Phiên Ngoại 1: Không đủ sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi tiểu công chúa ra đời

Trang viên Mục phủ tựa hồ vẫn luôn rơi vào trạng thái dị thường phấn khởi.

Khi tiểu công chúa Anh Đào mở to mắt, khi con bé nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy cả người đều tắm mình dưới ánh mặt trời thật ấm áp, mặt mày cong cong mỉm cười trông cực kỳ giống mommy Vưu Nhiên, mà màu sắc đồng tử còn lại là di truyền từ con ngươi Kim Hạt Sắc của mẹ Mục Phỉ.

Trên đỉnh đầu một tiểu thốc tóc màu bạc nhỏ lông xù xù trẻ con, có thể thấy được tới, lớn lên lúc sau cũng sẽ có được tóc bạc cực kỳ hiếm thấy.

Bề ngoài của tiểu công chúa di truyền những ưu điểm hoàn mỹ nhất của hai người, là phôi đại mỹ nhân.

Nhìn Tiểu Anh Đào trong lòng ngực Vưu Nhiên cộc lốc đi vào giấc ngủ, Mục Phỉ lại hồi tưởng cảnh tượng hai tháng trước khi Vưu Nhiên ở trang viên sinh hạ tiểu công chúa.

Đó là lúc trước đêm khuya Vưu Nhiên mang thai tuần thứ 39, bởi vì Vưu Nhiên càng ngày càng tới gần ngày sinh cho nên Mục Phỉ liền ở nhà xử lý văn kiện, nơi nào cũng không đi mà dốc lòng chăm sóc Vưu Nhiên một chút cũng chưa nhìn ra là không tiện.

Cô có thể ràng cảm nhận được rất rõ ràng Vưu Nhiên mang thai tính cách sẽ vi diệu mà nóng nảy thật nhiều, có đôi khi thậm chí còn hướng Mục Phỉ phát hỏa.

Mục Phỉ cảm thấy như vậy có chút ủy khuất, nhưng lúc sau hỏa khí giảm xuống, Vưu Nhiên liền sẽ chủ động tới hống cô.

Cô cũng sẽ hưởng thụ.

Tuy rằng ở trang viên, Vưu Nhiên vẫn là kêu cô bằng tôn xưng "Đại nhân" linh tinh, nhưng địa vị gia đình sớm đã từ từ trượt xuống, tỷ như trong nhà rất nhiều chuyện bọn hạ nhân đều là trước cùng Vưu Nhiên báo cáo, ngay cả lão phụ thân Áo Trạch nhà mình đi ra ngoài đi nơi khác, trở về câu đầu tiên sẽ nói ——

"Tiểu Vưu Nhiên thiện lương đáng yêu nhất của cha thế nào nha" đại loại toàn như vậy.

Nhưng Mục Phỉ cũng rất tự hào, một nửa kia của mình có được mọi người yêu thích cùng tán thành, không ai phiền lòng cô cũng thanh tịnh.

Sau đó đêm khuya ngày đó, cô vì để Vưu Nhiên nghỉ ngơi đáp ứng đối phương ngày hôm sau mang nàng đi ra ngoài chơi.

Khuyên can mãi tiểu chó săn mới đồng ý, lúc sau giống ngày thường mà dàn xếp Vưu Nhiên ngủ tốt, cô liền đi cách vách xử lý một ít công văn.

Ngay từ đầu còn tổ, hết thảy đều thật bình thường.

Thẳng đến khi cô ngẩng đầu phát hiện trên tường bắt đầu leo lên tựa như dây đằng giống như xúc tu, cô liền cảm giác không thích hợp.

Cô lập tức đi phòng ngủ cách vách mới phát hiện Vưu Nhiên quỳ rạp trên mặt đất, biểu tình thống khổ, khi ngẩng đầu nhìn đến mặt Tiểu Vưu Nhiên, trên làn da đối phương đều là ẩn ẩn thoáng hiện phù văn quái dị kim sắc.

"Đại nhân, em khó chịu......"

Mục Phỉ không nói hai lời đem Vưu Nhiên ôm tới trên giường, cô biết Vưu Nhiên bắt đầu cung rụt, khả năng rất mau sẽ hạ sinh, hơn nữa ý thức đối phương có chút hỗn loạn.

Kế tiếp bác sĩ Kiêu Lý mang theo bác sĩ đỡ đẻ rất nhanh đều đi đi vào chỗ trang viên tới chuẩn bị.

Một đêm kia định sẵn không yên ổn.

Vưu Nhiên ở dưới ý thức hỗn loạn thiếu chút nữa liền làm bị thương bác sĩ đến giúp sinh nở, ý thức của nàng khi thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ, nàng nhìn đến những người xa lạ đó cho rằng bọn họ là muốn làm thương tổn nàng cùng bảo bảo.

"Vưu Nhiên, chị ở chỗ này, chị vẫn luôn bồi em."

May mắn, Mục Phỉ nắm chặt tay Vưu Nhiên, đem ý thức của đối phương dần dần lôi trở lại bình thường.

Mục Phỉ nhất biến biến an ủi người yêu mồ hôi đầy đầu, cô vẫn luôn bồi bên cạnh Vưu Nhiên một tấc cũng không rời.

Có như vậy trong nháy mắt, cô nhìn đến bộ dáng Vưu Nhiên thống khổ, cô thật sự có chút hối hận, cô nghi ngờ quyết định lúc trước của mình có chính xác hay không.

Chẳng qua, tay Vưu Nhiên vẫn luôn cùng cô nắm chặt chẽ, phảng phất là đang truyền lại tin tức cho cô để cô tin tưởng nàng.

"Ác a."

Một đường nãi âm rất nhỏ lôi suy nghĩ Mục Phỉ trở lại, cô ngồi ở trên mép giường buông đôi mắt xuống đối diện Tiểu Anh Đào đã ngủ đủ nên thức tỉnh, đối phương đang mở to đôi mắt tinh lượng cùng mình giống nhau như đúc đồng dạng chăm chú nhìn cô.

Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu Anh Đào chớp động mắt to ngủ ở bên người Vưu Nhiên, bất quá tiểu gia hỏa này giờ phút này đã tỉnh.

Bé vốn tưởng rằng trợn mắt khắp nơi nhìn sang nào biết thế nhưng đầu tiên gặp được mà mẹ của mình.

Mục Phỉ mặt lạnh làm Anh Đào run run, nhịn không được lại lập tức nhắm mắt lại rồi giả bộ ngủ.

Sau đó qua hai giây, khi tiểu công chúa lại lại mở mắt cũng phát hiện mẹ vẫn còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm chính mình, Anh Đào cảm giác sợ hãi cực kỳ, trong lòng ngực rụt rụt ý đồ kêu Vưu Nhiên.

Mục Phỉ ở bên khua tay múa chân làm kiểu tay im lặng, sau đó nhẹ nhàng mà vươn tay đem tiểu bảo bối thịt đô đô ôm lên, nàng lo lắng Anh Đào tỉnh lại sẽ đánh thức mommy.

Mục Phỉ nâng mông nhỏ của Anh Đào lên, một tay ôm lấy Tiểu Anh Đào.

Tiểu Anh Đào ủy ủy khuất khuất mà ghé vào trên vai Mục Phỉ cũng không dám lộn xộn, bé muốn mommy ấm áp ôm ấp.

Mục Phỉ nhìn bộ dáng ngủ say của Vưu Nhiên, thay đối phương kéo cao đệm chăn sau đó nhẹ nhàng mà ôm Anh Đào đi đến cách vách phòng, đến thư phòng của cô ngồi xuống.

"Mẹ biết con không ngủ được."

Mục Phỉ biết Anh Đào có rất nhiều thiên tính kế thừa từ huyết tộc, buổi tối ngủ không yên còn giữa trưa đến buổi chiều thật thích ngủ.

Nhưng cái vật nhỏ này nói là hiểu chuyện cũng tốt, tóm lại, chỉ cần là Vưu Nhiên muốn dỗ con bé ngủ, con bé đều sẽ rất ngoan ngoãn mà dựa vào trong lòng ngực Vưu Nhiên, bồi mommy buổi tối nghỉ ngơi.

Rất ít có lúc sẽ khóc nháo.

"Về sau con phải hộ mommy thật tốt nha." Mục Phỉ câu được câu không mà cùng Tiểu Anh Đào trong lòng ngực nói chuyện, sau đó cô một bên sẽ lật tài liệu nhìn.

Tiểu Anh Đào cứ như vậy ánh mắt sáng ngời mà chăm chú nhìn mẹ mình, trong miệng phun bong bóng, như là đang tỏ vẻ: Con đã biết.

Buổi sáng ngày thứ hai

Vưu Nhiên rốt cuộc từ trong mộng đẹp khó được tự mà tỉnh lại

Nàng thói quen định ôm ôm tiểu bảo bối mềm mại bên người, chính là sờ sờ, thế nhưng lại trống không!

Nàng nháy mắt mở to mắt, sau đó xuống giường, nhìn mọi nơi xung quanh phát hiện Tiểu Anh Đào không có ở đây!

"Đại nhân! Anh Đào con bé......"

Khi Vưu Nhiên không nói lời thứ hai, khi nàng sắp rống rống mà đẩy cửa thư phòng ra, nàng vốn là vội vàng mà đem chuyện tiểu bảo bối mất tích nói cho Mục Phỉ, không nghĩ tới giờ phút này người mất tích đang cùng đại nhân "Chơi" vô cùng vui vẻ.

Chỉ thấy Anh Đào ghé vào trên bàn làm việc của Mục Phỉ, nhìn chằm chằm Mục Phỉ viết chữ.

"Ngài đang làm cái gì, cứ như vậy để Anh Đào ở trên bàn, con bé sẽ bị cảm lạnh." Vưu Nhiên nhíu mày, nhanh chóng nháy mắt bước đến trước mặt các nàng, nâng mông Tiểu Anh Đào lên đôn ôm lên, rất là chỉ trích mà trừng mắt liếc Mục Phỉ một cái.

Mục Phỉ bị Vưu Nhiên sáng sớm lên liền hung một chút, cô đẩy đẩy gọng kính vàng của mình che giấu ánh mắt ủy khuất, giải thích nói, "Anh Đào sẽ không bị cảm lạnh, con bé có huyết thống huyết tộc, hơn nữa nó cũng rất vui vẻ......"

Vưu Nhiên nghe Mục Phỉ giải thích, sau đó cúi đầu nhìn về phía nhóc con vui vẻ liệt mở miệng nhỏ cười, tiểu quỷ này chính là đại nhân phiên bản nhỏ, trừ bỏ tóc kế thừa nàng, bề ngoài cong lại đều di truyền đặc thù của Mục Phỉ, làm nàng thật sự thực không có biện pháp trách móc nặng nề.

"Đó là Vưu Nhiên trách oan ngài rồi." Vưu Nhiên vươn ra ngón tay chọc chọc cánh tay Mục Phỉ.

Mục Phỉ không hé răng, ủy khuất.

Vưu Nhiên nhìn ra đến đại nhân vác mặt yên lặng cầm lấy sách vở không nhìn hướng nàng, nàng liền biết ngữ khí mình vừa rồi là nôn nóng trát trái tim nhỏ của đại nhân.

"Đại nhân, Vưu Nhiên vừa rồi không phải cố ý hung ngài, em chính là sốt ruột." Vưu Nhiên đi đến  cạnh Mục Phỉ bên, thả chậm thanh âm lấy lòng đại nhân thích tức giận.

"Chị nào dám ủy khuất, em hung chị chị khẳng định sẽ chịu, một câu cũng không phản bác." ngữ khí Mục Phỉ có chút âm dương quái khí như vậy mà mang mắt kính vẫn là nhìn sách chứ không nhìn người yêu của mình, "Cũng không thể cùng em ngủ chung, sợ đè nặng Tiểu Anh Đào, ân, rất tốt."

Trời biết, trong hai tháng này, cô căn bản vô pháp cùng Vưu Nhiên chung gối.

Tiểu Anh Đào kẹp ở giữa hai người, dẫn tới Mục Phỉ thật là chịu nghẹn khuất, nào nào cũng không dám loạn chạm vào, sợ Vưu Nhiên lo lắng Tiểu Anh Đào.

Vưu Nhiên vẫn luôn yêu cầu đem Anh Đào đặt bên cạnh ngủ bởi vì tiểu gia hỏa cần phải ăn, nàng làm mommy của con nên phải trước tiên quan tâm đến trạng thái của bảo bảo.

"Chị một chút đều không thèm để ý em bởi vì Tiểu Anh Đào xem nhẹ chuyện của chị nha, thật, thật sự." Mục Phỉ nhướng mi dùng ngữ khí nhàn nhạt, để lộ ra vị toan vô tận.

Vưu Nhiên cười nghe Mục Phỉ nói những lời này, sau đó chậm rãi rút ra rõ ràng là lật sách vở, "Đại nhân, ngài là đang ăn dấm Anh Đào nha ~"

Bảo bối Anh Đào ghét vào trong lòng ngực mommy an tĩnh đang ăn vặt dưa nghe được mommy nhắc tới nhũ danh mình, lập tức cũng thật nể tình mở to mắt to nhìn Mục Phỉ, mẹ của chính mình.

Bị hai mẹ con nhìn chằm chằm, Mục Phỉ ngồi ở ghế da lãnh lãnh đạm đạm mà một hừ, "Vậy em còn không mau tỏ vẻ một chút."

Vưu Nhiên lập tức thức thời mà tiến đến khuôn mặt Mục Phỉ, đối với bên môi đối phương hôn nhẹ một chút, sau đó nàng bế lên Tiểu Anh Đào cười nói, "Tới tới tới, mẹ con ăn dấm con nha, Anh Đào mau hôn mẹ một chút, mẹ sẽ không tức giận nữa."

Vì thế Tiểu Anh Đào cũng mở to miệng nhỏ, ở trên mặt Mục Phỉ lưu lại một mồm to chảy nước dãi.

Đại khái thật sự chỉ có con gái bảo bối nhà mình mới có thể không phạm vào thói ở sạch của Mục Phỉ, bằng không theo cảm giác dính ở trên mặt Mục Phỉ khẳng định sẽ đem người khởi quăng ra hệ mặt trời.

Tới buổi tối rồi ——

Anh Đào theo thời gian cố định muốn uống sữa sữa.

Vưu Nhiên giống ngày xưa đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực, nuôi nấng con gái nhỏ.

Chính là cảm giác hơi đối với ngày hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy vú giống như có chút chút không ổn, đầu tiên nàng là không để ý, chẳng qua thời gian tiểu gia hỏa hút sữa muốn so với lúc trước lại dài hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút cảm giác đau đớn, càng là nghe không được thanh âm Tiểu Anh Đào nuốt.

"Tê......"

Vưu Nhiên đảo hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Anh Đào đem nàng cắn đau.

Mà mới vừa bưng thức uống nóng vào phòng Mục Phỉ vừa vặn nghe thấy được, cô lập tức tiến lên xem xét tình huống, nhìn đến Vưu Nhiên nhăn chặt mày thì cô nhận thấy được không thích hợp.

Cô đem Tiểu Anh Đào nháy mắt ôm lên.

"Ai...... Đừng ôm, không có việc gì, đại nhân......" Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ căn bản không nghe nàng liền đem Anh Đào ôm lên.

Một mãng ngực no của nàng liền hiển lộ ra tới, mặt nàng đỏ bừng đem áo phía trên kéo xuống, che đậy một chút hình dáng căn bản che đậy không được.

"Há mồm." Mục Phỉ lạnh mặt yêu cầu Tiểu Anh Đào ủy khuất ba ba không được uống sữa, tiểu gia hỏa chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra cái miệng nhỏ.

Tiểu Anh Đào còn không có hàm răng dài, trong miệng không có máu cũng không có sữa, vậy con bé đây là đang hút cái gì.

Mục Phỉ cau mày nhìn miệng nhỏ của Anh Đào mệt mỏi, khuôn mặt con bé đỏ bừng tựa như đang nói: Là mommy, mommy không có sữa sữa......

"Không có việc gì đi." Sau đó Mục Phỉ liền ngồi ở trước mặt Vưu Nhiên, hỏi chịu đủ trướng đau ái nhân bên cạnh.

Vưu Nhiên lắc đầu, Mục Phỉ không tin, muốn kéo ra Vưu Nhiên ngăn trở trước mặt xem xét.

"Đại nhân, không cần, có chút khó coi......" Vưu Nhiên ngượng ngùng thập phần hoảng loạn mà túm quần áo rộng thùng thình của mình, không cho Mục Phỉ xem thân thể của mình.

"Vưu Nhiên, buông ra." Mục Phỉ lạnh giọng ra lệnh.

Nói cũng phi thường kỳ quái, từ sau khi Vưu Nhiên sinh hạ Anh Đào, cô căn bản không cho Mục Phỉ nhìn chính mình. Cho dù là tắm rửa, cũng là kêu Đại Dì các nàng hỗ trợ, vừa mới bắt đầu không có thuận tiện, cởi hay mặc quần áo cũng là cần Đại Dì trợ giúp chính mình, chính là phi thường cự tuyệt Mục Phỉ tự tay làm lấy.

Một khi Mục Phỉ muốn ra tay giúp nàng, hoặc là giúp nàng tắm gội, Vưu Nhiên liền sẽ khóc, là thật sự khóc ra tới.

Mục Phỉ đành phải không hề tiếp tục đành cho Vưu Nhiên tự tắm.

Cô biết kỳ thời bú sữa kỳ sẽ là tương đối mẫn cảm, cô còn từng đem loại quẫn cảnh này hỏi bác sĩ Kiêu Lý, Kiêu Lý bác sĩ kêu cô không cần để ý, Vưu Nhiên là quá để ý Mục Phỉ mới có thể như vậy, nàng có lẽ là không quá muốn Mục Phỉ nhìn đến bộ dáng sau khi mình sinh con xong, tóm lại, từ từ tới không cần gấp.

Chính là, lúc này Vưu Nhiên vẫn là không cho cô xem, cái này làm cho Mục Phỉ phi thường bực bội.

Cũng đã đau đến sắc mặt trắng bệch.

"Đại nhân không cần, cũng không phải rất đau, đợi lát nữa em kêu Đại Dì lại đây." Vưu Nhiên đáng thương mà túm chặt quần áo, chính là không đồng ý.

Mục Phỉ phát hỏa, cô gọi điện thoại yêu cầu Đại Dì lại đây lập tức đem hài tử ôm đi chăm sóc, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.

"Tự em cởi ra hay là chị xé ra, chọn một cái." sắc mặt Mục Phỉ băng đến âm độ, cô lạnh lùng hỏi Vưu Nhiên sốt ruột đỏ mắt.

"Em......"

Vưu Nhiên vẫn là khóc sướt mướt mà không muốn cởi.

Cuối cùng, Mục Phỉ cũng không đợi trực tiếp đem quần áo đối phương xé hết.

"Đại nhân, ngài như thế nào như vậy khi dễ em a...... Ô ô......" Vưu Nhiên che lại trước mặt, co lại ở mép giường, ý đồ dùng chăn che lại thân thể mình còn chưa khôi phục dáng người.

Nàng so với lúc chưa mang thai béo thật nhiều, tuy rằng mặt không biến hóa, nhưng phần eo liền rõ ràng có thịt thịt, hơn nữa ngực cũng rất lớn, thời gian dài bú sữa làm nàng màu sắc trước mặt thâm thật nhiều, vựng nhiễm cũng lớn hơn nữa.

Tóm lại nàng sợ hãi thân thể như vậy bị Mục Phỉ nhìn đến, nàng sợ Mục Phỉ đại nhân ghét bỏ chính mình cho nên nàng nghĩ chờ chính mình khôi phục dáng người lại ở bên nhau.

Lại bị đại nhân thấy.

Nhưng mấy tiểu tâm tư này của Vưu Nhiên vẫn luôn chịu đựng không dám nói cho Mục Phỉ, thẳng đến hôm nay bị đại nhân mạnh mẽ thấy.

Nàng cảm giác chính mình che giấu lau như vạy đều uổng phí.

"Là bên này đau sao? Chị nhìn xem." Mục Phỉ nắm lấy bả vai Vưu Nhiên, ý đồ đem tay Vưu Nhiên đang che đậy lấy ra.

"Đau đều là thứ yếu, quan trọng nhất chính là đều bị ngài nhìn thấy ô ô ô......" Vưu Nhiên hồng mắt, khổ sở đến khóc.

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên khóc khiếp sợ, cô lập tức ôm Vưu Nhiên, không tiếng động an ủi. Cô tự hỏi những lời Vưu Nhiên nói này, cái gì kêu là đều bị cô thấy?

Cô suy nghĩ một chút lại có chút bất đắc dĩ mà hỏi ngược lại, "Em nói là bộ dáng hiện tại của em bị chị thấy sao?"

Vưu Nhiên rầm rì một tiếng, khổ sở không hé răng.

"Em như thế nào chị cũng đều thích, Vưu Nhiên, chị lại hy vọng em béo một chút, cứ như vậy." Mục Phỉ thuận thế sờ soạng phần em có cảm giác có chút thịt của Vưu Nhiên một chút.

"Thật vậy chăng? Ngài thật sự không có ghét bỏ em?" Vưu Nhiên buông xuống đôi mắt, trong lòng u buồn cực kỳ.

Mục Phỉ cau mày, cô bởi vì Vưu Nhiên có ý tưởng không xong ngu xuẩn như vậy mà xa cách cô thật lâu, thật là chọc giận.

Hơn nữa, cô nhìn bộ dáng Vưu Nhiên, cô cảm giác tiểu chó săn giờ phút này so trước lại càng thêm gợi cảm.

Là một loại cảm giác giàu có đầy đặn mị lực thành thục.

Cô lười đến giải thích, trực tiếp hôn lên Vưu Nhiên, chậm rãi, càng thêm nhiệt liệt mà thân mật đối phương.

"Đại nhân, em, em cảm giác sữa không đủ, Tiểu Anh Đào hôm nay cũng chưa được uống sữa." Khi Vưu Nhiên thấy Mục Phỉ bắt đầu lưu luyến với ngực nàng, có chút lo lắng nói ra.

Mục Phỉ cắn vành tai màu hồng máu của Vưu Nhiên một chút, thấp giọng nói, "Đừng lo lắng, đợi lát nữa chị phân phó bọn họ làm một ít đồ bổ, sau đó......"

Mục Phỉ nói như vậy, chậm rãi đem Vưu Nhiên đặt ở trên gối dựa thoải mái nhất, tự mình phấn bố xúc tiến cho người yêu.

——-
🧂: Welcome mọi người đến cuộc sống sau hôn nhân cùng cuộc sống tình cảm của baby cherry, và cảnh đầu tiên chúng ta thấy là MP thay con uống sữa =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro