Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều ngày công bố kết quả thi đại học, Phác Xán liệt ngồi ở phòng khách với Biên Bá Hiền cùng nhau chờ, trên tay cầm tờ báo đã uốn cong, sắc mặt hắn còn khẩn trương hơn cả nhân vật chính.

Biên Bá Hiền dùng ngón trỏ miết lên tay Phác Xán Liệt, "Chú không cần lo lắng, cháu nghĩ mọi chuyện bình thường, kết quả thế nào cũng đều nhận."

Cuối cùng điểm số không tệ, vượt qua mong đợi của bản thân, có thể vào được trường đại học tốt. Biên Bá Hiền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, từ trước đến nay chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy, một niềm vui phát ra từ tận đáy lòng.

Phác Xán Liệt trong mắt tràn đầy ý cười, "Phần thưởng, cháu muốn đi đâu, muốn ăn gì?"

Biên Bá Hiền ngồi trên ghế lắc lư, không có nơi nào đặc biệt muốn đến, cuối cùng vẫn để Phác Xán Liệt chọn địa điểm gần đó nghỉ ngơi vài ngày. Trước ngày đi Phác Xán Liệt nhắc cậu sắp xếp hành lý, thế nhưng hôm sau bước ra xe Biên Bá Hiền không hề mang theo cả.

"Không phải đã bảo cháu chuẩn bị ít đồ rồi sao?"

Biên Bá Hiền cúi đầu, bàn tay siết chặt góc áo, "Không phải... Cháu xin lỗi... Nhưng mà cháu đến đây không có nhiều đồ..."

Phác Xán Liệt trong lòng tự đánh mình một cái, đúng rồi, cậu chẳng mang theo gì cả, chỉ có hai ba bộ quần áo mặc đi mặc lại thôi.

Phác Xán Liệt bước tới nắm tay dẫn cậu ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, vén tóc mái cậu qua một bên.

"Là chú không đúng, sau này cần thứ gì cứ nói, chú mua cho cháu, cũng sẽ luôn ở bên cạnh cháu, tuyệt đối không để cháu một mình."

...

"Phác tổng, anh muốn mấy phòng?" Nghe nhân viên lễ tân đặt câu hỏi, hắn nhìn qua Biên Bá Hiền.

"Có muốn ở cùng phòng với chú không?"

Biên Bá Hiền gật đầu lại vội lắc đầu, không biết trong lòng mình rốt cuộc nghĩ đi đâu, "Cháu, buổi tối cháu ngủ xấu lắm..."

Phác Xán Liệt ra hiệu, nhận lấy thẻ phòng, cười khẽ.

"Không sao, hai giường."

Mặt Biên Bá Hiền đỏ bừng, hơn nửa ngày mới thốt được một câu, "Vậy thì tốt rồi."

"Muốn nghỉ ngơi hay đi ăn trước?" Phác Xán Liệt vừa vào phòng đã mở máy tính xử lý công việc.

Biên Bá Hiền nhìn hắn bận rộn cũng tự giác ngồi yên một góc, đeo tai nghe xem phim, "Chú không cần vội."

Vô tình xem trúng bộ phim nói về chuyện tình tan vỡ, hai nhân vật có thân phận địa vị xa cách nên không thể đến với nhau, hơn nữa bọn họ còn đứng ở hai phía đối lập, chỉ có thể nhìn đối phương càng lúc càng rời xa mình. Cuối phim, bối cảnh chuyển sang nhiều năm sau, nam chính đứng trước mộ nữ chính, nói thầm, "Lúc đó anh đáng ra nên phản bội lại cả thế giới."

Nhạc phim kết thúc vang lên, Biên Bá Hiền lặng lẽ liếc nhìn Phác Xán Liệt, mà Phác Xán Liệt dường như cũng nhận ra, hắn ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt lạnh lùng kia trong một giây liền đổi thành ôn nhu, khóe miệng vung lên một đường cong ấm áp, "Xin lỗi chú hơi bận, đói bụng rồi sao?"

Biên Bá Hiền cúi đầu, làm bộ lưu luyến bộ phim vừa kết thúc nhưng thật ra chỉ đang cố tránh né hắn, trong ánh mắt nhu tình, lòng ngực muốn nở hoa, lại sợ phút chốc tàn úa.

"Vâng."

Lúc xuống lầu Phác Xán Liệt một mực suy nghĩ, bao lâu rồi không nhìn thấy được ánh mắt chân thành này. Từ khi lăn lộn trong hắc đạo, mọi người xung quanh đều sợ hãi hắn. Hắn thở dài. Nếu như phải gánh vác thêm điều xấu, Biên Bá Hiền chỉ còn cách rời xa hắn mà thôi...

Trên bàn ăn Phác Xán Liệt chăm sóc Biên Bá Hiền rất tốt, bản thân cũng không ăn nhiều. Tối muộn sóng vai đi bộ ở hoa viên, Biên Bá Hiền im lặng hồi lâu thì mở miệng, "Chú chẳng chịu ăn gì cả, cháu thật sự không sao, cháu lớn rồi." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, "Cháu thành niên rồi."

Phác Xán Liệt gật đầu, "Ừ, chú biết."

Nhưng kỳ thực hắn không biết, không thể biết được ẩn ý của Biên Bá Hiền chính là mong hắn hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình, hoặc như là còn muốn ám chỉ điều gì đó. Phác Xán Liệt nói mình biết rồi, vậy mà trước khi ngủ vẫn nán lại đắp chăn cho cậu, chúc cậu ngủ ngon, hẹn ngày mai dậy sớm cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

"Chú ngủ ngon..."

Trở mình nhiều lần, trong đêm đen tĩnh mịch hai mắt không thể nào nhắm lại, Phác Xán Liệt biết người bên cạnh còn thức, hiện tại là hai giờ sáng, nếu không ngủ tí nữa làm sao có thể nhìn thấy mặt trời...

Năm giờ sáng thức dậy, Biên Bá Hiền ngủ xấu, xê dịch thêm tí nữa chắc chắn sẽ rơi khỏi giường. Phác Xán Liệt quan sát cậu, thấy hàng lông mi thanh tú kia rung nhẹ vài lần, hắn cúi người, chẳng biết từ đâu xui khiến lại hôn lên trán cậu, chỉ là một cái lướt nhẹ mà tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Hắn khịt mũi, vờ như vô tội vỗ vai gọi cậu dậy.

Khoảnh khắc mặt trời mọc đẹp lay động lòng người, mặt trời chui lên từ lòng đất, kéo theo ánh sáng cam đỏ ngất ngây. Biên Bá Hiền dụi mắt.

"Đẹp thật, nhưng buồn ngủ quá, chú ~"

Thật sự rất buồn ngủ. Ở một khắc nhìn thấy mặt trời kia, Biên Bá Hiền nhắm hai mắt, tự ý tựa đầu vào vai Phác Xán Liệt, khiến hắn nhớ về ngày đầu tiên cậu ngủ say đã giữ chặt cổ áo mình.

Phác Xán Liệt vòng tay ôm cậu, nghe Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng nói một câu, "Cảm ơn chú."

Rốt cuộc bọn họ nên định nghĩa thế nào về mối quan hệ này đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek