4.Hoàng tử bé và con cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng tử bé mất đi cả cáo và hoa hồng. Thế còn bạn? Bạn đã mất gì?
"Cuốn sách đó ở đâu?!"
Shaking đã lục tung ngôi nhà mới của cô ấy cả buổi sáng. Đã ba tuần kể từ khi cô ấy chính thức chuyển đi và cô vẫn chưa thể hòa nhập với môi trường xung quanh mới. Hóa ra, rất nhiều thứ cô tưởng gói đi rồi mà quên không gói.
Ví dụ, ngay bây giờ, cô ấy đang cố gắng tìm bản sao của cuốn sách Hoàng tử bé. Và cô chắc chắn rằng mình đã đặt nó trong chiếc túi nhỏ trước khi lên sân bay. Cuốn sách đã biến mất một cách bí ẩn.
"Aish!" Khả Dần than thở một mình trong tuyệt vọng.
"Tôi muốn đọc cuốn sách đó."
"Tại sao cậu không đến thư viện? Có thể sẽ tìm thấy một vài thứ hay ở đó."
Shaking bật dậy trước giọng nói. Lục Kha Nhiên đang dựa vào ngưỡng cửa, nhai một quả táo.
"Cậu đến đây khi nào vậy!?"
Shaking tay ôm ngực. "Suýt chút nữa tim tôi đã bị doạ chết rồi!"
"Từ lâu rồi " Kha Kha nói, nước trái cây lăn xuống cằm cô.
"Chưa chết đâu mà sợ."
Shaking đảo mắt. Đôi khi cô tự hỏi tại sao cô vẫn làm bạn với Lục Kha Nhiên.
"Kim Tử Hàm đâu?" Shaking hỏi khi nhìn về phía cô.
"Ở nhà trẻ."
"Cô ấy vẫn không mệt mỏi khi làm việc với những đứa trẻ mới biết đi sao?" Shaking đã rất ngạc nhiên
Kha Nhiên nhìn lên trần nhà và nhíu mày. "Không, không hẳn. Cô ấy thỉnh thoảng ngủ thiếp đi khi đang đứng."
"Quan tâm cô ấy một chút, Kha Kha à."
"Không quan trọng bằng việc cậu luôn yêu cầu vợ tôi 24/7." Kha Kha nhướng mày với cô.
"Đó là bởi vì vợ cậu tốt với tôi hơn." cô ấy bĩu môi.
"Đó là vì cô ấy không biết cậu khó chịu như thế nào thôi!!" Kha Nhiên lè lưỡi
"Rút lại cái đó!"
"Không!" Cô nhếch mép cười khi ném lõi táo vào thùng rác và chạy nhanh ra khỏi phòng.
"Lu Khưa Rẻnnn!"
"Xia Khửa Dinnnn!"
Và như thế cuộc vui của mèo và chuột bắt đầu.
~~~~~~~~~~~

"Tôi nghĩ..mình nên đến thư viện.."
Shaking và Kha Kha trải người nằm trên sàn, mồ hôi nhễ nhại trên sàn gỗ cứng.Lục Kha Nhiên không phải là một người dễ bắt. Cô ấy đã khiến Shaking, người không bao giờ thích tập thể dục, chạy lên chạy xuống cầu thang hai mươi lần, quanh khu vườn mười hai lần và quanh bàn ăn ba lần trước khi cựu rapper kiệt sức vì bắt cô.
"Giống như lần thứ mười hai hôm nay cậu nói vậy," Kha Kha quay lại nhìn Shaking. "Và cậu không bao giờ xách được cái mông nhỏ xinh của mình để đi."
"Tôi sẽ đi!" Shaking thốt lên khi đứng dậy với đầy quyết tâm.
"Đi mau không tiễn!"
"Tôi đi đây!"
Để lại Kha Kha nằm trên sàn tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Tử Hàm...Tử Hàm..." cô cười một mình. "Làm thế nào mà tôi lại trở nên may mắn như vậy?"
Ngay khi cô đang đắm mình trong sự ấm áp trong trí tưởng tượng, Shaking bước vào phòng ăn.
"Lu..khưa ..rẻnnn..."
Khiến cô giật mình ngồi dậy. "Chuyện gì thế?" cô ấy hỏi.
Shaking bẽn lẽn mỉm cười khiến Kha Nhiên tội nghiệp sợ hãi.
"Ai ya, đừng nhìn ta như vậy!"
"Kha tỷ, đừng có ác ý." Shaking bĩu môi.
"Đứa nhỏ drama này muốn gì hả!!?"
"Cậu đưa tôi đến thư viện!! Tôi không biết nó ở đâu."
"Rồi biết rồi..Lần sau đừng làm quá như thế!!"Cô cúi mặt

_______________________________________

Kiki lướt qua từng kệ đến khi mắt cô chú ý một kệ khác. Trên giá đó, là một bản sao màu xanh lam bị thất lạc của cuốn sách mà cô ấy thực sự thích đọc khi còn nhỏ. Cô bước tới lấy cuốn sách trên kệ.
Chờ một chút. Tôi đã không trả lại toa đầy sách đã mượn ba tuần trước!
Hứa Giai Kỳ than vãn một mình,cô thực sự không muốn chồng thêm nhiều sách nữa trên toa sách đã quá hạn sử dụng từ lâu. Nhưng sẽ không hại gì nếu đọc Hoàng tử bé một lần nữa nhỉ?...
Không, không, không, Hứa Giai Kỳ! Mày đang ở đây để tìm bản sao của The Man Who Counted! Không được đưa Hoàng tử bé về nhà!
Kiki rời mắt khỏi cuốn sách và tiếp tục xem qua các kệ. Vài phút sau, cô thấy mình đang nhìn chằm chằm vào gáy của chính cuốn sách mà cô thề là sẽ không bao giờ nhìn.
Đánh chết tôi đi....nhưng tôi vẫn sẽ không lấy nó đâu!!
Kiki đứng thẳng dậy mạnh dạn bước ra khỏi kệ. Nhưng lưng cô ấy ngứa ran như thể cuốn sách nhỏ màu xanh đang nhìn chằm chằm vào cô một cách khao khát.
Aiya!
Hứa Giai Kỳ tiếp tục bước đi. Cô ấy có thể quay lại lấy cuốn sách lúc khác. Ngay bây giờ, việc tìm kiếm The Man Who Counted còn quan trọng hơn việc đắm chìm trong những tưởng tượng thời thơ ấu.
Kiki càng đi xa, cuốn sách càng gọi cô nhiều hơn.
"Tôi vẫn sẽ không lấy đâu!!!"
Không, mày sẽ làm được
Kiki giật mình vì giọng nói đột ngột. Cô nhìn quanh thư viện. Không có ai ở gần.Thật may mọi người dường như đang quan tâm đến công việc của riêng họ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Hãy nhìn lại bản thân đi Hứa Giai Kỳ! Mày đang tưởng tượng ra những điều và tự mắng mình. Chỉ cần làm những gì phải làm thôi mà.
Kiki tiếp tục rời khỏi cuốn sách,tiến về phía giá có bản sao của The Man Who Counted . Ngay sau khi cô ấy lấy cuốn sách của mình ra khỏi giá, toàn bộ cơ thể của cô ấy đang ở chế độ lái tự động. Trước khi kịp nhận ra, cô ấy đang đi lại cái kệ nơi có bản sao màu xanh lam của Hoàng tử bé rồi nhìn chằm chằm vào nó một cách khao khát. Ngón tay cô vươn ra nắm lấy gáy sách...
Huh?
Tay cô ấy chạm vào thứ khác thay vì cuốn sách. Đó là một thứ gì đó rất mềm, mịn, và có vẻ quen thuộc?
Kiki nhìn lên.
Oh my god...
Ở đó, ngay trước mặt cô là một cô gái, người có đôi mắt nai tơ xinh đẹp ám ảnh trong giấc mơ hôm trước.
Shaking quan sát người lạ (cũng không hẳn là người lạ vì họ đã gặp nhau rồi),người đang nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy. Tất cả sự khó xử sang một bên, Shaking nghĩ rằng biểu cảm khuôn mặt của người phụ nữ đáng yêu này sẽ tạo nên một meme tuyệt vời. Nhưng bộ não nhỏ bé tội nghiệp của cô không thể nhớ lại nơi cô đã gặp người này trước đây.
Tôi đã nhìn thấy cô ấy ở đâu nhỉ?
Ah! Người phụ nữ nhầm địa chỉ giao đồ ăn! Ơn trời, cô ấy dường như chưa nhận mình là người nổi tiếng.
"Cậu có phải là người hàng xóm đến lấy hộp bento không?" Shaking thẳng thừng hỏi
"Um..gì nhỉ?"KiKi nói đột nhiên thoát ra khỏi trạng thái xuất thần
"Người phụ nữ đến lấy hộp bento? Tôi nghĩ chúng ta là hàng xóm của nhau?"Shaking lặp lại
"Đúng vậy!" Kiki nhiệt tình gật đầu, rồi thầm tự tát mình vì hành xử như một kẻ ngốc.
"Tên tôi là Kiki. Kiki Hứa Giai Kỳ."
"Tôi là Tạ Khả Dần" Shaking niềm nở cười."Rất vui được gặp mặt!"
Hàng ngàn suy nghĩ trong đầu Kiki muốn nổ tung khi cô tiếp tục nhìn ngắm Shaking. Rùng mình đỏ mặt vì ánh mắt mãnh liệt đó, nuốt khan cả cổ họng trước khi tìm lại được giọng nói của mình.
"Ờm...tỷ tỷ xinh đẹp...bây giờ có thể buông tay ra được rồi chứ?"
Chờ đã, cô ấy vừa gọi tôi là gì?
Kiki thoát khỏi trạng thái xuất thần một lần nữa nhận ra rằng cô đã nắm tay Shaking suốt khoảng thời gian vừa rồi.
"0-oh! Xin lỗi.." giáo sư nhanh chóng thu tay lại.
"Chỉ là tay cậu mềm quá... ôi mẹ ơi, tôi vừa nói gì vậy ?! Ý tôi không phải là tay cậu không mềm. Nó mềm nhưng tôi...."
Shaking thầm cười trước sự bối rối của Kiki.
Dễ thương thật...
Cựu rapper nghiêng người về phía trước và đặt một ngón tay lên môi Kiki, khiến giáo sư im lặng. Má Kiki chuyển sang màu đỏ cà chua và trái tim cô ấy gầm lên như một con sư tử đang cố thoát ra khỏi lồng xiếc.
"Tôi thật mừng khi biết rằng loại kem dưỡng da tay mới của tôi đang có tác dụng kỳ diệu .. Đặc biệt nếu cậu nghĩ rằng tay tôi rất mềm khi chạm vào"Shaking nở một nụ cười dễ thương
Kiki nuốt nước bọt. Cô gái có đôi mắt đó không phải là một cô gái nhỏ ngây thơ. Dưới vẻ ngoài dễ thương của cô ấy là một con hổ quyến rũ. Đây là một tình huống nguy hiểm.
Nhưng tại sao tôi lại sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho con hổ quyến rũ đó ??
"Tôi không biết cậu có sở thích học toán đấy." Shaking nói, để mắt tới cuốn sách The Man Who Counted trên tay Kiki.
"Oh, umm" Kiki nhìn vào cuốn sách trong tay cô và người đứng vững hơn. "Tôi là một nhà toán học.Giáo sư Hứa đến từ Khoa Toán học, ngay tại đây đáp ứng dịch vụ của bạn...mà cậu đã đọc nó trước đây đúng không nhỉ?"
"Tôi đã hoàn thành nó trên máy bay đến Paris để." Khả Dần đột ngột dừng lại
Khỉ thật! Nếu nói cô ấy sẽ tìm ra mình là ai và sẽ giết chết cơ hội duy nhất của mình để làm quen người bạn mới
" Có phải cậu hay đi du lịch nhiều không?" Kiki hỏi.
May quá! Cô ấy vẫn không biết tôi là ai! Chờ đã .. tại sao mình lại hạnh phúc như vậy khi cô ấy không biết mình là ai? ...Dù sao, hãy cứ để nó như vậy.
"Ừ, có thể cho là vậy.." Shaking trả lời.
Cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại. Sự im lặng len lỏi vào một cách thoải mái. Kiki và Shaking đứng trước mặt nhau khá lâu, mỉm cười như hai tên ngốc.
Ding
Âm thanh lớn từ điện thoại của Shaking khiến cả hai người và cả những người trong thư viện giật mình. Một vài giây sau, hai người họ nghe thấy một tiếng "shhhh" tức giận từ người thủ thư.
"Oops" Shaking nhăn mặt hối lỗi khi cô lấy điện thoại ra. "Tôi quên đặt nó ở chế độ im lặng."
""Không sao" Kiki cười khúc khích.
Shaking kiểm tra điện thoại của cô ấy. Keke 🐣
Shaking~
                                                       Sếp Tạ💅
                                                             Gì?
KeKe 🐣
Quán cà phê có vẻ một phần của trần nhà cần được nâng lên
Tôi cần phải đi và xem xét.
Cậu tự xoay sở được chứ??
Thats my girl
Bye~
😗

Lục Kha Nhiên, thằng nhỏ đó. Mà thôi, tôi không thể trách nó được. Cậu ấy cũng có cuộc sống riêng.
Shaking thở dài ngao ngán. Kiki ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi trong phong thái của Shaking.
"Chuyện gì xảy ra thế?"  Kiki không thể không hỏi.
"Người bạn đưa tôi đến đây đã phải rời đi vì có việc gấp. Tôi rất kinh khủng với tìm đường và không biết làm cách nào để trở về nhà" Shaking mím tỏ vẻ bĩu môi.
"Tôi có thể đưa cậu về nhà!" Giọng Kiki phát ra hơi quá nhiệt tình so với ý thích của cô.Tai của giáo sư đỏ bừng.
"Được thôi, nếu cậu không bận." Shaking cười khúc khích.
Kiki gãi gáy và im lặng.
"Vậy ... Cậu còn muốn đọc cuốn sách này không?"  Shaking hỏi, giơ bản sao màu xanh của Hoàng tử bé.
"Sẽ không phiền nếu làm thế ... chúng ta có thể đọc nó cùng nhau và sau đó về nhà.Tôi cũng muốn đọc lại . Ý tôi là ... tất nhiên chỉ khi cậu muốn..."
Mặt Kiki nở một nụ cười toe toét.
"Chắc chắn rồi, tôi rất thích."

_______________________________________
Mặt trời đã lặn khi cả hai từ thư viện trở về nhà.  Trong tay của Shaking là Hoàng tử bé.  Trong tay Kiki là The Man Who Counted.
Shaking nói với Kiki: “Tôi vẫn nghĩ hoàng tử bé rời bỏ bông hồng là có lý do chính đáng.
"Tại sao?"  Kiki hỏi khi cô ấy đá một viên sỏi ra khỏi vỉa hè.
"Bởi vì đôi khi, những thứ chúng ta yêu thích cuối cùng lại làm tổn thương chúng ta và chúng ta cần phải tạm xa chúng."
Kiki quay sang ,Shaking tiếp tục
"Đôi khi, chúng ta cần một người như cáo ... một người nhắc nhở chúng ta điều gì đáng để yêu.
"Nhưng hoàng tử bé đã mất cả bông hồng và con cáo."
"Đúng vậy."
Cả hai vẫn tiếp tục đi cho đến khi đến một bến đỗ quen thuộc.  Shaking nhìn quanh thấy rằng họ đã đến trước cổng nhà cô.
"Số nhà 35 phải không?" Kiki mỉm cười với cô ấy.
“Ừm.” Shaking gật đầu rồi bẽn lẽn nói thêm."Cảm ơn vì ngày hôm nay. Tôi đã rất vui."
“Tôi cũng rất vui” Kiki nói khi cô ấy xoa nhẹ vào đầu Shaking.  "Hơn nữa nếu chúng ta có thể làm điều này vào lần khác .. chỉ để hiểu nhau hơn thôi.."
Shaking nuốt nước bọt một cách khó khăn. Dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường rực rỡ, Shaking không đủ can đảm để bắt gặp ánh mắt mơ màng của Kiki.
"Chắc chắn rồi, tôi rất thích."
Có thể tôi đã đánh mất bông hồng nhưng tôi nghĩ rằng tôi vừa tìm thấy con cáo của đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro