Chương 84.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?! Lấy giúp tôi đi!" Thi Vân Dạng mặt dày nói, nhưng ngữ khí lại khá thân mật, khi đã xác định làm Phương Phương thì cô không cần mặt mũi nữa rồi. Giả làm Phương Phương, Thi Vân Dạng cũng không thấy quá đột ngột, loại cảm giác này giống như khi cô trở lại thời gian mình mất trí nhớ, là loại cảm giác sống nương tựa vào nhau.

Ngữ khí Thi Vân Dạng không có loại cao cao tại thượng kia, thân mật như Phương Phương gọi nàng trong quá khứ, cái này làm Hứa Chiêu Đệ có ảo giác, hình như Phương Phương đã trở về thật. Hứa Chiêu Đệ chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn đi lấy quần áo Phương Phương từng mặc trước kia.
Thi Vân Dạng đang nằm trên giường, thấy Hứa Chiêu Đệ yên lặng xoay người đi lấy quần áo cho mình, trong lòng mừng thầm, không ngờ cái mặt nạ Phương Phương lại dùng tốt như vậy, thái độ Hứa Chiêu Đệ đối với mình và Phương Phương thật đúng là một trời một vực, mình kém Phương Phương nhiều như vậy sao?

"Cô muốn ở nơi này thật à?" Không bao lâu, Hứa Chiêu Đệ cầm áo ngủ của Phương Phương đi ra, hỏi Thi Vân Dạng, nàng vẫn cảm thấy không nên lưu lại người này.
"Đương nhiên rồi." Thi Vân Dạng nhận lấy quần áo Hứa Chiêu Đệ đang cầm trên tay rồi đi vào phòng tắm.

Hứa Chiêu Đệ luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này lại có chút rung động, lý trí nói với nàng, Thi Vân Dạng là Thi Vân Dạng, Phương Phương là Phương Phương, không thể lẫn lộn, càng không nên cho phép nữ nhân kia ở lại. Bất quá chuyện tình cảm rất khó buông bỏ, nàng quả thực vẫn nhớ Phương Phương.

Nửa tiếng sau, Thi Vân Dạng tắm rửa xong đi ra, nhìn Hứa Chiêu Đệ đang ngồi trước giường ngẩn người, đến gần nàng cũng không phát hiện được.
"Đang ngây ngốc suy nghĩ gì vậy?" Thi Vân Dạng hỏi.
"Cô ngủ phòng này, Thừa Tông đêm nay không ở nhà, tôi sẽ ngủ phòng của nó." Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng một chút rồi nói, chuẩn bị ôm gối của mình đi sang phòng Hứa Thừa Tông, bất quá bị Thi Vân Dạng kéo lại.

"Nam nhân vì sao lại gọi là xú nam nhân, cũng bởi vì hôi, chị đừng sang phòng hắn, trước kia chúng ta đều ngủ chung một chỗ, hiện tại không thể ngủ cùng hay sao?" Thi Vân Dạng nghiêm túc nói, bản thân cố chịu ủy khuất ở nơi này là vì muốn ngủ cùng Hứa Chiêu Đệ, mà Hứa Chiêu Đệ lại muốn chạy đến phòng của Hứa Thừa Tông, vậy mình ngủ lại đây còn có ý nghĩa gì nữa? Sau khi khôi phục trí nhớ, Thi Vân Dạng cũng không thành công đem tình thú từ người Hứa Chiêu Đệ chuyển dời lên thân thể người khác được, mỗi lần muốn trải qua tình một đêm, nội tâm lại có loại cảm giác phạm tội, không thể tập trung tinh thần, cuối cùng đều chia tay trong buồn bực.

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ." Hứa Chiêu Đệ vẫn cảm thấy chia phòng ngủ tốt hơn.
"Tôi sẽ không làm gì chị, chỉ đơn thuần là ngủ thôi, chị lo lắng cái gì chứ?" Thi Vân Dạng nhíu mày hỏi.
"Vậy tùy cô." Kỳ thực Hứa Chiêu Đệ cũng không thích ngủ ở phòng của Hứa Thừa Tông, bởi vì nàng cũng cảm thấy thân thể hay phòng ngủ của nam nhân quả thật là có mùi, không phải là không sạch sẽ, chẳng qua mùi vị trên người nam nhân phát ra khiến nàng khó chịu, cho dù đó là em trai nàng.

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ thỏa hiệp, trong lòng lại mừng thầm lần nữa, sớm biết giả làm Phương Phương tốt như vậy, cô nên dùng sớm một chút. Chẳng qua khi chuẩn bị đi ngủ Hứa Chiêu Đệ còn chia cách rõ ràng, ai ngủ riêng phần giường người đó, còn đắp chăn riêng.
Thi Vân Dạng làm sao có thể yên tĩnh được, tìm hết chủ đề này nọ, nhưng đều bị Hứa Chiêu Đệ nói mấy câu nhanh chóng kết thúc.

"Sau khi chị dọn về đây có thích ứng được không?" Thi Vân Dạng lại mở ra một đề tài khác.
"Tất cả đều tốt." Hứa Chiêu Đệ nhàn nhạt đáp lại.
"Chị định bán rong mãi hay sao?" Thi Vân Dạng hỏi tiếp, cô đã dự định bắt đầu lại với Hứa Chiêu Đệ, tất nhiên sẽ không để nàng phải khổ cực như thế nữa, mà cô cũng không muốn để người khác biết nữ nhân của mình lại đi bán trứng gà.

"Ừm." Hứa Chiêu Đệ vẫn bình thản lên tiếng.
"Có muốn tôi đầu tư, mở cho chị một cửa hàng không, sau này không cần khổ cực như vậy." Thi Vân Dạng đề nghị, bán rong mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, mưa gió không biết vất vả bao nhiêu, mình cũng không thiếu tiền, hoàn toàn có thể cải thiện chất lượng sinh hoạt của Hứa Chiêu Đệ.

"Không cần." Hứa Chiêu Đệ không chút nào do dự, cự tuyệt đề nghị của người kia.
"Hứa Chiêu Đệ, chị không thể nói chuyện hòa hợp với tôi sao?" Thi Vân Dạng có chút tức giận lớn tiếng hỏi.

"Nếu như cô cảm thấy chỗ này không thoải mái, có thể trở về." Hứa Chiêu Đệ vẫn thản nhiên như cũ.
Thi Vân Dạng nghe xong lập tức chán nản, Hứa Chiêu Đệ thật đúng là không biết tốt xấu, cô suy nghĩ cho nàng như vậy mà nàng không chút cảm kích.

"Hứa Chiêu Đệ, chúng ta hòa hảo không được sao?" Thi Vân Dạng áp chế cơn giận, ngữ khí mềm nhũn hơn nhiều.
Hứa Chiêu Đệ nhìn người vừa như Thi Vân Dạng vừa như Phương Phương này, trong lúc nhất thời không biết trả lời vấn đề thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro