Chương 14: Cảm giác lo lắng nôn nóng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài tựa hồ có tâm sự."

Ngôn Lôi một bên hỏi, một bên lấy ra bật lửa thay Mục Phỉ đang kẹp thuốc bật lửa.

Mục Phỉ nhìn giữa ngọn lửa, nghiêng thân đi rồi hít sâu một ngụm, tựa hồ cũng không thể vuốt phẳng nỗi lòng không lý do vừa rồi.

Loại cảm giác nôn nóng khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, "Trong phòng quá buồn, bên ngoài hít thở không khí."

Ý đồ là cô muốn giải thích kỳ quái không yên của mình, nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Ngài là cảm thấy mấy gia hỏa này rất khả nghi?" Ngôn Lôi nhìn danh sách mỏng trên tay bị nét bút đỏ vòng qua, đây là tên người tối hôm qua Mục Phỉ phân phó người phụ trách trang viên đi tra.

Hoài nghi mấy người này hoặc cùng Khảm Bá gia tộc từng có giao dịch phi pháp, trong đó không thiếu có việc vùng đất biên giới buôn đồ lậu không ai quản lý, ý đồ từ trong đó lấy ra một mớ phong phú rồi tuồn ra ngoài.

Đương nhiên, lúc trước không có chứng cứ vô cùng xác thật, là không thể cố gắng phán ra.

Mục Phỉ lắc lắc đầu, tuy rằng cô hoài nghi hướng tài chính của trang viên có vấn đề cùng với qua tay cô đi ra ngoài tiết lộ danh sách, nhưng trước mắt khiến tâm cô sinh bất an đều không phải là chuyện này.

Cô tổng cảm thấy ——

"Dinh thự."

Mục Phỉ nói ra hai chữ.

Ngôn Lôi lập tức bẩm báo, "Lúc nảy ngài mở họp, cũng chính là một giờ trước, Đại Dì đã báo cáo qua, tất cả dinh thự đều ổn."

"Tốt đi." Mục Phỉ nghe được Ngôn Lôi trả lời, thu hồi mạc danh sầu lo.

Sau đó cô hơi quay đầu đi, một cái bóng cao su mang theo lực thiếu chút nữa từ phía trên đáp trúng cái ót cô.

Mục Phỉ hút thuốc một cái, xoay người nâng mắt lên hướng về tiểu gia hoả không biết sống chết phía trước.

Mà ở phía trên khách sạn, hai vị dọa đến đứa nhỏ quý tộc chân mềm hoảng sợ mà che lại mắt không dám đối diện hai mắt Mục Phỉ.

"Các con đây là đầu vội vàng xóa sao? Mẹ như tôi lại cứu không được các con." Từ phía sau hai đứa nam hài, một người phụ nữ mặc váy dài xinh đẹp, nàng một tay xách cổ áo cổ lọ phía bọn họ, sau đó trực tiếp từ lầu hai cầu thang nhảy xuống dưới.

Lúc mọi người nhìn chăm chú, thời điểm rơi xuống đất thậm chí có thể nhìn đến vị người phụ nữ này đang khoe chiếc quần lót màu đen.

Sau đó người phụ nữ mạnh mẽ đè lại váy bản thân, hai đứa nhỏ hướng về cô gái mặc đồ đen lạnh nhạt trước mặt ăn cúi đầu nhận sai.

"Rất xin lỗi, quý công đại nhân, chúng con biết sai rồi!!"

Mục Phỉ ninh một đôi đôi mắt lạnh băng nhìn hai tiểu quỷ lập tức nhận sai, hừ lạnh một tiếng, "Thích nữ sĩ, đây là phương thức giáo dục của ngươi."

Gia tộc Thích—Thích Quỳnh Ân nữ sĩ, xem như Mục Phỉ cũng có ý cùng hợp tác, khách quen tòa trang viên này, tuổi không rõ, chỉ nhìn một cách đơn thuần thực lực hẳn là dưới Mục Phỉ.

Chẳng qua, quần áo bại lộ làm người hào phóng tính cách không kìm chế được nhưng thật ra để gia chủ trẻ tuổi lãnh tình của Mục thị chống đỡ được, cứ như vậy quý tộc cư nhiên còn là mẹ hai đứa nhỏ này.

"Ai nha, hai cái tiểu gia hỏa thật sự không phải cố ý, nói là bên phía Nam này có công viên giải trí Phong Phú của con người, một hai muốn cùng lại đây, rõ ràng là Chi Cảnh lạnh vô cùng ( công viên hắc ám huyết tộc thành lập ) càng thích hợp cho hai đứa nó." Thích Quỳnh Ân có chút ảo não giải thích, đương nhiên, con ngươi tinh lượng của nàng vẫn là nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Mục Phỉ.

Rốt cuộc, tính tình Mục Phỉ ai cũng không nhìn ra.

Hơn nữa nghe nói, cô phi thường không thích con nít, tiếng hài đồng khóc nháo sẽ làm cô không vui. Vừa rồi thiếu chút nữa bị hai đứa nhỏ nhà mình mạo phạm, chuyện này thật đúng là khiến nàng sợ hãi, Thích Quỳnh Ân dưới đáy lòng than một tiếng tức giận.

Mục Phỉ hút một ngụm thuốc, nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ thuần huyết tránh ở phía sau mẹ mình, tuy rằng bọn họ chỉ có vài tuổi, nhưng lại so với tiểu đáng thương ở dinh thự cô mạnh mẽ hơn nhiều.

Cái vật nhỏ kia yếu đuối mong manh lại có chú nói lắp.

Qua vài giây, thần sắc của cô khôi phục bình thường, hỏi lại, "Vậy tòa công viên giải trí đó chơi vui không?"

"Hả?" Thích Quỳnh Ân có điểm cổ quái mà nhìn thoáng qua Mục Phỉ, vị gia chủ thần bí duy nhất, tuổi trẻ nhất trong năm gia tộc lớn, đối phương cư nhiên sẽ hỏi dạng vấn đề này.

Đối diện trên ánh mắt Mục Phỉ làm cho người ta sợ hãi.

Thích Quỳnh Ân lập tức gật đầu mỉm cười nói, "A...... Nghe nói cũng không tệ lắm, danh tiếng ở thế giới con người rất tốt."

"Nga," Mục Phỉ chớp chớp đôi mắt lạnh lùng, nhìn xuống hai hài đồng tránh ở phía sau Thích Quỳnh Ân run bần bật một cái, vẻ mặt biểu tình thật sự sắp khóc.

Như thế nào, bộ dáng cô rất đáng sợ sao? Bản thân cô cũng không có muốn trách phạt.

Cô vươn tay trái trong nháy mắt thu bóng cao su lăn xuống ở cách đó không xa ở lòng bàn tay, nguyên bản là muốn đưa loại món đồ chơi này cho hai đứa nhỏ, kết quả, lực đạo quá mạnh mẽ làm bóng cao su trực tiếp nổ tung ở lòng bàn tay cô.

Mục Phỉ: "......"

Ngôn Lôi: "......!"

Thích Quỳnh Ân: "......!!"

Hai đứa nhỏ tại chỗ bị dọa khóc, bọn họ thề về sau cũng không dám nữa ở trang viên chơi đùa.

"A, Mục Phỉ quý công giáo dục chính xác, xác thật không nên ở khu vực nghỉ ngơi công cộng chơi đùa." Thích Quỳnh Ân phản ứng lại, lập tức cười gượng một chút, sau đó giải vây cảnh tượng có chút kì quái này.

Con mắt Mục Phỉ âm trầm, loại bóng này phẩm chất kém như thế, thật là tò mò là nhà xưởng nhà nào sản xuất ra.

"Về sau ta sẽ cho người đến quý phủ bồi thường món đồ chơi tương đương." Mục Phỉ lạnh giọng đáp lại, sau đó nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ bị doạ, trực tiếp xoay người rời đi.

Thích Quỳnh Ân vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng xem thái độ đối phương không cho cự tuyệt như vậy, lúc sau đã nuốt xuống.

Thật đúng là gia hỏa khiến người không nắm bắt được

"Ngôn Lôi."

"Có"

"Ngươi vì cái gì nhìn chằm chằm vào ta?" Mục Phỉ dừng bước chân, nhìn chăm chú cáo già trung thành nhất.

Ngôn Lôi ho khan một chút, hắn cũng không dám nói Mục Phỉ như vậy tựa hồ có chút thay đổi, vì thế hắn chỉ chỉ trong tay đối phương đang kẹp lấy thuốc, "Chủ nhân, ta suy nghĩ ở trước mặt con nít, hút thuốc có phải ảnh hưởng không tốt hay không."

Mục Phỉ hừ lạnh một chút, mặt mang mỉm cười mà nhìn về phía Ngôn Lôi.

Ngôn Lôi bị Mục Phỉ nhìn đến rợn tóc gáy, lập tức lật đổ câu vừa nói kia, "Đương nhiên, ta cảm thấy bọn họ cũng không nhỏ."

Mục Phỉ tạm dừng vài giây sau ném thuốc lá vào gạt tàn thuốc, mở xong thương thảo đã là một lúc sau, cô uyển chuyển từ chối người phụ trách trang viên Cao tiên sinh mời, tuy rằng tọa đàm có hình chiếu thực tế ảo càng phù hợp với tâm ý cô, chẳng qua, lần này tới còn có gia tộc khác, làm gia chủ mới của Mục gia nên Mục Phỉ đành phải nghe theo "di ngôn" của người cha già đã ngủ say, mục đích tự mình đi đến nơi để giải quyết một ít chuyện khó giải quyết.

Chỉ có thể nói như vậy, trong đó có một số người nhằm vào cô là phần tiết lộ danh sách, huống chi hội nghị lần này cô mở số lượng không nhiều vãn bối tuổi trẻ lắm, cho nên cuộc họp buổi sáng nhìn như rất không thoải mái.

Cô vốn định giữa đường kết thúc, ra giải buồn một chút.

Chính là, cho dù gió lại lạnh thấu xương cũng thổi tan không được nôn nóng trong lòng cô.

Mà phần xa lạ này lại đang thiêu đốt nôn nóng, sẽ làm cả người cô như hãm sâu trong đầm lầy chậm rãi trầm xuống ——

"Liên hệ dinh thự."

Mục Phỉ ngồi ở trong phòng, ra lệnh một tiếng, trước mắt xuất hiện ảnh gương mặt Đại Dì.

"Chủ nhân!"

Mục Phỉ nhướng mày, sắc bén mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cố gắng trấn an của Đại Dì, không mang theo bất luận phập phồng gì đặt câu hỏi nói, "Vì sao mà mặt người đầy hoảng sợ."

Đại Dì ở ánh mắt Mục Phỉ mạnh mẽ áp bách, không dám giấu giếm bất luận việc gì.

"Chủ nhân, thật sự rất xin lỗi, hết thảy đều là ta thất trách, Vưu Nhiên ...... Mất tích"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro