Tự lành- trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:

Tên truyện: 自愈

_

Dù sao vết thương sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.

06

Sau khi trở về Vương Nhất Bác liền ốm một trận.

Cậu nói với bạn cùng phòng chỉ là cảm vặt bình thường, sống chết cũng không chịu đi bệnh viện, cũng không chịu uống thuốc cảm trong kí túc xá, ngã ở trên giường thẳng ngủ đến khi choáng váng.

Cuối cùng vẫn là Lý Vấn Hàn phát hiện Vương Nhất Bác không đúng, cưỡng ép cậu đo nhiệt độ cơ thể, đo một phát lại hiện ra sốt đến 39 độ rưỡi, thế là giữa đêm hôm khuya khoắt liền nhanh chóng đỡ người chạy đến bệnh viện truyền dịch.

Trong quá trình này ý thức Vương Nhất Bác còn sót lại không có bao nhiêu, chỉ mơ hồ nhớ được Hạ Chi Quang cõng cậu xông vào phòng cấp cứu, giống như có người lo lắng cùng bác sĩ hỏi rõ tình huống của cậu, chuyện sau đó, cái đầu mê man kia đã không còn dư tinh lực để nhớ nữa.

Nhưng cậu lại nhớ rõ bản thân mình mộng thấy Tiêu Chiến.

Vẫn là tại hành lang KTV quanh quẩn lấy mùi thuốc lá cùng mùi rượu kia, Tiêu Chiến đứng ở chỗ rẽ kia, một đôi mắt thụy phượng nhàn nhạt nhìn mình, khóe môi câu lấy bộ dáng gợi cảm lại lạnh nhạt. Anh dùng ngữ khí vui mừng lại như không để ý, âm điệu thậm chí cũng không nhấp nhô, đem một cây đao hung hăng cắm vào trái tim Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu trưởng thành rồi, thật tốt."

Bên trong mỗi người thầm mến dù sao vẫn luôn hy vọng chính mình lưu lại cho đối phương ấn tượng hoàn mĩ nhất, cho nên Vương Nhất Bác chưa bao giờ dám càn rỡ trước mặt Tiêu Chiến. Không nghịch ngợm, không nháo, không nói thô tục, ngay cả cười cũng không không dám nhếch môi ở góc độ không dễ nhìn, lại thế nào dám khóc.

Vì Tiêu Chiến, cậu thu liễm quá nhiều cạnh sắc.

Cũng chỉ khi ở ngoài sáng biết không phải hiện thực, là mộng cảnh, Vương Nhất Bác mới có dũng khí hung tợn cắn răng trừng lại, hướng về phía khuân mặt vạn năm vân đạm phong khinh kia đem những lời đã giấu ở trong lòng quá lâu, gằn từng chữ từng chữ nói ra:

"Tốt mẹ anh"

...

Lúc tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà trắng đến chói mắt, viêm amidan mang đến cho cổ họng cảm giác khó chịu khiến Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày.

"Được, yên tâm đi."

Theo tiếng động hướng về nhìn phía cửa sổ nhìn tới, Vương Nhất Bác bị nguồn sáng từ bên ngoài khung cửa không có rèm che đâm vào vô thức nhắm mắt lại, nhưng vẫn như cũ miêu tả rõ ràng đường nét bóng lưng rộng rãi lại  phiu kia.

"Chiến.." Âm thanh có chút khàn, Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, "Tiêu Chiến?"

"Tỉnh?" Tiêu Chiến xoay người lại, đi đến bên giường Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ hỏi: "Trong người không thoải mái sao không sớm tới bệnh viện? Sốt ngốc làm sao bây giờ?"

Có thể là sốt đến trì độn, Vương Nhất Bác nhất thời không biết nên nói cái gì. Sững sờ nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, đang muốn hỏi đối phương sao lúc này lại ở đây, người kia lại đột ngột cúi người đến gần mình một tấc.

Làm gì? Vương Nhất Bác vô thức muốn trốn về phía sau, sau ót lại đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đỡ lên.

"Tránh cái gì? Tôi xem một chút đã hạ sốt chưa."

Mu bàn tay hơi lạnh của Tiêu Chiến dán lên trán Vương Nhất Bác, da thịt tiếp xúc chọc lên một mảng run rẩy, làm cậu mắt cũng không dám nhấc, gắt gao nhìn chằm chằm áo khoác mỏng đang đắp trên người, ngưng thở, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Còn tốt, không nóng"

Lúc mu bàn tay từ trên trán cậu dời đi, Vương Nhất Bác mới giống như sống lại. Cậu hít thật sâu một ngụm không khí mới mẻ, nhưng ấm áp lưu lại trên da thịt không chút nào thuyên giảm, ngược lại càng cháy càng mãnh liệt, khiến người đứng ngồi không yên.

Ngón tay giấu ở dưới áo khoác gắt gao nắm lấy ga giường. Nếu như kí ức không lẫn lộn phải trái, vậy trong từng ấy năm, lần này hẳn là...

Lần cậu cách Tiêu Chiến gần nhất.

Ở bãi đỗ xe, Vương Nhất Bác vẫn như cũ theo thói quen đi cách sau lưng Tiêu Chiến nửa bước chân, hướng về phía xe đi tới, rũ mắt nhìn chằm chằm túi thuốc lớn trong tay Tiêu Chiến. Mới vừa rồi vị ca ca này còn vô cùng cẩn thận xác nhận với bác sĩ cách dùng từng loại thuốc, nếu như đổi lại là anh ruột cậu ở chỗ này, đoán chừng cũng không có kiên nhẫn như vậy.

Nhưng loại chăm sóc này, chỉ là bắt nguồn từ trách nhiệm cùng phó thác.

Đến trước xe, Vương Nhất Bác do dự mãi, vẫn là im lặng không lên tiếng kéo ra cửa ghế lái phụ.

"Đêm qua anh em gọi điện thoại cho tôi." Tiêu Chiến ở trên xe nói rõ, "Bạn cùng phòng nói em cả ngày hôm qua đều không ăn cơm. Tôi trước dẫn em đi ăn chút gì đó, sau đó đưa em về trường học nhé?"

Trên đầu gối còn thả lấy một túi thuốc, Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại hỏi: "Bạn cùng phòng của em đâu?"

Tiêu Chiến trả lời: "Bọn họ nói buổi trưa còn có tiết học, tôi liền để họ đi trước."

Lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ tới môn quốc tế pháp luật thương nhân sáng nay, giáo sư mỗi tiết học đều điểm danh kiểm tra thí điểm, nghe nói nếu bị phát hiện nghỉ học một tiết liền trừ 10 điểm, lập tức trở nên khẩn trương.

"Vậy tiết học của em? Quang Quang bọn họ có giúp em xin nghỉ không?"

Hình như là dời khỏi cuộc sống sân trường quá lâu, Tiêu Chiến trông thấy bộ dáng khần trương của Vương Nhất Bác cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Yên tâm, tôi đã gọi điện cho lão sư trường em."

Vương Nhất Bác nhưng lại như cũ không quá an tâm: "Vị giáo sư kia rất khó tính, anh nói với thầy như thế nào?"

Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe như bay lướt qua, hàng cây liên miên bất tận, lầu tháp đứng sừng sững lạnh buốt, ảm đạm đảm nhiệm bối cảnh bên cạnh Tiêu Chiến, chỉ có một chùm sáng từ khe hở tầng mây sót lại chiếu xuống, dừng lại trên khuôn mặt từ đầu đến cuối đều yên bình như nước kia.

Một giây sau, Vương Nhất Bác nghe thấy người bên cạnh yên bình mà tàn nhẫn nói:

"Tôi nói, tôi là ca ca em."

07

Hóa ra thích là không có lợi ích gì.

Đây không phải chỉ là một người vào ngày mưa hướng cậu che ô, cũng không phải mu bàn tay hơi lạnh dán trên trán cậu, mà là hung thủ đặt cậu vào cục diện bị động đến cực điểm. Mặc cậu ra vẻ thong dong như thế nào, mặc cậu như thế nào miễn cưỡng mình, chỉ cần cậu còn thích, liền vĩnh viễn trốn không thoát thế yếu của người bị hại.

Nói cái gì sợ hãi bị cự tuyệt, liền ngay cả việc không có chút tình cảm nào cũng có thể trở thành vũ khí giúp đối phương hạ bút thành văn, đều không cần dùng sức, một câu nói nhẹ nhàng liền có thể đem cậu đâm thủng trăm ngàn lỗ, cậu làm sao có thể toàn thân trở ra.

Nhưng cậu không có tư cách oán hận, bởi vì người giấu loại tâm tư không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể ở bên trong góc tối âm u để giòi bọ sinh sôi, là cậu.

Bởi vì Tiêu Chiến rõ ràng đã sớm dùng cái danh xưng "ca ca" này đem thái độ bày trên mặt bàn, mà người gắt gao nắm lấy không buông, nỗ lực đem thích của chính mình áp đặt cho đối phương, là cậu.

Những đạo lí này cậu không phải không rõ, chính vì cậu so với bất cứ ai đều càng hiểu rõ, nên mới so với bất cứ người nào đều càng thiếu dũng khí, chỉ có thể dựa vào lừa mình dối người, cưỡng ép giữ lại một chút hy vọng sắp tuột tay, hoặc là nói, giữ lại một chút hy vọng chưa từng thật sự nắm lấy, giao phó chính mình vào một cái tư cách đã từng có được rồi lại mất đi dối trá. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Vương Nhất Bác rốt cuộc bằng lòng thừa nhận___

Thích thật vô dụng, thích thật nhiều cũng vô dụng.

Thích lẫn nhau mới có tác dụng.

Trận này so với toàn bộ thanh xuân thầm mến của Vương Nhất Bác vốn là chiếm cứ một phần nhỏ vụn vặt đến không đáng nhắc đến, chỉnh lý hoàn chỉnh cũng không mất bao nhiêu thời gian, điều duy nhất cần làm chỉ là xóa bỏ giao diện Wechat của cậu cùng Tiêu Chiến.

Nhưng lúc bạn cùng phòng nghe nói Vương Nhất Bác đáp ứng hẹn hò với nữ sinh thổ lộ với cậu ở tại KTV liền biểu hiện đến khoa trương vô cùng.

"Bác ca, cậu gần nhất có phải bị cái gì kích thích không?"

Hạ Chi Quang không rõ tình huống bị đẩy ra ấp a ấp úng nói lên tiếng lòng của mọi người, "Dĩ nhiên ý của tôi không phải nói nữ hài tử người ta không tốt, chính là...Bằng không cậu bình tĩnh một chút trước đi"

Vương Nhất Bác cảm thấy không hiểu nổi: "Bình tĩnh cái gì?"

Cậu gần đây đột nhiên quá khác thường, vạn nhất cậu bình xong lại đổi ý, vậy không phải tổn thương người khác sao"

Thế nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy mấy năm này mình đã bình tĩnh quá nhiều lần. Có thể chính là vì mình cho tới nay đều quá mức lí trí, thế là một lần lại một lần bình tĩnh mà coi bên trong vốn mờ nhạt trở thành dũng khí đầy đủ, sau đó biến ý chí chiến đấu sục sôi kéo dài đến khi chỉ còn hơi tàn.

Cậu trả lời: "Thích cũng không phải thứ có thể khống chế, tại sao phải bình tĩnh?"

May mắn là nữ sinh kia hiểu rất rõ cậu.

Biết cậu không thích nói chuyện, liền sẽ không líu lo không ngừng còn muốn cầu đáp lại, biết cậu dễ cảm thấy áp lực, liền sẽ không luôn đem "thích" treo bên miệng, biết cậu thích vận động mới lạ còn đặc biệt đem địa điểm gặp mặt chọn ở một sân trượt băng trong trung tâm thương mại nào đó.

Vương Nhất Bác là lần đầu tiên trượt băng, nhưng kinh nghiệm trượt ván cùng năng lực học tập siêu cường giúp cậu rất nhanh liền nắm giữ kĩ xảo duy trì thăng bằng, sau đó thử thêm vài lần, liền có thể buông tay vịn tự mình trượt.

"Cậu so với trong tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn nhiều."

Nữ hài tử cong mắt cười tán thưởng, làm Vương Nhất Bác không có kinh nghiệm trong loại chuyện này xấu hổ đến chân tay luống cuống.

Bỗng nhiên, phía trước có người mới học không khống chế được giày trượt dưới chân, một bên lớn tiếng kêu mọi người tránh ra một bên mạnh mẽ nhanh như gió đâm tới bên này, mắt thường cũng có thể thấy sắp đụng vào vị trí của Vương Nhất Bác cùng cô gái bên cạnh.

"Cẩn thận!"

Vương Nhất Bác vô thức đưa tay nắm lấy nữ hài kéo về phía mình, kịp tránh thoát nguy hiểm một giây trước vừa cùng người kia gặp thoáng qua, lưỡi giày trượt ở trên mặt băng vạch ra hai đường rõ rệt.

Một giây sau, cô gái bởi vì quán tính mà đụng phải bờ vai cậu.

Nghe nói giữa người khác phái nếu xảy ra tiếp xúc có thể thúc đẩy đại não sản sinh ra hormone, thế nhưng Vương Nhất Bác rõ ràng, trong nháy mắt cô gái không kịp chuẩn bị đột ngột đánh tới, cậu không có một chút rung động.

Tim cậu vững vàng ở trong lồng ngực, dựa theo tốc độ bình thường nhất nhảy nên, không loạn một nhịp.

Quả thực trái với khoa học nhân loại.

Trong hành trình sau đó, Vương Nhất Bác thân sĩ cùng cô gái ăn cơm, dạo phố, xem phim, cho dù như vậy đang vi phạm với nội tâm đang không ngừng lên tiếng.

Khi thấy ánh mắt cô gái liên tiếp nhìn về phía tiệm trà sữa đang hot trên nào đó, Vương Nhất Bác chợt nhớ tới hình ảnh hèn mọn của chính mình, bởi vì lo lắng người mình thích không muốn, cho nên cố ý kiềm nén tính cách chân thực của bản thân.

Thế nhưng vì cái gì một người bởi vì yêu thích lại đem chính mình biến thành bộ dáng bản thân cũng không quen biết đây?

"Muốn uống sao?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi nàng

Cô gái rất không thành thật lắc đầu: "Không cần, quá nhiều người, ít nhất sẽ phải xếp hàng đến một giờ. Lát nữa mình sang bên cạnh mua lon nước khoáng là tốt rồi."

"Một giờ thì thế nào? Cuối tuần lại không có tiết học."

Trong ánh mắt hơi kinh ngạc lại mừng rỡ của cô gái, Vương Nhất Bác trước tiên đứng lên, đưa tay về phía nàng ra hiệu:

"Đi, chúng ta đi xếp hàng."

Một khắc kia cậu nghĩ, nếu người kia mãi mãi cũng sẽ không dắt tay cậu, vậy liền để cậu dắt tay một người đồng dạng với mình đi.

Đêm đó sau khi kết thúc hẹn hò trở lại kí túc xá, Vương Nhất Bác bị bạn cùng phòng ép tiếp nhận bát quái tra hỏi, sau đó lại bị ép hứa hẹn một trận cơm thoát ế mà đến giờ đến cái bóng còn chưa thấy.

Chờ Vương Nhất Bác rốt cuộc được đám bạn hài lòng bỏ qua cho, cậu mới dành ra thời gian liếc nhìn điện thoại, trước đối với cô gái đã an toàn trở về kí túc xá chúc ngủ ngon, sau đó nhấn mở ngữ âm Vương Nhất Hạo gửi tới nửa tiếng trước.

Rất ngắn, chỉ hai giây, đoán chừng là hỏi cậu Quốc Khánh có trở về không.

Hạ chi Quang ở một bên phát ra âm điệu kì quái đùa bỡn: "A~ cùng tiểu tỉ tỉ nói chuyện phiếm đúng không?"

"Ngươi cút đi."

Vương Nhất Bác cười mắng hắn một câu, thuận tay điểm vào ngữ âm, đem điện thoại di động đặt vào bên tai, lại nghe thấy âm thanh nhẹ nói:

"Nhất Bác, ông ngoại Tiêu Chiến qua đời rồi."

...

Bước chân ngổn ngang đạp trên gạch men trắng, tách tách vang vọng giữa hành lang u ám không người.

Vương Nhất Bác đặt chuyến bay gần nhất vội vàng từ Bắc Kinh chạy về Thượng Hải, lúc chạy tới linh đường trang nghiêm xếp đầy vòng hoa đã là đêm khuya, trong phòng lớn đã không còn tân khách. Cậu không để ý nỗi sợ với hoàn cảnh âm trầm, thở không ra hơi tìm kiếm thân ảnh Tiêu Chiến khắp nơi.

Vừa xoay người, tầm mắt đột nhiên ngưng kết lại.

Trên hành lang hoàn toàn tĩnh mịch, một đạo hắc ảnh cúi người đem mười ngón tay đan xen chống đỡ trên trán, dựa vào bóng tối che khuất tất cả biểu cảm trên khuân mặt. Anh lẻ loi một mình ngồi ở trên ghế dài bằng sắt bên cạnh, nhìn không thấy thần sắc, không nghe thấy âm thanh, không nhúc nhích như một pho tượng, chỉ có phù hiệu màu đen đeo trên tay áo sơ mi trắng không tiếng động mà khắc họa bi thương.

Hai tay xuôi bên người yếu ớt nắm thành quyền, cậu từng bước một một đi tới trước mặt đạo hắc ảnh kia.

Người kia tựa hồ cảm giác được cái gì, đầu ngón tay hơi hơi rung động.

Hồi lâu sau, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt kia, giống như có một cây chủy thủ đâm vào nơi ngực trái Vương Nhất Bác, tinh chuẩn, không chút sai lệch đâm xuyên qua trái tim cậu.

Cặp mắt trước nay đều ôn nhu giờ đỏ đến phát sưng, hiện đầy tơ máu mệt mỏi, dưới ánh đèn u ám mà tái nhợt mơ hồ có thể trông thấy nước mắt trong hốc mắt, đâm đến Vương Nhất Bác đau lòng cơ hồ muốn ngạt thở.

"Nhất Bác?"

Người kia ngẩng đầu nhìn cậu, âm thanh khản đặc.

Hàm răng gắt gao cắn lấy môi dưới, chỗ nhọn vừa vặn cắn lên miệng vết thương vừa khỏi hẳn. Có lẽ là do kí ức quấy phá, rõ ràng là bộ dáng hoàn hảo không chút tổn hại, lại so với địa phương khác càng đau hơn.

Thế nhưng Vương Nhất Bác không có nhả ra.

Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, cậu rốt cuộc tích cóp đủ chút dũng khí đến chậm, tiến lên một bước ôm chặt lấy người lung lay sắp đổ trước mặt.

Đem đầu đặt trên bờ vai người kia, Vương Nhất Bác gằn từng chữ bên tai anh:

"Tiêu Chiến, anh đừng sợ."

____

Anh đừng sợ, em sẽ bồi tiếp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro