại dung nhập trong bóng đêm mênh mông.

Lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc như vậy, thành phố ồn áo náo nhiệt này không thuộc về anh.

Anh cùng ông ngoại tình cảm rất đậm. Thời niên thiếu cha mẹ quanh năm đi công tác bên ngoài, anh là được ông ngoại tự tay nuôi lớn, cho nên ông ngoại đột ngột qua đời đối với anh là đả kích vô cùng trầm trọng.

Tại tang lễ, biểu hiện của anh vẫn hoàn toàn như trước đây là lý trí mà khắc kỉ, sắp xếp quá trình, tiếp khách tiễn khách, đối với an ủi của người ngoài từng cái biểu hiện cảm tạ, anh hoạt động như một người máy, xưa nay đối với chỉ thị sẽ không phạm sai lầm, khéo léo đến nỗi cơ hồ chính anh cũng cho rằng, có thể anh cũng không khó qua như trong tưởng tượng.

Thẳng đến khi tất cả mọi người rời đi, anh ngồi một mình trên hành lang trống rỗng, bóng tối cùng yên tĩnh vô tận bao vây Tiêu Chiến, trong nháy mắt đó rốt cuộc tháo gỡ toàn bộ ngụy trang xuống, cũng lại không khống chế nổi yếu ớt hung hăng kéo đến.

Đại đa số người đều cảm thấy anh lí trí lại kiên cường, cho dù người thân qua đời sẽ khó chịu, nhưng nhất định có thể tự mình điều chỉnh tốt tâm tình, đại đa số người đều nghĩ anh giỏi cùng người tới lui, bằng hữu cùng người theo đuổi rất nhiều, chắc chắn không thiếu người bên cạnh cùng vượt qua.

Thế nhưng chỉ có bản thân biết rõ, anh không phải.

Anh suốt ngày đeo lên mặt nạ hoàn mĩ lừa người dối mình, nhưng cũng hi vọng trong nháy mắt gần như sụp đổ có thể có người bằng lòng đưa tay kéo lấy mình, loại cảm giác bất lực lại bi thương đến cực hạn này, trong lúc một mình sẽ bị phóng đại đến vô hạn, lớn đến mức phảng phất muốn đem anh vô thanh vô thức chìm vào biển sâu.

Bỗng nhiên trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày chơi bóng.

Tiêu Chiến nghĩ đại khái là xuất hiện ảo giác đi, lúc ngẩng đầu lên lại càng thêm hoài nghi thần trí mình có phải mơ hồ rồi không.

Một người đang ở Bắc Kinh sao có thể trễ như thế còn xuất hiện trong linh đường u ám, đứng trước mặt anh, dùng ánh mắt đau lòng như vậy nhìn anh.

Nhưng thật là Vương Nhất Bác.

Là Vương Nhất Bác, là tiểu bằng hữu hoàn toàn không xuất hiện bên trong dự liệu của Tiêu Chiến, đứng trên hành lang mà tia sáng u ám đến ngay cả đường nét đều nhìn không rõ, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh, dùng thanh âm run rẩy lại kiên định ở bên tai anh nói___

Tiêu Chiến, anh đừng sợ.

Loại cảm giác đó nên hình dung như thế nào, Tiêu Chiến ngay lúc đó không có đáp án, cũng không có tâm lực đi suy xét.

Anh có quá nhiều chuyện cần xử lí, thế là hoàn toàn không rảnh bận tâm đến vị đệ đệ của bằng hữu không được coi là quá mức gần gũi này. Thế nhưng chỉ cần Tiêu Chiến vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác lạnh lùng đứng cách đó không xa, trong nháy mắt chạm đến tầm mắt anh, một đôi mắt cún con lập tức hơi trợn tròn, tựa hồ đang hỏi anh cần gì.

Kỳ thật Tiêu Chiến không cần gì cả, chỉ là vô thức muốn xác nhận Vương Nhất Bác còn ở đó hay không.

Ước chừng là biết anh bận bịu, cả một ngày cuối tuần tiểu bằng hữu đều lặng yên theo sau lưng anh, chưa từng chủ động quấy rầy, liền ngay cả việc trở về trường học đều không nói với anh, lại vì lo lắng mà gọi tất cả đồ ăn anh thích, còn để Vương Nhất Hạo đến giám sát anh ăn cơm.

Vẫn là loại cảm giác làm anh không cách nào miêu tả kia, muốn nỗ lực nắm lấy, nhưng trong tiềm thức lại chần chờ, giống như đang ngăn cản anh đi làm một chuyện không chính xác.

Chỉ là giờ khác này, Tiêu Chiến đứng ở dưới lầu nhà trọ, kinh ngạc nhìn thân ảnh quen thuộc đang đi qua đi lại dưới gió lạnh trước cổng chính, có lẽ vì tia sáng đèn đường tái nhợt, khuân mặt nhỏ bị gió thổi nhìn hơi trắng bệch.

Anh giống như bị khàn giọng, nhất thời không phát ra được thanh âm nào.

"Chiến ca"

Vương Nhất Bác rốt cuộc phát hiện anh, ngạc nhiên chạy tới, lúc chạy đến trước mặt anh giống như là bỗng nhiên ý thức được cái gì, bắt đầu ấp a ấp úng giải thích:

"Em nghe nói hôm nay anh trở về, vừa tốt buổi tối không có tiết học, cho nên đến nhìn xem. Thuận tiện đưa cho anh cái này."

Tầm mắt Tiêu Chiến dừng lại trên cái túi Vương Nhất Bác đưa tới, nhận lấy nhìn, trong đó chứa một túi nhỏ có chừng tám khối vuông nhỏ dùng giấy bọc thành...

Kẹo đậu giòn.

Động tác của Tiêu Chiến cứng đờ.

Anh mơ hồ nhớ đến một lần thật lâu trước đây, lúc đến nhà Vương Nhất hạo chơi game anh trông thấy Vương Nhất Bác nho nhỏ một đoàn ngồi trước bàn sách, hai cái chân tuyết trắng nhỏ lay động, giống như hai củ khoai đã tách vỏ. Tiêu Chiến lúc ấy cảm thấy người đệ đệ này thật đáng yêu, trên người chỉ mang theo một chiếc kẹo đậu giòn, liền lấy ra cho Vương Nhất Bác.

Cụ thể nói cái gì anh đã không nhớ rõ, đại khái là thuận miệng nói ra một câu, kẹo hẳn là ông ngoại nhét vào trong túi anh đi, dù sao mỗi lần chỉ có đi nhà ông ngoại mới có thể ăn được kẹo đậu giòn chính tông.

Lần nữa ngẩng đầu nhìn chằm chằm người thần sắc khẩn trương trước mặt, Tiêu Chiến đột nhiên phát hiện, tiểu bằng hữu lúc trước còn cao không tới eo anh, luôn cần ngẩng đầu nhìn mình, giờ đã so với mình thấp hơn không mấy centimet.

Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu quả thật là trưởng thành.

Thế nhưng chuyện chính anh đều nhớ không rõ, tiểu Vương Nhất Bác sáu tuổi lại nhớ nhiều năm như vậy. Huống chi đây là đặc sản Giang chiết, ở Bắc Kinh lại đi chỗ nào mới có thể mua được đây.

Trong nháy mắt, lồng ngực như là mở ra một lỗ hổng, có cái gì ấm áp chảy tới, đem bên trong lấp đầy.

Đáp án đã từng không thể cho lúc trước, anh nghĩ anh bây giờ có.

Loại cảm giác không biết nên định nghĩa như thế nào kia giống như khi trái tim từ đầu đến cuối bị treo ở trong không trung lung lay sắp rơi lại được người cẩn thận từng li từng tí dùng hai tay bưng lấy, nhẹ nhàng đặt xuống.

Là an tâm.

"Em, em thật không muốn quấy rầy anh."

Dưới ánh mắt ý vị không rõ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác co quắp cúi đầu, tay giấu dưới ống tay áo gắt gao nắm lấy, giống như nếu nắm thật chặt liền đạt được dũng khí nói thêm một chữ nữa.

"Vậy em trở về trường học trước."

Lại nghe thấy Tiêu Chiến bỗng nhiên cắt ngang cậu, trong thanh âm mang theo ý cười giữa gió thu xào xạc phiêu đãng, làm người không có sức kháng cự.

"Tiểu bằng hữu, cho ca ca ôm một cái có được không?"

09

"Cái này đặt bên cạnh khay trà đi, cám ơn."

Trong căn hộ rộng rãi sáng ngời chất không ít thùng giấy, nhìn ngổn ngang vô tự, ở dưới ánh mặt trời lại có vẻ hơi ấm áp. Vương Nhất Bác đem thùng giấy tràn đầy tạp vật nhẹ nhàng thả xuống chỗ trống bên cạnh bàn trà, lúc lần nữa đứng lên lại cảm thấy cánh tay có chút đau xót, liền nhẹ nhàng lắc lắc.

"Mệt mỏi sao?"

Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Chiến một thân quần áo màu trắng thoải mái đón ánh sáng đi tới. Người kia đinh một cái kéo ra móc kéo lon nước ngọt, bọt khí phát ra tiếng va chạm êm tai, sau đó đem đồ uống đưa cho cậu.

"Bên này không có nước, trước uống chút thức uống đi."

"Cám ơn Chiến ca." Vương Nhất Bác nhận lấy uống một ngụm, lại hỏi: "Còn có những vật khác cần chuyển sao?"

"Đều ở chỗ này."

Tiêu Chiến cười giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu bù xù của Vương Nhất Bác, tóc mái hơi dài ép xuống, che khuất tầm mắt cứng ngắc trong nháy mắt của cậu. Tại thời điểm Vương Nhất Bác còn đang ngây ra, Tiêu Chiến đã sớm thu tay lại, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ nói:

"Trước lên ghế salon ngồi một lát, tôi thu thập một chút, lát nữa dẫn em đi ăn cơm."

Vương Nhất Bác rất nghe lời tìm một góc không có gì vướng bận ngồi xuống, yên tĩnh nhìn Tiêu Chiến mở ra một số thùng giấy, đem đồ vật từng kiện lấy ra, suy tư một chút sau đó bày ra vị trí thích hợp. Rõ ràng không trò chuyện, lại làm Vương Nhất Bác nhìn đến mắt cũng không nỡ chớp.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rơi vào bên trong, chiếu lên người thời gian lâu dài cũng hơi nóng lên. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn ống quần, đem chân bị ánh mặt trời soi sáng thu về một tấc.

Căn nhà này là nhà mới của Tiêu Chiến.

Nói là khu nhà đang ở cách công ty quá xa, vừa tốt hợp đồng sắp đến kì hạn, Tiêu Chiến cũng muốn đổi một hoàn cảnh mới, thế là sau cùng chọn trúng tiểu khu có diện tích cây xanh càng lớn này, còn chủ động kêu Vương Nhất Bác đến giúp đỡ dọn nhà.

Mặc dù Vương Nhất Bác cảm thấy từ tây lục hoàn chuyển đến bắc ngũ hoàn, thời gian đi tới công ty cũng không khác biệt quá lớn.

Ngoại trừ khoảng cách với đại học thành phố rút ngắn thật nhiều.

Điện thoại trong túi bỗng chấn động một cái. Cậu lấy điện thoại ra, phát hiện là nữ hài mình thử phát triền quan hệ kia hỏi cậu đang làm gì, cơ hồ không chút suy xét, cậu trả lời:

"Vương Nhất Bác: Đang giúp một người ca ca dọn nhà."

Lại tùy ý trò chuyện hai câu, nữ sinh đầu kia phải vào lớp rồi, trước khi kết thúc trò chuyện còn thân thiết dặn cậu phải nhớ ăn cơm.

Chờ Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, lần nữa ngẩng đầu lên, lại trông thấy Tiêu Chiến đang hơi hơi nghiêng đầu nhìn mình, ngoắc ngoắc khóe môi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có." Cậu khoát khoát tay, "Liền nói chuyện phiếm mà thôi."

Tiêu Chiến quay lưng đem khung hình trong tay bày ở bên trên, âm thanh bình tĩnh hỏi: "Nói chuyên phiếm cười vui vẻ như vậy, là cô gái mình thích sao?"

"Cũng không phải thích." Vương Nhất Bác vô thức phủ nhận, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, "Lần trước ở KTV, anh nói cô bé kia rất tốt, còn nhớ không?"

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, trả lời: "Nhớ"

Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí có điểm là lạ, giải thích: "Dù sao ca ca cũng cảm thấy nữ hài tử cũng không tệ lắm, liền muốn thử xe___"

"Vương Nhất Bác." Lại bị Tiêu Chiến lên tiếng cắt ngang. Người kia xoay người lại, hơi nheo mắt, dáng vẻ có chút làm người rụt rè.

"Ai nói tôi là ca ca em?"

...

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến nói những lời này là có ý gì.

Còn có rất nhiều lời nói cử chỉ gần đây của Tiêu Chiến: sờ đầu, bóp bóp thịt mềm trên mặt, lấy xuống hạt cơm cậu không cẩn thận để dính vào khóe miệng, những thứ này đều khiến Vương Nhất Bác không biết đối phương có ý gì. Nếu như muốn hướng về phương diện mập mờ, thật có chỗ trống rất lớn, nhưng cậu không dám não bổ quá nhiều, chỉ nói với chính mình đây là Tiêu Chiến bởi vì cảm tạ mà gần gũi một người đệ đệ.

Cậu rất thỏa mãn. Chỉ cần quan hệ như vậy, dù không thể tiến thêm một bước, Vương Nhất Bác đã rất thỏa mãn.

Lại một buổi chiều thứ sáu, Vương Nhất Bác sớm đã cùng Tiêu Chiến ước hẹn đến nhà anh ăn cơm. Đợi đến khi hết tiết học chạy tới, sắc trời đã tối, Vương Nhất Bác vào phòng liền được một cỗ mùi thơm nước sốt tiêu đen kích thích vị giác, không khỏi hít mũi một cái.

Tiêu Chiến cười nắm nắm chóp mũi cậu: "Tiểu bằng hữu, em sao lại giống cún con như thế?"

Vương Nhất Bác xưa nay chưa từng nghe qua xưng hô kì quái như vậy, ngũ quan đều xoắn lại một chỗ. Mãi cho đến khi đi theo Tiêu Chiến vào phòng bếp mới nhỏ giọng phản bác:

"Em mới không phải chó."

"Không nói em là chó, em là cún con." Tiêu chiến vừa chỉnh lý dụng cụ nhà bếp vừa nói, "Trong tiếng Trùng Khánh ý nói là bảo bảo."

Đại khái là vì gián tiếp được kêu "bảo bảo", Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng xoa xoa mặt, đưa tay muốn cầm dao: "Chiến ca, để em giúp anh"

Tiêu Chiến vội vàng ngăn cản cậu: "Không cần, tôi tự mình tới là tốt rồi."

Nhìn tiểu bằng hữu một mặt muốn giúp đỡ, Tiêu Chiến bất đắc dĩ đem dao phay từ trong tay Vương Nhất Bác rút ra, vượt qua bồn nước trả về chỗ cũ, lại không ý thức được giờ phút này hai người dựa vào quá mức gần gũi.

"Thật không cần, tiểu bằng hữu đừng động dao."

Quay đầu lại, bờ môi lại đột nhiên không kịp chuẩn bị sát qua tai trái Vương Nhất Bác.

Không khí an tĩnh đến đáng sợ.

Vương Nhất Bác một cử động nhỏ cũng không dám động, dính sát vào mặt bàn sau lưng, thế nhưng Tiêu Chiến cách cậu quá gần, cơ hồ đem cả người cậu đều nhốt lại bên trong ôm ấp của mình, khiến cậu muốn tránh cũng không có chỗ để tránh.

Vành tai bị chạm đến nóng bỏng như đang bùng cháy, cậu hoảng sợ đến tay chân luống cuống, mà chuông điện thoại đột ngột vang lên quả thực giống như cây cỏ cứu mạng.

"Alo?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng đón lên, lại nghe thấy cô gái đầu bên kia điện thoại rụt rè nói với cậu: "Nhất Bác, thứ lỗi quấy rầy, chân mình bị đau, giáo viên y tế nói mình phải tới bệnh viện, có thể làm phiền cậu giúp mình được không?"

"Được. Cậu chờ một chút, tôi không ở trường học, trở về cần chút thời gian."

Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác vẫn như cũ né tránh không dám đối diện với tầm mắt Tiêu Chiến, chỉ cúi đầu giải thích: "Chiến ca, bạn học em đau chân, em đưa nàng đi bệnh viện. Xin lỗi, cơm tối hôm nay..."

"Không có việc gì." Thần sắc Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn không ra chút khác thường, "Chuyện sốt ruột, tôi lái xe đưa em đi."

"Không cần không cần, tự em đi là được."

Sợ mang đến phiền phức cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liên tục khoát tay, chạy chậm đến cửa trước đổi giày.

Trong lòng cậu rối thành một đoàn, một chút nghĩ đến chỗ đứng xấu hổ vừa rồi, một chút lại nghĩ nữ hài tử trẹo chân hẳn là rất đau, không để ý làm dẫm dây giày vào bên trong giày, liền nhanh chóng cúi người rút ra lại luống cuống tay chân thắt lại cái nơ.

Nhưng lại không biết bộ dáng này dừng lại trong mắt người khác lại là bởi vì cô gái mình thích bị thương mà nôn nóng như lửa đốt chạy về.

Lúc đứng lên lại, Vương Nhất Bác nghĩ muốn cùng Tiêu Chiến nói tiếng gặp lại, lúc đang muốn xoay người bờ vai đột nhiên đụng phải cái gì, ngay sau đó lưng được một lồng ngực ấm áp dán sát vào.

Giây sau, một đôi tay liền ôm lấy eo cậu.

Đại não trong chốc lát trống rỗng. Vương Nhất Bác thậm chí không có dư lực suy xét đây có phải ảo giác hay không, cứ như vậy ngây ngốc cúi đầu nhìn đôi tay vòng qua eo cậu, nhỏ dài mà thẳng tắp, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ngăn cách một tầng áo khoác thật mỏng dừng tại bên eo đặc biệt mẫn cảm, không khỏi khiến cậu nhẹ nhàng run rẩy.

Là Tiêu Chiến từ sau lưng đem cậu ôm lấy, miệng lưỡi lạnh buốt đặt tại khớp xương nổi bật trên cổ cậu, giọng điệu tựa như dụ dỗ hỏi:

"Nhất Bác, ở lại cùng ca ca có được không?"

(1) đậu hũ ma bà:

Mình cũng search thử kẹo đậu giòn rồi nhưng mà không tìm được thông tin gì trên gg 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro