Chương 51: Đêm này tim nàng tan nát!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bóng đêm

Đông đảo nhân viên cảnh sát mặc đồ đen tước toàn bộ vũ khí của những kẻ ăn thịt ăn thịt rồi đem lên xe, làm công tác thu thập cuối cùng liền chuẩn bị trở về, bên trong nhóm người của họ có không ít người tò mò nhìn qua nơi này.

Cách bọn họ khoảng cách thật xa là hai cô gái phi thường có khí chất đứng đó, thân hình hai người nọ cao ráo đứng đó, tản ra lực hấp dẫn thật lớn.

Một người mang mũ màu đen mặc áo khoác màu đen bao vây lấy toàn bộ dáng người, mà khăn che mặt cùng bao tay lụa cũng màu đen.

Tựa như tất cả đã cùng bóng đêm hòa thành một.

Chỉ có môi đỏ cùng làn da tái nhợt lộ ra ngoài làm tăng thêm dị sắc, cô là cô gái xinh đẹp lạnh lùng làm người mê muội.

Thấy một lần sẽ không có biện pháp quên người đẹp này.

Mà bên cạnh là cô gái lớn lên cũng không kém cỏi chút nào, bất quá nàng mang theo khuôn mặt nhu hòa như người bình thường, không có lạnh lẽo như người kia, làm người ta cảm giác dễ thân cận hơn một chút.

Khi những ánh mắt đó lại muốn tiếp tục tìm tòi thêm, thì hai mắt bọn họ đã bị một bờ môi hơi hơi gợi lên hấp dẫn, chuyển qua một điểm bóng đêm.

Đó là ý cười của cô gái thoạt nhìn trẻ tuổi hơn, nàng đi thẳng tới bên cạnh cô gái lãnh diễm, vươn tay thay đối phương chỉnh mấy sợi tóc lại, hơn nữa thật quan tâm dựng cổ áo kia lên cao một chút, ngăn ánh mắt bọn họ muốn nhìn cô gái lãnh diễm kia.

( Đừng nhìn )

Một loại cấm thanh ẩn ẩn trong đầu nhắc nhở vài vị cảnh sát.

Khi bọn họ lại lần nữa ngẩng đầu, đã có cảm giác bị một trận gió cát kịch liệt che mắt, không chỉ không thấy rõ cảnh tượng ngược lại đôi mắt càng lúc càng đau, bọn họ đành phải mắng một miệng đen đuổi, sau đó nhanh chui vào trong xe.

Thời tiết nơi này phi thường kỳ quái, nơi này là nơi trực thuộc cấm địa không được bước chân vào cũng không biết sao lại xuất hiện khách sạn có ma nữ ăn thịt người, còn bị mấy vị kì lạ đến phá án này.

Bất quá nhìn dáng vẻ, đứa nhỏ kia tựa hồ còn quen biết người đàn ông kia.

Mà cũng không cần mấy người quỷ dị này đi cục cảnh sát ghi lời khai, đứa nhỏ đó thật đúng là lớn tim.

Mấy cảnh sát ở trong xe toái toái niệm trứ, nhưng bên ngoài gió cát quá lớn, bọn họ cũng không nghĩ lại đi ra ngoài chịu tội.

Mà thần kỳ chính là, mấy cái cảnh sát bị "cưỡng bách" kia, mới vừa chui vào bên trong xe thì trận gió yêu ma kia liền ngừng lại.

Vưu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn mấy tên kia, sau đó chán ghét quay đầu, biểu tình cũng từ lãnh đạm ban đầu trở nên ôn nhu vô, nàng mở dù đen đứng ở bên cạnh âu yếm đại nhân, đôi mắt đen không chớp mắt mà nhìn chăm chú vị cổ áo khoác bị dựng thẳng lên che đậy lại một nửa viền mặt Mục Phỉ.

Trong lòng là nàng sợ đại nhân bị gió lạnh thổi, càng chán ghét bị mấy người kia nhìn chằm chằm.

"Trên tay ngươi cũng bị vẽ." Mục Phỉ lãnh mắt nhìn chăm chú vào tay Vưu Nhiên đang sửa sang lại quần áo cho mình, tay đối phương đồng dạng có vài đường đỏ.

Sau khi Vưu Nhiên đang xác nhận những cảnh sát đó không nhìn vào với đại nhân nơi này nữa mới thở ra một hơi nhẹ, nàng cũng không thích thần sắc nhục dục lưu chuyển trong mắt những người đó, thậm chí đáy lòng muốn xoá hết những cảnh và người mà nàng chán ghét.

"Đại nhân, ma ăn thịt người kia ở tay ta, mắt cá chân cùng với cổ đều vẽ đường phân chia, đại khái là sẽ mổ bụng ta sau đó lại chia thành vài phần." Vưu Nhiên vừa nói, một bên che dù ở cho Mục Phỉ đại nhân, nàng muốn thay đại nhân che chắn gió tuyết, đương nhiên cũng muốn ngăn trở hết mấy tầm mắt làm bản thân phiền lòng, ý muốn phòng ngừa người có lòng dạ khó lường nhìn qua.

Mục Phỉ nhìn tiểu gia hỏa cũng chỉ mới vừa thành niên, tuy rằng chiều cao không khác mình lắm nhưng trên tuổi tác cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi.

Hoặc là, mặc kệ Vưu Nhiên bao lớn, ở trong mắt cô vẫn là nhóc sẽ khóc sướt mướt, là tiểu gia hỏa khẩn trương liền sẽ nói lắp.

Trong lòng cô có chút tự trách lướt qua, lúc ấy cô nên cứu những người chịu khổ đó lên sớm một chút, khi Ngôn Lôi cùng chính mình nói Vưu Nhiên có thể ứng phó, rốt cuộc sau khi đi theo Hán Thánh học luyện nhiều năm như vậy, đối phó với một con người vẫn là có thể, cho nên, cho dù đối phương đi làm mồi một lát, cô cũng không nghĩ nhiều.

Nếu lúc ấy, Vưu Nhiên bởi vậy mà bị thương......

Mục Phỉ không muốn lại nghĩ tiếp, cô không hy vọng đứa nhỏ của cô chịu một chút thương tổn.

"Đau không?"

Mục Phỉ tắt thuốc, vươn tay lạnh băng, cho dù cô vẫn mang bao tay, nhưng Vưu Nhiên vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc ở chỗ tay kia làm nàng quyến luyến.

Mạnh mẽ lạnh băng còn mang theo một chút thương tiếc.

Mỗi khi như vậy, Vưu Nhiên lại có một loại ảo giác, đại nhân có lẽ cũng cảm thấy nàng có chút quan trọng như vậy.

Ở trong lòng đại nhân, Vưu Nhiên có thể chiếm một vị trí nho nhỏ đi, một chút cũng tốt, có thể chứ?

"Không đau."

Vưu Nhiên cười nhợt nhạt, có thể câu được một chút quan tâm từ đại nhân, cho dù là người đầy thương tích nàng cũng nguyện ý.

Mục Phỉ buông lỏng tay nàng ra, cô cau mày nhìn về phía cảnh đèn sáng trong, cùng bóng dáng Ngôn Lôi.

Cô thấy không xong, loại cảm giác này giống như là khi uống một ngụm trâu đực máu nói cho cô, không thuần, hàm lượng cồn bên trong siêu cao, rõ ràng cô muốn ngủ an giấc ngàn thu lại có thêm tinh lực rất dư thừa, không cách nào đi vào giấc ngủ.

Đại khái chính là, đáp án Vưu Nhiên trả lời không phải cô muốn nghe.

Bởi vì từ khi Vưu Nhiên mười hai tuổi được đưa tới cửa dinh thự cô đến nay, so với đứa nhỏ cùng tuổi khác đã trưởng thành hơn, hiểu chuyện nhiều mà cũng chứng minh bản thân cũng nhiều hơn.

Nàng đang dùng hết toàn lực biểu hiện ra gia trị bản thân, sợ hãi làm sai bất kỳ chuyện gì, sợ hãi biểu lộ ra cảm giác yếu ớt làm cô chán ghét, làm chuyện gì đều tỉ mỉ cẩn thận.

Nàng vẫn luôn làm rất hoàn mỹ, không sợ chịu khổ không sợ giá lạnh, cho dù trên tay trên người trên chân cũng nứt ra miệng máu, chỉ cần một câu của Mục Phỉ cô, Vưu Nhiên cũng có thể toàn lực làm hoàn thành.

"Vưu Nhiên." Theo gió lạnh đêm đông, thanh âm Mục Phỉ mang theo tia thanh lãnh hiu quạnh.

Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ gọi, lập tức quay đầu nhìn phía đại nhân bên cạnh, tay nàng vẫn thật cẩn thận giơ dù đen kia, cho dù tuyết đang nhanh chóng rơi xuống, Vưu Nhiên cũng vẫn như cũ toàn quyền che đậy đại nhân một bên.

"Sau này nếu thật sự đau, ngươi cũng có thể trực tiếp nói."

"Dạ......?"

Đây là Vưu Nhiên lần đầu tiên nghe được Mục Phỉ đại nhân nói như vậy với nàng, Vưu Nhiên có chút mờ mịt trợn to đôi mắt ngơ ngác nhìn.

"Vui vẻ hay là thương tâm, đều có thể chậm rãi nói ra, cho dù là làm nũng dong dài...... Ngẫu nhiên cũng có thể làm vậy, không nên luôn có gánh nặng." Con ngươi kim hạt sắc của Mục Phỉ dưới ánh trăng có vẻ lập loè ánh sáng, tuy rằng làn điệu của cô vẫn như đêm lạnh thật lãnh đạm, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đang biểu lộ nội tâm chân thật.

Thời điểm Mục Phỉ đại nhân vừa mới bắt đầu nói ra câu đầu tiên, nội tâm đang mềm mại của Vưu Nhiên đã bị kích thích.

Nàng lẳng lặng mà lắng nghe lời nói chưa bao giờ từng có của đại nhân, mỗi một âm điệu, mỗi một chữ đều để nàng nghe được rõ ràng chính xác, nàng thừa dịp Mục Phỉ nói xong một câu cuối cùng đã sắp nhìn về phía nàng thì nàng lập tức chuyển người.

"Đại nhân...... Ta giống như đã đánh rơi gì đó......"

Vưu Nhiên nhanh đưa lưng về phía Mục Phỉ thân mình ngồi xổm xuống, thanh âm run rẩy mà che giấu chật vật của mình.

Trong mắt nàng nước mắt đã tụ lại bị xúc động đến khôn nhịn được, mỗi chữ của đại nhân nói đều như bọt biển mềm mại hít vào sâu trong nội tâm nàng.

Làm nàng cảm động mà lệ rơi đầy mặt.

Mấy năm nay uỷ khuất cùng khổ sở vốn có của nàng đều bởi vì nghe được mấy câu mềm mại trấn an này của Mục Phỉ mà nháy mắt vỡ đê.

Nàng dùng tay điên cuồng mà lau đi nước mắt đang rơi xuống, nàng không muốn bị Mục Phỉ đại nhân thấy bộ dạng quẫn bách của mình, vẫn đang làm bộ ngồi xổm trên mặt đất giả vờ như đang tìm gì đó, nước mắt vẫn rào rạt rơi xuống.

"Ngươi đang tìm cái gì." Mục Phỉ giơ dù đứng ở phía sau Vưu Nhiên, lẳng lặng thay tiểu gia hoả đang ngồi xổm xuống "Tìm đồ vật" mà che đi gió tuyết.

"Ta, ta...... Ta"

Vưu Nhiên giống như sóc con ngồi xổm trên mặt đất, nàng cúi đầu cố nén khóc nức nở, nàng khụt khịt một tiếng, lung tung bắt lấy ít tuyết trên mặt đất, sau đó lại buông lỏng ra, "Ta còn đang tìm......"

Thanh âm nàng rất nhỏ, mà cho dù thanh âm lại rất nhỏ, Mục Phỉ cũng có thể nghe ra âm Vưu Nhiên khóc.

Khóc a......

Biểu tình Mục Phỉ có chút không thể nề hà, nàng không biết câu nào lời nào của mình làm Tiểu Vưu Nhiên liền rơi nước mắt như vậy, rõ ràng chỉ là suy nghĩ nhớ nhung thôi.

Nhưng Mục Phỉ cũng không có vạch trần Vưu Nhiên quật cường, cô tùy ý Vưu Nhiên tìm đồ vật có lẽ có rơi xuống, thẳng đến đối phương lặng lẽ lau khô nước mắt đứng lên, Mục Phỉ mới thu dù một lần nữa làm bộ chính mình vẫn luôn đứng quay lưng cũng không có nhìn về phía Vưu Nhiên.

"Đại nhân, ta phát hiện ta cũng không có rơi vật gì, ha ha......" Vưu Nhiên xán xán cười, trong ánh mắt nàng còn ngậm sương mù, sau đó nhanh tiếp nhận dù che cho Mục Phỉ, thay đối phương che chắn.

Mục Phỉ trầm mặc nhìn chằm chằm Vưu Nhiên, sau đó nhàn nhạt nói, "Vậy là tốt rồi."

"Đại nhân, Vưu Nhiên chỉ cần cùng ngài ở bên nhau liền rất vui vẻ, chưa từng có không vui, hơn nữa tuy rằng đều bị vẽ mấy vết đỏ, cũng chỉ là lúc ấy đau chút, chủ yếu là có bị cột lại nhưng mà hiện tại đã không đau." Vưu Nhiên chậm rãi dong dài, nàng rất muốn dưới ánh trắng cùng bông tuyết rào rạt này tỏ tình với đại nhân.

Rốt cuộc, hiện tại tâm tình đại nhân rõ ràng là phi thường ôn hòa, cho dù nàng nói "Mà Vưu Nhiên tình đậu sơ khai, cũng là vì ngài" như vậy, không không, vậy khẳng định phải bị đại nhân đánh.

Vưu Nhiên phủ định tỏ tình không quá lãng mạn như vậy.

Nàng nhìn chăm chú nhìn thấy những đứa nhỏ được cứu ra, tuổi của họ khác bản thân nàng lắm, họ còn có rất nhỏ.

Mà nữ hài kia, đứa con của người mẹ nhớ thương con gái.

Từ lúc cứu ra thì biểu tình rõ ràng bị sợ hãi, nhưng cô bé hoàn hảo không tổn hao gì, rất bình an.

Hơn nữa, được nhân viên công tác khác trấn an đã giảm bớt.

Qua vài giây, nữ hài kia đi tới nơi này của bọn họ.

Trên mặt nàng non nớt tuy rằng khóc thút thít qua, nhưng con bé vẫn cứ hết lòng hướng về Mục Phỉ thật sâu, mặt giây pha lê trước ngực nữ hài đúng là Mục Phỉ đưa cho nàng.

Mẹ ngươi rất yêu ngươi.

Đây là câu nói duy nhất Mục Phỉ nói với nữ hài.

Xem như khẳng định, cũng coi như là an ủi.

Trước mắt nhìn những chiếc xe đưa mấy đứa nhỏ đó hướng đi xa.

Sau đó Vưu Nhiên mới đi cùng Mục Phỉ đại nhân đi về hướng xe của họ.

Khi Vưu Nhiên nhớ lại thần sắc sợ hãi trên mặt nữ hài, nàng suy nghĩ lần đầu tiên mình nhìn thấy Mục Phỉ đại nhân, có phải cũng là lộ ra biểu tình như vậy hay không.

Nếu vừa rồi đại nhân đã nói cho dù chính mình dong dài cũng được, cho nên nàng đi đến bên người đại nhân, cũng không màng Ngôn Lôi tiên sinh bên cạnh , liền mở miệng hỏi nói, "Đại nhân, Vưu Nhiên có một câu hỏi không biết có thể hỏi hay không."

Mục Phỉ hồ nghi mà nhìn thoáng qua Vưu Nhiên, trầm ngâm một lát, ý bảo đối phương hỏi.

Mà lỗ tai Ngôn Lôi lập tức dựng lên, bắt đầu làm người tàng hình.

"Đại nhân lúc trước làm sao lại nguyện ý giữ ta lại? Mà không phải giống như vừa rồi, đem ta đưa cho cảnh sát địa phương sắp xếp." Vưu Nhiên hỏi xong, không sợ trời không sợ đất chờ Mục Phỉ đại nhân đáp lại.

Đúng vậy, vì cái gì đây ~?

Trong lòng Ngôn Lôi cũng đang tò mò, chờ chủ nhân ngạo kiều trả lời.

Bị hai người cố ý vô tình chờ, Mục Phỉ vẫn cứ chân dẫm lên trên nền tuyết, đi hướng chiếc xe.

"Đại nhân, Vưu Nhiên đang chờ." Vưu Nhiên giống tiểu chó săn mà đi lên trên bước chân của Mục Phỉ, làm nũng mà lại nói thầm một tiếng.

Mục Phỉ đi vào xe trước, mà Vưu Nhiên đang dưới tình huống không được Mục Phỉ đồng ý cũng trực tiếp chui vào bên trong xe.

Mục Phỉ nháy mắt mở to hai mắt nhìn, nhìn tiểu gia hỏa này không tự giác như thế.

"Vưu Nhiên chờ ngài trả lời, ngài trả lời thì ta liền đi về xe phía sau." Vưu Nhiên đáng thương vô cùng mà nhấp môi, muốn nghe Mục Phỉ trả lời.

Nàng muốn nghe lời nói từ đáy lòng của đại nhân.

Mục Phỉ nhướng mi, có chút hối hận vừa rồi chính mình cho phép hành vi Vưu Nhiên lải nhải làm nũng.

"Thời điểm nhặt được ngươi, nếu biết ngươi có thể nói nhiều như vậy, ta nhất định sẽ đưa ngươi cho bọn họ xử lý, không đúng hẳn là ta cứ thấy chết không cứu." Mục Phỉ lãnh lãnh đạm đạm mà nói lời trát tâm.

Vưu Nhiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn phía Ngôn Lôi tiên sinh ngoài xe cùng với những người khác.

Cơ hồ là tất cả mọi người đều dùng ánh mắt dùng đồng tình thương xót nàng.

Cho nên vừa rồi nàng khóc nhiều như vậy, cảm động nhiều như vậy là vì cái gì? Nguyên lai chỉ là tự nàng cảm động mà thôi, đại nhân vẫn là đại nhân lãnh tình kia, nói cái gì đồng ý nàng lải nhải, làm nũng, đều là giả.

Nàng chán nản gục đầu xuống, không có chú ý tới khóe miệng của vị đại nhân đối diện đã gợi lên.

"Đại nhân, vậy Vưu Nhiên đi về xe kia."

Thật sự không cho ở lại sao?

Nếu không nghe được câu trả lời đặc biệt thì nên giữ nàng lại để thừa chiếc xe kia luôn đi......? Kết quả ——

"Vưu Nhiên ngươi mau đóng cửa sổ lại, gió cũng chui vào được." Tài xế lão Kim mặt đầy hắc tuyến mà thúc giục Vưu Nhiên ngồi sau mau kéo cửa sổ xe lên, đừng khổ tình.

Vưu Nhiên như là chó săn không ai yêu hơi thở tang gia thoi thóp đầu duỗi ở bên ngoài, dù cho gió tuyết cũng không dao động, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn xe phía trước.

Mà âm nhạc trong xe lại vừa lúc phát ra một khúc nhạc khổ tình:

Yêu một người vô tâm

Sớm đã biết sẽ vào vai chua xót trong vở kịch

Một mình yên lặng rơi lệ

Người xem cô gái đó

Cô ấy khóc thật thương tâm

......

"Kim tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, huyết tộc có tim không?"

"Không có nga, chúng ta không có tim đập."

"Ô ô ô, mong ngài đổi bài hát khác đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro