Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cùng nhau trở về, không thể nói rõ cụ thể thay đổi ở đâu, thế nhưng hai người đã hoàn toàn không giống, không còn hành xử với nhau quá mức tôn kính. Biên Bá Hiền thỉnh thoảng sẽ làm nũng, không cần kiệm lời, không một mình cố gắng tiêu hóa toàn bộ bi thương, cậu cười nhiều hơn, chí ít đều là nụ cười thật lòng.

Phác Xán Liệt vốn cho rằng tiếp tục như vậy cũng rất tốt, quan hệ bạn bè ngang hàng sẽ ổn hơn trưởng bối và hậu bối sống chung, hắn không cần phải cường thế ở trước mặt người khác rồi về nhà vẫn phải tiếp tục nghiêm mặt, hắn cho phép mình sau một ngày mệt mỏi chia sẻ với cậu rằng hôm nay hắn đã làm gì, đùa giỡn và cười với cậu một cái.

Chỉ có điều Phác Xán Liệt quên mất vài chuyện, tỉ như vô tình phớt lờ sự thật sau này sống chết ra sao chưa biết, hắn đã tự nhiên bắt đầu có nguyên nhân luyến tiếc sinh mệnh của mình.

Còn nhớ vào một buổi sáng đẹp trời, hắn tìm thấy một quyển sách Biên Bá Hiền đọc dở, lúc mở ra, mắt liếc tới dòng chữ nắn nót trên kẹp sách, kết quả hắn không thể đơn thuần xem cậu như một người bạn được nữa.

Tôi muốn chính miệng mình nói ra lời yêu này, cũng muốn cuộc sống sau này được cùng chú sống yên bình hạnh phúc.

Phác Xán Liệt đặt lại kẹp vào trang Biên Bá Hiền đã đánh dấu, cố cho rằng mình nghĩ quá nhiều. Thế nhưng trên bàn ăn chú ý đến ánh mắt xấu hổ của cậu, quả nhiên ánh mắt chính là thứ không thể lừa được ai.

"Cháu quyết định chọn trường đại học nào?" Phác Xán Liệt cầm tờ báo danh nguyện vọng, cất tiếng hỏi.

Tâm tư của Biên Bá Hiền rõ ràng không hề đặt trên mặt, cậu đáp, "Trường nào đó gần đây, cháu không muốn đi học xa."

Phác Xán Liệt lắc đầu, "Chú đã hỏi thầy chủ nhiệm, với thực lực của cháu có thể vào được trường đại học ở thành phố A, chất lượng tốt hơn so với chỗ này nhiều."

Biên Bá Hiền lướt điện thoại, thỉnh thoảng gõ mạnh xuống màn hình, "Không muốn."

Phác Xán Liệt thấy bộ dạng biếng nhác này của cậu, hắn cau mày, "Biên Bá Hiền, thái độ nghiêm túc một chút." Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng gọi đầy đủ họ tên cậu.

Không rõ đã chạm đến điểm nhạy cảm nào, Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, uất ức, "Ai cần chú lo, chú cũng chỉ trên danh nghĩa người bảo hộ thôi, không có quan hệ gì cả, cháu muốn học ở đâu mặc kệ cháu chứ."

Đây đương nhiên cũng là lần đầu tiên cậu tùy hứng, bốc đồng như thế.

Phác Xán Liệt tạm thời không hiểu chuyện gì, làm gì có ai chọc giận cậu, hắn nổi nóng.

"Biên Bá Hiền, cháu mọc cánh rồi phải không?! Nếu như không nhờ chú thì cháu bây giờ chỉ có nước ngủ ngoài đường!"

Rốt cuộc vẫn là tuổi tác và sự trải đời khác nhau, Biên Bá Hiền so với khí thế của Phác Xán Liệt chỉ như hạt cát giữa sa mạc.

Biên Bá Hiền không nói gì nữa, đứng dậy cầm tờ báo danh nguyện vọng chạy vào phòng mình, thô bạo đóng cửa, để lại trên bàn mấy giọt nước trong suốt.

...

Ngày hôm sau, sau khi kết thúc cuộc họp, Phác Xán Liệt về nhà định bụng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Biên Bá Hiền, ai ngờ thái độ của cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, cậu mỉm cười tươi rói, liên tục nói toàn chuyện vui.

Phác Xán Liệt đương nhiên không xem lời của cậu là thật, chắc hẳn chuyện hôm qua đã khiến tâm trạng cậu không tốt, nghĩ tới đây, hắn nhẹ giọng hai chữ, "Xin lỗi". Biên Bá Hiền vẫn còn nhỏ, tùy hứng là chuyện bình thường, vậy mà mình lại tức giận, thật không nên.

Bá Hiền hơi sửng sốt, giây tiếp thì theo rũ mắt, "Cháu cũng có lỗi, coi như chuyện này cho qua, được không chú..."

...

Mấy ngày gần đây trôi qua thật nhanh, mặt trời mọc rồi lặn theo vòng tuần hoàn, mùa hè chưa chi đã lướt đi hơn phân nửa. Phác Xán Liệt cố gắng phớt lờ tâm tình của mình, càng lúc càng chỉ muốn xem Biên Bá Hiền như một đứa trẻ, nghĩ thời gian tới mình cũng nên cưới vợ rồi, thế nên hắn không ôm cậu nữa, đêm xuống cùng lắm chỉ lặng lẽ nhìn cậu, tự mình lưu giữ vẻ mặt ngây ngô say ngủ của cậu dưới ánh trăng.

Ngày thông báo trúng tuyển đại học, Biên Bá Hiền ở nhà một mình, vừa thấy kết quả thì vô cùng kinh ngạc, nước mắt trào ra không ngừng. Hai tay cậu run rẩy, gửi cho Phác Xán Liệt một tin nhắn.

"Tại sao?"

Phác Xán Liệt nhìn thấy dòng tin này trái tim cũng hẫng đi vài nhịp, dự cảm không hay lập tức xuất hiện trong đầu, hắn không màng đến xung quanh, thông báo kết thúc cuộc họp rồi chạy về nhà.

Vừa mở cửa bước vào, hắn thấy Biên Bá Hiền ngồi trước máy tính, cơ thể một mực run rẩy, bởi vì khóc quá nhiều mà hơi thở loạn hết cả lên, trên bàn lấm tấm toàn là nước mắt.

Phác Xán Liệt không lên tiếng, đều do lỗi của hắn, hắn không nên lừa cậu, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ cậu sẽ phản ứng mạnh thế này.

Cảm giác có người ở phía sau, Biên Bá Hiền đứng dậy, xoay người và cúi đầu, bàn tay nắm chặt thành quả đấm.

"Tại sao... Tại sao thay đổi nguyện vọng của cháu? Tại sao chú làm vậy mau nói đi...?!!"

Phác Xán Liệt khó khăn lắm mới giữ nguyên điệu bộ tôn nghiêm trả lời cậu.

"Chú muốn tốt cho cháu, chỉ là đến nơi khác bốn năm thôi mà."

Ừ thì tốt cho mình, Biên Bá Hiền còn có thể nói thêm được gì nữa, cậu ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, dáng vẻ lạnh nhạt, như đang nói một chuyện không hề liên quan đến mình, chỉ có nước mắt minh chứng rằng tâm can cậu rất đau, từng câu từng chữ, nghe ra tiếng con tim bể nát, vậy mà vẫn phải chịu thêm mấy nhát dao cứa vào da thịt.

"Nếu như không thích cháu, chú có thể nói thẳng, biết rõ cháu thích chú, còn lừa cháu tự ý thay đổi nguyện vọng, bây giờ cháu cút đi chú sẽ hài lòng đúng không?"

Biên Bá Hiền chạy ra khỏi nhà, vụt qua bên tai Phác Xán Liệt câu nói sau cùng, phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến của hắn.

"Chú cháu cái gì, ghê tởm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek