Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Team An Lạc Sơn, ở nơi khác đều là reup
Edit: An Lạc
Beta: MingXin
———-

Tên lưu manh đã bỏ chạy, quần chúng ăn dưa vây xem náo nhiệt được một phen mở mang tầm mắt, sau khi xem một lúc thì đám đông giãn ra và lục tục rời đi, Yến Khê Chu cũng chuẩn bị đi thì bị Trần Khải giữ lại.

Trần Khải muốn đưa cho hắn một ít tiền để cảm ơn nhưng Yến Khê Chu lại từ chối:

"Tôi không phải vì cứu ông đâu."

Hắn chỉ là vì bảo vệ cái TV kia mà thôi.

"Ây da, không phải vì tôi, tôi biết, tôi biết mà, Tiểu Yến chỉ là gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi, hay là như vậy đi, sau này cậu đến đây ăn cơm tôi sẽ không lấy tiền của cậu!"

Tròng mắt Yến Khê Chu đảo một vòng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hắn cúi người lại gần nói:

"Tôi không muốn ông miễn phí tiền cơm cho tôi. Ông chủ Trần, hay là ông bật TV cho tôi xem nhiều hơn một chút, buổi tối tôi tới ăn cơm thì ông bật TV lên, ông thấy thế nào?"

Trần Khải cười ha ha: "Đây cũng đâu tính là yêu cầu gì đâu, lúc nào cậu cũng đến xem được, cho dù tới mà không ăn cũng có thể xem!"

Yến Khê Chu hài lòng, nhanh chóng rời đi.

Trần Khải tiễn hắn đi, dù trên mặt mang theo nụ cười nhưng ưu sầu trong mắt lại không thể che giấu.

Chính bản thân ông cũng biết rõ ràng, đám côn đồ này chỉ là tạm thời chạy trốn, sớm hay muộn chúng cũng sẽ lại tìm tới cửa. Tiểu Yến đưa ra đề nghị này thật ra cũng bởi vì lo lắng bọn chúng tìm đến lúc cậu ấy không có mặt sẽ làm xằng làm bậy.

Trần Khải than thở:

"Thật là một cậu con trai tốt bụng." Sau đó ông tiện thể nghĩ đến thằng con bất hiếu nhà mình. Châm ngôn xưa nói rất hay, hàng so với hàng thì đáng vứt, người so với người đáng chết.

Ông lại thở dài lần nữa, nhìn sang cánh cửa nát bét, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

...

Buổi chiều này Yến Khê Chu giao được hơn mười đơn, lật qua lật lại mà kiểm tra tiền, mục tiêu tích góp của tháng này cơ bản đã hoàn thành rồi, hắn vui sướng hài lòng tiếp nhận đơn cuối cùng trong ngày, định sau khi giao xong sẽ trở về ký túc xá!

Một tháng trước, hắn đang ở vương triều đại Hạ, mới vừa kế thừa Ô Y giáo không lâu, là giáo chủ đời thứ tư, dùng từ ngữ của nơi này mà nói thì hắn chính là tên ma đầu thế hệ thứ tư.

Có câu nói không ai giàu ba họ, đạo lý này tại ma giáo cũng được áp dụng, Yến Khê Chu cả ngày ngoại trừ luyện võ chính là sống phóng túng, thưởng trà xem vui, nội vụ có Tả Hữu Hộ Pháp lo, ngoại vụ...ờm, không có ngoại vụ.

Vị vua của triều Đại Hạ là người khôn ngoan, thủ đoạn cứng rắn, quản lý đất đai có trật tự đâu ra đó, lại thêm thời tiết tốt, nhiều năm liên tục được mùa, dân chúng ăn no mặc ấm, mỗi ngày bình an trôi qua. Cuộc sống thoải mái như vậy tất nhiên không có ai muốn làm chuyện xấu, vì thế hai đạo chính ma đều vô cùng an phận - mãi đến khi tuyển chọn ra một Minh Chủ Võ Lâm mới.

Minh Chủ mới nhậm chức được nửa tháng đã dẫn một đám nhân sĩ chính đạo võ lâm đánh thẳng vào Ô Y giáo.

Thời điểm nghe thuộc hạ báo cáo tình hình, Yến Khê Chu như chết lặng.

Ô Y giáo không trộm không cướp, yên phận cày bừa thu hoạch, làm ăn luôn tuân thủ theo luật lệ, ở tại đỉnh núi của họ mà cẩu thả sống qua ngày. Bách tính thôn trấn xung quanh bình thường đều không có ý kiến gì, vậy mà người chính đạo bọn họ nói thảo phạt liền thảo phạt, bọn họ là cái thá gì?

Thời điểm hắn muốn xuống núi ngăn cản, Minh Chủ Võ Lâm Mục Trường Vân lại dẫn đầu mang theo một đám nam nữ già trẻ không biết tên đàn áp hắn, không buông tha mà ép đến, được nửa đường thì thấy cuộc đại chiến động một cái liền bùng nổ.

Chính vào lúc Yến Khê Chu đang âm thầm dồn hết toàn lực, dự định chiến đấu bằng cả mạng sống thì một trận động đất xảy ra làm đất rung núi chuyển. Mặt đất nghiêng qua nghiêng lại làm cho tất cả mọi người đều không đứng thẳng được.

Mà hắn thì đang đứng ở rìa Vô Hối nhai, dưới vách núi là con sông Vô Hối sóng lớn cuồn cuộn. Động đất thêm vào gió núi cuồng liệt làm cho trọng tâm của hắn bất ổn, ngã thẳng về sau.

Yến Khê Chu trượt chân rơi xuống, trong phút chốc, nội tâm bị sự hối hận lấp đầy, hắn hối hận tại sao mình muốn học theo những đại hiệp trong thoại bản, đứng ở trên vách đá cheo leo giả bộ tiêu sái.

Nước sông Vô Hối nổi danh chảy xiết, người bình thường ngã xuống chỉ có một kết cục là bỏ mạng, người tập võ như bọn họ nhiều lắm cũng chỉ lượm về được một nửa cái mạng. Ông trời ạ, cuộc sống thoải mái hàng ngày hắn còn chưa kịp hưởng thụ bao nhiêu mà bây giờ đã muốn hắn tan thành mây khói sao...

Một khắc trước mất đi ý thức, Yến Khê Chu nghĩ: Kiếp sau nếu như gặp lại Mục Trường Vân, nhất định sẽ dùng hết sức đánh cho tên đó bầm mình mới có thể hả giận.

Hồi ức ngừng lại.

Yến Khê Chu chớp mắt mấy cái, dừng trước cửa nhà khách hàng cuối cùng của hôm nay, đưa tay gõ vang lên cửa.

"Người giao hàng đây!"

"Đến ngay!" Trong phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, cửa lớn mở ra, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn thấy Yến Khê Chu, cô trước tiên là sững sờ, sau đó lại vui vẻ nói: "Là anh? !"

Yến Khê Chu: "?" Đứa nào đây?

Cô gái này không ai khác chính là nữ sinh hôm nay ngồi cùng bàn với Yến Khê Chu trong quán ăn kia.

Thành phố S lớn vô cùng, vậy mà trong một ngày có thể gặp tận hai lần, không thể không nói, quả thật là có duyên. Anh trai giao hàng này lớn lên đẹp như vậy, cô nhìn thấy một lần liền không thể quên.

Yến Khê Chu lại đối với cô không hề có tí ấn tượng nào, duỗi tay đưa đồ ăn đến trước mặt cô: "Đây là thức ăn mà cô gọi."

Quách Trân hoảng loạn nhận lấy, vừa muốn nói, trong phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn của đồ vật, sau đó là tiếng người đàn ông quát mắng và người phụ nữ nghẹn ngào.

Hai người ở cửa sững sờ đứng đực ra.

Yến Khê Chu không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn hỏi cô: "Chuyện gì thế này?"

"À... là vợ chồng cãi nhau bình thường thôi... quen rồi quen rồi." Cô tùy ý nói. Nhưng cô vừa dứt lời thì trong phòng lại truyền đến một tiếng vỗ tay lanh lảnh, sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba...

Yến Khê Chu: "...Vợ chồng bình thường mà cãi nhau?"

Quách Trân cảm thấy bất đắc dĩ, nói rằng: "Anh trai anh đừng xen vào, nhà bọn họ chính là như vậy đấy, một chút nữa sẽ làm hòa ngay thôi." Ban ngày cô thấy được sự nhiệt tình và trượng nghĩa của Yến Khê Chu khi hắn vì ông chủ tiệm ăn ra mặt ngăn cản bọn côn đồ. Nhưng chuyện riêng của nhà này người ngoài cũng không tiện quản lấy, cô lo lắng anh đẹp trai này nếu nhúng tay vào thì sau đó sẽ đen đủi mất.

Yến Khê Chu không kiên nhẫn lo chuyện bao đồng, hắn "Ồ" một tiếng, lại nói câu "Ăn ngon miệng" sau đó liền dự định rời đi.

Ngày hôm nay phim truyền hình chiếu liền mạch ba tập, bây giờ về thì vừa vặn có thể xem kịp! Hắn vui vẻ nghĩ.

Quách Trân lại không nghĩ rằng đối phương dễ dàng bị thuyết phục như vậy, cô vốn là muốn dùng đề tài này để rút ngắn khoảng cách, muốn lấy thông tin liên lạc, nhưng lời cô muốn nói như kẹt lại trong miệng, lúng ta lúng túng không thể nói ra được

Anh đẹp trai sao lại không theo kịch bản vậy nè???

"Còn có chuyện gì sao?" Yến Khê Chu thấy đối phương vẫn nhìn mình, hỏi.

Quách Trân đỏ mặt: "Không, không, không có chuyện gì đâu, anh bận thì cứ đi đi."

Yến Khê Chu gật gật đầu, quay người muốn rời đi thì trong nhà đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, cửa lớn đột nhiên bị mở tung ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù, quần áo tả tơi tán loạn nhào vào người Yến Khê Chu.

"Xin cậu, cứu tôi với! Xin hãy giúp tôi! Báo cảnh sát, báo cảnh sát!" Cô ấy trốn trong lồng ngực Yến Khê Chu mà cầu xin.

Không đợi hai người kịp phản ứng, lập tức có người khác từ trong nhà vọt ra.

Là một người đàn ông khôi ngô nhưng không cao lắm.

Người phụ nữ kia đột nhiên ngẩng đầu, Quách Trân hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta cúi xuống nửa khuôn mặt đã bị máu nhuộm đỏ, máu mũi còn đang ồ ồ chảy ra, má trái sưng rất to, viền mắt còn mang theo tia máu ứ đọng chưa kịp tan.

"Lại đây!" Người đàn ông kia rống to bằng giọng nói thô khàn.

Sắc mặt gã khó coi mà trừng Yến Khê Chu: "Cậu là ai?! Đừng nhiều chuyện xen vào chuyện nhà của người khác, mau tránh ra!"

Không đợi Yến Khê Chu nói chuyện, gã tiến lên một bước, dùng lực đẩy Yến Khê Chu.

Bởi vì người sau lưng dính sát hắn, Yến Khê Chu không có cách nào né tránh, bị đẩy trúng, áo khoác màu hồng nhạt in lên dấu tay màu máu.

Quách Trân bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh.

Gã ta thấy hắn bất động, thô lỗ quát: "Con mẹ nó mày chớ xen vào việc của người khác! Tiểu bạch kiểm ở đâu chui ra hả, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cũng không lấy thau nước mà soi dáng vẻ nương pháo của mày!" Vừa nói vừa tiếp tục đẩy.

Trên y phục lập tức có bàn tay nắm lên.

Gã vẫn luôn đẩy mà Yến Khê Chu thì bất động, thẹn quá hóa giận, gã ngược lại quát vào người phụ nữ phía sau Yến Khê Chu: "Mày mau lăn ra đây! Trốn ở phía sau tên tiểu bạch kiểm này làm gì, hắn là nhân tình của mày à!"

Lông mày Yến Khê Chu giật một cái, hắn vốn là muốn tránh ra liền dậm chân đứng lại, hạ mi mắt nhìn gã đàn ông kia, hỏi: "Ông gọi ai là tiểu bạch kiểm?"

Gã sững sờ, tiện đà dùng giọng chua ngoa ác liệt nói: "Nói mày! Tiểu bạch kiểm, nương trong nương khí, trai không ra trai, gái không ra gái."

Gã càng nghĩ càng giận, tức giận đối với vợ lập tức trút hết lên người Yến Khê Chu.

Mạnh Quý nhìn chằm chằm Yến Khê Chu một lúc, cười lạnh nói: "Mạnh Quý tôi cuộc đời này chán ghét ba loại người, đàn ông lợi hại hơn tôi, đàn ông đẹp trai hơn tôi, còn có đàn ông dám nhìn tới người đàn bà của tôi." Tên tiểu bạch kiểm này vậy mà chiếm hẳn hai điều.

Tiểu bạch kiểm nhìn yếu đuối mong manh, chỉ bằng một nửa người gã, dáng người lại còn gầy, gã tính toán rằng một quyền của mình hạ xuống có thể sẽ đập gãy mũi đối phương.

Đố kị từ trong lòng Mạnh Quý dâng lên càng ngày càng cao, nắm đấm thẳng tắp hướng về phía mũi của Yến Khê Chu chào hỏi.

Ai biết nắm đấm còn chưa kịp động đến da của người ta thì nửa đường đã bị chặn lại.

Yến Khê Chu ngữ điệu thâm trầm: "Đại gia ta cuộc đời này ghét nhất một loại người, chính là những người gọi ta là tiểu bạch kiểm."

Hắn dứt lời, trên tay dùng sức, mọi người chỉ nghe một trận tiếng khớp của xương cốt vang lên, tay của Mạnh Quý bị bóp, âm thanh ''rắc rắc'' vang vọng.  Quách Trân ở bên cạnh nghe cảm thấy được tai mình cũng chua theo.

Mạnh Quý thì không cần phải nói, đã phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

"Này thì dám gọi ta là tiểu bạch kiểm!" Yến Khê Chu một tay nắm lấy nấm đấm của  Mạnh Quý, tát một cú như trời giáng vào mặt bên trái của hắn, "đù má này thì ẻo lả như con gái!" Lại đấm một cái vào mặt bên phải, "Cho ngươi nói ta không giống nam cũng chẳng giống nữ!" Một lần cuối cùng, Yến Khê Chu dùng nắm đấm nhắm ngay sống mũi Mạnh Quý đập xuống.

Quách Trân dường như nghe thấy tiếng xương mũi gãy lanh lảnh vang lên, cô run run rẩy rẩy quay đầu nhìn lại, Mạnh Quý đã ngửa mặt té xỉu, ngồi dựa vào tường. Quách Trân liếc mắt nhìn mặt mũi vô cùng thê thảm của gã - vốn là đã rất xấu, lần này quả thực mắt cũng không thấy, mũi cũng chẳng còn đâu.

Thế nhưng thật là thoải mái nha!

Người phụ nữ lúc đầu trốn phía sau Yến Khê Chu thấy chồng của mình bị đánh thành như vậy, không màng gì nữa nhào tới bên người Mạnh Quý gào khóc. Quách Trân nhìn thấy cô ta như vậy, thiệt là chán ngán.

Yến Khê Chu nhìn quần áo mình mà xoa xoa tay —— bẩn hết rồi, phải rửa sạch thôi, sau đó nhấc chân rời khỏi.

Quách Trân kéo hắn lại: "Cậu liền... Như thế mà đi?"

"Hả? Còn có chuyện gì sao?" Bây giờ mà không xách mông đi thì sẽ không kịp giờ chiếu phim đâu á.

Không chờ Quách Trân nói cái gì, người phụ kia đã quay người ôm hai chân Yến Khê Chu: "Không được! Cậu không thể đi! Cậu đánh chồng tôi, tôi muốn báo cảnh sát!"

Quách Trân: "..." Mắc ói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro