《3》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05

"Quan Hữu, em lại đây."

Ngay khi khóa cửa rời ra khi họ về đến nhà, Lưu Quan Hữu đã dẫn đầu nhảy vào phòng khách với tốc độ cực nhanh, Đoàn Tinh Tinh bước tới, bế con mèo trước mặt lên, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi:

"Vừa rồi em cư xử ngoan như vậy là có chuyện gì, anh là bạn trai của em lại chưa bao giờ thấy em ngoan ngoãn để cho ôm như vậy."

Bị biến thành một con mèo con, Lưu Quan Hữu tỏ ra yếu ớt và bất lực trước mặt Đoàn Tinh Tinh. Cậu kêu lên một tiếng, lại khua bàn chân giữa không trung, bộ dáng kích động như thể đang bảo "Thả em xuống".

"Này em xem, lại không cho anh bế."

Rơi vào đường cùng, Tinh Tinh phải đặt mèo con lại trên mặt đất, trong nháy mắt đã thấy Lưu Quan Hữu vui vẻ chạy vào phòng, khi đi ra miệng ngậm theo một cuốn sổ.
Đoàn Tinh Tinh ngồi trên sô pha nhận lấy từ đối phương, ngước mắt lên liền thấy Lưu Quan Hữu nâng cằm, ra hiệu lật trang đầu tiên.

Trên chỗ trống không biết từ khi nào đã bị người xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống: "Này, anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Thật là một lời mở đầu quen thuộc.

Đoàn Tinh Tinh nghi ngờ nhìn lên và thấy Lưu Quan Hữu đang nâng cằm ra hiệu cho anh lật trang khác.

Quả nhiên, trang tiếp theo được viết bằng bút màu đỏ đậm: "À, bình giấm bị lật."

Ngay sau đó không đợi Tinh Tinh phản ứng lại, giây tiếp theo đã thấy mèo con vội vàng chạy về phòng để tránh nạn, bỏ mặt nhân loại tội nghiệp ở tại chỗ méo miệng vừa cười vừa khóc.

06

Bạn cảm thấy thế nào khi bị chính mèo con của mình chống lại?

Đoàn Tinh Tinh: Không nói nên lời, không nói nên lời.

07

Tối hôm qua vào phòng, đã thấy Lưu Quan Hữu thu mình trong cái tổ nhỏ, hai tay ôm đầu, chỉ chừa lại đúng bóng lưng quật cường đưa về phía anh.

Lúc đầu còn tưởng mèo con này không dám chịu hậu quả sau khi làm ác, buổi tối, Đoàn Tinh Tinh bất đắc dĩ ngồi bên giường nghĩ, mèo nhà mình sao lại được chiều chuộng như vậy.

Không ngờ rằng sáng hôm sao lại thấy trán của Lưu Quan Hữu bị đỏ lên. Nhờ vào sự hướng dẫn kiên nhẫn của Đoàn Tinh Tinh, anh mới biết được nguyên nhân từ đối phương với hai lỗ tai đỏ bừng.

Sự thật của vấn đề là tối hôm qua con mèo nhỏ ngốc nghếch này đã chạy trốn quá nhanh, vô tình đập đầu vào cánh cửa, mà ôm đầu cuộn thành một đống là một phản ứng tiêu chuẩn vừa mất mặt vừa đau đớn.

Vì vậy, trong phòng khách lúc bảy giờ sáng, Lưu Quan Hữu ngồi thật nghiêm trên sô pha không lên tiếng, nhưng cũng không quên giương đôi mắt vô tội ướt át lên lặng lẽ quan sát toàn bộ hành trình Đoàn Tinh Tinh thoa thuốc cho cậu.

Tinh Tinh nhếch miệng cười: "Lần sau còn làm nữa không?"

Lưu Quan Hữu đáng thương: "Không dám, không dám."

08

Nhưng phải nói rằng, nếu Đoàn Tinh Tinh cẩn thận hơn, anh sẽ phát hiện cô gái đội mũ lưỡi trai tối hôm đó thực ra là nhân viên phụ trách ca sáng ở cửa hàng tiện lợi trong hẻm.

Có lẽ có thể tìm thấy một bằng chứng phạm tội nho nhỏ ẩn trong lịch sử trò chuyện của điện thoại di động mà một chú mèo con ngốc nghếch nào đó đã quên xóa.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro