Phiên Ngoại 2: Dám giật vợ tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại nhân, em...... em nhớ chị, Anh Đào cũng nhớ chị."

Trong điện thoại là một thanh âm nữ tử thẹn thùng lại ngọt ngào, người nghe nguyên bản trên mặt đạm mạc nghiêm túc sớm đã hóa thành gương mặt ôn nhu.

Các vị cấp cao trong phòng hợp vẻ mặt kinh tủng nhìn người ngồi ở đỉnh bàn dài ra quyết sách ki.

Bọn họ đều đang chờ đợi vị lãnh tuyệt nghe xong điện thoại ra quyết sách.

"Tốt, em phải chú ý thân thể."

Mục Phỉ kiên nhẫn nghe xong điện thoại, sau đó sắc mặt quay cuồng thật sự so với lật sách còn nhanh hơn.

Cô một lần nữa biến thành biểu tình lãnh ngạo không chút biểu tình, nâng con ngươi lên nhìn phía giám đốc thị trường đang báo cáo được một nửa tiến độ, nhướng mày mắt nhìn đối phương.

Tiếp theo lãnh đạo cấp cao vốn dĩ vừa rồi ý đồ nghe lén lão bản nghe mật ngữ động tác cũng nhất trí nhìn phía Mâu giám đốc, tính cách Mục Phỉ lão bản là thuộc về đoán không ra nắm không được, không chừng kế tiếp liền sẽ phát giận, ít nhất không thể đem ngọn lửa lan đến gần chính mình.

Mâu giám đốc nuốt hạ giọng nói, đã hiểu ý tứ lão bảo là kêu hắn tiếp tục báo cáo.

Còn tốt, không có nói ra vấn đề khác.

Vì thế phòng họp nội lại đang khẩn trương mà báo cáo.

Sau khi kéo dài hơn 3 giờ thì hội nghị mới kết thúc.

Nam nhân duy nhất treo biểu tình mỉm cười là lãnh đạo cấp cao tên là Phất Tư. Hắn là sau khi Mục Phỉ phụ thân thức tỉnh, một lần nữa lúc trở thành cầm quyền tối cao phía sau bức màn của tập đoàn hàng không quay lại đây.

Người nam nhân này là cháu trai lão tiên sinh Phất Minh Tân. Ở huyết tộc xem như phần tử tri thức trẻ tuổi, thủ đoạn cũng lão luyện, có được đầu óc kinh doanh cực cao, tuy nói là dựa vào giao tình của lão tiên sinh Phất cùng Áo Trạch tiên sinh mới tiến vào tập đoàn trực tiếp ngồi trên ghế lãnh đạo, nhưng nam nhân này xác thật lợi hại.

Một hạng mục tranh luận cực phụ sau khi hắn nhúng tay, hiện tại mang đến phần lãi kết xù cho tập đoàn, này không thể không làm Mục Phỉ đối với cái cấp dưới mới tới thay đổi ánh mắt.

Cô thậm chí ở trên hội nghị trực tiếp điểm danh khen Phất tổng giám này.

Cho nên nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn tư lịch giờ phút này xem như hồng nhân bên người Mục lão bản, trong cảm nhận của người khác xem như là định nghĩa như vậy.

Mà gần đây, cũng không phải chỉ có hắn được Mục Phỉ ưu ái, còn có một nữ nhân trong đoạn thời gian này cũng thường xuyên xuất hiện ở bên người Mục lão bản.

Tên nàng là Cát Trân, là thư ký vừa đề bạt đến bên cạnh Mục Phỉ.

Từ trước tới nay, ở tập đoàn này trái phải một là Ngôn Lôi đổng sự một người khác còn lại là Ôn Mân nữ sĩ, Ôn Mân tiểu thư cùng Vưu Nhiên đã từng đã gặp mặt, là một nữ sĩ thập phần khiêm tốn có mưu trí.

Chẳng qua đoạn thời gian trước, Ôn Môn tựa hồ bởi vì trong nhà biến cố, cho nên Mục Phỉ cho đối phương tạm nghỉ một tháng làm kỳ nghỉ dài hạn để đối phương đi xử lý chuyện gia đình.

Cho nên cấp dưới trực tiếp được Ôn Mân đề cử là Cát Trân, lâm thời trở thành thư ký bên cạnh Mục Phỉ.

Mục Phỉ vốn là không cần tiểu bối không quen thuộc thói quen của cô ở bên cạnh mình vướng bận.

Đặc biệt là vướng chân vướng tay, cô thật sự sẽ trực tiếp đuổi đi ra ngoài.

Nhưng Cát Trân lại ngoài ý muốn thành thạo mỗi một chi tiết nhỏ khi Mục Phỉ làm việc, ngay cả hồng trà đối phương ngày thường sau khi pha phải làm lạnh năm phút rồi bỏ vào một muỗng mị phấn hoa, chi tiết nhỏ này cũng biết.

"Mấy cái này là Ôn Mân nói cho ngươi?" Mục Phỉ nhấp một ngụm nước trà, lúc này mới giương mắt nhìn nữ nhân trước mắt này.

Khí chất của Đối phương cùng Ôn Mân là khác hoàn toàn, là thuộc về hình tượng ôn nhu uyển chuyển.

"Đúng vậy Mục tổng, đương nhiên, có chút chi tiết là ta ngày thường yên lặng nhìn chị Ôn sau đó nhớ được, hy vọng ngài có thể cho ta một lần cơ hội, ta nhất định dốc hết sức lực làm ngài vừa lòng."

Đây là trước khi Cát Trân trực tiếp đối mặt với tầng đại lãnh đạo tối cao của tập đoàn đã cổ đủ dũng khí mới tiếp cận nói, cuối cùng Mục Phỉ liền đem đối phương lưu tại bên người công tác, không nghĩ tới đối phương xác thật làm được rất tốt.

***

Doãn Tư Lê nữ nhân bưng trà trong phòng, mặt mày không chớp mắt mà nhìn chằm chằm đối phương.

Thẳng đến Cát Trân đem nước trà đưa tới trước mặt Doãn Tư Lê, ôn ôn nhu nhu mà cùng chính mình nói, "Doãn Quý Công mời dùng trà."

Doãn Tư Lê lúc này mới thu hồi tầm mắt phi thường trực tiếp, sau đó đối với nữ nhân này cười một cái xem như nhận hảo ý của đối phương.

Sau đó đối phương liền tri kỷ mà vì các nàng kéo rèn đóng cửa phòng.

Nghe đóng cửa tiếng vang, Doãn Tư Lê lúc này mới mở miệng cười hỏi, "U, cậu cư nhiên đổi thư ký? Tôi cho rằng cậu còn muốn bóc lột Ôn Mân thêm mấy trăm năm đây."

"Trong nhà Ôn Mân có chuyện, cho cô ấy rời đi hai tháng." Đầu Mục Phỉ cũng không nâng, trực tiếp trả lời Doãn Tư Lê.

"Nga ~ tiểu cô nương vừa rồi cũng hăng hái, có thể ở bên cạnh cậu làm cậu vừa lòng thuyết minh đối phương cũng rất ưu tú nga."

Doãn Tư Lê nói như vậy, nhìn quanh bốn phía, phòng đại lão bản sao lại có mùi nước hoa. So với cảm giác lạnh lẽo quạnh quẽ cùng áp bách lúc trước, hôm nay văn phòng mang theo một chút cảm giác mềm mại.

Mục Phỉ hơi hơi nhíu mày, âm trầm mà nhìn liếc Doãn Tư Lê một cái, "Ngươi tới ta nơi này chính là vì nói mấy việc nhỏ này."

Doãn Tư Lê uống một ngụm trà, lắc đầu, "Đương nhiên không phải, tôi này không phải đi nhà cậu phát hiện không có cậu, liền tới tới tổng bộ cách nhà cậu vạn dặm sao."

Mục Phỉ tháo mắt kính nghe ra đối phương có chuyện muốn nói.

"Vưu Nhiên kêu ngươi tới."

"Cũng không xem như, chủ yếu là ta vốn dĩ muốn đi xem Vưu Nhiên, sau đó cùng Tiểu Vưu Nhiên tâm sự một chút, thế mới biết cậu đã mấy ngày không về nhà rồi, Vưu Nhiên tương đối lo lắng cho cậu, kêu tôi lại đây nhìn xem cậu gầy ốm như thế nào."

Mục Phỉ nghe được Doãn Tư Lê nói, lúc này mới khuôn mặt hòa hoãn thật nhiều.

Cô gần đây xác thật đủ bận, bởi vì trên công việc phát sinh gần đây vẫn luôn cũng chưa về dinh thự, Vưu Nhiên cũng còn trong kỳ bú sữa, tuy rằng hiện tại đã có thể hảo hảo chiếu cố chính mình nhưng trong khoảng thời gian này không ở bên cạnh đối phương, thật sự làm Mục Phỉ có chút áy náy.

"Hết những ngày bận rộn, ta liền trở về." Mục Phỉ báo cho Doãn Tư Lê.

"Cậu lại không quay về, phỏng chừng Tiểu Anh Đào đều không nhận ra cậu, bất quá kia vật nhỏ nhà cậu cũng thật đáng yêu, khuyết điểm duy nhất chính là lớn lên quá giống cậu......"

"Doãn Tư Lê ngươi có phải tới chỗ của ta rồi không muốn sống hay không." Mục Phỉ thu hồi tư liệu, thật sự rất muốn đem lão bà bà miệng toàn nói phét xé ra.

"Gặp lại sau gặp lại sau, không ai muốn bị lão nhân gia bắt bẻ nha!" Doãn Tư Lê uống hết ly nước trà liền đứng dậy mở cửa rời đu, nàng lại không nghĩ tiếp tục ở đây, tóm lại lời nói nàng đã đưa tới, hơn nữa nàng nhìn ra tới Vưu Nhiên lo lắng đều là dư thừa, Mục Phỉ cậu ta sống rất tốt.

"A"

Doãn Tư Lê mới mở cánh cửa liền đụng phải nữ nhân chuẩn bị tiến vào, thư ký mới của Mục Phỉ.

Nàng nhìn đến trong tay đối phương đang ôm một bó hoa tươi, đó là nụ hoa sẽ phóng ra phần tử thương nhị, là đóa hoa loại sẽ làm người ngửi thả lỏng tâm tình.

"Ngươi đối với ngươi Mục tổng cũng thật để bụng."

Doãn Tư Lê cố ý oán trách một chút như vậy, chăm chú nhìn nữ nhân này.

Cát Trân ôm hoa tươi, khuôn mặt thẹn thùng xấu hổ phủ nhận, "Có thể làm Mục tổng vui vẻ là vinh hạnh của ta, hơn nữa Mục tổng cũng không phải ta......"

"Nga ~"

Doãn Tư Lê nhìn nhìn Cát Trân, sau đó hảo tâm nhường đường cho đối phương đi vào phòng, chính mình đi ra ngoài phòng.

Ở thời điểm cô tới gần cầu thang, ngẩng đầu suy nghĩ một chút lại lập tức đi vòng vèo quay lại, đi tới chỗ của trợ lý, nàng thấy được trên bàn làm việc của Cát Trân có một quyển bút ký viết đến một nửa.

Tuy rằng nhìn lén không tốt lắm, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Doãn Tư Lê vẫn là thừa dịp trước khi đối phương chưa trở về cầm lấy mở ra một chút

Trên mặt là đay đặt viết về yêu thích cùng thói quen của Mục Phỉ, mà ngày viết là có thể ngược dòng đến một năm trước.

Thính giác nhạy bén khi cảm giác đến cửa văn phòng tổng tài sắp mở ra, Doãn Tư Lê lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi nơi này.

Tới buổi chiều 5 giờ

Doãn Tư Lê nghĩ trước nghĩ sau vẫn là gọi điện thoại chi Vưu Nhiên.

"Vưu Nhiên, ngươi nếu nhớ đại nhân nhà người như vậy, vì cái gì chính mình không tới tập đoàn nhìn cậu ta a, ta tin tưởng cậu ấy khẳng định rất hoan nghênh ngươi đi." Doãn Tư Lê một bên gọi điện thoại, một bên lái xe.

Bên kia, Vưu Nhiên đang cùng Tiên Nha a di cùng với Hán Thánh lão sư đang bận rộn trong phòng bếp, nàng chuẩn bị làm một ít đồ ngọt cảm tạ mọi người trong nhà một chút, rốt cuộc trong giai đoạn này nàng dưới sự giúp đỡ của mọi người nàng nhận ân huệ quá nhiều, bởi vì chính mình sinh con, mọi người đều bận trước bận sau mà chiếu cố nàng.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng cũng có tập thể hình, khôi phục thể lực, ít nhất cho dù ở kỳ bú sữa, nàng cũng không nhu nhược đi nơi nào.

"Ta còn là không muốn quấy rầy đại nhân làm việc thì tốt hơn, hơn nữa đại nhân chị ấy đem ta bảo hộ thật tốt, tập đoàn hẳn là không ai biết tình huống của ta." Vưu Nhiên kẹp điện thoại, vừa nói vừa làm Tiên Nha a di đưa rổ cho nàng.

Doãn Tư Lê nghe thanh âm Vưu Nhiên bên kia có chút ồn ào, tức khắc có chút bất đắc dĩ, "Ngươi đang làm cái gì a, có thể chuyên tâm nói chuyện không?"

"Ta tự làm chút đồ ngọt cho mọi người, nếu không Doãn Quý Công ngày cũng tới nếm thử, ta làm rất nhiều." Bên đầu điện thoại bên loa là tiếng nói nhỏ đê nghe của Vưu Nhiên.

Doãn Tư Lê dưới đáy lòng kêu to ông trời.

"Mau đừng làm, ngươi còn như vậy, Mục Phỉ cũng bị người ta cõng chạy!" Doãn Tư Lê hướng về phía đầu dây điện thoại ồn ào bên kia nói lớn.

Nháy mắt vốn là sau bếp náo nhiệt lặng ngắt như tờ.

Mọi người bận rộn đều nghe được giọng này của Doãn Quý Công.

Mọi người bảo trì im miệng không nói.

Vưu Nhiên lúc này mới ngừng tay sống sau đó đem bao tay tháo ra, xấu hổ mà cười một cái, cùng Tiên Nha a di nói chính mình trước đi ra ngoài gọi điện thoại rồi quay lại.

Sau khi Vưu Nhiên rời đi thì sau bếp nổ tung nồi.

Mọi người đều nhịn không được đều thảo luận vừa rồi Doãn Quý Công nói câu kia là có ý gì.

"Cái gì có ý tứ gì, đương nhiên chính là có người không đem Tiểu Vưu Nhiên để vào mắt, muốn câu dẫn tiểu thư nhà chúng ta." Hán Thánh gọn gàng dứt khoát chọc trúng ý chính.

Ngoài phòng

"Doãn Quý Công, mong ngài nói rõ ràng một chút." Vưu Nhiên nắm điện thoại, thanh âm trầm tĩnh vài phần.

Doãn Tư Lê hít sâu một hơi, vẫn là đem những gì hôm nay nhìn thấy nghe thấy báo cho Vưu Nhiên, "Người trợ lý mới kia có một quyển bút ký đều viết đầy sở thích cùng thói quen của Mục Phỉ, hơn nữa ngươi đoán ta còn nhìn đến giấu ở vở phía dưới chính là cái gì, trong bao thư hồng nhạt có thể là cái gì."

"Ngươi là nói thư ký mới có mơ tưởng với đại nhân?" Vưu Nhiên hiểu ý tứ đối phương rồi, sắc mặt đã bắt đầu không quá đẹp.

"Lấy ta chứng kiến, đúng vậy." Đôi mắt Doãn Tư Lê độc ác, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cát Trân kia muốn bò lên trên giường Mục Phỉ.

"Ta ngẫm lại."

Tuy rằng nghe được Doãn Tư Lê báo cho chính mình mấy chuyện này là trong lòng đã bắt đầu bốc hỏa, nhưng nàng bình tĩnh lại nghĩ nghĩ, nàng vẫn là không thể tùy tiện có kết luận, nếu đối phương chỉ là sùng bái Mục Phỉ. Tóm lại nàng cảm tạ Doãn Tư Lê có ý tốt nhắc nhở, nàng quyết định vẫn là cùng đại nhân nói một chút.

"Vưu Nhiên, tuy rằng ta biết trong lòng Mục Phỉ là chỉ có ngươi, nhưng có đôi khi, lâu dài không ở bên cạnh, luôn là sẽ có chút người không biết điều nhân lúc tiến đến, đương nhiên rồi ngươi cùng Mục Phỉ ngầm nói chuyện lại không thể không tốt hơn." Doãn Tư Lê cũng không có biện pháp hỏi quá mức, rốt cuộc cũng là chuyện giữa Mục Phỉ cùng Vưu Nhiên, nàng cũng không thể quản quá nhiều.

Tới đêm khuya

Vưu Nhiên lăn qua lộn lại ngủ không được, nàng đối với lời lúc chạng vạng Doãn Tư Lê nói với mình, vẫn luôn đậu trong lòng ép tới nàng thở không nổi.

Nàng xác thật là 100% tin tưởng đại nhân, chẳng qua nàng xác thật không có biện pháp tin tưởng những người khác bên cạnh Mục Phỉ.

Vì thế ở dỗ xong Tiểu Anh Đào ngủ, lúc sau, nàng vẫn là một mình đi đến ban công, gọi điện thoại cho người trong lòng.

Đô —— đô ——

"Đại nhân, còn ở xử lý sự vụ sao?" Vưu Nhiên nghe được tiếp nghe thanh âm, không cần nghĩ ngợi mở lời trước quan tâm Mục Phỉ.

Chẳng qua, lần trò chuyện này cũng không phải Mục Phỉ nhận.

"Ngươi khoẻ, ngươi là tìm Mục tổng của chúng ta sao?"

Một đạo thanh âm ôn nhu của nữ nhân.

Vưu Nhiên nhăn chặt mày cùng sửng sốt vài giây, sau đó hạ thấp âm điệu hỏi đối phương, "Đúng vậy, muốn hỏi một chút ngươi là ai."

"A, ta là thư ký của Mục tổng chúng ta, Mục tổng ngài đang tắm, ngài hôm nay có chút mệt nhọc."

Giọng nữ bên đầu giây bên kia không sợ chút nào mà báo cho Vưu Nhiên là Mục Phỉ giờ phút này đang làm cái gì, lời nói chậm rãi nhỏ nhẹ trả lời Vưu Nhiên, hơn nữa biểu lộ thân phận mình.

"......" Vưu Nhiên cầm chặt điện thoại, nói cái gì cũng chưa nói, ngón tay kẽo kẹt rung động.

"Thưa ngài, nếu có việc cần nói, ta sẽ ở lúc sau khi Mục tổng tắm rửa xong sẽ nói ngươi có gọi điện, xin hỏi ngươi là......"

Đối diện nữ nhân tạm dừng, tựa hồ suy nghĩ làm Vưu Nhiên nói thân phận.

Vưu Nhiên lần đầu tiên cảm thấy thật buồn cười, đến nỗi vì cái gì, nàng bị chọc giận đến cười.

"Thư ký tiểu thư, không nhọc phiền ngươi báo lại." Vưu Nhiên nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Cát Trân nghe âm đô đô trong điện thoại, như là vô tội mà nhún nhún vai, sau đó mỉm cười nhìn màn hình, đầu ngón tay lặng lẽ hoạt động màn hình, đem lịch sử cuộc gọi xoá bỏ.

***

Ánh đèn trong phòng sáng lên

Tiểu Anh Đào mơ mơ màng màng mà bò lên, mở to con ngươi Kim Hạt Sắc không chớp mắt mà nhìn mommy mình ở ban công hút thuốc.

Sau đó một mình dạo bước đến chỗ ánh sáng, tiếp theo bước chân của Vưu Nhiên ngừng ở trước gương to.

Nàng đem quần áo ở nhà rộng thùng thình trên người thân đáng chết còn lây dính mùi hương điểm tâm ngọt thay thế, đôi tay nàng vuốt ve những quần áo tinh xảo trong tủ quần áo, thẳng đến chọn váy ôm sát người bó eo liền dừng.

Vưu Nhiên thay quần áo xong xoay người nhìn phía Tiểu Anh Đào, nàng mỉm cười cùng con gái mình nói chuyện.

"Anh Đào, nếu có người muốn cướp mẹ làm sao bây giờ?"

Tiểu Anh Đào giống như là nghe hiểu vậy, đột nhiên mở to đôi mắt còn tay nắm chặt thành nắm tay nhỏ.

"Có phải hẳn là lấy chút nhan sắc của cô ta nhìn hay không." Vưu Nhiên vừa nói, một bên thay Tiểu Anh Đào phồng miệng sửa sang lại quần áo trẻ con.

Anh Đào dường như phi thường tán đồng quan điểm của nàng, liều mạng gật đầu, Vưu Nhiên hừ cười một tiếng, đem Anh Đào bảo trì tư thế ngủ thoải mái.

Vưu Nhiên nghĩ nghĩ, chậm rãi buông hạ mắt, biểu tình âm trầm làm Anh Đào nhìn quá sợ hãi.

Nàng đều đã rất tự hạn chế, thu liễm thật nhiều.

Thời kỳ man thai, kỳ bú sữa đều cố gắng mà nỗ lực bảo trì như thục nữ ưu nhã vậy, rất ít có ý nghĩ kỳ quái khác, nhưng hôm nay nữ nhân kia nói chính là con mẹ nó nói cái gì.

"Mommy vừa rồi nói sai rồi, một chút nhan sắc như thế nào đủ, chúng ta hẳn là nên lấy mạng chó của cô ta mới phải."

Vưu Nhiên cúi đầu hôn một cái lên trán Tiểu Anh Đào, sau đó cười cùng Anh Đào nói ngủ ngon.

Tiểu Anh Đào lần đầu tiên cảm giác được mommy hôn hôn lại lạnh băng như thế, làm bé nhịn không được rùng mình một cái, tiểu gia hỏa lập tức kéo cái chăn nhỏ của mình qua bọc đến gắt gao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro