Chương 85.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không thể coi cô là em ấy được!" Qua hồi lâu, Hứa Chiêu Đệ mới trả lời.

Thi Vân Dạng có chút im lặng, trong mắt mình thì bản thân và Phương Phương vốn là cùng một người.
"Nàng chính là tôi, tôi chính là nàng, chị làm gì cứ phải xoắn xuýt mãi vấn đề này chứ?" Thi Vân Dạng tỏ vẻ bất lực.
"Em ấy chưa từng tổn thương tôi." Hứa Chiêu Đệ xác thực vẫn nhìn thấy một ít nhân tính đặc thù của Phương Phương trên người Thi Vân Dạng, nhưng nàng không có cách nào đối xử với hai người đó giống nhau. Có lẽ Phương Phương tự luyến, có lẽ nông cạn, có lẽ tính cách không tốt, có lẽ thích xài tiền, nhưng Phương Phương lại che chở mình, chưa từng tổn thương đến mình.

Thi Vân Dạng nhất thời cạn lời, thầm nghĩ từ khi mình khôi phục ký ức đến nay, giả vờ mất trí nhớ, chơi bời đến khuya, mang tình nhân về nhà, giống như là sống gắng gượng qua ngày, toàn làm mấy chuyện vô sỉ, liền có chút chột dạ.

"Tôi nghĩ chị không thèm để ý những chuyện đó..."Thi Vân Dạng vẫn muốn xảo biện.
"Nếu là cô, tôi quả thật không quá để ý." Hứa Chiêu Đệ trả lời, đối với chuyện Thi Vân Dạng muốn đối tốt với nàng bây giờ, nàng cũng không có quá nhiều cảm giác. Nhưng đôi khi nghĩ đến chuyện người kia có ký ức của Phương Phương, lại làm ra những chuyện như vậy, nàng vẫn sẽ có chút khó chịu, tựa như giờ phút này, đôi lúc Thi Vân Dạng lại giống Phương Phương, khiến nàng không bỏ được.

"Chị chỉ hoài niệm tôi khi mất trí nhớ hay sao?" Ngữ khí Thi Vân Dạng có chút giấm chua, không thể tin mình lại ghen với chính mình khi mất trí nhớ.

Hứa Chiêu Đệ không trả lời, vòng tròn cuộc sống của nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức không chứa được quá nhiều người, cũng không quan hệ thân mật với ai. Trong 30 năm cuộc đời, Phương Phương là người thân cận nhất, kỳ thực Hứa Chiêu Đệ cũng không rõ ràng Phương Phương chiếm vị trí như thế nào đối với mình. Nàng chỉ biết bản thân rất nhớ Phương Phương, không muốn Phương Phương biến mất, đây cũng có lẽ là nguyên nhân hôm nay nàng thỏa hiệp với Thi Vân Dạng. Chẳng qua nàng cũng biết, Phương Phương biến mất là kết quả tất yếu, Phương Phương đối với mình hay đối với Thi Vân Dạng đều là một sự ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn thì cần phải thay đổi.

"Khuya rồi, tôi muốn đi ngủ." Hứa Chiêu Đệ không muốn nói nhiều, đại đa số thời điểm, nàng vẫn cảm thấy Thi Vân Dạng nên trở lại thế giới của cô ấy, nhưng đôi khi lại vì cả hai dây dưa không rõ mà có chút vui mừng, bởi vì nàng biết, Phương Phương vẫn còn lưu lại trên người Thi Vân Dạng, bất quá nàng thấy mình không nên có ý nghĩ như vậy.

"Chị đã hoài niệm Phương Phương như thế, vậy chị càng nên ở cùng với tôi, nói không chừng khi tâm trạng tôi tốt, liền có thể để chị nhìn thấy Phương Phương của chị..." Thi Vân Dạng chưa từ bỏ ý định.

Hứa Chiêu Đệ nghe xong càng không muốn trả lời, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng căn bản là không giả làm Phương Phương được, giống như bây giờ, hoàn toàn là tư thái cao ngạo. Kỳ thật nàng muốn nói cho Thi Vân Dạng biết, nếu như không phải nàng có ảo giác thấy Phương Phương, bản thân chắc chắn sẽ không để ý đến Thi Vân Dạng, chỉ là Hứa Chiêu Đệ không nói ra ý nghĩ này, nếu nói ra chắc đêm nay nàng cũng không được đi ngủ.

"Hứa Chiêu Đệ..." Thi Vân Dạng thấy nàng không trả lời mình, liền dùng tay đẩy đẩy lưng đối phương, không thể để Hứa Chiêu Đệ cứ ngủ mất như vậy.

"Tôi rất buồn ngủ..." Hứa Chiêu Đệ buộc lòng phải lên tiếng lần nữa.
"Chị là heo sao, chỉ biết ngủ!" Thi Vân Dạng bất mãn nói, cô đường đường là một đại mỹ nữ nằm đây, mà người kia chỉ biết ngủ, một chút tự giác vì mỹ nhân trong ngực cũng không có.

"Hiện tại cũng gần 2 giờ rồi." Hứa Chiêu Đệ nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ nói, Thi Vân Dạng luôn thức đêm, khó trách cần mỹ phẩm đắt đỏ mới có thể duy trì dung nhan xinh đẹp, nhưng nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, dù mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cỡ nào đi chăng nữa cũng không gánh nổi.

"Chăn của chị sao còn chưa ấm, tôi nằm lâu như vậy mà vẫn lạnh như băng..." Thi Vân Dạng tiếp tục phàn nàn, mỗi người đắp chăn riêng, kỳ thật cô muốn ôm Hứa Chiêu Đệ ngủ nhưng lại không muốn nói thẳng, cũng chỉ có thể lấy đại một cớ.

Hứa Chiêu Đệ nghe xong liền biết người kia nói hươu nói vượn, thân nhiệt của Thi Vân Dạng luôn rất ấm, lúc còn ngủ chung với nhau nàng đã phát hiện điều này.
"Không có điều kiện, tôi cũng bất lực." Hứa Chiêu Đệ trả lời.
"Nghe nói ôm người khác rất ấm, tôi sẽ ủy khuất một chút, ôm chị ngủ, chúng ta có thể sưởi ấm lẫn nhau." Thi Vân Dạng không biết xấu hổ đề nghị.

"Nhưng là tôi sợ nóng." Hứa Chiêu Đệ đương nhiên sẽ từ chối.
"Tôi đâu có muốn làm cái gì với chị mà chị lại nóng? Có phải là chị đang nghĩ bậy bạ không?" Thi Vân Dạng tiếp tục không biết xấu hổ.
"Nếu như cô vẫn cảm thấy lạnh, tôi cho cô thêm cái chăn này, tôi sang ngủ phòng của Thừa Tông." Thái độ Hứa Chiêu Đệ rất kiên định.

Thi Vân Dạng thấy đối phương không hiểu phong tình, đành phải thu liễm, bất quá điều quan trọng là cô đã ở trên giường của Hứa Chiêu Đệ, còn nhiều thời gian, Thi Vân Dạng vẫn suy nghĩ rất lạc quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro