晚燃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ 晚燃 ] 天裂
[ Vãn Nhiên ] Thiên Liệt
Tác giả : Bạch Mặc Thanh ( 白陌清 )

______________________________________

Mặc Nhiên đem linh lực thu vào trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn tiểu phượng hoàng, "Tiết Mông, nhớ chiếu cố nghĩa phụ ngươi thật tốt... Còn nữa, ta thật xin lỗi." Hắn nhìn về phía đường đệ.

Thực xin lỗi Manh Manh, ca ca thất hứa, ca ca không thể lại để cho bi kịch phát sinh, ca ca muốn bảo vệ ngươi.

Hắn bước lên cầu, cuối cùng nhìn thoáng qua tiểu phượng hoàng đang muốn trừ tà, cũng không thèm nhìn hắn.

Tiết Mông, tạm biệt

Hắn và Sở Vãn Ninh làm một cặp bùa mê "Sư tôn, ta giúp người"

Sở Vãn Ninh đáp " được " một tiếng. Chết dễ dàng như thế thật không xứng là tông sư.

Dù sao Mặc Nhiên ở trong thân thể của một thiếu niên, cũng không trụ được bao lâu, hắn cố nén vị ngọt tanh trong cổ họng, cho đến khi vết nứt trên trời lành lại, hắn cũng không nôn ra máu. Sư tôn vẫn ở đây. Nhưng kết giới kia lại song hành, Sở Vãn Ninh bị thương bao nhiêu, hắn cũng vậy. Gió lạnh thổi qua thân thể tàn tạ của hắn, Mặc Nhiên người đầy máu vì đánh lén, hắn chậm rãi đứng lên

Nhìn Sở Vãn Ninh năm xưa, yết hầu hắn nhấp nhô, "Sư tôn, ngủ đi... đệ tử sẽ bảo vệ người..." Hắn giơ tay, đem chút tinh thần lực cuối cùng bảo vệ Sở Vãn Ninh, và kiên quyết mang y trở về. Cho đến bậc thang của Tử Sinh đỉnh, hắn không thể đi được nữa, hắn nôn ra một ngụm máu vì sức lực cạn kiệt.

Hắn chân trái dùng lực, tay phải lại tiếp sức, từng bước một leo lên Tử Sinh đỉnh, bên cạnh tuyết trắng bị nhuộm đỏ khắp nơi, hắn không được ngủ, hắn không ngủ được. Sư tôn sợ lạnh. Hắn phải quay về, Sở Vãn Ninh, người hắn yêu nhất, ý chí của hắn càng trở nên sắc bén, 3799 bậc, hắn cuối cùng cũng cạn kiệt linh lực, một bước cuối leo lên Tử Sinh đỉnh. Hắn đặt Sở Vãn Ninh xuống, đôi mắt dần mờ đi, đôi môi khẽ hé mở

"Sư tôn. . . Ông trời, ngài thật là lòng dạ độc ác, hại người... Người, người nhất định phải sống. . . "

Sư tôn hận ta....Nhưng Sư tôn không chết, ta đã bảo vệ được người.

Người phải sống thật tốt

Sư tôn... Sang năm hình như ta không được ngắm hoa mai nữa...

Sở Vãn Ninh, người cuối cùng có từng yêu ta...

Sở Vãn Ninh. Người là tất cả của ta...

Tiết Mông ngay khi chạy trở về Tử Sinh đỉnh sau khi thoát khỏi những yêu ma, nước mắt tràn ra khi nhìn thấy cảnh này, hắn thốt lên: " Ca... đừng bỏ ta... Ngươi đã đồng ý cùng ta luyện kiếm mà...MẶC NHIÊN...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro