Tự lành - trung thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:

Tên truyện: 自愈

_

Dù sao vết thương sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.

04

Kỳ thật quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không có thân cận như vậy.

Tiêu Chiến là bạn học cao trung của anh trai Vương Nhất Bác, bởi vì nguyên nhân công việc của cha mẹ mà từ Trùng Khánh chuyển tới Thượng Hải. Sự thật chứng minh, một người dáng dấp kinh diễm, tính cách ôn hòa khi xếp lớp quả thật sẽ giống như trong phim truyền hình được tất cả mọi người yêu thích, liền ngay cả vị ca ca tính cách rắm thúi kia của Vương Nhất Bác cũng rất nhanh coi Tiêu Chiến thành huynh đệ tốt của mình.

Huynh đệ tốt nha, cuối tuần thỉnh thoảng mời đến nhà cùng một chỗ chơi game cũng là chuyện không thể bình thường hơn.

Thế là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến là một buổi chiều thứ bảy năm lớp sáu, cậu vừa kết thúc tiết học Hip-hop mồ hôi đầm đìa về đến nhà, ngẩng đầu lại phát hiện mở cửa là một người xa lạ.

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cậu chính là mình đi nhầm cửa, thế nhưng nhìn lại số nhà, rõ ràng chính là nhà của cậu.

Cho nên, người kia là ai?

Mà trong lúc cậu còn ngây ra, cái người xa lạ đặc biệt dễ nhìn kia lại nghiêng đầu mỉm cười, tiếp đó chuẩn xác hô lên tên của cậu:

"Vương Nhất...Bác?"

Cho đến hôm nay, Vương Nhất Bác cũng vẫn còn mơ hồ xem mình đối với Tiêu Chiến là nhất kiến chung tình hay lâu ngày sinh tình. Chỉ là nếu như có người thay một phương thức khác đến hỏi cậu, lần đầu tiên đối với Tiêu Chiến động tâm là lúc nào, cậu nghĩ mình hẳn là sẽ không chút do dự trả lời:

Là khi người kia lần đầu gọi tên cậu.

Thế nhưng là với một nam hài tử mười ba tuổi trong mắt chỉ có Hip-hop cùng lego, đôí mặt với vị ca ca lớn hơn sáu tuổi lại quanh năm suốt tháng cũng gặp không được mấy lần trước mặt này, lại có thể nghĩ nhiều cái gì đây.

Chỉ là cảm thấy vị ca ca này lớn lên đẹp mắt, người ca ca này tính tình ôn nhu, người ca ca này quét mắt một vòng trên bài tập của cậu liền biết chỗ nào sai, người ca ca này mặc kệ là thành tích cuộc thi hay là ghi chép trò chơi đều so với anh ruột cậu còn cao hơn một đoạn, sau đó lại nghe nói, hóa ra người ca ca này tại cuộc thi chụp ảnh còn cầm qua giải thưởng... Thế là Vương Nhất Bác nghiễm nhiên đem phần tình cảm không nói rõ được cũng không tỏ rõ được này định nghĩa vì sùng bái.

Sùng bái.

Nhiều năm sau đó Vương Nhất Bác một lần nữa nhớ tới hai chữ này, chính mình cũng cảm thấy buồn cười.

Đương nhiên, nếu như trên thế giới này thực sự có một loại sùng bái là lúc nằm mơ có thể cùng đối phương trốn trong tủ quần áo hôn, vậy cậu cũng chỉ có thể đồng ý.

Sau bữa cơm kia, Vương Nhất Bác thật lâu không có lại liên lạc với Tiêu Chiến.

Vừa tìm không thấy lí do liên lạc, cũng không có tâm tình liên lạc, cậu sợ hãi không có gì để nói quấy rầy đến đối phương, sợ hãi tâm tư bị nhìn thấu, sợ hãi lúc Tiêu Chiến trả lời đang cùng đối tượng mập mờ cùng một chỗ, sau đó dùng một từ ngữ bình thường như "đệ đệ của một người bạn" hình dung cậu với người khác.

Cậu một người không sợ trời không sợ đấy như thế, thoáng cái lại có nhiều lí do để sợ hãi như vậy.

Ân cần hỏi thăm của Tiêu Chiến là thứ cậu đợi thế nào cũng đợi không được.

Tại lần thứ vô số lật lại ghi chép nói chuyện phiếm lác đác không có mấy lời, cậu rốt cuộc thừa nhận, ngoại trừ mấy lần thời tiết biến hóa tương đối lớn, Tiêu Chiến cơ bản không chủ động phát qua tin tức cho cậu. Có thể trong mắt người ca ca này, cậu chính là một người em trai của bạn tốt, lúc trước đã gặp qua vài lần, không tính quá xa lạ cũng không coi là thật thân thuộc, chỉ là một mình tới nới khác học đại học, dù sao cũng phải xem ở mặt mũi Vương Nhất Hạo mà chiếu cố một chút.

Trừ cái đó ra, muốn khen ngợi cũng chẳng có gì mà khen.

Vương Nhất Bác là người thấy rất rõ ràng cục diện, dù cho bởi vì người ở trong đó mà khó có thể khống chế cảm xúc để sinh trưởng tốt, lại so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, từ đầu đến cuối, phần đơn phương không thấy được ánh sáng này đến tột cùng có bao nhiêu hèn mọn cùng nhỏ bé.

Cậu thậm chí hâm mộ Hạ Chi Quang thích một người một người có thể liều lĩnh theo đuổi, theo đuổi không được liền oanh oanh liệt liệt khóc một trận., sau đó quả quyết quên đi.

Nhưng cậu không thể.

Cậu chỉ có thể hèn yếu tại mỗi đêm trằn trọc không ngủ, chôn đầu trong chăn, nghe một bài hát tang thương tới cực điểm, dựa vào ánh sáng màn hình yếu ớt mà chói mắt từ màn hình điện thoại, lặp đi lặp lại việc gõ ra những lời muốn nói, rồi lại xóa bỏ.

Lại đánh chữ, lại xóa bỏ.

Sau cùng, cậu từng chữ từng chữ đánh xuống một câu thoạt trông vô cùng bình thường.

"Vương Nhất Bác: Chiến ca, Quốc Khánh anh sẽ về nhà sao?"

Liếm liếm lớp da môi khô khốc, Vương Nhất Bác dùng hàm răng cắn vào một đầu nhếch lên, từng chút từng chút kéo xuống lớp da sắp chết kia.

Một cỗ nùi máu tươi lan tràn trong miệng, cậu nhưng như cũ nhìn chằm chằm vào câu nói trong khung nhập chữ kia.

Cuối cùng của cuối cùng, lại không có gửi đi.

...

Mấy người trong kí túc xá dần dần nhận ra Vương Nhất Bác không thích hợp.

Mặc dù trong, ngoài tiết học vẫn trước sau như một, vẫn chơi bóng, nhảy Hip-hop, chơi game, vẫn là một khuân mặt không có biểu cảm gì dư thừa, nhưng toàn thân trên dưới tản ra hàn khí người sống chớ gần, lại giống như trong lòng bị nghẹn lấy một cỗ sức lực, tìm không thấy lỗ trống để tháo nước, thế là cơn sóng này so với sóng kia càng chất cao hơn.

Kim Thánh Trụ thậm trí tận mắt nhìn thấy lúc ở thư viện có nữ sinh đem đồ uống cùng một tờ giấy thả trên bàn Vương Nhất Bác, cái này kì thực rất phổ biến, Vương Nhất Bác từ trước đến nay là dùng chính sách coi như không nhìn thấy, ngày hôm đó lại lạnh như băng mở miệng.

"Lấy đi."

Cặp mắt kia lộ ra lạnh buốt, đem nữ hài tử xinh đẹp hung đến đỏ cả vành mắt.

Cho nên gần đây ai cũng không dám đi trêu trọc Vương Nhất Bác, sợ xui xẻo đụng phải vảy ngược. Chỉ có Hạ Chi Quang thái độ sống lạc quan đang đắm chìm trong mong muốn mở rộng đời sống tình cảm mới hôm nay đột ngột cầm mấy tấm đơn tuyên truyền xông vào kí túc xá, hưng phấn không thôi ồn ào:

"Quan hệ hữu nghị nha các anh em! Buổi tối hôm nay đi KTV cùng kinh viện quan hệ hữu nghị, đi mau!"

Lý Vấn Hàn bị dọa giật mình đang muốn nháy mắt ra hiệu với Hạ Chi Quang, chợt nghe thấy Vương Nhất Bác vẫn đang đeo tai nghe đáp một tiếng:

"Đi."

Toàn bộ kí túc xá đều ngơ ngẩn. Loại chấn động này không thua gì chấn kinh khi nghe được tất cả trong kì thi môn chuyên ngành cuối kì tập thể mở sách.

Chuyện nằm mơ cũng không dám mộng, sao có thể thật xảy ra đây?

"Bác ca, cậu... Cậu nói cái gì?" Hạ Chi Quang sứt mẻ hỏi.

Vương Nhất Bác lấy xuống một bên tai nghe, quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng:

"Không phải nói muốn tạo quan hệ hữu nghị sao? Dẫn tôi đi."

Mấy ngòi vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thể tin như cũ: "Cậu muốn tham gia quan hệ hữu nghị? Cậu thật muốn dự tiệc quan hệ hữu nghị?"

"Ừm."

Ngồi trước máy tính, Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc dùng gấp tám lần gương nhắm chuẩn địch nhân dùng một đòn nổ đầu. Cậu hài lòng câu lấy khóe môi, đưa lưng về phía đám bạn cùng phòng vân đạm phong khinh (1) trả lời:

"Muốn yêu đương."

Muốn yêu đương, sau đó đem anh quên đi.

(1) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. Cre: Camellia W.

05

Ánh sáng KTV đặc biệt mờ tối, ẩn ẩn có thể nghe thấy từ trong bao sương hai bên hành lang truyền đến tiếng ca hát khàn cả giọng. Hạ Chi Quang đang đi ở đằng trước, dựa theo tin nhắn nhận được khi báo danh tìm kiếm bao sương, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.

"1005... hình như chính là phòng này"

Lúc đẩy cửa vào, rõ ràng âm nhạc xung quanh lớn đến đinh tai nhức óc, nhưng Hạ Chi Quang vẫn như cũ nghe thấy rõ ràng tiếng nữ sinh trong bao sương hít một ngụm lãnh khí.

Cũng là trong dự liệu, dù sao Vương Nhất bác ngày thường tùy tiện mặc một cái áo thun đi học cũng đều đẹp trai đến không tưởng nổi, huống chi hôm nay lại đặc biệt chỉnh lí một chút, một thân nhãn hiệu trào lưu off-white vừa ngầu vừa soái, Lý Vấn Hàn còn đặc biệt uốn lại tóc, vừa ra đến cửa Kim Thánh Trụ còn lấy cái bình bình lẳng lơ kia hướng về phía Vương Nhất Bác phun tung tóe, tựa như một giây sau liền biến thành mentor xuất đạo.

Trận quan hệ hữu nghĩ này, không bằng đổi tên thành đại hội ra mắt của đại hoa kinh đại đi.

Nhưng Vương Nhất Bác trong nháy mắt bước vào bao sương liền hối hận.

Lúc nhìn đám bạn cùng phòng quá kích động cậu đã có chút hối hận, nhưng lời là từ chính miệng mình nói ra, còn nói đến tiêu sái như vậy, cũng không thể chớp mắt liền lật lọng, chỉ có thể đỡ lấy cái tạo hình xốc nổi này cùng đến.

Ngồi ở trong góc nghe người ta hát mấy bài hát, liền đã có mấy cô gái tới muốn thêm Wechat Vương Nhất Bác. Nếu đã là tiệc gặp gỡ, cậu cũng không thể không biết xấu hổ ném đi mặt mũi người ta, đành miễn cưỡng đồng ý kết bạn.

Mắt thấy lại có một nữ sinh đứng dậy huống về phía cậu đi tới, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng nói với Hạ Chi Quang bên cạnh một câu rồi chuẩn bị chuồn đi.

"Quang Quang, tôi ra ngoài một chút."

Hạ Chi Quang đang tán gái cũng không quay đầu lại: "Được, Bác ca!"

Nếu như Vương Nhất Bác sớm biết nữ sinh kia sẽ gan lớn đến mức đi theo mình ra ngoài, ở trên hành lang ngăn cậu lại biểu đạt mục đích muốn theo đuổi cậu, Vương Nhất Bác thà rằng núp ở trong bao sương chơi điện thoại, ít nhất như thế còn có thể làm bộ tiếng nhạc quá lớn, nghịch điện thoại quá chuyên chú mà không nghe rõ đối phương thổ lộ.

"Tôi..."

Vương Nhất Bác đang muốn cân nhắc mở miệng, lại bị nữ sinh kia cắt ngang.

"Kỳ thật mình đã có cảm tình với cậu từ rất lâu rồi." Nữ hài tử mắt rất sáng, bên trong là đựng lấy ánh sao. "Nhưng mình cảm thấy mình cũng không hiểu rõ cậu, lại nghe nói cậu đã cự tuyệt rất nhiều người, mình nghĩ cậu có thể không có ý nghĩ muốn yêu đương, liền không tới quấy rầy."

"Nhưng cậu hôm nay tới tham gia giao lưu hữu nghị, hơn nữa còn thêm Wechat người khác, mình nghĩ, cậu có thể không bài xích yêu đương đến vậy, cho nên mới muốn nói với cậu những điều này.

Không biết vì cái gì, Vương Nhất Bác nhìn nữ sinh trước mặt lấy hết dũng khí đối với mình thể hiện nội tâm, lại không nói ra được lời cự tuyệt hung ác.

"Kỳ thật tôi," Vong Nhất Bác mấp máy vết thương kết vảy trên môi, "Tôi không có tốt như các cậu nghĩ."

"Cậu hiểu lầm rồi, mình không phải nhất định muốn cùng cậu cùng một chỗ."

Nữ sinh kia cười lên, lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt, "Loại sự tình này còn phải nhìn duyên phận, nhưng mình vẫn là muốn nói với cậu, coi như là ra sức cho chính mình một cơ hội."

Thẳng đến khi nữ sinh rời đi, Vương Nhất Bác đều không nói gì thêm, lại thầm chấp nhận thêm cho nàng thêm Wechat.

_____Mình không phải nhất định muốn cùng cậu cùng một chỗ, là muốn ra sức cho chính mình một cơ hội.

Vương Nhất Bác tự giễu kéo kéo khóe miệng. Người có một bộ coi như nhìn được, lại không có dũng khí bằng một tiểu nữ sinh, dám mặt đối mặt đem nội tâm bộc bạch, không sợ bị từ chối, không sợ thương tổn.

Mà cậu ngay cả cơ hội cũng không dám ra sức thực hiện, còn cưỡng cầu không phải là Tiêu Chiến không thể nhiều năm như vậy.

Tựa vào trên vách tường hành lang, Vương Nhất Bác từ trong túi áo khoác lấy ra một bao Marlboro, rút một điếu ngậm lên môi, nhưng vô luận làm sao cũng không tìm được bật lửa, không khỏi khó chịu nhăn mày.

"Cmn." Cậu thấp giọng mắng một câu.

Lại đột nhiên nghe được có người nói: "Muốn mượn lửa không?"

"Muốn____"

Vương Nhất Bác theo âm thanh nhìn lại, lúc trông thấy đạo hắc ảnh đứng cách đó không xa liền ngây tại chỗ.

Anh sao lại ở chỗ này? Anh ở chỗ này từ lúc nào? Đến tột cùng đã nghe được bao nhiêu?

Chỉ thấy cái người hoàn toàn sẽ không xuất hiện bên trong dự tính của cậu nhanh chân bước về phía cậu, khóe môi cắn lấy nụ cười như có như không, giơ tay lại thẳng rút đi điếu thuốc trong miệng Vương Nhất Bác, khuân mặt bình tĩnh tuyên bố:

"Cái này, tịch thu."

"Anh..." Đại não Vương Nhất Bác có chút không xoay chuyển được, "Anh sao lại ở chỗ này?"

"Bộ phận tụ họp."

Tiêu Chiến lời ít ý nhiều khái quát. Sau khi tan việc anh cởi bỏ áo khoác âu phục và cà vạt, ở giữa hành lang mờ tối lại lặng lẽ nhuộm lên mấy phần khí thế phong trần hào phóng, ngón trỏ cùng ngón giữa còn đang kẹp lấy điếu thuốc lá kia, động tác tùy ý lại khí chất, Vương Nhất Bác nhìn đến hơi hơi nhếch miệng, lại không nỡ lòng phát ra âm thanh đánh vỡ phần yên tĩnh này.

"Cô bé vừa rồi..."

Lúc Tiêu Chiến nhấc lên, trong lòng Vương Nhất Bác bỗng lộp bộp một cái, giống như một chiếc chìa khóa cắm sai, muốn mở cửa nhưng vặn thế nào cũng không ra.

Anh đúng là đã nghe. Anh sẽ nghĩ như thế nào? Anh có thể hiểu lầm không?

Vương Nhất Bác không kịp chờ đợi muốn giải thích với Tiêu Chiến mình không có ý nghĩ gì với nữ sinh kia, một giây sau lại nghe được người kia dùng giọng điệu trưởng bối quan tâm tiểu bối, giống như việc này không liên quan gì đến mình mà cười bình luận:

"Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu trưởng thành rồi, thật tốt."

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Huyết dịch khắp người giống như bị đông lại, lạnh đến mức cậu không ngừng phát run, ngay cả tay nắm vỏ thuốc lá mềm mại trong túi cũng đều tốn sức.

Cậu cứ như vậy không nháy mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, phảng phất muốn đem đối phương nhìn chăm chú đến thủng, nếu như ánh sáng KTV không tối đến mức cái gì cũng chiếu đến mơ hồ, Vương Nhất Bác cũng không biết có thể che được trong mắt cậu nỗi kinh ngạc khống chế không nổi, còn có tức giận, tự giễu.. Hay là bi thương.

Biết rõ không nên mong đợi nhưng vẫn là ngu xuẩn mong đợi, biết rõ không có kết quả nhưng vẫn yêu cầu kết quả xa vời, thật bi thương.

Lại như là, cậu nhặt toàn bộ gương phóng đại gấp tám lần trong game đi phóng đại nhất cử nhất động, một cái nhăn mày, một nụ cười, từ đó tìm tới một chút xíu dấu vết cho bản thân được dỗ dành, nhắm chuẩn trái tim yếu ớt nhất của Tiêu Chiến, cầu tinh chuẩn không sai lầm bắn một phát này.

Nhưng nếu như ngay cả tư cách đăng nhập trò chơi này cậu cũng không có thì sao đây

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi hàm răng mạnh mẽ cắn nát vết nứt còn chưa khỏi hẳn trên môi, Vương Nhất Bác mới rốt cuộc nhận thua cúi đầu.

Liếm láp ruột thịt tanh ngọt từ trong vết thương chảy ra, cậu cười một tiếng rất nhẹ rất nhẹ, nói:

"Đúng không, em cũng cảm thấy rất tốt."

------------------------------------------------

Chương này edit khó xỉu ấy, chỗ về game là mình chém ấy mọi người, tại mình thật sự không biết. Vẫn như cũ: chỗ nào lỗi hoặc không ổn cmt nhắc mình sửa nhé mn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro