☆ Chương 75: Gả thương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là quá buồn ngủ, Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không tỉnh lại nữa, hơi nóng từ bánh bao đặt ở trên trán (gáy?) (không biết a, hết gáy lại trán, tóm lại là đặt đâu @@), trái lại thoải mái liền hừ một tiếng, ngủ càng say hơn.

Mộ Dung Trường Tình rất đau đầu, tại chỗ đứng một hồi, liền đi ra cửa, bất quá hắn cũng không phải có lòng tốt đem gian phòng của mình nhường cho Nghê Diệp Tâm, mà là "xuất môn đề thủy" đi, Mộ Dung Trường Tình có khiết phích, trước khi ngủ nhất định phải tắm rửa.

Nghê Diệp Tâm ngủ quá say, hoàn toàn bỏ lỡ quá trình mỹ nhân tắm rửa, nếu hắn biết, phỏng chừng sẽ hối hận muốn đập đầu xuống đất.

Mộ Dung Trường Tình tắm xong, đem nước đổ đi, trở lại lần nữa thấy Nghê Diệp Tâm ngủ vẫn hoàn ngủ, bánh bao lớn kia cũng nghiêm túc vững vàng, căn bản không rơi không lệch.

Mộ Dung Trường Tình cũng thấy buồn cười, đơn giản vung tay lên đem đèn tắt phụt, sau đó cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Ngọc Mễ vẫn đang ngủ bên cạnh, Nghê Diệp Tâm nằm trong, Ngọc Mễ bên ngoài, vừa vặn hết chỗ cho chính chủ.

Mộ Dung Trường Tình nén giận, vung tay, thẳng một đường hất Ngọc Mễ xuống đất.

"Tê —— "

Ngọc Mễ lập tức tỉnh lại, lắc đầu hoảng loạn, phun lưỡi thị uy, có điều rất mau nó nhận ra đứa láo toét dám vứt nó xuống chính là chủ nhân, lập tức từ rắn độc hung mãnh biến thành mèo nhỏ meo meo, muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu.

Ngọc Mễ rất chân chó lặng lẽ bò lại giường, sau đó vùi mình trong góc, tiếp tục ngủ.

Mộ Dung Trường Tình nằm bên cạnh Nghê Diệp Tâm, cũng đã ngủ.

Một đêm tường an vô sự, dáng ngủ của Nghê Diệp Tâm đặc biệt ngoan ngoãn, cũng sẽ không xô đẩy người, bánh bao trên trán từ nóng hổi biến thành nguội lạnh.

Hôm sau khi sắc trời tờ mờ sáng, Nghê Diệp Tâm liền tỉnh dậy, dù sao cũng ngủ tương đối sớm, tự nhiên thức dậy cũng sớm hơn binh thường.

Ánh bình minh nhàn nhạt xuyên qua khe cửa sổ, Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác còn có chút buồn ngủ, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.

Rất nhanh, Nghê Diệp Tâm dư quang thấy được y phụ trắng tinh khôi của Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung đại hiệp chính là siêu cấp dễ nhìn, ngũ quan cân xứng, độ cong của cổ phi thường hoàn mỹ, xương quai xanh cũng rất tinh xảo...

Nghê Diệp Tâm càng nhìn càng cảm thấy không thể tự kiềm chế, cơn buồn ngủ vèo một cái bay biến, chảy nước miếng, thò móng heo hướng tới vạt áo lỏng lẻo phía dưới xương quai xanh của Mộ Dung đại hiệp, không biết sờ một cái sẽ có cảm giác tuyệt diệu gì.

Nghê Diệp Tâm nghĩ, đầu óc đoản mạch duỗi tay, có điều tay hắn mới vừa nâng lên, liền sững sờ.

Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Nếu không tại sao Mộ Dung đại hiệp lại nằm bên cạnh mình?

Nghê Diệp Tâm một đầu rối rắm, hồi tưởng chuyện tối qua, Mộ Dung đại hiệp rất đơn thuần để cho mình làm ấm giường, sau đó liền đem mình bỏ ở nơi này đi ra ngoài ăn cơm.

Nghê Diệp Tâm cùng Ngọc Mễ đối lập nửa ngày, rồi ngủ lúc nào không biết.

Nguyên lai là mình ngủ quên...

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế nhưng tại sao vừa mở mắt liền Mộ Dung đại hiệp nằm bên cạnh mình ?

Chẳng lẽ nói, bọn họ tối hôm qua đã... chung chăn chung gối?

Nghê Diệp Tâm nhất thời kích động, mãnh liệt vươn mình ngồi dậy, hắn hoàn toàn không chú ý trên trán mình có một cái bánh bao.

"Ba!"

"Ôi —— "

Nghê Diệp Tâm cảm thấy được chính mình có khả năng chưa tỉnh ngủ, tại sao mình vừa vươn mình ngồi dậy, lại có một vật thể to tướng từ trên trời giáng xuống, hoàn mĩ đập thẳng vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Mộ Dung đại hiệp...

Trắng trắng tròn tròn, kỳ thực không giống lắm so với quan niệm về bánh bao của Nghê Diệp Tâm, không có nhăn nheo, bất quá bên trong lộ ra chút nhân thịt, dù sao bây giờ cũng là Tống triều.

Bánh bao lớn tròn vo, phỏng chừng đã đập đau Mộ Dung đại hiệp, Mộ Dung Trường Tình lập tức mở mắt.

Bánh bao lớn đập một nhát vào má trái Mộ Dung Trường Tình, sau đó vội vã lăn lăn, lăn xuống ngực, trong khi Mộ Dung đại hiệp còn có chút mê man nhìn nó, nó liền lăn thẳng xuống đất.

Mộ Dung Trường Tình bị đập tỉnh, tuy rằng vừa mới bắt đầu còn có chút mê man, thế nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền bắt được kẻ cầm đầu bánh bao lớn, bánh bao lăn lăn, thành công đào tẩu ra xa.

Nghê Diệp Tâm hít một ngụm khí lạnh, ngay lập tức thanh minh: "Đại hiệp, ta chẳng hề làm gì cả, ta thật không biết là chuyện gì xảy ra!"

Mộ Dung Trường Tình thoạt nhìn khí rời giường cực xấu, lạnh lùng ngồi dậy, lau lau má trái.

Bánh bao lớn để qua một đêm, có chút cứng, đem Mộ Dung Trường Tình mặt trái đập đỏ ửng, xem Nghê Diệp Tâm đau xót bóp cổ tay.

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết tại sao ngủ một đêm lại mọc ra một cục bột, bất quá Mộ Dung Trường Tình thì biết.

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên có chút giận dữ, một chút cũng không muốn giải thích với Nghê Diệp Tâm, không thể làm gì khác ngoài hằm hằm ngồi dậy, yên lặng xuống giường rửa mặt.

Nghê Diệp Tâm: "..."

Nghê Diệp Tâm mê man nhìn Mộ Dung Trường Tình, hắn còn tưởng rằng Mộ Dung đại hiệp sẽ đánh mình, kết quả Mộ Dung đại hiệp lại tảng lờ xem như không thấy hắn.

Nghê Diệp Tâm ngơ ngác, hết nhìn Mộ Dung Trường Tình, lại nhìn bánh bao lớn.

Ngọc Mễ vào lúc này đã từ trên giường trườn xuống, sau đó cuốn lấy bánh bao lớn, vẻ mặt đói khát hơn cả cái khất, cuốn bánh bao lớn kéo vào trong góc, bắt đầu thưởng thức điểm tâm sáng.

Nghê Diệp Tâm căn bản không biết đến cái kia bánh bao lớn là Mộ Dung Trường Tình dụng tâm mang về cho hắn ăn khuya, nếu như hắn biết, phỏng chừng lúc này đã phi thân xuống giường, liều mạng cùng Ngọc Mễ tranh đoạt bữa sáng.

Nghê Diệp Tâm thí điên thí điên chạy xuống giường, lao tới cuốn lấy Mộ Dung Trường Tình đang rửa mặt, lượn qua lượn lại, hỏi: "Đại hiệp đại hiệp, chúng ta cả đêm qua đều ngủ cùng một chỗ sao?"

Mộ Dung Trường Tình mặt không cảm xúc, nói: "Ai biết."

Nghê Diệp Tâm còn nói: "Đại hiệp đại hiệp, vì sao lại có cái bánh bao từ trên trời giáng xuống a."

Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không đổi, khẩu khí nhất thành bất biến, nói: "Ai biết."

Mộ Dung Trường Tình rửa mặt, Nghê Diệp Tâm liền chân chó vòng tới vòng lui, dâng khăn gấm cho hắn lau mặt.

Mộ Dung Trường Tình có chút bất kham kỳ nhiễu, năng lực quấy nhiễu của Nghê Diệp Tâm quả là thiên hạ vô địch, buổi sáng của hắn nhờ thế mà bắt đầu vô cùng táo bạo.

Nghê Diệp Tâm nâng khăn gấm, sau đó lại nâng quần áo cho hắn. Mộ Dung Trường Tình coi như không thấy cũng mặc vào, sau đó hai người xuất môn ăn điểm tâm. Một lúc sau, bọn họ liền khởi hành, còn có cái khác vụ án cần bọn hắn tới điều tra, thời gian không thể làm lỡ.

Nghê Diệp Tâm đắc ý cùng Mộ Dung Trường Tình đi ăn điểm tâm, tiền thính vào lúc này có rất nhiều người, Triệu Nguyên Kính cũng đang ở đó.

Kính vương gia bên người ngồi hai người, một là Phùng Thiên, một là Phùng Cố. Cả hai dung mạo rất giống nhau, thế nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, Phùng Cố thoạt nhìn nghiêm túc thận trọng, thể trạng cũng cường tráng hơn nhiều so với Phùng Thiên.

Hai người tuy rằng hình dáng rất giống, người ngoài khả năng liếc mắt một cái sẽ có chút mơ hồ, nhưng không đến mức tuyệt đối không thể phân biệt được, chỉ có thể dựa vào vết bớt trên cánh tay.

Nghê Diệp Tâm không nhịn được đè ép huyệt thái dương, Đại phu nhân nói những câu kia quả nhiên là lừa bọn họ.

Phùng Cố rất lạnh lùng, nhìn thấy bọn họ cũng không nói lời nào, chỉ khi Phùng Thiên nói chuyện, hắn mới lập tức làm ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, biểu hiện trên mặt mới có thể hòa hoãn đi chút ít.

Triệu Nguyên Kính nhìn thấy bọn họ cùng tiến vào, ngược lại không nói gì, thật giống như không hề phát hiện cái gì không thích hợp.

Nghê Diệp Tâm tâm lý có chút hồi hộp, hảo xảo bất xảo liền gặp Kính vương gia.

Nghê Diệp Tâm cứng ngắc ngồi xuống, Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, liền ngồi xuống cạnh Nghê Diệp Tâm, hai người liền kề sát nhau.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy được, Mộ Dung đại hiệp cố ý. Phía đối diện Kính vương gia lại liếc mắt nhìn bọn họ thêm một cái.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy được phía sau lưng tóc gáy đều dựng lên, bất quá cũng may Kính vương không hề nói gì.

Điểm tâm ăn rất yên tĩnh, không có người nào nói chuyện.

Phùng Thiên tựa hồ rất mau đã ăn xong, để đũa xuống mới lên tiếng: "Nghê đại nhân, lần này đa tạ ngươi"

Nghê Diệp Tâm nghe thấy Phùng Thiên nói, nhanh chóng ngẩng đầu lên, khoát tay áo một cái ra hiệu không có gì.

Phùng Thiên nói: "Nếu không phải Nghê đại nhân, e sợ có một số việc, chúng ta cả đời đều sẽ không biết."

Nghê Diệp Tâm biết cái Phùng Thiên nói đến là sự tình của Đại phu nhân, Đại phu nhân tuy rằng giết người, bất quá đó cũng không phải hiện đại, cổ đại có không ít điều lệ đặc xá, muốn xét xử cũng phải bớt chút thời gian xem nguyên nhân lý do giết người rồi mới định tội, Đại phu nhân tuy rằng giết chết Phùng lão tam, nhưng tội không đáng chết, hơn nữa có Triệu Nguyên Kính đứng ra phân xử, Nghê Diệp Tâm cũng bỏ quả, không tiếp tục xen vào.

Nghê Diệp Tâm nói: "Phùng công tử quá lời"

Kính vương nở nụ cười, nói: "Nghê hộ vệ tới từ Khai Phong phủ, bản vương rất yên tâm."

Nghê Diệp Tâm nghe đến Kính vương nói liền chột dạ, cười khan một tiếng.

Kính vương còn nói: "Nghê hộ vệ, các ngươi khi nào khởi hành?"

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói nói: "Dùng qua điểm tâm liền khởi hành."

"Nói cũng đúng." Kính vương nói: "Ta nghe nói còn có vụ án, chuyện này hoàng thượng phi thường coi trọng, cũng không thể trì hoãn."

Nghê Diệp Tâm đáp lời phải phải.

Kính vương nói: "Bản vương luôn luôn vì hoàng thượng phân ưu, nếu như Nghê hộ vệ sau tra được tin tức gì, chớ quên thông báo với bản vương một tiếng."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, Kính vương đang nói hắn sau này tra được cái gì đều phải nhanh chóng báo lại, Kính vương hiển nhiên đối với Xà Văn đồ đằng phi thường hứng thú. Nghê Diệp Tâm nào dám nói không, nhanh chóng liền đáp ứng.

Lời nói này sau khi kết thúc, trong phòng liền an tĩnh, không ai nói thêm.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng cúi đầu húp cháo, nghĩ đem chén này cháo uống hết, nhanh chóng nhấc mông rời đi, ăn cơm cùng Vương gia, một hạt cũng không ngon miệng.

Trong lúc Nghê Diệp Tâm ra sức húp cháo, bỗng nhiên một bóng ma bay đến, hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Mộ Dung Trường Tình gắp cho mình một cái bao rất lớn, đặt vào chén nhỏ trước mặt hắn.

Nghê Diệp Tâm: "..."

Mộ Dung Trường Tình ánh mắt như có như không liếc mắt nhìn Kính vương, sau đó vừa liếc nhìn Nghê Diệp Tâm, hiếm thấy rất thân mật cười nhẹ, nói: "Ăn."

Nghê Diệp Tâm: "..."

Vừa nãy Nghê Diệp Tâm lờ mờ cảm thấy được, hình như là Mộ Dung đại hiệp cố ý, thế nhưng hiện tại, hắn đã sâu sắc rõ ràng, Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối đang cố ý, không phải hình như, là tuyệt đối!

Nghê Diệp Tâm khóc không ra nước mắt nhìn bánh bao lớn, sau đó liền cảm nhận ánh mắt đầy thâm ý của Kính vương gia.

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ nhàng, giục một tiếng: "Làm sao không ăn, mau ăn."

Nghê Diệp Tâm vô cùng oan ức, thế nhưng hắn không thể nói, chỉ có thể cắn răng nhỏ giọng nói rằng: "... Cảm tạ"

ass=Vi^~�� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro