Chương 15: Chạm nhẹ xúc tu đã lập tức rút lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mày là tai hoạ! Mày vốn không nên tồn tại trên đời này!

Nếu không phải nhìn đến những đồng tiền kia, lúc trước tao cũng không nên nhận nuôi mày.

Mày là cái thứ phế vật cả lời nói cũng nói không rõ, nói lắp vô dụng.

Ngọ an, tiểu gia hỏa.

Ngươi sẽ vì Mục Phỉ mà sinh, vì Mục Phỉ mà chết.

......

Trong đầu không ngừng lặp lại các câu nói vụn vặt, ở trong bóng đêm hỗn độn, phảng phất có vô số tiếng vang đâm thủng màng tai nàng, dùng sức lôi kéo năng lực tự hỏi mơ hồ của nàng.

Vô cùng cứng đờ, xé rách đau đớn.

Như là có vô số tay nâng nàng lên, muốn lôi kéo thần kinh nàng, nhưng lại như là muốn truyền đến một cái tin tức ——

( tỉnh tỉnh )

"Phút chốc" một chút, Vưu Nhiên mở hai mắt mồm to thở hổn hển hít khí thô, trước mắt là một mảnh đen nhánh, cho đến khi sương mù che mắt tan đi, mới dần dần có thị giác mông lung.

Như vậy là nàng đã chết sao?

Vưu Nhiên cố sức muốn ngồi dậy.

Bất đắc dĩ, thân thể không hề có sức lực, nàng quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có thể hoảng hốt mà quan sát đến bốn phía.

Nàng rơi xuống nơi này thế nhưng là một dòng suối nhỏ gần đó, mà nàng từ nơi cao như thế rơi xuống cư nhiên không có chết, chuyện này quả thật là kỳ tích.

Nước suối rét lạnh theo mương máng tẩm ướt thân thể nàng, kích thích toàn bộ cảm quan thần kinh của nàng.

Lạnh băng thấu xương.

Nàng phải rời khỏi nơi này, bằng không nàng sẽ không chịu nổi loại nước lạnh như đá này đông chết.

Nàng cưỡng bách chính mình không cần để ý cảm giác vô lực của thân thể, bắt buộc đôi tay phải chống xuống mặt đất chậm rãi đứng thẳng lên.

Một lần hai lần......

Nàng làm thử thật nhiều cách, rốt cuộc cách thân thể gầy yếu của bản thân khỏi mặt nước.

Nàng mở mồm to thở dốc, chẳng qua nàng lơ đãng giương mắt thoáng nhìn, lại khiến nàng hoảng sợ mà nhìn ảnh ngược của mình trong nước.

Mặt nàng, hiện ra màu vôi trắng phi thường quái dị.

Đôi mắt càng hoàn toàn là màu đen, không có tròng trắng như bình thường, khóe mắt lại vỡ ra cái gì, hiện lên ấn ký màu vàng kỳ quái như ẩn như hiện, mà tóc nàng lại toàn bộ biến thành màu bạc khủng bố đến cực điểm.

Nàng sợ tới mức thét ra tiếng thét chói tai, liên tục lui về phía sau, đặt mông ngồi trên tảng đá ở khe nước.

Nàng cũng bất chấp nước đá lạnh kích thích, cứ hoảng loạn mà vươn cánh tay xem xét.

Làn da bên ngoài quỷ dị nhanh chóng lột xác thành màu da bình thường, nàng mờ mịt mà nhìn thay đổi trong vài giây như vậy, sau đó nhanh ghé vào trên mặt nước, lại lần nữa dò xét mặt mình.

Mặt bình thường, là mặt bình thường!

Nàng dùng tay mạnh ấn xuống đất xoa chụp phủi gương mặt chính mình, vẫn mãi xác định, mới nhẹ thở ra một hơi.

Cảnh tượng quái vật vừa rồi nhất định là ảo giác, ảo giác!

Nhất định là nàng quá mức sợ hãi, mới nhìn đến cảnh tượng không chân thật lại khủng bố như vậy.

Vưu Nhiên nhanh dùng tay hớt một ít suối nước đập vào mặt mình, ý muốn làm bản thân thanh tỉnh một chút.

Nàng muốn sống sót, còn muốn tìm được cái loại tiểu hoa màu tím, tìm được rồi rời khỏi, sau đó hiến hoa cho Mục Phỉ đại nhân.

Bằng không, cũng sẽ uổng phí.

Nàng rõ ràng nhớ rõ lời nói cuối cùng của người nam kia, nàng không hiểu được đối phương vì cái gì muốn giết nàng, tựa như nàng không biết vì sao mẹ mình ghét nàng như vậy.

Vưu Nhiên lảo đảo đứng dậy, nàng đỡ cây cối bên người chậm rãi đi tới trên mặt đất, tìm ba lô của nàng, nơi đó nàng có chuẩn bị hộp gỗ phóng tiêu.

Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, rồi tìm kiếm ở gần đó, rốt cuộc thấy cái ba lô kia treo ở trên cành mới ngưng.

Mà đồ vật trong ba lô rơi ra đầy đất, có cả cái hộp gỗ kia cũng đã bị quăng ngã mà chia năm xẻ bảy.

Vưu Nhiên nhặt hộp gỗ lên, nước mắt đột nhiên tràn đầy hốc mắt, nàng ủy khuất mà khóc ra tới.

Chi sâm sương đen quỷ dị như là cảm ứng được đáy lòng bi thương của nàng, sương đen dần dần tụ tập lên càng ngày càng nùng liệt, trực tiếp che đậy toàn bộ trên không, nhuộm không trung ban đầu là buổi chiều màu xám thành nâu thẫm.

Đó là gần như hình ảnh của địa ngục, mang theo dày đặc cảm giác không thoải mái.

"KUI——YIN——!"

Ngay sau đó, từ bên chỗ khe hở nứt ra ở núi đá, Vưu Nhiên nghe hơi thở, mà từ giữa khe hở lan tràn ra dây đằng màu nâu kinh lạc từ bốn phía duỗi thân mở ra, cho đến khi tụ tập đến bên cạnh nữ hài.

Chuẩn xác mà nói là bên cạnh chỗ ba lô của nữ hài.

"Vèo" túi bánh mì bị quấn quanh, chuẩn bị thong thả định lấy cả ba lô cùng đi.

Chẳng qua chỗ kéo túi giấy bánh mì rõ ràng phát ra tiếng vang, Vưu Nhiên lập tức phát giác khác thường, nước mắt treo trên khuôn mặt nhỏ quay đầu vừa lúc thấy được loại đồ vật kỳ quái này đang cướp đoạt balo của nàng.

"A, này......!"

Nàng kinh ngạc mà phát ra âm đơn, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng thật ra dọa tới sinh vật kỳ lạ này, xúc tu màu nâu lập tức buông lỏng balo nàng ra, nhanh chóng rụt trở về cuộn tới mấy mét phía sau chỗ cái khe hở.

Vưu Nhiên sợ ngây người nhìn chuyện này trong nháy mắt.

Cái dây đằng giống xúc tu lập tức lùi về cái cái khe kia

Đây là thứ gì......

Vốn đang ngập bi thương, Vưu Nhiên lập tức đã bị đồ vật kỳ quái này hấp dẫn lực chú ý, nàng nhặt lên hộp gỗ trong tay, run run rẩy rẩy đứng lên, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh cái khe.

Nàng tận mắt nhìn thấy đến vài thứ khi nảy lùi về nơi này.

Cho nên, có lẽ là thiên tính hài đồng cho phép, lá gan nàng thế lại rất lớn muốn hướng bên trong tìm tòi đến tột cùng.

Đột nhiên, một cái phần đầu như của bạch tuộc thật cẩn thận mà dò xét ra tới, cùng vừa lúc cúi đầu quan sát cái khe có Vưu Nhiên đang một mắt to trừng một mắt nhỏ.

"A ——!!"

Vưu Nhiên bị dọa đến lập tức thân thể ngửa ra sau ngã xuống trên mặt đất, mà cái sinh mệnh thể kỳ quái kia đồng thời cũng đã chịu kinh hách lại lần nữa dùng xúc tu che đậy mặt mình.

Thẳng đến qua vài giây sau, mới từ cái khe chui ra lại.

Vưu Nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn cái sinh vật kỳ quái không giống hình người này, hàm dưới nó có vô số xúc tu, thân thể bao trùm vảy hiện ra màu xanh biển, sau lưng thậm chí còn kéo cánh nhỏ.

Hình thể không tính là lớn, cùng ngựa mới sinh ra không khác biệt lắm, thậm chí còn phải nhỏ hơn một chút.

Kỳ thật loại sinh vật quái dị phi tự nhiên ở trong thế giới loài người cảm giác đầu tiên hẳn là: Sợ hãi.

Chẳng qua, Vưu Nhiên tựa hồ đối với loại sinh vật này cũng không có sinh ra tâm lý sợ hãi, nàng chỉ là thập phần tò mò quan sát thêm, thậm chí một chút cũng không sợ hãi.

Cặp đồng tử đen nhánh như côn trùng cũng đồng dạng quan sát đến cái đứa nhỏ con người kỳ quái.

"Ngươi, ngươi" Vưu Nhiên nhìn tiểu sinh vật này, nhìn đến chỗ chân trước của đối phương bị thứ gì cắt vỡ, "Ngươi, bị thương."

Tiểu sinh vật cũng không thể nghe hiểu lời nói nàng, mà là cảnh giác mà nhìn nàng.

Vưu Nhiên, đành phải chỉ chỉ cánh tay mình, lại chỉ chỉ đối phương.

Sinh vật lúc này mới minh bạch, cúi đầu nhìn nhìn chân trái phía trước của mình.

Sau đó đã nhìn đến nữ hài đang tìm cái gì đó trong balo, lúc sau lấy ra một cái bình nhỏ đi đến trước mặt nó.

"Này...... Này, đây là, thuốc."

Vưu Nhiên đem một bình nhỏ— lấy thuốc trong chai bỏ trong lòng bàn tay có vết thương của mình, thật cẩn thận giải thích.

Nàng chậm rãi tới gần sinh vật này, đối phương cũng không có cho cơ hội, đã tránh đi không để nàng đụng vào.

Vưu Nhiên đành phải bỏ thuốc vào lòng bàn tay, sau đó bôi trên vết sưng đỏ trên tay mình ý bảo chỉ là muốn như vậy mà thôi.

Sau khi trải qua giằng co ý tốt cùng ngờ vực, Vưu Nhiên rốt cuộc bôi lên miệng vết thương cái vật sống gặp được tại rừng rậm sương đen này, thậm chí xé ra một đoạn cổ tay áo của mình băng bó rồi cột hình con bướm cho đối phương.

"Như vậy, sẽ, sẽ, sẽ lành nhanh, một chút." Vưu Nhiên vừa nói, một bên run run rẩy rẩy.

Nàng cũng không biết cái vật nhỏ này có thể nghe hiểu được hay không, nhưng nàng biết cái sinh vật này tuy rằng lớn lên kỳ quái, nhưng cũng không có ác ý.

Lá gan còn nhỏ hơn so với nàng, chạm vào một chút đã lập tức sẽ lùi toàn thân về sau.

Mà Vưu Nhiên cũng không biết chính là, cái sinh vật kỳ quái này ở trong mắt nàng cũng không phải có thể tùy ý đụng vào, bên ngoài da nó mang theo nguyền rủa ăn mòn đến từ vực sâu. Phàm là đã đụng vào, con người hoặc là huyết tộc cấp thấp đều sẽ bị phản phệ đến thân thể, sau đó vài giây sẽ hòa tan thành chất dinh dưỡng cho sương đen chi sâm.

Lúc Vưu Nhiên xoay người đi thu thập ba lô, chim hoăng ẩn nấp sau cây cối ở một bên tùy thời săn đồ ăn, muốn giết đứa nhỏ con người này.

Nhưng chim hoăng vẫn chưa phát hiện "Vật còn sống" trước sau nằm ở bên cạnh Vưu Nhiên vô tâm nhảy, cùng lúc với chim hoăng là một cái xúc tu dài mà có lực nháy mắt đâm xuyên qua nội tạng chim hoăng, da màu lam bên ngoài bám vào xúc tu lập tức hòa tan thân thể chim khổng lồ.

Máu loãng theo cái xúc tu kia bị hấp thu tất cả.

Chẳng qua, loại mắt này chưa cách nào phát hiện ra da của mình bám vào nữ hài nhân loại này lại không có tác dụng.

"K——KUI——YIN——?"

Nó một bên hấp thu chất dinh dưỡng của thân thể chim hoăng hủ hóa, một bên kỳ quái mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm chân trước của mình bị cột nơ con bướm, tựa hồ đối với nữ hài nhân loại có thể đụng vào bản thân rất là không thể hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro