Phiên Ngoại 13: Phương thức biểu đạt tình yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân nhạc thanh tấu ưu nhã vang lên, sân khấu thượng có mỹ lệ thiên nga.

Nữ nhân tóc nâu ở trên ghế khách quý đang nhìn không chớp mắt mà thưởng thức, thưởng thức nữ sĩ thiên nga trắng ở giữa sân khấu kia .

Người múa ba lê tên Hách Liên quả thật xinh đẹp, thật ưu nhã, nhất cử nhất động của đối phương đều tinh tế mà câu người hướng về như vậy, giống như nữ hoàng thiên nga trong nước.

Anh Đào hơi hơi nghiêng đầu, nàng phát hiện người bên cạnh sớm đã hãm sâu trong vào màn biểu diễn xuất sắc đó, đôi mắt cũng không chớp mắt.

Con ngươi đá quý màu xanh ảnh ngược ánh sáng sân khấu.

Giờ này khắc này, trong mắt dì Khuê Nhân chỉ có tiểu thư thiên nga xinh đẹp kia.

Dì Khuê thích nữ nhân kia sao......

Nhiều năm như vậy cũng sẽ không bỏ lỡ bất luận một xuất biểu diễn nào của đối phương.

Một cảm giác không thoải mái xưa nay chưa từng có như bụi dây đằng có gai leo lên ở trên toàn thân thể của Anh Đào, từ trái tim lan tràn ra tới.

Rất khó chịu, thật áp lực.

Anh Đào cứ như vậy yên lặng mà nhìn sườn mặt Khuê Nhân chăm chú, cho dù ở trên sân khấu diễn xuất là xuất sắc tuyệt vời cỡ nào, nàng cũng căn bản không có tâm tư đi thưởng thức nửa phần.

Nàng chỉ nhìn mặt dì Khuê dì được ánh đèn sân khấu nhu hòa đánh vào nàng trên mặt, nàng thoạt nhìn so với diễn xuất bất luận thiên nga nào cũng phải mỹ lệ mê người hơn.

Chẳng qua, đối phương nhìn chăm chú người kia chứ không phải nàng.

Nàng hy vọng trong mắt dì Khuê chỉ có nàng, mà không phải dùng loại ánh mắt tràn ngập ôn nhu này với những người khác, loại ghen ghét điên cuồng mày như tằm ăn lên đầu óc từ trước đến này luôn lý trí của Anh Đào.

"Trên mặt dì có hoa sao? Tiểu quỷ."
Rốt cuộc, bị này ánh mắt cực nóng không che giấu chút nào nhìn chăm chú liên tục đã lâu. Khuê Nhân rốt cuộc chịu không nổi, vì thế chỉ có thể mở miệng hỏi tiểu Anh Đào bên cạnh như vậy.

Dì Khuê bị nhìn lén đột nhiên bốn mắt đối diện, Anh Đào lập tức chớp động con mắt, nàng miễn cưỡng hướng về phía Khuê Nhân cười một cái, khuôn mặt hoàn mỹ di truyền ưu tú gien tự che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.

"Có hoa." Anh Đào yên lặng trả lời.

"Con nói cái gì? Nhãi con." Khuê Nhân cảm thấy chính mình nghe lầm, tiểu tể tử là muốn đầu nở hoa đi!

Anh Đào khẽ nhíu mày nghe được đối phương lại xưng hô bậy mà kêu nàng, càng ngày có xu thế càng quá mức.

Khuôn mặt xinh đẹp chỉ có thể căng thẳng làm mặt lạnh băng mà cùng Khuê Nhân bảo trì khoảng cách.

"......" đôi mắt Khuê Nhân đều phải nhìn trời cao, tiểu Anh Đào còn tới giận dỗi? Kêu "Nhãi con" còn không vui.

Khuê Nhân vì thế đành phải yên lặng quay đầu, tiếp tục xem Hách Liên biểu diễn múa ba lê.

Chẳng qua, nàng nhìn xem, lại nhìn xem lại có chút thất thần, nàng cắn môi, có chút buồn rầu tiểu Anh Đào vật nhỏ này cáu kỉnh với nàng.

Đôi mắt đá quý màu xanh lá liếc liếc Anh Đào bên cạnh tự nhiên phát ra khí lạnh.

Mau dừng áp suất thấp, những người xem phía sau đều đã đông lạnh run bần bật.

Ngay sau đó, thời điểm Anh Đào thẳng tắp nhìn sân khấu, trước người nàng chậm rãi chui ra tới một cái tiểu xúc tu hồng nhạt mềm mại, kia gai ngược khủng bố ban đầu toàn bộ tri kỷ mà co rút lại ở trong thịt thể, chỉ có mềm mại vô hại tựa như cỏ nước ở trước mặt Anh Đào đong đưa.

Định chậm rãi lộ ra trước mặt Anh Đào.

May mắn ánh đèn trong rạp hát cũng toàn ôn nhu ấm áp, cũng không có người phát hiện cảnh tượng ngạc nhiên như vậy.

Anh Đào buông xuống mí mắt, nhìn tiểu xúc tu từ trên người dì Khuê toát ra tới đang "Quấy rầy" chính mình.

Nó ở trước mắt mình ngạo mạn quyến rũ mà đong đưa.

Như là đang nói: Con không thể tức giận với dì, nhãi con.

Anh Đào híp híp mắt, nếu giờ phút này nàng duỗi tay nắm lấy xúc tu phóng đãng mà dì Khuê không kềm chế được, đối phương nhất định sẽ nhảy dựng lên, dì Khuê chịu không nổi nàng chạm vào nơi này của dì.

Bất quá vật nhỏ này tựa hồ còn càng hiểu được lấy lòng người ta, tỷ như nó ở lúc Anh Đào không phản ứng liền ở trên khuôn mặt đối phương hôn một cái.

Một loại cảm xúc thấm ướt bám vào trên mặt Anh Đào, mà loại xúc cảm này không phải người bình thường có khả năng tiếp nhận, tuy rằng mang theo hơi thở cỏ cây vốn có ở sương đen chi sâm, nhưng chất nhầy này có tính ăn mòn cao, đối với những người khác mà nói.

"Dì Khuê, dì đây là đang gián tiếp lấy lòng con sao?" con ngươi màu vàng nâu của Anh Đào chuyển hướng về phía trên người dì Khuê.

"Cứt chó, dì chỉ là muốn nếm thử hương vị trên mặt con, quả nhiên tiểu quỷ như con một chút cũng không thể ăn!"

Khuê Nhân đè thấp thanh âm nhanh chóng phản bác, hận không thể lập tức bóp lấy miệng tiểu tể tử này.

Chẳng qua, Anh Đào căn bản không thèm để ý đối phương tức muốn hộc máu, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng nhợt nhạt.

Khuê Nhân dì vẫn là để ý con.

Anh Đào mỗi lần bị dì Khuê chọc giận, lúc sau luôn là sẽ luôn tìm lý do cho đối phương, để chính mình tiếp tục yêu thích sinh vật viễn cổ không tim không phổi này.

***

Mà giờ phút này cùng một tuyến thời gian

Ở Bắc khu vừa khai mạt lễ trao giải liên hoan phim toàn cầu

Mà lần này buổi lễ long trọng của Chịu Đạt Tư chính là ở thành phố lớn ở Bắc khu—Sa Gia, thành phố có trời xấu quanh năm bốn mùa u âm.

Bất quá, đúng là bởi vì hàng năm âm hàn, không có ánh mặt trời gì, làm Chịu Đạt Tư mở đầu buổi lễ thật nóng bức buổi lễ long trọng mới lựa chọn nơi đây, cho dù buổi sáng hôm nay ở nơi này thậm chí có tuyết trắng rơi xuống.

Nhưng tuyết rơi cũng rất lãng mạn không phải sao.

Chính là có chút khó xử cho các vị diễn viên, đặc biệt là những ngôi sao được mời, ở nơi rét lạnh nơi đây còn phải làm tư thái xinh đẹp nhất.

Dưới cổ những người khác đều mang trang sức kim cương của nhà tài trợ, chẳng qua nữ nhân tóc bạc người mặc lễ phục màu tím nhạt ở dưới cổ là mang dải lụa tinh xảo xinh đẹp.

Hơn nữa này thậm chí không nhìn ra nhãn hàng.

Vưu tiểu thư lần này lại lại lại...... Lại đem cổ thiên nga bọc đến kín mít.

Vưu Nhiên mới vừa vừa ra khỏi sân khấu liền rước lấy rất nhiều ánh chụp, bởi vì nàng quá mức nổi bật, cho dù có người đồn đãi nàng là một người mẹ đơn thân, nhưng như vậy căn bản không ngăn cản được mọi người vì mị lực của người này mà điên cuồng.

Nàng mỉm cười cùng phóng viên đang chụp chào hỏi, sau đó sẽ có người hỏi nàng vấn đề vì cái gì mỗi lần lên sân khấu đều sẽ che đậy cổ vâng vâng.

Mỗi khi lúc này, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười, sẽ không trả lời.

"Rốt cuộc kết thúc, hoạt động xã giao trong buổi lễ long trọng như vậy quả thật mất nửa cái mạng......"

Vưu Nhiên ngồi ở trong xe, cởi giày cao gót, tháo xuống lập loè hoa tai, kéo xuống phát kẹp, làm chính mình quấn lên tới tóc dài trút xuống đến phần vai, cả người thả lỏng mà dựa ở mềm mại trên chỗ ngồi.

"Vừa muốn khen em giống nữ vương ưu nhã cổ điển ngạo thế."

Một đường thanh âm có xu hướng lạnh lẽo từ người bên cạnh vang lên, chẳng qua nơi này còn mang theo nhu hoà tính trêu chọc.

"Đại nhân, ngài còn không biết xấu hổ nói mấy lời này, mỗi em phải ra ngoài tham gia sự kiện, cổ cũng có một dấu cắn, hôm nay lại bị phóng viên hỏi......" Vưu Nhiên tức giận mà nói thầm một tiếng, tinh lượng con ngươi trừng hướng bên người vẫn là một thân màu đen hành trang mỗ vị cao quý huyết tộc gia chủ.

"Chẳng lẽ trách chị, chị cảm thấy không phải." biểu tình Mục Phỉ có chút ngạo khí, hoàn toàn không thừa nhận là do bản thân.

Vưu Nhiên xem ở phân thượng hôm nay người trong lòng bỏ hết công việc tự đến đón nàng, liền không cùng người lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy so đo.

"Được được được là em, trách em chủ động câu dẫn chị, gây hoạ lên bản thân đến chảy nhiều máu như vậy." Vưu Nhiên lẩm bẩm miệng, hiển nhiên tính tình hoạt bát hiếu động cùng với giọng nói chuyện căn bản không giống như là người mẹ đã có con gái 18 tuổi.

Mục Phỉ mỗi lần nghe được tiểu chó săn chả cô nói lời không xấu hổ như vậy, mặt già vẫn là sẽ đỏ lên.

Cô hướng tới Vưu Nhiên chậm rãi vươn ngón tay ra, sau đó chỉnh lại mắt của đối phương, thanh âm thấp thấp rất là dễ nghe.

"Vưu Nhiên, đêm nay Anh Đào phỏng chừng đã khuya mới về nhà, em muốn đi nơi nào chơi chị có thể bồi em."

Con ngươi kim hạt sắc của Mục Phỉ lấp lánh nhìn chăm chú người thương, đối phương hiện tại chính là đại minh tinh nửa ngày, trước hai ngày bởi vì có chút không khống chế được liền muốn muốn Vưu Nhiên nhiều một ít cũng huý máu đối phương nhiều một chút, mới đưa đến chuyện trên người Vưu Nhiên phải đánh phấn thật dày để cho cho dù còn phải quấn thêm khăn choàng.

Cho nên, Mục Phỉ muốn bù đắp cho tiểu chó săn của cô một chút.

Đương nhiên nếu tinh lực của Vưu Nhiên dư thừa, cô cũng có thể cùng đối phương đi khách sạn Tân Kiên tốt nhất, hưởng thụ thế giới hai người một chút.

Nàng sẽ đem quyền quyết định giao cho Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên không nghĩ tới Mục Phỉ đại nhân sẽ chủ động mời nàng hưởng thụ thế giới hai người, nàng nhịn không được cười ra tiếng, sau đó vươn tay ôm lấy mặt Mục Phỉ hôn một cái, cố ý hỏi lại.

"Tiểu Anh Đào đêm nay bồi Khuê Nhân đi xem biểu diễn, cho nên đêm nay chúng ta đi về nhà muộn một chút?"

"Hoặc là không quay về cũng là có thể."

Mục Phỉ dùng ngón tay thon dài bắn cái trán Vưu Nhiên một chút.

"Em đây liền đem đại nhân ăn luôn, là sẽ ăn một ngụm chừa lại chút nào." Vưu Nhiên ra vẻ hung ác mà há miệng thở dốc, tỏ vẻ chính mình hung mãnh.

Chẳng qua Mục Phỉ cũng chưa nghĩ đến chính là —

Các nàng đi qua cửa hông toà nhà Thuỷ Mộc, trung tâm thương mại giải trí mới mở không bao lâu.

Vưu Nhiên vốn dĩ nhìn toàn nhà này có chút quen thuộc, nhưng nàng thật không nhớ đã thấy qua ở đâu, bởi vì poster của Hách Liên đặt ở cửa chính.

Vưu Nhiên muốn đi lầu một có một nửa là khu trò chơi, bởi vì không biết ánh mắt nàng sắc bến như thế nào liền thấy được kia một loạt máy gắp gấu xoa hoa ở đó.

"Em xác định muốn đi gắp gấu?" Mục Phỉ đem xe ngừng ở bãi đỗ xe, ý muốn có cơ hội thay đổi mà hỏi lại một lần.

"Em muốn a, đã lâu không chơi với hơn nữa vừa rồi nhìn qua những máy đó đều là mới nhất, bên trong có mới tiểu Hùng ô vuông mới nhất!" Con ngươi Vưu Nhiên tinh lượng lập loè, nàng chờ mong Mục Phỉ có thể bồi nàng đi.

Cuối cùng, Mục Phỉ không lay chuyển được đối phương nên chỉ có thể mang theo tiểu chó săn đầu đội mũ lưỡi trai đã che kín toàn bộ đi vào khu trò chơi sắp đóng cửa của trung tâm thương mại.

Cho nên ở nơi này, không sai biệt lắm chính là không có người.

Như vậy cũng có thể bảo đảm riêng tư cho Vưu Nhiên chơi.

Giờ này khắc này đôi tay Mục Phỉ khoanh lại, đứng ở phía sau Vưu Nhiên nhìn bộ dáng đối phương vén tay áo bắt đầu gắp gấu, chỉ cảm thấy phi thường đáng yêu.

"Nhìn xem cao thủ gắp gấu là như thế nào nè." Vưu Nhiên đắc ý hừ một tiếng.

Sau đó đầu cuối xuống bỏ đồng xu vào, bắt đầu hành trình vả mặt hôm nay.

Rất nhanh, liên tiếp bắt bốn lần đều không có gắp được, cả người Vưu Nhiên đều tụt mood xuống.

"Tại sao lại như vậy, không nên như vậy! Đại nhân......" Vưu Nhiên khổ sở cau mày, Hùng ô vuông xinh đẹp liền ở tủ kính, nhưng mà nàng lại không gắp được!

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, chỉ cảm thấy loại trò chơi vốn bình thường nhàm chán này cư nhiên Vưu Nhiên lại hụt nhiều lần như vậy, quả thật mất mặt.

"Tránh ra, để cho chị gắp." Mục Phỉ ý bảo Vưu Nhiên đứng qua bên cạnh, nhìn xem như thế nào mới gọi là cao thủ.

Cô đứng ở phía sau nhìn Vưu Nhiên rất nhiều lần, đã hiểu rõ cũng nắm được nguyên lý hoạt động của máy này.

Cần góc độ, khống chế thời gian, cùng với tầm nhìn.

Sau khi Mục Phỉ dùng đầu óc phân tích rõ ràng ở trong thời gian chính xác nhất ấn xuống nút gắp, cô đắc ý mà nhìn Vưu Nhiên, chờ đợi ánh mắt sùng bái của đối phương đầu tới.

Chẳng qua......

Hùng ô vuông giữa đường rơi xuống xuống lại.

Mục Phỉ lạnh lùng mà nhìn ô vuông hùng trực tiếp nằm xuống, miệng mỉm cười của con gấu đó như đang cười nhạo cô.

"Đại nhân...... loại máy gắp gấu mới này luôn có chút khó khăn, không có việc gì......"

"Vừa rồi phân tâm, gắp lại một lần, đừng ảnh hưởng chị phát huy."

Mục Phỉ mạnh mẽ cự tuyệt Vưu Nhiên an ủi cùng với tới gần, cô muốn gắp được con gấu đó! Ít nhất ở trước mặt Vưu Nhiên!

Chẳng qua......

Một lần hai lần ba lần.

Đều thất bại.

Hùng ô vuông vô tình mà cứ lộ ra cười trào phúng với cô.

Mục Phỉ giận đến tay phát run.

Vưu Nhiên cố nén mắc cười lại, ý muốn trấn an người thương sắp hỏng mất.

"Ai? Đại nhân ngài đi đâu?" Vưu Nhiên còn chưa kịp an ủi.

Chỉ thấy một thân màu đen túc sát hơi thở Mục Phỉ thẳng đi đến khu trò chơi thu ngân viên nơi đó, nàng khí tràng làm đối phương run bần bật.

"Xin hỏi, vị khách nhân này ngài......" nhân viên phục vụ run run rẩy rẩy hỏi nữ nhân đồ đen có ánh mắt có thể giết chết mọi người.

"Cái máy gắp thú ở trên đó bao nhiêu tiền? Ta mua."

"...... Hả???"

Cô nói một câu, làm tâm người chủ vừa khai trương khu trò chơi dậy sóng.

***

Cứ như vậy

Vưu Nhiên đứng ở cửa toà nhà, nhìn ông chủ béo tự mình an bài kêu người làm bọc máy lại cho tốt, sau đó nghiêm túc giống như che chở trẻ con nhìn người ta đưa máy gắp tiểu Hùng ô vuông lên xe tải vận chuyển đi, biểu tình Vưu Nhiên hoặc nhiều hoặc ít có chút vi diệu.

Nàng thật sự thật sự không nghĩ tới a......

"Đại nhân, kỳ thật thật sự không cần mua cái máy này về nhà......" Trong lòng Vưu Nhiên rỉ máu, cái máy này tốn thật nhiều tiền rồi.

Mục Phỉ nhìn phía ánh mắt Vưu Nhiên là không ai bì nổi như vậy.

"Em rất thích."

"Đúng vậy, em khá thích, nhưng"

"Nếu em muốn chơi, chị cho em chơi cho đã." Đương nhiên bên trong nguyên nhân cũng có một chút là do chính mình không bắt được mà giận dỗi, tuy rằng Mục Phỉ cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận.

"Chính là"

"Ngô, Vưu Nhiên......?"

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, Vưu Nhiên ngẩng đầu vừa lúc gặp được con gái bảo bối nhà mình cùng bạn tốt của mình Khuê Nhân.

Hai người đó như thế nào lại ở chỗ này?

Vưu Nhiên nghi hoặc mà nhìn hai người, sau đó lúc này mới nhớ tới tấm poster buổi diễn ở cửa.

Ai nha, vừa lúc bị con gái bảo bối cùng Khuê Nhân thấy được cảnh vận chuyển máy gắp, có chút...... xấu hổ nho nhỏ.

"Mẹ, đó là cái gì."

Anh Đào đi ở phía sau Khuê Nhân nhìn thấy mommy thấy mình như tránh đà điểu liền tránh ở phía sau Mục Phỉ, cho nên liền trực tiếp hỏi mẹ đang cùng cái vật gì đó to lớn đã bọc lại vận chuyển lên xe.

Mục Phỉ lãnh ngạo nhướng mày, ý bảo Vưu Nhiên tự đi ra nói lời dễ nghe lời.

Cằm Mục Phỉ tôn quý đã giơ lên tới, cô chuẩn bị nhận lời khích lệ.

Vưu Nhiên đành phải cười trừ một cái, miễn cưỡng giải thích ngọn nguồn cái máy này.

"A, cái này a, ha ha ân, mommy đột nhiên muốn gắp thú, sau đó vẫn luôn không gắp được, sau đó mẹ con liền trực tiếp mua máy này cho mommy, để mommy có thể tuỳ lúc gắp, mẹ con có phải rất lợi hại hay không! Ha ha ha ha ha......" Vưu Nhiên nói xong xấu hổ mà cười che giấu các loại tự liên qua tới sỉ diện xấu hổ.

A a a chỉ có Mục Phỉ mới có thể chuyện "Đồ ngốc" mua luôn cả máy gắp thú như vậy! Còn dùng nhiều tiền như vậy!

Nội tâm Vưu Nhiên rít gào, nàng thật sự bị chọc giận đến cười.

Khuê Nhân cùng con gái khẳng định đều phải chê cười nàng.

Mà Anh Đào vẫn luôn biểu tình đạm mạc sau khu nghe được mommy kích một tình trình bày l, lập tức ngẩng đầu phi thường phi thường sùng kính mà nhìn mẹ mình, nàng là dùng một loại ánh mắt kinh ngạc như "Nguyên lai còn có thể như vậy" cảm thán nhìn Mục Phỉ.

Nàng đột nhiên ý thức được mẹ đại ma vương kỳ thật là phi thường có thủ đoạn.

Ngươi xem, mommy cười vui vẻ như vậy.

Anh Đào có năng lực học hỏi hiểu chuyện siêu mạnh, quyết định học tập phương thức biểu đạt tình yêu như mẹ thật tốt.

Nàng thừa dịp mẹ mommy đang cùng người khuân vách nói chuyện, quay đầu nhìn dì Khuê Nhân ở bên cạnh. Anh Đào hai tai hồng hồng hứa hẹn.

"Nếu dì Khuê thích về sau con cũng sẽ mua cho dì."

"Gì...... Gì thích gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro