晚燃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【晚燃】重来一次,踏仙君又觉得他行了!
[ Vãn Nhiên ] Quay đầu đi, Đạp Tiên Quân nghĩ mình có thể làm lại !

Tác giả : Tiểu Vương bất trường kỷ ( 小王睡不够 )
_________

01.

Trên ngọn núi cao của Tử Sinh đỉnh, là nơi gần quỷ giới nhất trên tu chân giới, Tông Sư Sở Vãn Ninh, người đã tu luyện trong sạch và có khí chất xuất chúng, chắp tay sau lưng trong cơn lạnh giá của gió đêm.

Quỳ trước mặt y là Mặc Nhiên, đồ đệ trẻ nhất của y. Lúc này, hắn bị một người đệ tử khác hộ tống, trừng phạt chuyện hắn xuống núi gây sự.

Máu ứa ra từ dưới lớp thịt bong tróc, thiếu niên gục xuống

Ngoại trừ tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt khi đầu cây liễu bị kéo xuống, hoàn toàn không có âm thanh nào, và hắn có vẻ rất ngoan ngoãn.

Sự khó chịu ban đầu trong lòng Sở Vãn Ninh bất giác lắng xuống rất nhiều, nhưng với tư cách là một sư tôn, đồ đệ đã phạm sai lầm thì đáng lẽ phải bị kỷ luật, vì vậy giọng điệu của y vẫn còn lạnh lùng khi cất lời.

"Mặc Vi Vũ, ngươi can đảm thật. Những thứ bị đánh cắp bây giờ được giấu ở đâu?"

Thiếu niên cử động, máu tươi chảy xuôi trong miệng bị hắn dùng đầu lưỡi liếm đi, khi nếm được vị rỉ sét của máu tươi lại ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt vô tội, mỉm cười.

"Ta cũng không biết, ta chỉ phụ trách từ trên lầu truyền ra, ít nhất có mấy trăm người tới cướp, về phần bọn họ mang về giấu ở nơi nào, ta thật sự không biết."

Một môn đồ khác, Tiết Mông, tức giận đến mức nhảy sang một bên mắng hắn vô liêm sỉ, lại để cho hắn nói ra, Mặc Nhiên ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có dời đi.

Sở Vãn Ninh hơi cúi đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn cười rất đẹp, cho dù là nụ cười giả tạo nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta ngẩn ngơ. Và từ sâu thẳm trong mắt của Sở Vãn Ninh, người ta có thể nhìn thấy một lớp màu tím sẫm xa hoa, ngay cả trong bóng đêm gần nhất với âm phủ, nó vẫn sáng chói đến kinh người.

Trong một khoảnh khắc, Sở Vãn Ninh cảm thấy đôi mắt kia dường như chứa đựng vô vàn lời nói, nhưng khi y định thần lại, chủ nhân của đôi mắt đó ngoại trừ trả lời câu hỏi của y, không còn nói lời nào.

Sở Vãn Ninh nghẹn họng, đầu nhìn đi chỗ khác, sau khi suy nghĩ kỹ càng, mới để lại giọng nói thông báo cho hai người bọn họ, ngày mai Mặc Nhiên sẽ bị áp giải đến Thiện Ác đài để công khai xử phạt.

Phía sau, Mặc Nhiên đứng dậy, xoay cổ tay cứng ngắc, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng dáng tao nhã cùng ống tay áo rộng chạm đất biến mất vào khoảng không, trước khi đưa tay lên lau vết máu khô, lại cúi đầu nhìn xuống. Sở Vãn Ninh thực sự quá giống...

Quá tuyệt vời, quá ích kỷ.

Sở Vãn Ninh đã đi rồi, Tiết Mông vốn định quay lại, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy Mặc Nhiên lấy đầu ngón tay xoa xoa vết máu đỏ sậm của mình, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười không rõ ràng, trong lòng không khỏi cảm khái, nhíu mày.

"Này, ngươi làm sao còn có thể cười, khốn kiếp! Mau trở về đi, ngày mai ngươi còn phải chịu phạt đấy"

Có gì mà không thể cười? Khi đó, Tử Sinh đỉnh cao vút, quân đông áp đảo, trong lòng hắn đã hổ thẹn, sau khi uống thuốc độc, hắn nôn ra rất nhiều máu, nhưng vào khoảnh khắc đó vẻ mặt của hắn lại cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Bây giờ, mọi thứ đã được bắt đầu lại từ đầu, không có gì dằn vặt và tuyệt vọng hơn cuộc sống của trước đây, khiến hắn không thể không cười được.

Tiết Mông bắt hắn và đưa đi trừng phạt, vì vậy hắn để đường đệ áp giải mình, còn Sở Vãn Ninh...Sở Vãn Ninh vẫn máu lạnh, tàn nhẫn và lãnh đạm, và lúc này hắn có rất nhiều thời gian để cùng y diễn một vở kịch thầy trò hòa hợp, che giấu sự khát máu của dã thú trong mắt y, giả vờ là cậu đệ tử ngoan ngoãn của y và nghe lời y.

02.

Hắn vì Thiện Ác Đài mà chịu khổ rất nhiều, sau lưng thân thể non non nớt nớt đầy những vết sẹo chằng chịt, khiến hắn mấy ngày liền không thể lật người, ngoài ra không còn gì để nhớ.

Chỉ cảm thấy nhàm chán, cho nên sau khi nằm trên giường hồi phục một lát, Mặc Nhiên hận không thể nhảy xuống giường, quay trở lại với đám người tới lui trên Tử Sinh đỉnh.

Một người sống không ngoan ngoãn như một quân cờ dưới sự thương hại của người khác, nhưng nó thú vị hơn nhiều so với một quân cờ vô hồn.

Trước bọn họ quậy phá hắn, cũng không cần nhanh như vậy đuổi đi. Với suy nghĩ này, Đạp Tiên Quân, người đã chiến đấu trong biển máu ở kiếp trước cho đến khi hắn ta ngoài ba mươi tuổi, đã tham gia cùng họ mà không gặp bất kỳ rào cản tâm lý nào.

Các đệ tử tụ tập với nhau, ngoại trừ rất nhiều chuyện vặt vãnh, chuyện thường nói nhất chính là các trưởng lão đứng đầu, bị gọi bằng biệt danh, nói những chuyện xấu hổ và thú vị, những trò này trước đây Mặc Nhiên cũng từng tham gia rất nhiều, nhưng hắn thì không. Hắn không mong đợi rằng bây giờ họ sẽ trở thành những người đang nói về nó, một trong những nhân vật chính của cuộc thảo luận.

Có người khiếp sợ trước hành vi trừng phạt Mặc Nhiên lần này của Sở Vãn Ninh, có người lại hạ thấp giọng trách móc Ngọc Hành trưởng lão vô tình, thậm chí không nể mặt Tôn Chủ, sợ ngài ấy không quá coi trọng mình.

Mặc Nhiên đi ngang qua tình cờ nghe thấy, không khỏi ậm ừ vài câu tán thành, Vãn Dạ Ngọc Hành vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng nói thẳng ra cũng không phải ác quỷ máu lạnh, người này có một đôi mắt sâu sắc có thể nhìn thấu hồng trần.

Tuy nhiên, việc hắn đồng tình không đồng nghĩa với chuyện hắn tiến lên nhấc bàn. Dưới ánh mắt khó chịu hoặc co rúm lại của những người đứng lên, hắn thuyết phục nói: "Nói sau lưng các bậc trưởng bối, dọn dẹp xong nơi này thì tự mình ra khỏi đây đi." để nhận hình phạt.

Hành động của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng vì nhận ra hắn là cháu trai của Tôn Chủ nên không ai dám ngăn cản, chưa kể bề ngoài hắn nói rất có lý, thành công bắt nạt người khác, Mặc Nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.

Sở Vãn Ninh, có phải là ai có miệng nói ra.

Mà Tiết Mông đại khái là ngoài ý muốn, hắn sẽ không nói Sở Vãn Ninh sai, mà sẽ nói Mặc Nhiên.

Lúc hắn tìm được, Mặc Nhiên đang nằm trên một phiến đá phơi nắng, lười biếng ngậm một cái rễ cỏ trong miệng, Tiết Mông hừ lạnh một tiếng, đứng ở trước mặt hắn.

Mặc Nhiên nghe thấy tiếng động, mở to hai mắt nhìn hắn: "Này, Tiết thiếu gia đây không phải sao, tới đây làm gì? Nếu không có việc gì mà chỉ đứng làm cảnh, mời tránh sang một bên đi." và đừng có chặn ánh sáng mặt trời nữa.

"Ngươi!" Tiết Mông bị hắn nói như vậy thật sự tức giận, "Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi có phải hay không công khai mở một nhóm người tới bàn sao? Trả lại chỗ ngồi này, ta nói cho ngươi biết, hiện tại người ta đều muốn chuyển sang môn phái khác. Đều là lỗi của ngươi, tên khốn, nhà chúng ta sắp mất hết thể diện rồi!"

Mặc Nhiên nghe vậy cuối cùng cũng mơ màng mở mắt ra, dáng vẻ ôn nhu ngọt ngào sao có thể tạo ra một ánh mắt lạnh lùng xa cách như vậy, lời nói còn chưa nói hết của Tiết Mông như nghẹn lại trong cổ họng....

"Người như vậy chính là tai họa, nếu có một ngày tai họa ập tới, hắn sẽ cắn trả ngươi, ngươi rời đi hắn làm gì?"

03.

Có lẽ là bởi vì biểu hiện cùng giọng điệu không có gì ngạc nhiên, quá chân thật nông cạn, vô ý tạo cho người ta cảm giác hình như hắn đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, tóm lại, Tiết Mông bị hắn lừa, quay đầu lại cảm thấy rất xấu hổ.

Vốn định đi tìm hắn, lại để hắn nói vài câu, thật sự buông tha cho nhóm uy hiếp gia tộc khác, Tiết Mông càng nghĩ càng tức giận, vội vàng chạy vào rừng trúc trốn, cạnh tranh với hắn ta.

Mặc Nhiên dừng lại, đang thực hành động tác sử dụng địa ngục, khi nhìn lại thì giống như một con công với mái tóc chiên xù, hắn suy nghĩ một chút rồi đồng ý với ý nghĩ của mình.

Tu vi linh lực hiện tại của hắn sợ là toàn bộ lĩnh ngộ thế giới đều không có người có thể đánh bại, nhưng hắn xác thực không cách nào khống chế binh khí không quen, Tiết Mông hiện tại đưa hắn tới cửa, cho hắn một cơ hội tu luyện.

Tiết Mông nghe hắn dễ dàng đồng ý như vậy có chút kinh ngạc, nhưng thấy hắn đã bắt đầu truyền linh lực lên dây leo liễu, cũng không thèm nghĩ ngợi nữa, lập tức rút Long Thành từ phía sau nghênh chiến.

Tuy rằng y thật sự không làm gì được hắn, nhưng nhất định phải cho hắn một bài học để trút giận, nghĩ đến đây, Tiết Tử Minh hét lớn lao về phía trước, vui vẻ đối mặt với đòn đơn phương sắp tới.

Sau một nén nhang, cái đuôi roi đỏ rực của bóng ma một lần nữa quét qua chân và chân của Tiết Mông, trực tiếp đem hắn ném xuống đất, Mặc Nhiên đứng cách đó không xa nhìn hắn giãy giụa hồi lâu cũng không được. lại lên Với một cú trái tay, anh ta rút con ma lại, phủi bụi trên quần áo và định quay trở lại nhà để đánh một giấc.

Hắn vừa quay người, liền nghe Tiết Mông từ phía sau gọi hắn: "Này cẩu đần, ai bảo ngươi đi! Lại tới, còn chưa xong đâu!"

Mặc Nhiên vẻ mặt buồn cười quay đầu nhìn hắn, "Ngươi còn không có leo lên, liền không xong? Vậy đánh sao cho xong? Ngươi không muốn ta giết ngươi chứ?"

Tiết Mông nghe vậy mặt đỏ cả cổ, không biết là xấu hổ hay tức giận, nghiến răng muốn mắng lại, nhưng sức lực còn lại thật sự không đủ cho hắn chống đỡ đứng dậy lần nữa. Vì vậy, hắn đã cố gắng rất nhiều để thay đổi tư thế, cố đứng dậy, ít nhất là không xấu hổ như vậy.

"Ngươi làm sao trở nên mạnh như vậy? Ngươi không phải âm thầm kêu sư tôn làm ầm ĩ với ngươi!"

"Ta chỉ tưởng rằng ngươi đang khen ta." Mặc Nhiên khoanh tay nghiêng đầu cười với hắn, "Ta sẽ không làm ầm ĩ với sư tôn, nhưng cách chiến đấu vừa rồi của ngươi đúng là có chút vấn đề, ngay cả ta cũng nhận ra, thế nào, có muốn ta chỉ cho ngươi mấy bí quyết nhỏ không?"

Tiết Mông chán ghét hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, Mặc Nhiên còn tưởng rằng hắn chắc chắn không phải cố ý, liền bĩu môi, hờ hững nhún vai, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy mỹ nam thanh niên lớn tiếng mắng hắn: " Hở!"

Ánh mắt mất kiên nhẫn của Mặc Nhiên ra hiệu cho hắn mau nói. Tiết Mông giãy giụa, do dự một hồi, cuối cùng mới nói ra vài câu, "Ngươi không được châm chọc ta, ngươi không có việc gì làm liền đi luyện tập với ta, được không?"

Thật thú vị, Tiết Mông cũng có một ngày xuống giọng với hắn, Mặc Nhiên.

Có thể nói Mặc Nhiên cũng không kiêu ngạo, liền không có dây dưa với Tiết Mông, gật đầu đồng ý.

Ai biết Tiết Mông so với hắn còn vui vẻ hơn, trong lúc kích động liền bật thốt "Cảm ơn ca ca", nói xong hắn sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt càng đỏ bừng hơn trước...

Mặc Nhiên thu vào mắt mình bộ dáng không muốn sống nữa, dường như khuôn mặt đỏ bừng của Tiết Mông cũng bị nhiệt độ nhuộm đỏ ngay cả với trái tim im lặng của chính mình.

04.

Những ngày tái sinh và trở về khác với những gì Mặc Nhiên tưởng tượng, mỗi ngày đều tràn ngập đủ loại chuyện vặt vãnh, đôi khi hắn không quá khó chịu để giải quyết, nhưng trái tim hắn lại lặng lẽ dậy sống

Tiết Chính Ung, Vương phu nhân, Tiết Mông, vạn vật lớn như trời cao, lớn như núi, lớn như sự sống chết, lại nhỏ như hoa cỏ, đá tảng, dường như sống lại từ trong ký ức nhợt nhạt bị phong ấn trong tâm trí của hắn.

Mặc Nhiên dần dần cảm thấy thế giới trong mắt mình không còn sương mù, không nhìn thấy đường đi phía trước, ngoại trừ phần liên quan đến Sở Vãn Ninh vẫn còn là cát bụi, còn lại đều tự tại.

Nói về Sở Vãn Ninh, bây giờ họ thực sự rất hòa hợp.

Mặc dù Sở Vãn Ninh hàng ngày vẫn luôn lạnh lùng, cứ như cả thế giới đã đắc tội với y, nhưng Mặc Nhiên đã nhìn thấy y ngủ trước sự vụ vào ban đêm, hắn cũng đã thấy y ăn nhầm đồ cay khiến mắt ngấn nước, lấy ống tay áo che đi bộ dáng thè đầu lưỡi, hắn đột nhiên cảm thấy người này có thể không nhẫn tâm như vậy.

Chắc chỉ là chưa đầu tư quá nhiều tình cảm cho hắn thôi.

Đôi khi Mặc Nhiên không thể biết thái độ của y đối với mình bây giờ như thế nào, nhưng không thể phủ nhận rằng khi nhìn những hành động nhỏ dễ thương hiếm thấy của đối phương, hắn sẽ nghĩ về những chuyện không mấy tốt đẹp trong quá khứ, liệu hắn có thể ngừng nhắc đến, kệ nó đi.

Kể từ đó, Sở Vãn Ninh là sư tôn, và Mặc Nhiên sẽ là đệ tử ngoan ngoãn của y, hắn có lẽ đang cố gắng buông bỏ thành kiến ​​​​và sự thù hận thuộc về y.

Chỉ là mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng Mặc Nhiên luôn ẩn hiện lên một tia đau đớn, tựa hồ có cái gì không hiểu, bị hắn bỏ qua.

Ngoài ra, điều đáng nói là loài cây quý giá của Vương phu nhân đã không được giữ lại ở kiếp sau, cánh hoa của nó có màu sắc mát mẻ, mùi thơm thoang thoảng, có một chút màu trắng nằm trên cành, nghĩ một chút, hắn cảm thấy rằng nó thật hợp với một người đến nỗi Mặc Nhiên không thể kìm lòng được và ngắt nó xuống.

Hoa ban đầu còn là tặng cho người mình muốn tặng, nhìn thấy Sở Ninh kinh ngạc cầm hoa, Mặc Nhiên trong lòng có chút kích động, tựa hồ sau này có muốn thử lại cũng không sao...

Một lúc sau, Sở Vãn Ninh thật sự nhíu mày, mím môi, ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn qua, có vẻ như Tiên Quân sắp ra tay.

Mặc Nhiên cao hứng, không để ý tới bầu không khí trước mặt, chỉ cười hỏi y : "Sư tôn, ta hái đưa cho người, người có thích không?"

Tay Sở Vãn Ninh động đậy một lúc, và bàn tay đang định gọi Tiên Quân bị siết chặt.

Y đứng dậy, một lúc sau mới đáp: " Ngươi ra ngoài đi."

Mặc Nhiên không nhận được câu trả lời, hơi thất vọng, nhưng hắn ta khẽ lùi lại khi nói chuyện, nói thế nào nhỉ, thật sự hắn rất ngạc nhiên khi Sở Vãn Ninh lần này không ra tay đánh hắn, nhưng thật đáng tiếc hắn vẫn không hỏi được y có thích hay không, đối với loại hoa này, hắn luôn cảm thấy nếu có thể khiến y thích thì bị ăn roi cũng đáng.

Nhưng có lẽ mối quan hệ của hai người đã thực sự kết thúc tại đây, và không còn cách nào để tiến xa hơn nữa.

Điều hắn không biết là sau khi hắn đi, Sở tông sư, người thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân trong sinh hoạt hàng ngày, đang cầm một chiếc bình bị lục lọi, lau sạch sẽ và dùng mọi cách nhét những bông hoa vào. Cho dù sau đó, mấy lần đầu ngón tay muốn chính tay mình chạm vào cánh hoa mềm mại, nhưng rốt cuộc lại không dám làm.

Y không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.

Hoa rất đẹp, y cũng rất thích, nhưng y phải đi xin lỗi chủ nhân.

Sở Vãn Ninh thở dài, quyết định ra ngoài nói chuyện với Vương phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro