☆ Chương 74: Gả thương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Trường Tình đen mặt, theo bản năng đưa tay lau cổ, hận không thể đập Nghê Diệp Tâm một nhát chết ngay tại chỗ. Cổ cùng tai hắn rất sợ nhột, bị Nghê Diệp Tâm thổi một hơi, cảm giác da gà da vịt đều thi nhau nổi lên, thật lâu vẫn không thể tan đi.

Nghê Diệp Tâm thổi xong liền nhảy ra thật xa, chỉ lo Mộ Dung Trường Tình thật sự đánh hắn bẹp dí thành bích họa treo tường.

Mộ Dung Trường Tình thâm trầm nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, không lên tiếng, sắc mặt dĩ nhiên trong nháy mắt liền đen kịt, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu Nghê đại nhân đã nói như vậy, ta cũng không ngại thử một lần"

"Gì cơ?" Nghê Diệp Tâm sững sờ, trong đầu nhất thời rối rắm, ngu ngơ hỏi lại: "Thử cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình hiếm khi thấy hắn tỏ ra nhi đồng ngược trí, đi trước hai bước, khóe miệng hơi kéo lên, nói: "Đi thôi, chúng ta thử tài nghệ của ngươi"

Mộ Dung Trường Tình tiến một bước, Nghê Diệp Tâm theo bản năng lui về sau một bước, ai ngờ đụng phải cái bàn vừa khéo chắn phía sau, không còn đường để lui.

Ai nha... Mộ Dung đại hiệp nở nụ cười thật sự là quá mê người a~

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lắc lắc đầu, cảm thấy được chính mình không thể để sắc đẹp làm cho mê hoặc, bởi vì như vậy thật sự là quá nguy hiểm, Mộ Dung đại hiệp cười thành như vậy tuyệt đối không có ý tốt.

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn còn tiến đến, lập tức xoay người chạy vòng qua cái bàn tròn, trốn ở phía bên kia, cùng Mộ Dung Trường Tình vẫn duy trì khoảng cách một cái bàn, cuống quýt cầu xin: "Chờ đã, đại hiệp, có chuyện từ từ nói, đừng có tới đây."

"A..." Mộ Dung Trường Tình vừa cười một tiếng, đứng lại tại phía trước bàn, khoanh tay: "Không phải ngươi vừa mới nói muốn làm ấm giường cho ta sao?"

"Mặc dù là ta nói..." Nghê Diệp Tâm bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại: "Thế nhưng ta cảm thấy, không, ta chắc chắn giữa chúng ta có hiểu lầm"

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, muốn vòng qua bàn.

Nghê Diệp Tâm nhìn lên, cảnh báo mãnh liệt, nhanh chóng men theo bàn tròn, bắt đầu chạy loạn, Mộ Dung Trường Tình đi một bước hắn đi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách.

Mộ Dung Trường Tình thiếu kiên nhẫn "Sách" một tiếng: "Ngươi thử đi một bước nữa xem, ta sẽ cho ngươi chết rất thảm."

Nghê Diệp Tâm còn lâu mới chịu dừng lại, bĩu môi: "Không được, ta mà dừng lại mới chết rất thảm. Mộ Dung đại hiệp, vừa nãy ta nói đùa với ngươi, ngươi chớ coi là thật."

"A ——" Mộ Dung Trường Tình (lại) cười lạnh một tiếng, không nói gì, chỉ bỗng nhiên ra tay nhanh như điện xẹt.

Mộ Dung Trường Tình vóc người hoàn mĩ không tì vết, không chỉ cao gầy mà không yếu ớt, mà chân tay cũng dài chẳn kém.

Nghê Diệp Tâm chỉ lo chạy quanh bàn, kết quả bị Mộ Dung Trường Tình vươn tay bắt sống.

Nghê Diệp Tâm: "..."

Mộ Dung Trường Tình nắm chặt cổ tay hắn, trên cánh tay hơi dùng lực nhấc lên, lôi Nghê Diệp Tâm đang trốn sau bàn tròn tới.

Nghê Diệp Tâm quát to một tiếng, nói: "Đại hiệp tha mạng, khụ khụ, đau chết ta mất"

Mộ Dung Trường Tình nhấc cổ hắn như diều hâu quắp con gà con, ném tới giường.

Nghê Diệp Tâm cảm giác trời đất quay cuồng, phía sau lưng đập mạnh vào ván giường kêu cọt kẹt. Hắn nhanh chóng vươn mình bật dậy, kết quả vừa chống tay đẩy một cái, liền mò thấy một thứ trơn tuột lành lạnh.

"A..."

Nghê Diệp Tâm sợ hết hồn, nhanh chóng nhảy dựng lên, vén chăn lên vừa nhìn, hóa ra là Ngọc Mễ chết tiệt. Ngọc Mễ đang nằm trong chăn của Mộ Dung Trường Tình, không biết đang ngủ hay thức, có điều bị Nghê Diệp Tâm đè ép một chút liền bật dậy, phun lưỡi nhìn Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm khóc không ra nước mắt: "Đại hiệp, Ngọc Mễ làm sao lại ở trên giường của ngươi? Khẩu vị quá nặng rồi!"

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống: "Ta đi dùng cơm, ngươi cẩn thận ở lại đây làm ấm giường cho ta, Ngọc Mễ sẽ trông chừng ngươi. Chờ lúc trở về mà không nhìn thấy ngươi, ta sẽ hảo hảo, trừng phạt ngươi..."

Nghê Diệp Tâm: "..."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy "trừng phạt" mà Mộ Dung Trường Tình nói tới tuyệt đối không giống với "TRỪNG PHẠT" mà chính mình tưởng tượng ra, thế nhưng hắn lại không thể kiềm chế mà tự động não bổ một chút, tất nhiên những thứ đó tuyệt đối không thể để cho Mộ Dung đại hiệp biết được.

Nghê Diệp Tâm muốn từ giường bò dậy, Ngọc Mễ lập tức "Tê tê" phun lưỡi liền trườn tới, chặn ở trước mặt không cho hắn xuống giường.

Mộ Dung Trường Tình thoả mãn nở nụ cười, quay người rời khỏi.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng hô to, nói: "Đại hiệp đừng đi! Đại hiệp chờ chút! Đại hiệp ta sai rồi..."

"Kẹt kẹt..."

"Oành!"

Cửa phòng mở ra liền đóng lại, Mộ Dung Trường Tình cũng không thèm quay đầu, lập tức ly khai.

Nghê Diệp Tâm: "..."

"Tê —— "

Nghê Diệp Tâm liếc mắt cùng Ngọc Mễ mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt, chính mình tìm chết, khóc lóc cũng không có ích gì.

Chỉ là Mộ Dung đại hiệp càng ngày càng thành thục, Nghê Diệp Tâm cảm giác đại hiệp tựa hồ đối với hắn đã miễn dịch...

Mộ Dung Trường Tình thính lực cao cường, sau khi rời đi vẫn còn nghe Nghê Diệp Tâm la to cầu xin tha mạng.

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên tâm tình rất tốt, nở nụ cười, tiếp tục đi ra ngoại viện.

Mộ Dung Trường Tình đang muốn ra sân, bỗng nhiên liền thấy mấy người đang chuẩn bị tiến vào.

Mấy thị vệ đem một nam nhân bảo hộ ở chính giữa, mà nam nhân đó chính là Kính vương Triệu Nguyên Kính.

Triệu Nguyên Kính là người trầm ổn, thoạt nhìn rất dễ thân cận, kỳ thực chính là một con người đa mưu túc trí, chỉ là khi nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình liền giật mình sửng sốt một chút.

Mộ Dung Trường Tình chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua hắn, liền cất bước đi tiếp.

Triệu Nguyên Kính nhanh chóng ngăn hắn lại, nói rằng: "Vị công tử này, ngươi mang họ Mộ Dung?"

Mộ Dung Trường Tình dừng lại, ánh mắt vẫn nhàn nhạt, quét một lượt qua gương mặt của vương gia, thái độ không mấy hữu hảo.

Triệu Nguyên Kính ngược lại bày ra vẻ mặt hòa ái: "Ta không có ác ý, chỉ là dung mạo ngươi rất giống một vị cố nhân, cho nên..."

Mộ Dung Trường Tình lạnh lẽo ngắt lời: "Thì sao?"

Triệu Nguyên Kính nghe hắn, liền là sững sờ, nửa ngày không nói gì.

Xác thực tại Triệu Nguyên Kính trong mắt, tướng mạo của Mộ Dung Trường Tình quả thực rất giống vị đó, một khắc đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, Triệu Nguyên Kính thật giống như được thấy lại Mộ Dung Yển năm đó.

Bộ dạng vẻn vẹn có năm, sáu phân tương tự, thế nhưng khí chất cùng cách tác phong thật sự là giống nhau như đúc, đều mang cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách.

Chỉ là hiện tại, giống như Mộ Dung Trường Tình nói, Mộ Dung Yển đã chết quá nhiều năm, trong thời gian này Triệu Nguyên Kính hoàn toàn không biết hắn đã từng có một đứa con trai, càng không biết tung tích của nhi tử.

Triệu Nguyên Kính chỉ có thể cảm thấy được Mộ Dung Trường Tình rất giống hắn, nhưng căn bản không có cách nào xác nhận, Mộ Dung Trường Tình chính là nhi tử của Mộ Dung Yển.

Có lẽ Mộ Dung Trường Tình cùng Mộ Dung Yển căn bản không có quan hệ gì, chỉ là đơn thuần trùng hợp...

Triệu Nguyên Kính hoảng hốt, rất nhanh liền phản ứng lại, cười nói: "Là ta thất thố."

Mộ Dung Trường Tình không nói nữa, nghiêng người tránh né rồi đi tiếp.

Triệu Nguyên Kính quay đầu lại nhìn hắn bóng lưng liếc mắt một cái, cũng không có đuổi theo, cất bước đi tới phòng khách.

Triệu Nguyên Kính mới vừa vào sân, liền có một người thị vệ vội vội vàng vàng đi vào: "Chủ tử..."

"Làm sao? Bắt được người rồi?" Triệu Nguyên Kính hỏi.

Thị vệ cúi gầm mặt: "Ty chức bất tài"

Triệu Nguyên Kính khoát tay, thoạt nhìn có chút phiền lòng: "Thôi, người kia võ công sâu không lường được, bản vương cũng không quá hi vọng"

Vừa nãy, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đang nghe trộm, kết quả Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền cắp Nghê Diệp Tâm rời đi, còn nói có một cao thủ đột nhiên xuất hiện, cho nên không thể không đem Nghê Diệp Tâm chạy trốn.

Cái người kia là ai Mộ Dung Trường Tình không biết, Triệu Nguyên Kính cũng không biết.

Triệu Nguyên Kính cảm thấy được chính mình thua thiệt hai huynh muội Mộ Dung Di và Mộ Dung Yển, muốn nhận Phùng Thiên cùng Phùng Cố làm nghĩa tử, mong bọn họ có thể sớm thoát khỏi thương tâm. Như vậy trở về Kính vương phủ, bệnh của Phùng Thiên có thể hảo hảo điều trị.

Vừa nhắc tới Phùng Thiên, Phùng Cố tự nhiên không có lý do cự tuyệt, lập tức đáp ứng.

Bệnh cũ của Phùng Thiên đã có từ rất lâu. Lần đó Phùng Cố biết được nguyên nhân cái chết của mẫu thân, liền chạy trốn như điên, hắn không nghĩ muốn về Phùng gia, nhưng lại không biết mình muốn đi đâu, vẫn là ca ca tìm đến hắn, thế nhưng hắn không muốn cùng ca ca trở lại.

Hai người ở bên ngoài rất lâu, khí trời quá lạnh, Phùng Cố thống khổ mà ngủ, ca ca đem quần áo khoác lên người hắn, để cho hắn giữ ấm, kết quả lại đông lạnh thành bệnh nặng.

Phùng Cố vẫn cảm thấy, trên đời này ngoại trừ ca ca, sẽ không có thêm một thân nhân nào khác. do biết được lý do tại sao phụ thân hại chết mẫu thân, Phùng Cố tựa hồ đối với hết thảy tình cảm đều tuyệt vọng, hắn căn bản không tin tưởng những thứ đó. Thế nhưng chỉ đối với Phùng Thiên, hắn chưa bao giờ tuyệt vọng, thậm chí là cố chấp tin tưởng, cho nên đối với sự tình liên quan tới Phùng Thiên, Phùng Cố đều rất để bụng.

Lúc bọn họ thương lượng xong, đồng ý theo Kính vương rời đi, đột nhiên nghe thấy âm thanh của thị vệ bên ngoài, nói là có thích khách.

Triệu Nguyên Kính đi ra kiểm tra tình huống, liền thấy trên đất rơi một mảnh lá cây, không biết của cây nào, trông khá lớn, thoạt nhìn có chút kỳ quái. Thế nhưng kỳ quái không chỉ có vậy, kia mảnh trên lá cây lại có khắc Xà Văn đồ đằng, có chút viết ngoáy, hẳn là mới vừa khắc lên, lá cây vẫn còn tươi mới.

Có người đột nhiên đến nơi này, bỏ lại một mảnh có khắc Xà Văn đồ đằng lá cây, sau đó rời đi.

Triệu Nguyên Kính từ ống tay áo bên trong lấy ra mảnh lá cây nhìn một chút, vào lúc này lá cây đã bắt đầu héo, lại qua không bao lâu, e rằng Xà Văn đồ đằng trên đó sẽ không giữ lâu được.

Triệu Nguyên Kính bỗng nhiên đem lá cây bóp nát, ném xuống đất, sau đó trở về phòng.

Mộ Dung Trường Tình xuất môn đi dạo một vòng, vào lúc này sắc trời đều đen, bên ngoài căn bản không có cửa hàng nào mở, đừng nói là mua chút đồ ăn.

Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình vẫn là trở về Phùng gia, tại Phùng gia dùng một chút bữa ăn khuya.

Ăn qua loa xong, Mộ Dung Trường Tình đối diện một bàn đồ ăn thừa, suy nghĩ một chút, Nghê Diệp Tâm cũng không dễ dàng, tra án mấy ngày nay, e là không ngày ăn tử tế, tuy rằng thân thể thoạt nhìn cao lớn, thế nhưng kỳ thực lại khá gầy yếu.

Mộ Dung Trường Tình đứng lên, tiện tay cầm một cái bánh bao trở về.

Mộ Dung Trường Tình lúc trở về, trong sân đã yên lặng.

Sự vụ giải quyết xong, Phùng gia lập tức tựa hồ trở nên héo tàn mà suy yếu, yên lặng một điểm âm thanh cũng không có, thật giống như đang nhớ lại chuyện cũ thê lương.

Mộ Dung Trường Tình trở về sân, đẩy cửa phòng mình, bên trong tối đen, một chút thanh âm cũng không có.

Mộ Dung Trường Tình có chút buồn bực, lẽ nào Nghê Diệp Tâm đã trở về phòng?

Hắn tỉ mỉ nhìn lên, liền thấy giường nhô lên một cục, là Nghê Diệp Tâm không sai vào đâu được.

Sau đó Mộ Dung đại hiệp tỉ mỉ lắng nghe, nghe được tiếng hít thở đều đều thật dài...

Nghê Diệp Tâm cư nhiên đang ngủ!

Mộ Dung Trường Tình tức giận đến mặt đều đen, lại nhìn lên, Ngọc Mễ tắc trách kia cũng đang ngủ.

Mộ Dung Trường Tình vung tay, đèn trong phòng đèn liền thắp sáng. Tia sáng tựa hồ khiến Nghê Diệp Tâm đang ngủ có chút không thoải mái, nhíu nhíu mày, trong cổ họng hừ một tiếng, trở mình đối mặt với trời cao, ngủ tiếp...

Mộ Dung Trường Tình: "..."

Mộ Dung Trường Tình đi tới bên giường, ở trên cao nhìn xuống Nghê Diệp Tâm, thế nhưng Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết quàng thượng đã giáng lâm, vẫn ngủ say như chó chết.

Mộ Dung Trường Tình muốn đem hắn nhấc lên, vứt xuống giường, bất quá giơ tay lên lại hạ xuống, cuối cùng buông tha, không đem người ném xuống.

Hắn quan sát mặt Nghê Diệp Tâm vài lần, sau đó bỗng nhiên đem cái bánh bao lớn trong tay, thân thủ nhẹ nhàng đem bánh bao nóng hổi đặt lên trán Nghê Diệp Tâm.

Nghiêm túc, vững vững vàng vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro