Chương 52: Đôi mắt của con rất giống bà ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe của các cô chạy trên tuyết đêm tạo ra hai đường rất sâu.

Hoàn cảnh trên đường u khả, một lúc sau các cii đi đến khu y sĩ Hội Hạ thì càng thêm hoang vắng.

Đã từng là khu y sĩ có thể nói là phồn thịnh nhất tại Bắc khu.

Nhưng mà bây giờ, nơi nơi là kiến trúc cổ sắp sụp đổ, hiu quạnh quạnh quẽ, trên đường càng hiếm thấy vết chân.

Dù cho ma ăn thịt người ở khách sạn làm ra loại chuyện thương vong vô số sinh mạng, thì bởi vì trị an phi thường hỗn loạn, cũng rất mau sẽ bị cư dân nơi trấn nhỏ Hội Hạ này quên đi chuyện.

Bởi vì trí nhớ loài người vĩnh viễn như cá vàng.

Bọn họ sẽ luôn bị an nhàn trước mắt tạm thời quên đi đau khổ đang sắp đến.

Hoặc nên nói người lãnh đạo loài người trên căn bản liền cam chịu từ bỏ mảnh đất cằn cỗi Hội Hạ kia, cho nên nơi này chỉ có quỷ hút máu hoang dại, mà không có nhiều hút máu chủng tộc cũng là có nguyên nhân.

Mục Phỉ có chút chê cười hành vi cố ý của Doãn Tư Lê, rõ ràng người kia có thể kéo hoàn cảnh u khả tới gần khu đô thị kinh tế phát triển, nhưng căn bản người kia không nghĩ sẽ quản, bởi vì người kia cũng là vâng theo cách sống thích ứng sống sót của loài người, ai đáng chết ai nên sống thì phải dựa vào tranh thủ của bản thân.

Cho nên nói, quỷ hút máu đều là động vật máu lạnh, một chút cũng không giả.

Mục Phỉ ngồi ở bên trong xe, có chút tự giễu nghĩ, bởi vì do chính mình, chọc đến tiểu gia hỏa loài người kia khóc sướt mướt, mà ở Mục phủ cũng cũng chỉ vật nhỏ kia dám làm càng khóc thút thít như thế.

Cô nghĩ như vậy, lộ ra cửa sổ xe nhìn ra chỗ đất hoang vắng phía xa nơi xa này, những đường phố rách nát cùng con sông khô khốc, nguyên lai bác sĩ nổi danh cực phụ "Khám tháp Hà Chi Minh Châu" đã không thấy.

Dù là rách nát thành như vậy, y sĩ cũng chưa từng từng báo cáo có quỷ hút máu tùy ý hành hạ đến chết, bởi vì vinh quang đã từng có của khu y sĩ cũng là từ huyết tộc.

Cho nên, vẫn là do huyết thống áp chế, huyết tộc vốn dĩ kiêng kị đi vào nơi này, lại nghĩ ở phương diện khác thì nơi này ngược lại là nơi cư trú an toàn cho người tương đối nhỏ yếu.

"' Huyết chi khâu hác ' rất nhiều năm trước ta từng đi qua nơi này, quang cảnh đã từng có cũng không còn tồn tại nữa." Mục Phỉ nhàn nhạt mà mở miệng, trong giọng nói mạt danh tiếc nuối , ký ức của cô thậm chí quay về rất nhiều năm trước.

Ngôn Lôi quay đầu lại, nhìn thoáng qua chủ nhân phía trước đang nhìn bên ngoài xe, hắn tiếp nhận lời nói này, "' Huyết chi khâu hác ' đã thật lâu chưa từng nghe có người đề cập qua, người lãnh đạo cấp cao cũng không nguyện ý nó được đề cập, mong chủ nhân cũng vậy"

Mục Phỉ gật gật đầu, biết Ngôn Lôi là vì tốt cho mình.

"Huyết chi khâu hác" là một cách gọi khác biệt cho khu y sĩ, ở trong huyết tộc là tên gọi đặc biệt.

Chẳng qua, thấy bây giờ đã là tên cấm cho nên không người nào dám nói tới.

Huyết tộc thống lĩnh hoàng gia cũng không hy vọng có bất luận kẻ nào đề cập cái tên này, bởi vì ông cũng không hy vọng có bất luận ai nhắc tới lịch sử huyết tinh mười mấy năm trước kia cùng với cái tên sỉ nhục hoàng gia đã bị diệt trừ.

Hoàng gia tuyệt đối áp chế sự tồn tại của hoàng gia Thuỷ Tổ.

Toàn bộ các gia tộc lớn đều muốn liên minh với người hoàng gia tôn quý nhất, Mục Phỉ đã từng thấy qua vị hoàng gia Thuỷ Tổ này, khi ông ấy được hạ sinh liền có được thực lực áp đảo, từ trên nguồn huyết thống đã thấy người em trai ruột này có thể đảm nhiệm thống trị.

Vốn dĩ thượng tầng đều nhất trí cho rằng vị nhậm chức thống lĩnh cũng sẽ là ông ấy.

Nhưng lại nghe đồn, tính cách ông ấy quá mức yếu đuối, gánh không dậy nổi phần vinh quang này, càng là bởi vì ông ấy là đứa con mang theo vận rủi điềm xấu, cho nên đã đuổi ông ấy đến Huyết chi khâu hác.

Mấy ngàn năm qua ông ấy cũng chỉ có thể ở tại chỗ này, lại làm nơi hoang dã cằn cỗi nở hoa khắp chỗ, huyết chi khâu hác trở thành mảnh đất phồn thịnh nhất Bắc khu nhất.

Trước khi vị Thuỷ Tổ kia phạm điều cấm kỵ, Mục Phỉ từng theo cha đến thăm hỏi qua vị thần bí này, đó là vị Thuỷ Tổ có một đầu tóc bạc ôn hòa, vẫn duy trì cường đại khiến tâm người kính sợ thương xót.

Mục Phỉ thế mới biết được, vì cái gì đối phương sẽ bị hoàng gia đuổi đi, bởi vì đối phương căn bản không phải là điềm xấu gì mà càng giống như là được đến thần minh chiếu cố, mạnh đến không có ai có thể cùng ngài địch nổi.

Một vị hoàn mỹ như thế, đã định là cô độc, khi xuất hiện sẽ lại bị người kiêng kị.

Huống chi còn là ở hoàng gia.

Ở lúc Mục Phỉ lâm vào trầm tư thời, cửa sổ xe cô đột nhiên bị gõ vang.

Giương mắt vừa lên, lại là Vưu Nhiên.

Đối phương cách cửa sổ xe hướng tới cô ngây ngốc cười một cái, ngay sau đó có chút ngượng ngùng nhấp miệng nói.

Lc này cô mới phát thấy chiếc xe chạy thong thả hơn rất nhiều, tốt lắm, này nhất định là lão Kim cùng Ngôn Lôi thông đồng. Thật ra cô lại muốn biết tiểu gia hỏa lại có ý tưởng mới lạ gì.

Mục Phỉ nhướng mày nhìn về Ngôn Lôi phía trước, Ngôn Lôi vì thế hảo tâm ấn cửa sổ xe trước, Vưu Nhiên lập tức với nửa đầu vào.

Ngạnh tễ chen vô.

"Đại nhân, Vưu Nhiên muốn cùng ngài nói chuyện này......"

"Nói đi." thái độ Mục Phỉ xem như ôn hòa đồng ý.

Vưu Nhiên nhìn nhìn Ngôn Lôi tiên sinh, sau đó lại tiếp theo nói, "Ta có chút khát nước, vừa rồi nghe Kim tiên sinh nói, còn một khoảng cách rất xa mới đến dinh thự cho nên ta muốn uống một chút nước, đại nhân, Vưu Nhiên muốn cùng ngài uống chút nước uống."

Uống chút nước uống.

Bốn chữ này thật là muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, Mục Phỉ cô khi nào ngược đãi Vưu Nhiên như vậy?

Mục Phỉ nhìn bộ dáng Tiểu Vưu Nhiên kia ủy ủy khuất khuất, cô thật sự không biết tiểu gia hỏa này thật sự cảm thấy ủy khuất hay là đang diễn.

Cô ngẩng đầu ý bảo Ngôn Lôi đưa nước trong xe ra.

Ngôn Lôi nhún nhún vai, huyết tộc bọn họ có thể thời gian dài không cần ăn cơm uống nước, chỉ cần bổ sung đủ máu.

Bởi vì, cũng không biết trước Vưu Nhiên sẽ cùng bọn hắn đi chuyến này, cho nên, trong xe chỉ có giữ máu tươi cũng không nước gì có thể uống.

Vưu Nhiên là không có khả năng uống.

"Chủ nhân, cách phía trước không xa có chợ của con người." Đạo Lôi nhìn phía trước, nói ra điểm mấu chốt.

Mục Phỉ nhìn liếc mắt nhìn Vưu Nhiên một cái, môi Vưu Nhiên khô nứt, xác thật các cô đã đi quãng đường thật dài, không có nước thật lâu đối với thể trạng con người mà nói thì vẫn có gánh nặng.

"Đi chợ mua."

Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ đáp ứng, vui vẻ đến mặt mày cũng cong.

Nàng vừa muốn trở về xe ngồi, đã bị Mục Phỉ gọi lại.

"Vào đi, cách không xa." Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên một cái, ý bảo Vưu Nhiên lên ngồi xe mình.

Vưu Nhiên trừng lớn mắt khó tin, lúc nàng nhìn lại Mục Phỉ lần nữa, đành phải nơm nớp lo sợ ngồi vào bên trong xe, cách Mục Phỉ đại nhân một khoảng.

Trong không khí sũng nước là một tia hơi thở ngọt ngào.

Vưu Nhiên cảm thấy nàng tình nguyện chết khác ở bên trong xe, nàng đã không muốn phải xuống.

Chẳng qua, có đôi khi sự thật sẽ đánh vào mặt nàng.

Nàng khát đến giọng nói cũng sắp ách.

Cho nên sau khi xe chạy đến khu chợ con người duy nhất ở khu y sĩ thì xe dừng lại.

Tới nơi này, mới xem như có chút không khí nhân gian.

Nơi nơi là đã di tích tòa nhà cao ngất, cùng với đường phố đá kéo dài, còn ảnh ngược ra tàn ảnh đã từng huy hoàng.

Nơi xa có thể nghe được âm thanh rao to của người bán rong, cùng với các cửa hàng mặt tiền không lớn, quần áo mọi người đều thật mộc mạc, cơ hồ đều là dùng mặt khăn che mặt lại, bởi vì nơi này hoang vu cằn cỗi đã mười mấy năm hơn nữa không còn có vị Thuỷ Tổ kia che chở, gió cát càng không kiêng nể gì.

"Đại nhân, ta đi mua nước." Giọng Vưu Nhiên khàn khàn nói, nhìn phía cửa sổ xe, gió cát bên ngoài bởi vì tuyết rơi mà có chút ngừng nghỉ.

Mục Phỉ nhìn về phía Ngôn Lôi, ý bảo đối phương đi cùng Vưu Nhiên.

"Không không không, không cần, ta có thể tự đi, mua chai nước thôi mà, đại nhân." Vưu Nhiên vội vàng xua xua tay, lúc trước nàng đã bắt xe rồi đi đến thành phố khác cũng là một mình nàng đi, nàng lại không hy vọng đại nhân cảm thấy chính mình là đứa nhỏ mà chuyện gì cũng cần người khác chiếu cố.

Nàng đã trưởng thành.

Ngôn Lôi nhìn ra kiên trì của Vưu Nhiên, biết được phần cốt khí trong tiểu gia hỏa, nên cũng tán thành quyết định của Vưu Nhiên, "Chủ nhân, ta cảm thấy chúng ta ở chỗ này chờ Tiểu Vưu Nhiên thì tốt rồi, trong chợ đều là con người, huống chi nơi này vẫn là tương đối cấm kỵ."

Lời nói Ngôn Lôi có ẩn ý, nơi này chính là Huyết chi khâu hác, khó tránh khỏi sẽ giấu giếm vài con mắt của hoàng gia.

Mục Phỉ cố kỵ tính đặc thù ở đây, đành phải đồng ý cho Vưu Nhiên đi mua nước một mình.

"Đi sớm về sớm." Cô đối với Vưu Nhiên nói.

Vưu Nhiên nghiêm túc gật gật đầu, sau đó dùng khăn quàng cổ che mặt lại đi đến chợ.

"Lão bản, ta muốn mua chai nước."

Ánh vào mi mắt chính là một cửa hàng không lớn, cái phòng thoạt nhìn nhỏ như một cái quan tài.

Trên giá bày nước uống thức ăn bánh mì tiếp viện mọi người cần, cùng với thuốc lá thấp kém.

Vưu Nhiên đột nhiên nghĩ tới hôm trước thầy Hán Thánh có kêu nàng lúc về phải đem theo thuốc con người sản xuất mà ông thích nhất, may mắn có nhớ tới.

Người phụ nữ gọi là lão bản là vị trung niên dáng người thoạt nhìn mập mạp, bà ăn mặc khá tùy ý, đôi mắt ngắm ngắm cô gái đứng trong tiệm, sau đó nghiêng nghiêng đầu, "Tự lấy đi."

Sau đó liền lười phản ứng lại nàng.

Vưu Nhiên đành phải tự mình chui vào cửa hàng nhỏ này, nhìn trên giá để mấy chai nước, trên mặt thậm chí cũng rơi xuống mấy giọt mồ hôi, vừa thấy đã biết để đã lâu, bất quá cũng may chưa quá hạn sử dụng.

"Ta mua chai này, xin hỏi bao nhiêu tiền?" Vưu Nhiên chai nước kia đặt ở trên tấm kính dày, vẫn luôn lễ phép hỏi.

Người bán nghe khẩu âm đối phương nói cũng không phải người bản địa, lại nhìn nhìn ăn mặc, biết từ nơi khác, vì thế khoa tay múa chân một con số, là gấp hai so với giá bình thường trên thị trường.

Được thôi, Vưu Nhiên biết đối phương đang chào giá.

Bất quá, nàng nhưng không muốn ở lại chỗ này lâu thêm chút nào, cho nên nàng đơn giản đưa tiền cho đối phương, chờ đối phương thối lại.

Lão bản thật là dong dong dài dài, cuối cùng tìm mấy đồng tiền xu, biểu tình Vưu Nhiên nan kham, tuy rằng thối tiền lẻ không nhiều lắm nhưng nàng vẫn hy vọng không làm khó lẫn nhau, cho nên nàng nhìn chằm chằm vị lão bản đang có ý đồ nuốt tiền xu của nàng, rốt cuộc đối phương cũng đưa một đồng tiền xu cuối cùng cho nàng.

Vưu Nhiên lúc này mới cảm ơn đối phương, bỏ tiền xu được thối lại vào túi tiền của mình, cái túi tiền thêu này là Mục Phỉ đại nhân tặng cho nàng, nàng rất quý trọng nên luôn mang theo bên người.

Phi thường quý trọng.

Nhưng mà khi nàng vừa muốn cất vào trong túi, đột nhiên một đường bóng đen trước mắt lập tức chạy tới, làm nàng trở tay không kịp.

Là mèo đen!

Mà trong miệng con mèo kia thế nhưng lại ngậm túi tiền của nàng!?

Mèo đen kia có đôi mắt màu đỏ tươi, chỉ nhìn nàng một cái, liền ngậm túi tiền chạy về phía bên phải.

Vưu Nhiên căn bản không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.

Mà quỷ dị chính là, nàng liên tục đi theo con mèo đen kia chạy vài con phố sau đó thình lình thấy nàng lại đứng ở chỗ cũ, như là ở mê cung không ra được, gắt gao vây ở bên trong.

Mà mèo đen kia đã sớm không thấy bóng dáng.

Nàng mồm to thở phì phò, mờ mịt mà nhìn về bốn phía đang càng mơ hồ, thẳng đến đã đứng ở trước cửa một tòa cổ xưa bị vứt bỏ, nó tựa như là thần tích di chủ mới dừng bước chân.

Tất cả đều rất an tĩnh, chỉ có bông tuyết rào rạt rơi xuống chứng minh nơi này là thật.

Phía sau nàng đột nhiên truyền đến từng trận âm thanh gào rống, vốn là con mèo nhỏ bé liền hóa thành mãnh thú răng cưa, là hung thú Vưu Nhiên chưa bao giờ gặp qua.

Đây mới là quái vật thật sự!

Khi cự thú màu đen kia muốn cắn nuốt nàng, nàng vốn nên nhanh nhẹn mà khởi bước, nhưng dưới chân lại giống như bị khống chế không cách nào nhúc nhích, còn thân thể như lâm vào đầm lầy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy cái chết đến gần.

Chẳng qua, thân hình con quái vật kia trong một giây liền hóa thành một bãi huyết vụ phiêu tán trong không trung bát ngát.

Này cũng không phải nàng ra tay, bởi vì ở trong vòng không gian kì dị này, tựa hồ năng lực của nàng đều bị hạn chế mạnh mẽ, vừa nghiêm trọng nặng nề cùng trì độn, nàng căn bản không kịp suy nghĩ loại chuyện dã thú bị giết thình lình xảy ra, nàng thậm chí thật sự sẽ bị dã thú này giết chết.

( Con không nên tới nơi này. )

Là ai đang nói chuyện?

Gánh nặng trên người biến mất, Vưu Nhiên chậm rãi xoay người nhìn về phía thanh âm kia.

Người kia trong ánh sáng ngược sáng chậm rãi đi đến trước mắt nàng, không thấy rõ bộ dáng, chỉ có thể mơ hồ mà thấy được màu tóc đối phương khác hẳn với người bình thường, còn có thanh âm rất ôn hòa.

Vưu Nhiên đứng thẳng ngơ ngác, bởi vì không biết vì cái gì, đáy lòng lại sinh ra một loại thân cận không thể giải thích.

Đối phương tựa hồ cũng đang nhìn nàng, sau đó cẩn thận mà nhìn mặt nàng.

"Đôi mắt của con rất giống bà ấy, thật xinh đẹp."

Vưu Nhiên nghe xong há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, nàng thậm chí không rõ ràng thân ảnh mơ hồi trước mắt này vì sao thanh âm rõ ràng ôn nhu cũng mang theo thương cảm khiến người khổ sở.

Như là đang nhớ lại cố nhân.

"Về sau đừng lại đi lạc, con của ta."

Lúc Vưu Nhiên đang kinh ngạc là lúc người kia đặt cái túi tiền quý trọng ở giữa tay nàng, sau đó giống như sương khói biến mất ở trước mắt nàng.

***

"Người phụ trách Bắc khu thông báo, trong khu y sĩ thấy động tĩnh kì lạ."

"Tiếp tục nói."

"Chuyên gia thăm dò máu dị đoan thánh mẫu đen tựa hồ phát hiện gì đó......, nhưng mà khi thi hành quyết định thì trong khoảnh khắc bị giết chết, nơi xử quyết là di tích thần tượng bị vứt bỏ khu y sĩ."

Tựa như là hình ảnh Hải thị thật lâu sau khi được thành lập, phía trên bàn tròn màu đen trong đại sảnh to lớn, có một vị đàn ông cầm đầu nghe được vị huyết tộc tối cao báo cáo thì thấy ý cười lạnh băng ở khóe miệng chậm rãi thu liễm đi.

"Em trai thân ái của ta, cho dù cuối cùng đã là vong hồn rồi mà cũng muốn bảo hộ cho nó, nó là ai đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro