Chương 64.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Chiêu Đệ nói câu này nghe rất bình thản nhưng Thi Vân Dạng nghe vào chính là cảm thấy trong lòng nhoi nhói, cũng có chút căm tức, lại không phát tác được.

"Cô đi rửa trái cây, gọt xong, đút cho tôi ăn!" Thi Vân Dạng tỏ vẻ khó chịu.
"Ừm." Hứa Chiêu Đệ không có bất cứ ý kiến gì, mặc dù những chuyện này trước đây nàng cũng đã làm vì Phương Phương, nhưng tâm tình hiện tại lại không giống, đại khái cũng là vì giờ phút này Thi tiểu thư làm ra bộ dáng cao cao tại thượng.

Mặc dù Hứa Chiêu Đệ vẫn giống hồ lô như trước kia, nhưng Thi Vân Dạng thấy có chút khó chịu, loại khó chịu này sinh ra là vì Hứa Chiêu Đệ vô thanh vô tức trở nên xa cách với mình.
Hứa Chiêu Đệ đem trái cây rửa sạch, gọt xong đưa đến cho Thi Vân Dạng nhưng cô không nhận lấy, chỉ nhìn Hứa Chiêu Đệ hỏi.
"Có phải cô không muốn đến đây hay không?"
"Có thể chăm sóc Thi tiểu thư để bồi thường, đối với tôi mà nói đã là ân huệ rất lớn, cũng không có nửa điểm không muốn." Hứa Chiêu Đệ lấy thân phận hiện tại của mình trả lời.

Thi Vân Dạng có thể giả bộ mất trí nhớ, không thừa nhận đã có quan hệ tình cảm với Hứa Chiêu Đệ, nhưng thấy thái độ của Hứa Chiêu Đệ như vậy, cô liền có cảm giác so với mình, hình như Hứa Chiêu Đệ lại càng không nguyện ý thừa nhận. Nghĩ như vậy, trong lòng cô lập tức nổi lên một khối lửa, bản thân chê Hứa Chiêu Đệ là chuyện thường tình, còn Hứa Chiêu Đệ dựa vào cái gì chê bai mình khi mất trí nhớ chứ, lúc đó đúng là mình vừa nghèo vừa ngốc nhưng rốt cục cũng là mỹ nữ, nói thế nào Hứa Chiêu Đệ vẫn lời hơn. Thật ra cô không biết, Hứa Chiêu Đệ không phải chê lúc cô mất trí nhớ, mà là chê cô bây giờ.

"Cô cũng hiểu chuyện đấy." Thi Vân Dạng châm chọc nói.
Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng, kỳ thực vẫn có thể thấy cái bóng Phương Phương trên người Thi Vân Dạng, giống như bây giờ, nàng có thể cảm giác được người kia đang tức giận, chẳng qua là nàng không hiểu lý do đối phương giận vì cái gì, tựa như Phương Phương rất thường xuyên nổi cáu. Bất quá giờ phút này những điểm trên người Thi Vân Dạng mà nàng thấy giống Phương Phương ngày trước đều không thể yêu nổi, còn phóng đại lên rất nhiều lần.

"Tối nay cô yêu cầu tôi ở lại chăm sóc cô, nên tôi muốn trở về nhà một chút để dọn dẹp một số thứ." Hứa Chiêu Đệ nói.
"Cô cần dùng thứ gì, cứ ghi danh sách, tôi liền cho người mua tới đây." Thi Vân Dạng quả quyết cự tuyệt, Hứa Chiêu Đệ về nhà một chuyến không biết là sẽ đi bao lâu, cô không muốn nhàm chán ở bệnh viện một mình, dù sao bây giờ bản thân cũng là người có tiền, không có gì là tiền không mua được.

"Không cần, đồ của tôi dùng quen hơn, hơn nữa tôi sẽ ở lại bệnh viện mấy ngày, cũng phải nói với em trai tôi một tiếng." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy không cần thiết, mà nàng quả thật rất muốn về nhà bây giờ, mấy ngày nay khẳng định không thể đi bán hàng được, nàng còn phải xử lý thức ăn đã chuẩn bị sẵn, dĩ nhiên những chuyện này đối với Thi đại tiểu thư mà nói chắc chắn là chẳng quan trọng.

"Cô để Hứa Thừa Tông đem đồ đến, muốn giao phó cái gì trực tiếp nói với hắn là được, hắn cũng rảnh rỗi ở nhà chứ có làm gì." Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên.
Hứa Chiêu Đệ nhìn về phía Thi Vân Dạng, nàng có ảo giác, thật giống như người này chính là Phương Phương, bởi vì giọng nói lúc này rất giống nhau. Phương Phương trước giờ đều gọi thẳng tên em trai mình, hơn nữa cũng nắm rõ tình huống trong nhà mình.

Thi Vân Dạng bị Hứa Chiêu Đệ nhìn chằm chằm như vậy liền nghĩ thầm, hỏng bét, thiếu chút nữa là lộ ra chân tướng.

"Cô nhìn tôi xong chưa? Em trai cô không phải tên Hứa Thừa Tông sao? Tôi mất trí nhớ nửa năm ở cùng một chỗ với các người, tôi cũng muốn biết nửa năm kia xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên là phải điều tra các người rồi." Thi Vân Dạng vội vàng bổ sung.

Hứa Chiêu Đệ nghe Thi Vân Dạng nói như vậy cũng thấy hợp lý, trong lòng nàng cũng nguyện ý tin tưởng lời giải thích này, dù sao nếu Thi tiểu thư có trí nhớ của Phương Phương chắc cũng không muốn thừa nhận, suy nghĩ một chút Hứa Chiêu Đệ cũng cảm thấy khó chịu thay, cho nên nàng thà tin tưởng Phương Phương là Phương Phương, Thi Vân Dạng là Thi Vân Dạng.

Không được phép trở về, Hứa Chiêu Đệ chỉ có thể gọi điện cho Hứa Thừa Tông, nhờ hắn sắp xếp một số đồ dùng đem đến bệnh viện.
Hứa Thừa Tông cũng rất muốn nhìn xem Phương tỷ khôi phục trí nhớ sẽ ra sao, cho nên không bao lâu đã đem đồ tới cho chị hắn. Vừa vào phòng bệnh liền biết, nhà Phương tỷ thực sự rất có tiền, khó trách lúc mất trí nhớ lại bắt bẻ từng chỗ như thế.

"Phương tỷ..." Hứa Thừa Tông nhìn Thi Vân Dạng đầu vẫn còn quấn băng, vội vàng chào hỏi.
Thi Vân Dạng tất nhiên không muốn thừa nhận mình là Phương Phương, chỉ nhìn Hứa Thừa Tông không trả lời.
Hứa Thừa Tông thấy Thi Vân Dạng không để ý tới mình, liền có chút lúng túng, hắn cảm giác Phương tỷ sau khi khôi phục trí nhớ hình như rất khó gần, cao cao tại thượng.

"Cô ấy là Thi tiểu thư." Hứa Chiêu Đệ nói với em trai.
"Thi tiểu thư." Hứa Thừa Tông vội vàng sửa đổi xưng hô.
Thi Vân Dạng mới gật đầu đáp lại một cái, sau đó cầm tạp chí lên xem, không dự định quan tâm đến Hứa Thừa Tông, cô muốn diễn tốt vai mất trí nhớ của mình.

"Mấy ngày tới chị sẽ ở bệnh viện chăm sóc Thi tiểu thư, đồ bán đã làm sẵn ở nhà, em xử lý một chút..." Hứa Chiêu Đệ dặn dò.
"Chị, chị ấy thật sự không nhớ cái gì sao?" Hứa Thừa Tông kéo Hứa Chiêu Đệ đến một góc, nhỏ giọng hỏi, hắn cảm thấy nếu thật như vậy thì chị gái hắn liền quá thảm, Thi tiểu thư này nhìn giống như trở mặt không nhận người.

Hứa Chiêu Đệ gật đầu.
"Vậy bây giờ chắc chị cũng khó chịu lắm đúng không?" Người mình thích, người từng rất quen thuộc lại biến thành xa lạ, nếu là hắn trong lòng khẳng định là khó chịu đến chết, biến thành người xa lạ cũng thôi đi lại còn phải đối mặt với nhau, vậy càng khó chịu hơn, nghĩ đến tình cảnh chị hắn bây giờ đều là do bản thân làm hại, Hứa Thừa Tông trong lòng tự trách.

"Không sao." Hứa Chiêu Đệ thản nhiên nói, không muốn để em trai lo lắng.
Thi Vân Dạng giả vờ xem tạp chí, nhưng lỗ tai lại vểnh lên nghe trộm hai chị em Hứa gia nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro