Chương 83.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thi Vân Dạng xoắn xuýt suốt cả một buổi tối, rốt cuộc vẫn cảm thấy thật mất thể diện, kiên quyết không làm Phương Phương. Cô thầm nghĩ Hứa Chiêu Đệ có gì tốt chứ, không có chị ta thì bản thân không thể sống được hay sao? Nhưng hai ngày sau, Thi Vân Dạng lại nhịn không được đi tìm người kia. Hứa Chiêu Đệ vẫn là một bộ dạng 'không đụng khói lửa nhân gian', khiến Thi Vân Dạng thúc thủ vô sách. Sau đó cô có tìm Hứa Chiêu Đệ mấy lần nữa nhưng đều không ngoài dự tính, bị Hứa Chiêu Đệ lạnh nhạt đuổi đi.

Thi Vân Dạng bị áp chế nhiều lần như vậy, nhưng càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, chuyện càng giải quyết không được cô càng có tinh thần muốn quyết đấu. Giờ phút này Thi Vân Dạng không thể không cân nhắc đề nghị của Tần Vãn Thư, giả thành Phương Phương. Cô tự nhủ đây chỉ là vì dục vọng muốn chinh phục của mình thôi, không liên quan đến chuyện mất thể diện. Tìm xong bậc thang, suy tính hết mấy ngày, rốt cục Thi Vân Dạng đến trước cửa nhà trọ của Hứa Chiêu Đệ lần nữa.

Hứa Chiêu Đệ mở cửa, nhìn thấy Thi Vân Dạng xuất hiện trước mặt nàng, không mặc quần áo hàng hiệu mà lại là quần áo mình mua, chính là bộ trang phục đi bệnh viện ngày đó. Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng ăn mặc như vậy hiển nhiên là cực kỳ bất ngờ.

"Cô làm cái gì vậy?" Hứa Chiêu Đệ không rõ đối phương rốt cục muốn làm gì.
"Không phải chị muốn Phương Phương sao, tôi liền trả lại Phương Phương cho chị." Thi Vân Dạng nói.

Hứa Chiêu Đệ tuyệt đối không ngờ rằng, Thi Vân Dạng vậy mà lại nguyện ý giả làm Phương Phương, nàng chưa buông bỏ được đoạn tình cảm với Phương Phương cho nên giờ phút này, cảm xúc trong lòng cũng tương đối phức tạp, không phân rõ tâm tình của mình là vui hay buồn.

"Cô không phải là em ấy, tội tình gì để bản thân chịu khổ?" Hứa Chiêu Đệ hỏi, nàng cũng ở cùng Thi Vân Dạng một khoảng thời gian, lấy tính tình tiểu thư của người kia mà nói, Thi Vân Dạng căn bản không có khả năng làm chuyện như vậy.

"Tôi có phải là nàng hay không để tự tôi quyết định, không phải chị nói là được, nhưng do chị khiến Phương Phương thích chị, hiện tại chị phủi mông một cái liền muốn đi, vậy Phương Phương phải làm sao bây giờ?" Thi Vân Dạng chất vấn.

"Nhưng..." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng thực sự là cưỡng tình đoạt lý,  bất quá nhất thời cũng không biết phản bác thế nào, nàng nghĩ thầm kể từ khi em trai mình đụng vào Thi Vân Dạng, nàng đem Phương Phương mang về nhà, vận mệnh của nàng liền bị Phương Phương và Thi Vân Dạng kéo đi, từ đó luôn ở trong trạng thái bị động.

"Chị nên coi tôi là Phương Phương, hôm nay tôi ở lại đây." Thi Vân Dạng nói xong liền không khách khí đi vào trong nhà.

Hứa Chiêu Đệ muốn ngăn cũng không ngăn được.
"Tôi vừa nghèo vừa quê mùa, dáng dấp cũng không dễ nhìn, cô có nhiều người thích như vậy, đều hơn tôi..." Hứa Chiêu Đệ nói, nàng cho rằng Thi Vân Dạng chắc hẳn sẽ không thể ở lì chỗ này không đi.

"Chị không kém ai cả, tôi thấy đẹp mắt là được, trên người chị có khí tức tôi thích, tôi có thể làm gối ôm đi ngủ." Thi Vân Dạng ra vẻ chẳng hề để ý, cô vốn đã phỉ nhổ những khuyết điểm này của Hứa Chiêu Đệ vô số lần, cũng dùng những khuyết điểm này khắc chế không tìm đến người kia, nhưng nghĩ kỹ lại Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là không có ưu điểm, hương vị trên người rất dễ ngửi, nấu ăn rất ngon, tính tình dễ chịu, lấy ưu bổ khuyết, cô cảm thấy những cái kia cũng không quá quan trọng nữa, dù sao nhan sắc hay tiền bạc cô cũng không thiếu.

"Cô không phải là em ấy, nên không cần giả làm em ấy làm gì, được chứ? Coi như tôi van cô, cô về nơi thuộc về cô đi, được không?" Hứa Chiêu Đệ tốt tính gặp phải người vô lại như vậy, thực sự là không biết phải làm thế nào.

"Chị đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao? Chị muốn vứt bỏ Phương Phương sao?" Thi Vân Dạng chụp mũ lên đầu đối phương.
Hứa Chiêu Đệ vốn không giỏi ăn nói, giờ phút này bị Thi Vân Dạng mặt dày vô sỉ, thay trắng đổi đen làm nàng nghẹn đến mức không nói được gì. Hứa Chiêu Đệ biết Thi Vân Dạng ỷ bản thân có ký ức của Phương Phương, chưa từng thấy nữ nhân nào trở mặt nhanh như Thi Vân Dạng, mới hôm trước còn làm ra vẻ cao ngạo không thể chạm tới, bây giờ lại có thể đến đây nói mấy câu này, không phải tự tát vào mặt mình hay sao?

"Tôi muốn tắm rửa, chị giúp tôi lấy quần áo ngủ với đồ lót lúc trước tôi mặc." Thi Vân Dạng cảm thấy rõ ràng bản thân là công chúa, mà hiện tại lại muốn giả thành cô bé lọ lem đi câu dẫn, quả thật cực kỳ bất hợp lý. Bất quá nếm trải khổ đau mới có thể thành công được, Thi Vân Dạng tự an ủi mình.

Hứa Chiêu Đệ nghe xong nhưng không đi lấy, cứ như vậy nhìn Thi Vân Dạng nằm lên giường mình, không nguyện ý thỏa hiệp, nàng cho rằng dù thế nào mình cũng không nên để vị Đại Phật này ở lại đây, thật giống như hậu hoạn vô tận. Nàng chưa chắc chắn được Thi Vân Dạng có phải là nhất thời cao hứng hay không, hoặc có ý nghĩ ác liệt muốn chỉnh nàng hay không, lấy sự hiểu biết của mình khi ở chung với đối phương thì Thi Vân Dạng rất hay trêu đùa ác ý, nàng không thể không phòng bị. Bất quá một âm thanh khác lại nói với nàng, Thi Vân Dạng ác liệt đến mức nào cũng không nhàm chán làm ra chuyện như thế.

Trong mắt Hứa Chiêu Đệ, chuyện thích Phương Phương cũng không có gì đáng lo, chỉ sợ vạn nhất không cẩn thận lại yêu Thi Vân Dạng, chính là tự mình tìm khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro